Chương 50: Không có hứng
Edit: Phộn
––––––––––––––––
Lý Liền và Lâm Hân quen biết nhau từ hồi tiểu học, làm bạn học 15 năm, cậu ta hiểu Lâm Hân rất rõ.
Tính tình Lâm Hân quái gở, thích độc lai độc vãng, không thích chơi với nhóm bạn hay bầu không khí sinh động, cậu đã sớm bị các bạn học khác cô lập.
Tuy nhiên có một điều Lý Liền cũng phải thừa nhận, đó là Lâm Hân rất mạnh, so với những bạn học đã phân hóa thành Alpha từ 13-14 tuổi còn mạnh hơn. Nhưng mạnh thì có ích gì? Đến năm 18 tuổi vẫn là Beta, không thể trở thành sinh viên chính thức của Học viện Hoa Đông.
Lý Liền vừa đồng tình vừa có chút lo lắng.
Bởi có Lâm Hân làm bạn nên cậu ta mới có thể ngồi vững vị trí lớp trưởng, nếu Lâm Hân bỏ học, e rằng vị trí lớp trưởng của cậu ta sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Hân lại phân hóa thành Omega.
Từ trước đến nay, Học viện Hoa Đông chưa bao giờ có tiền lệ quân cơ giáp dự bị phân hóa thành Omega, vì thế nên các lãnh đạo đã mở mấy cuộc họp, Lý Liền làm lớp trưởng nên may mắn được tham gia một hai lần, kết quả cuối cùng của cuộc họp là –– đuổi học.
Omega không thể ra trận, đây là một sự thật đã được công nhận.
Biết Lâm Hân bị đuổi học, Lý Liền tiếc hận thay cậu.
Vốn con đường nhân sinh đã được thiết lập xong, nào ngờ đột nhiên xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, tương lai trở thành một mảnh mê mang.
Nếu đổi lại là cậu ta, Lý Liền cảm thấy nhất định cậu ta sẽ phát điên.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Xuất phát từ lòng đồng tình, cậu ta có liên lạc vài lần với Lâm Hân, nhưng tin nhắn gửi đi lại như đá chìm biển sâu, không có hồi âm.
Cho dù Lâm Hân bình tĩnh đến đâu thì cũng chỉ là một thiếu niên mới trưởng thành.
Qua vài ngày, Lý Liền phát hiện bản thân bị Lâm Hân block.
Cậu ta có chút tổn thương,
Hai người đã làm bạn học 10 năm, không nhất thiết phải đoạn tuyệt quan hệ chứ?
Kiềm chế không được, cậu ta đến tận nhà Lâm Hân để hỏi thăm, kết quả cha mẹ của cậu nói, Lâm Hân đã đi du lịch tinh tế với vị hôn phu.
Lý Liền kinh ngạc.
Nhanh quá!
Ngay cả hôn phu cũng đã có!
Đây là cuộc sống sau khi phân hóa thành Omega sao?
Cậu ta không khỏi cảm thấy may mắn, rằng cậu ta đã sớm phân hóa thành Alpha, tiền đồ sáng lạng.
Lâm Hân biến mất hơn hai tháng, vị trí lớp trưởng của cậu ta liền không xong, bận đến sứt đầu mẻ trán, khó có dịp hôm nay được vào Thế giới Cơ giáp thả lỏng, nào ngờ lại kinh ngạc khi thấy Phá Quân online.
Rất nhanh, chuyện của Phá Quân và Chiến đội Hắc Báo đã được lan truyền trên kênh trò chuyện công cộng, cậu ta vội vàng chạy tới để xem cuộc chiến.
Cuộc chiến lôi đài chấm dứt, bên tai đều là tiếng cổ vũ "Phá Quân! Phá Quân!", cậu ta hoảng hốt.
Rõ ràng đã trở thành Omega, tại sao...Lâm Hân vẫn có thể mạnh tới mức như vậy?!
Mạnh hơn bao giờ hết!
Lý Liền đè mũ, che giấu sự đố kỵ trong mắt.
Hàng ghế khán giả phía trước lôi đài, đội viên của Chiến đội Đồ Lang vây quanh Lâm Hân, ai nấy đều vui mừng, hận không thể nhào tới ôm cậu một cái, đáng tiếc Lâm Hân là Omega, mấy lão Alpha này chỉ có thể đè nén trái tym rục rịch, liên tục khen ngợi.
"Há há há, quá xá đã! Chúng ta nhịn bọn Hắc Báo này đủ lâu rồi! Tụi bây thấy sắc mặt của Hắc Báo không? Khà khà, đen như than luôn, dừa lắm!"
"Tiện Long chính là Tiện Long, bình thường có vũ khí cao năng thì hiếp đáp người khác, bây giờ gặp quả táo! Phá Quân đỉnh quá!"
"Phá Quân à, có cậu gia nhập, quán quân của giải đấu toàn khu lần này chắc chắn sẽ là chúng ta!"
Mắt thấy một đám Alpha sắp dán hết lên người Lâm Hân, Lý Úc dạt hết bọn họ ra, "Tản ra chút coi nào, tản ra chút!"
Mấy người có ý thức không vậy?
Toàn bộ cơ thể tỏa ra tin tức tố mà tiếp cận Omega, muốn làm Omega nghẹt thở hay gì?
Cậu trộm liếc mắt, quả nhiên thấy anh dâu nhíu mày.
Quả thật Lâm Hân không thích bị nhiều Alpha vây quanh như vậy, đủ loại mùi tin tức tố bay vào trong mũi làm cậu có hơi khó thở, thừa dịp Lý Úc đẩy người ra, cậu lui về phía sau vài bước, nhìn về phía đội phó Mông Trạch Thành.
"Bình thường chiến đội có kế hoạch tập luyện gì thì gửi cho tôi một phần với." Cậu nói.
Mông Trạch Thành nhanh nhẹn mở giao diện thao tác ra gửi cho cậu.
"Mỗi ngày chúng tôi chia ra làm ba khoảng thời gian, cậu có thể chọn một trong số đó, phòng 1009 khu A5 là phòng huấn luyện cố định của chúng tôi."
Lâm Hân nhận được kế hoạch, đại khái đọc lướt một lần, gật đầu.
Lý Úc nhướn mày nhìn cậu: "Để tí nữa em chỉnh lại tư liệu của các chiến đội khác rồi gửi cho anh."
Lâm Hân nói: "Được."
Đoàn người vừa nói vừa đi, đột nhiên có người kêu to ở phía sau: "Phá Quân, xin chờ một chút."
Lâm Hân dừng bước, xoay người nhìn về phía đối phương.
Đó là một nam nhân mặc trường bào màu đỏ, tóc đen dài ngang eo, trán đeo một sợi dây khảm bảo thạch, ngũ quan tuấn mỹ, dáng người thon dài, mắt hẹp dài, đuôi mắt cong lên, long lanh ánh nước, câu hồn đoạt phách.
"Đại thần Tất Phương!" Có người hô to.
Phá Quân và Kiếm Long tỉ thí với nhau làm kinh động đến anh ta?
Chỉ cần là người chơi trong Thế giới Cơ giáp thì ai cũng biết rành rành mười đại thần đứng đầu trong thế giới này, Tất Phương là bá chủ lôi đài A5, vững vàng ngồi ở vị trí thứ 3 trên bảng xếp hạng tới mười năm, mỗi ngày đều có vô số người khiêu chiến với anh ra, nhưng không một ai thành công cả.
Alpha mạnh mẽ như vậy, sao tự nhiên lại tìm Phá Quân?
Mọi người nghi hoặc.
Là người trong cuộc, vẻ mặt Lâm Hân lạnh nhạt, không gợn sóng nhìn nam nhân áo đỏ.
Tất Phương nở nụ cười ấm áp, ưu nhã đến gần thiếu niên, lễ phép vươn tay về phía cậu: "Xin chào, tôi là Tất Phương, mạo muội hỏi một chút, em có hứng thú gia nhập Câu lạc bộ Cơ giáp Cửu Châu không?"
Câu lạc bộ Cơ giáp Cửu Châu?
Ai trong Chiến đội Đồ Lang cũng ngơ ngác.
Câu lạc bộ Cơ giáp Cửu Châu là CLB lợi hại nhất Liên minh Bạch Hổ, chỉ cần trở thành một thành viên trong đó, cộng thêm phần trăm tiền tham gia thi đấu, kiếm mấy triệu tinh tệ dễ như trở bàn tay.
Mọi người đều biết đại thần Tất Phương là chủ quản của Câu lạc bộ Cơ giáp Cửu Châu, có rất nhiều người khiêu chiến với anh ta không phải vì xếp hạng, mà là thông qua thi đấu để thể hiện thực lực của bản thân, hy vọng được đại thần thưởng thức mà tham gia Câu lạc bộ Cơ giáp Cửu Châu.
Tuy nhiên, số lượng người thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay đại thần Tất Phương chỉ xem một trận đấu thôi mà tự mình đi tới, mời Phá Quân gia nhập câu lạc bộ.
Thật là một vinh dự lớn!
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Mọi người hâm mộ nhìn Phá Quân.
"Chuyện tốt đó! Phá Quân! Đồng ý đi!" Nữ Alpha của Chiến đội Đồ Lang hưng phấn khuyên cậu.
Lý Úc liếc mắt một cái: "Đừng có tự ý đưa ra ý kiến."
Lỡ như mà anh dâu đồng ý thật thì cậu biết ăn nói sao với anh họ chứ?!
Mấy triệu tinh tệ mà thôi, Lý gia không thiếu chút tiền này.
Lâm Hân làm như không thấy bàn tay đang đưa ra của Tất Phương, thản nhiên nói: "Không có hứng."
Biểu tình thiếu niên quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Tất Phương phải nghi ngờ đối phương có từng nghe qua Câu lạc bộ Cơ giáp Cửu Châu hay không.
Vì thế, anh ta nở một nụ cười khéo léo, giới thiệu nói: "Câu lạc bộ của chúng tôi là câu lạc bộ cơ giáp số một Liên minh Bạch Hổ, chỉ cần gia nhập với chúng tôi thì em sẽ được tặng một chiếc cơ giáp cấp 6, bảo hành trọn đời, lương 5 triệu tinh tệ mỗi năm, tiền phần trăm chia ra sau các trận đấu là 8:2, em tám, câu lạc bộ hai. Xử lý thủ tục nhập cư và định cư, kèm theo nhà và xe hơi. Nếu em muốn đi học, em cũng sẽ được sắp xếp vào các trường hàng đầu ở Liên minh Bạch Hổ."
Mỗi khi anh ta nói một phúc lợi, người ở chung quanh đều hít sâu một hơi, nói tới lời cuối cùng, rất nhiều đôi mắt đã sáng như sao.
Phúc lợi hậu hĩnh như vậy, ai mà không động tâm?
Đáng tiếc, Lâm Hân không như những người khác.
"Xin lỗi nhé." Cậu không động đậy, "Tôi không có hứng thú với câu lạc bộ cơ giáp."
Nụ cười trên mặt Tất Phương cứng ngắc, nhịn không được hỏi: "Vậy em có hứng thú với cái gì?"
Đây là một hạt giống siêu tốt đó!
Cho dù là thân phận Omega hay thực lực không thể khinh thường, đều làm anh ta động tâm.
Lâm Hân bình tĩnh nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Thành chiến sĩ cơ giáp, bảo vệ hòa bình vũ trụ."
Bốn phía im lặng.........................
Một lúc lâu sau, Lý Úc "phụt" cười thành tiếng.
Anh dâu và anh họ đúng là xứng đôi vừa lứa!
Lâm Hân không nhìn những ánh mắt quái dị của người khác, nói với Lý Úc: "Trưa rồi, tôi muốn out để ăn cơm."
"A, được, được!" Lý Úc gật đầu liên tục.
Lâm Hân chào hỏi các thành viên còn lại của Chiến đội Đồ Lang rồi log out, biến mất tại chỗ.
Tất Phương: @.@
***
Lâm Hân bước ra khỏi khoang dinh dưỡng trò chơi, cảm giác rất tốt, không có di chứng nào sau khi đội mũ giả lập.
Dường như quản gia biết thời gian cậu sẽ tỉnh dậy, đúng giờ đứng chờ ở cầu thang, tươi cười nghênh đón cậu.
"Phu nhân chơi có vui không?"
"Dạ có ạ." Tóc ngố của Lâm Hân ngóc lên, cậu đi xuống cầu thang, "Con thắng một trận lôi đài."
Cậu không dấu giếm, tóm tắt lại quá trình thi đấu rồi kể cho quản gia nghe.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, quản gia phối hợp với bước đi của thiếu niên, chuyên chú lắng nghe, thẳng đến khi Lâm Hân ngồi vào bàn ăn, chờ Mai Lâm bày biện bữa trưa xong thì cậu mới nói xong.
Bạch Húc khen ngợi: "Phu nhân làm rất tuyệt."
Muốn tạo đả kích cho những người không biết tự lượng sức, cách tốt nhất là nghiền nát sự tự tin của họ, làm cho họ sâu sắc ý thức được khoảng cách giữa người với người lớn như thế nào.
Chỉ cần một cú thương tích lớn như thế này, về sau bọn họ đều sẽ tự giác đi đường vòng.
Mai Lâm múc canh cho Lâm Hân, ôn nhu nói: "Quân tử dễ xử, tiểu nhân khó phòng. Lần sau phu nhân online hãy chú ý an toàn."
Lâm Hân cầm đũa lên, đáp: "Dạ, lần sau con sẽ chú ý."
Bạch Húc từ ái nói: "Nếu có người bắt nạt phu nhân mà phu nhân đánh không lại thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ online giúp người đòi lại công bằng."
Lâm Hân kinh ngạc ngẩng đầu, chần chừ hỏi: "Bạch gia gia cũng chơi Thế giới Cơ giáp ạ?"
"Tất nhiên." Bạch Húc chớp chớp mắt, "Tôi đã chơi Thế giới Cơ giáp từ lúc nó còn đang thử nghiệm rồi."
Lâm Hân sững sờ.
Thế giới Cơ giáp trong giai đoạn thử nghiệm là chuyện của 100 năm trước.
Cho nên, Bạch gia gia là một người chơi lâu năm!
Sau bữa trưa, Lâm Hân ngồi trên sofa ở phòng khách đọc sách.
Hai giờ chiều, Bạch Húc dẫn cậu đến phòng huấn luyện của lâu đài, dạy cậu cách vận dụng linh hoạt tinh thần lực.
Tinh thần Lâm Hân tràn đầy, nghiêm túc học tập.
***
Trong phòng khách hoa lệ tao nhã, mẹ Lâm câu nệ ngồi trên sofa làm bằng da thật, bất an vuốt ve tà váy.
Chiếc váy bà đang mặc là cái tốt nhất trong tủ quần áo, nhưng so với quý phu nhân ngồi ở đối diện thì có vẻ hơi khó coi.
Cha Lâm lóng ngóng bưng chén trà, uống hai ngụm, ánh mắt không tự chủ được lén quan sát đánh giá phòng khách.
Ôi chao, cái bình sứ màu trắng đó là đồ cổ đúng không?
Vượt qua thời đại mạt thế, một bình sứ hoàn chỉnh như thế này là rất hiếm có, vậy mà lại tùy tiện bày trong phòng khách của Lâm gia, để cho người ta xem, không sợ bị trộm sao?
Quả nhiên, cho dù đại gia tộc đã xuống dốc thì gia sản vẫn hùng hậu như cũ.
Phân ra làm 5 chi thứ, muốn có được che chở của dòng chính một lần nữa thì nhất định phải có sự khác biệt. Nguyên bản con trai là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, đáng tiếc....việc phân hóa thành Omega đã làm cho hy vọng của ông ta đổ nát.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Nghĩ tới đây, lòng cha Lâm lại oán hận, oán hận đứa con trai tại sao lại không được như mong đợi của ông ta.
Hàn phu nhân ưu nhã cầm chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rãi hỏi mẹ Lâm: "Hai người vẫn chưa có tin tức của Tiểu Hân?"
Mẹ Lâm miễn cưỡng cười: "Vâng....phải ạ! Cũng không hiểu đứa nhỏ bị làm sao nữa, có hôn phu là quên cha mẹ, vậy mà lại chặn số liên lạc của chúng tôi."
Cha Lâm nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Đều do chúng tôi quá cưng chiều nó, nuôi thành cái tính tình ích kỷ tư lợi như thế này."
Mấy ngày nay, ông ta đã tốn hơn một trăm ngàn tinh tệ để thuê người đi tìm con trai, kết quả không thu hoạch được gì, đứa nhỏ đó giống như đã bốc hơi, không có một chút tin tức. Hiện giờ Hàn phu nhân hỏi, ông ta chỉ có thể tận lực nói dối.
Hàn phu nhân nghe vậy bèn buông chén trà xuống, gạt lấy thiết bị nhận dạng đính kim cương bên cổ tay phải, "Tôi có một video ở đây, hai người coi đi."
Mẹ Lâm và cha Lâm nhìn nhau, bất an hiện rõ trong mắt.
Chẳng bao lâu, một màn hình ảo bật ra trên không trung, video bắt đầu phát.
"Xin chào mọi người, chỗ của tôi đang đứng hiện tại là lôi đài của Thế giới Cơ giáp, tôi là Lợn Bay Màu Hồng...."
Chờ người dẫn chương trình nói xong, ống kính chuyển cảnh, nhắm ngay lôi đài, một thiếu niên tóc đen quen thuộc đến không thể quen hơn xuất hiện trong màn hình.
"Tiểu Hân!" Mẹ Lâm kinh hô, bịt miệng lại, suy nghĩ đình trệ.
Cha Lâm kinh ngạc.
Ông ta bỏ ra một số tiền lớn như vậy để tìm con trai, vậy mà nó lại xuất hiện ở trong Thế giới Cơ giáp.
Hàn phu nhân nói: "Đừng vội, nhìn tiếp đi."
Trong lòng mẹ Lâm bắt đầu hoảng hốt, khẩn trương túm góc áo của chồng.
Video tiếp tục phát, bọn họ nhìn thấy thiếu niên điều khiển cơ giáp màu lam, sạch sẽ mà lưu loát đánh ngã cơ giáp màu vàng, nhanh nhẹn né tránh hỏa lực dày đặc, cuối cùng nghiêng sang một bên, đánh cho đối thủ hoàn toàn không thể phản kháng.
Cha Lâm từng là một người đam mê cơ giáp, khi còn trẻ cũng từng chơi Thế giới Cơ giáp nên vô cùng rõ ràng thực lực của con trai đại biểu cho trình độ như thế nào.
"Phá Quân! Phá Quân! Phá Quân –––"
Sau khi cơ giáp màu lam giành chiến thắng, mọi người ở khán đài đều sôi trào, lớn tiếng hò hét cổ vũ cho thiếu niên.
Trán cha Lâm toát mồ hôi hột, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, cân nhắc từ ngữ.
Mẹ Lâm thất thần, nhìn đứa con trai được mọi người cổ vũ trong video, nghi hoặc.
Tại sao....Tiểu Hân phân hóa thành Omega rồi mà vẫn còn mạnh như vậy?
Video kết thúc, Hàn phu nhân nhìn kỹ biểu tình của hai vợ chồng, nhếch khóe miệng nói: "Đêm qua, Thiên Vũ gửi cho tôi đoạn video này, sau khi xem qua tôi mới biết được Tiểu Hân nhà hai người lăn lộn rất suôn sẻ trong Thế giới Cơ giáp, rất nhiều Alpha trưởng thành bại dưới tay nó. Mặc dù là Omega nhưng nó mạnh hơn Alpha rất nhiều."
Thiên Vũ là con trai lớn của Hàn phu nhân, là trưởng tử của Lâm gia, trước mắt đang làm việc trong quân bộ.
Mẹ Lâm mờ mịt: "Tôi không biết..."
Bà thật sự không biết con trai của mình mạnh mẽ tới vậy.
Quan niệm Omega mềm mại dễ vỡ đã có từ rất lâu, ngoại trừ kết hôn sinh con thì không thể làm gì nữa. Bà không bao giờ nghĩ rằng Omega cũng có thể mạnh và vượt trội hơn cả Alpha.
Lòng cha Lâm nóng nảy, tuyệt đối không thừa nhận lựa chọn lúc trước của mình là sai lầm. Nếu ông ta không hứa gả con trai cho Hoàng tiên sinh thì làm sao có tiền để bồi thường cho bệnh viện chứ?
"Nhưng cho dù Omega có lợi hại thì cũng đâu thể tòng quân đúng không?" Ông hỏi.
Hàn phu nhân mỉm cười châm chọc, "Người ta nói phù sa không chảy ruộng ngoài, lúc trước các người gặp khó khăn, sao không nghĩ tới về dòng chính để hỏi giúp?"
Mẹ Lâm hít một hơi. Lời này của Hàn phu nhân có ý gì?
Cha Lâm nghẹn khuất. Lúc trước khi biết con trai ông ta là Omega, tất cả bạn bè và dòng họ đều tránh họ như tránh rắn rất, đừng nói về dòng chính hỏi, không khéo ngay cả cửa chưa bước vào đã bị đuổi đi.
"Hai người về trước đi, mau chóng tìm Tiểu Hân. Dù sao nó cũng là con cháu Lâm gia, không thể để lưu lạc ở bên ngoài." Hàn phu nhân hạ lệnh tiễn khách.
Hai vợ chồng nơm nớm lo sợ ra về, vừa ra khỏi Lâm trạch, ngồi phi hành khí về nhà, càng nghĩ càng không thấy hợp lý.
"Anh nói xem, rốt cục thì Hàn phu nhân có ý gì?" Mẹ Lâm hỏi cha Lâm.
Cha Lâm bực bội: "Ai mà biết?!"
Mẹ Lâm nhớ lại câu "Phù sa không chảy ruộng ngoài", đột nhiên bà vỗ đùi một cái, hét lên: "Đúng rồi! Đúng rồi! Hàn phu nhân đây là coi trọng Tiểu Hân nhà chúng ta!"
Cha Lâm lập tức quay sang, "Ý bà là....Hàn phu nhân muốn thiếu gia Thiên Vũ cưới Tiểu Hân?"
Mẹ Lâm kích động nói: "Nhất định là như vậy!"
Đại gia tộc có yêu cầu rất cao đối với Omega, Tiểu Hân mạnh như vậy, nếu như kết hôn với thiếu gia Thiên Vũ, đứa bé được sinh ra nhất định sẽ rất ưu tú.
Hai người ghép mạch suy nghĩ lại, cảm thấy tám chín phần chính là như vậy.
"Nếu Hoàng tiên sinh thật sự là buôn lậu, nam Omega được quân viễn chinh của Đế quốc Huyền Vũ cứu nhất định là Tiểu Hân! Bây giờ Tiểu Hân có thể vào Thế giới Cơ giáp chơi, chắc chắn thằng bé đã an toàn. Chỉ là không biết nó đang ở đâu, ông xã, chúng ta báo cảnh sát đi!" Mẹ Lâm nắm tay chồng, cảm xúc dâng trào.
Cha Lâm trầm mặc hai phút, cắn răng, đồng ý.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Được rồi!"
Sau đó, cả hai đến đồn cảnh sát gần nhất.
"Lâm Hân phải không? Cung cấp số căn cước công dân của cậu ta." Cảnh sát dùng giọng nói giải quyết việc chung nói.
"Đây." Mẹ Lâm viết một dãy số trên giấy rồi đưa cho cảnh sát.
Cảnh sát chiếu dãy số, chuyển vào quang não, tài liệu liên quan nhanh chóng nhảy ra, bất quá, nhìn thông tin trên đó, anh ta nghi ngờ quan sát hai vợ chồng báo án.
"Bà là Lê Hoa? Ông là Lâm Chương?"
"A, vâng." Mẹ Lâm khó hiểu xác nhận.
Ngón tay cảnh sát gõ gõ lên bàn, ánh mắt sắc bén: "Lâm Hân đã được di dân qua Đế quốc Huyền Vũ, hộ khẩu cũng đã dời đi."
Mẹ Lâm bàng hoàng, "Không thể nào! Sao nó có thể nhập cư được? Sao tôi không biết gì về việc chuyển hộ khẩu?"
Cha Lâm tức giận: "Chuyện lớn như vậy mà không có ai thông báo cho chúng tôi! Chúng tôi là cha mẹ của nó!"
Cảnh sát chậm rãi nói: "Thứ nhất, cậu ấy đã trưởng thành. Thứ hai, hộ khẩu của cậu ấy là ở Học viện Hoa Đông. Chỉ cần cậu ấy và học viện đồng ý, thủ tục đầy đủ là có thể xử lý bình thường."
Mẹ Lâm hoang mang lo sợ, thì thào: "Di dân, di dân.......Tiểu Hân không cần mẹ sao?"
Cha Lâm thiếu chút nữa tắt thở, ông ta lắc lắc đầu, hai tay chống lên bàn, trầm giọng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, việc này không đúng! Nhất định con của tôi bị người ta lừa nên mới làm ra chuyện này! Chúng tôi là cha mẹ của nó đều ở Cộng hòa Thanh Long, sao thằng bé có thể bỏ lại chúng tôi mà di dân sang Đế quốc Huyền Vũ? Nhờ đồng chí cảnh sát giúp chúng tôi lập án, bắt lại người đứng ở đằng sau!"
Cảnh sát lắc đầu: "Không thể lập án được."
"Tại sao?" Cha Lâm bất mãn, "Các người không phải cảnh sát sao?"
Mẹ Lâm hoàn hồn, vội vàng hỏi: "Cậu có thể giúp chúng tôi điều tra xem con trai tôi sống ở hành tinh nào không? Nếu không được, tôi...tôi đến Đế quốc Huyền Vũ tìm nó."
Thái độ cảnh sát cứng rắn: "Không thể trả lời! Thông tin của cậu ta thuộc bảo mật cấp S và chúng tôi không có quyền để điều tra. Ngoài ra, hai người có liên quan đến một vụ án buôn người, mời hai người hợp tác điều tra."
"Hả?" Mẹ Lâm choáng váng đầu óc, suýt chút nữa bị ngã, cha Lâm vội vàng đỡ bà ta.
"Đồng chí cảnh sát....vụ án buôn người nào? Chúng tôi....chúng tôi vô tội!"
Cảnh sát đứng dậy, vỗ vỗ tay, lập tức có hai cảnh sát hình sự bước vào phòng làm việc, đè hai vợ chồng lại.
"Có phải vô tội hay không, thẩm vấn rồi thì biết, mời hai vị bước vào phòng thẩm vấn."
Mẹ Lâm trợn mắt, trực tiếp ngất xỉu, sắc mặt cha Lâm tái nhợt, sợ tới mức run rẩy.
****
Cuộc sống của Lâm Hân ở lâu đài vô cùng vui vẻ.
Học với quản gia gia gia chăm sóc dị thực ở trong hoa viên, tập luyện vận dụng tinh thần lực ở trong phòng huấn luyện, vào Thế giới Cơ giáp đánh lôi đài, buổi tối thì gọi video với huấn luyện viên, lúc thì nói chuyện phiếm, lúc thì làm một vài chuyện sung sướng nào đó.
Bất giác đã trôi qua nửa tháng.
Trong thư phòng, thiếu niên mặc đồ ngủ rút một quyển sách ra khỏi giá sách.
[Hướng dẫn điều khiển phi thuyền vũ trụ]
Cậu hứng thú lật xem.
Trong thư phòng của huấn luyện viên có đủ loại sách, lĩnh vực nào cũng có, cậu giống như một con cá nhỏ rơi vào biển tri thức, như đói như khát, cứ hai ngày lại đổi một quyển khác để đọc. Trong vòng nửa tháng, đã xem hết bảy tám cuốn sách.
Kẹp cuốn sách dưới nách, cậu dự định đem nó về phòng để đọc.
Khi đi ngang qua tủ kính trưng bày mô hình cơ giáp, cậu dừng bước.
Không hổ danh là huấn luyện viên, có rất nhiều mô hình cơ giáp đã không còn sản xuất nữa. Đếm từ trên xuống dưới, có khoảng 100 cái, mỗi cái đều được bảo quản rất kỹ, khiến người khác phấn khích mà ngắm nhìn.
Tủ kính có mật mã, Lâm Hân không mở được, mỗi lần đều đứng nhìn hai phút rồi lưu luyến rời đi.
Lâu đài vào ban đêm chìm vào im lặng.
Mặc dù có ánh sáng ở trên hành lang, nhưng lại không có một bóng người.
Bước chân Lâm Hân nhẹ nhàng, giẫm lên tấm thảm thật dày, lặng lẽ từ tầng ba đi xuống tầng hai.
Đẩy cửa phòng ra, vừa bước vào phòng khách nhỏ, cậu nhanh chóng cảm thấy có gì đó khác thường, cảnh giác nhíu mày, Lâm Hân cẩn thận mở cửa phòng ngủ.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, nam nhân tóc bạc nude nửa người đang ngồi dựa lưng ở trên giường, chăn mỏng phủ tới hông, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười gợi cảm.
Lâm Hân sững sờ: "Huấn luyện viên?"
Lý Diệu vẫy tay với cậu.
Lâm Hân ném sách, bước nhanh tới giường, nhào vào lòng nam nhân, cảm thụ vòng tay chân thật mà ấm áp, khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ hắn, dùng sức dụi dụi.
"Em nhớ anh nhiều lắm...." Cậu nũng nịu nỉ non.
Lý Diệu ôm thiếu niên, dịu dàng vuốt lưng cậu, hôn lên những sợi tóc của cậu.
"Anh cũng nhớ em."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
––––––––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu biệt thắng tân hôn~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro