Chương 41.
Chương 41 Không nói tiếng người.
Hoàng Hậu dường như không thấy được bộ dạng cạn lời của Tạ Dao, tiếp tục nói: “Tuy nói hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhưng chúng ta thân là nữ nhân sau lưng nam nhân…… Ừm, là người đứng sau bọn họ, cũng ngẫu nhiên phải là một người biết san sẻ với bọn họ.”
Tạ Dao, “…… Ta không có hứng thú với việc làm một người biết san sẻ, làm pháo hôi mà nói, có khi thích hợp với ta hơn.”
Hoàng Hậu cười khẽ, mềm mại nói, “Thái Tử Phi thật thú vị.”
“Bổn cung không phải mẹ ruột của Thái Tử, lời ta nói chắc hắn cũng nghe không vào, nếu như Thái Tử Phi thuật lại lời này, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.” Hoàng Hậu nhìn Tạ Dao, “Thái Tử Phi nói xem có đúng không?”
Có chút yêu cầu thế thôi cũng phải nói quanh co lòng vòng như vậy, Tạ Dao không chỉ mệt tâm mà thân cũng phát mệt.
“Hoàng Hậu nương nương nếu có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng là được, bổn Thái Tử Phi chỉ là một đứa con của vợ lẽ đến từ Tạ phủ, chưa từng đọc qua sách vở gì. Nếu Hoàng Hậu nương nương nói sâu xa quá, ta trở về truyền sai ý, làm tổn thương tình mẫu tử, như vậy thật không tốt.”
Hoàng Hậu mặt không đổi sắc, “Cũng đúng, ý của bổn cung là, bảo Thái Tử điện hạ đừng đắc tội lung tung với người khác trên triều đình, hắn vừa mới trở lại triều, bất kể là thế cục trong hay ngoài triều đình đều không hiểu rõ.”
“Người trẻ tuổi có chí hướng là chuyện tốt, nhưng nông nổi quá mức rồi làm chuyện xấu sẽ chỉ hủy hoại thanh danh bản thân, gây ảnh hưởng đến việc kế thừa ngôi vị hoàng đế của Thái Tử sau này.”
“Tạ Dao ngươi thân là Thái Tử Phi, đáng ra nên khuyên nhủ hắn.”
Tạ Dao cười nhẹ, “Nương nương không khỏi để mắt ta quá rồi, mọi người đều biết xuất thân của ta chẳng ra gì, những lời đầy lý lẽ như thế, Thái Tử điện hạ sẽ cảm thấy là từ miệng ta mà ra ư? Khi hắn hỏi tới, ta nên nói như thế nào đây? Là do Hoàng Hậu nương nương chỉ dạy?”
Hoàng Hậu nhăn mày lại, “Ngươi không cần phải thẳng thừng như vậy, sống ở hậu cung, sao có thể không có chút tâm cơ nào? Cứ tiếp tục đơn thuần như vậy, sớm muộn gì cũng bị ăn tươi nuốt sống đến xương cốt không còn.”
“Ta cũng sợ quá nha, đa tạ nương nương nhắc nhở ta.” Tạ Dao không chút để tâm nói.
Lương Khâu Lam không chịu đựng được nữa, “Tạ Dao! Sao ngươi dám ăn nói kỳ quặc với Hoàng Hậu nương nương như thế?!”
Tạ Dao không thèm nhấc mi mắt, “Ta thô tục, không có văn hóa, chỉ biết ăn nói thẳng thắn thôi.”
“Tuy nhiên…… Tiểu thư khuê các mấy người cũng không khá hơn chỗ nào, loại không biết lễ phép không tuân theo quy củ như ta cũng biết chờ sau khi Hoàng Hậu nương nương nói xong mới lên tiếng, một cung nữ nhỏ bé như ngươi cũng dám tùy tiện chen ngang lời của bổn Thái Tử Phi và Hoàng Hậu nương nương.”
“Kể cả trước khi vào cung ngươi là thiên kim của phủ Trung Dũng Hầu, nhưng hiện tại cũng chỉ là một……” Tạ Dao nở một nụ cười ác liệt, chậm rãi nói tiếp, “Cung nữ.”
Y thật sự không có ý hạ thấp cung nữ, nhưng tiểu nha đầu này thật không biết xấu hổ, ra sức làm trò trước mặt y, khiến y cảm thấy không thu thập nàng ta một chút thì hơi có lỗi với chuyến xuyên sách này!
Quả nhiên sắc mặt Lương Khâu Lam thay đổi, trở nên vô cùng vặn vẹo.
Nếu như không phải trong nhà muốn đưa nàng ta cho Hoàng đế, thì nàng ta sẽ khép nép làm cung nữ như vậy sao? Con chó con mèo nào cũng dám khiến nàng ta nhục nhã!
Nghĩ đến chính mình chỉ còn một năm nữa là có thể xuất cung, có thể tự do, Lương Khâu Lam cố gắng bình tĩnh lại.
“Là nô tỳ không đúng, xin Thái Tử Phi tha thứ.”
Đợi nàng ta ra ngoài được, nàng phải cho vị Thái Tử Phi không biết trời cao đất dày sỉ nhục nàng này biết, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc! Nghĩ đến đây, ánh mắt Lương Khâu Lam nhìn Tạ Dao, giống như là nhìn người sắp chết.
Tạ Dao không chú ý nhiều tới Lương Khâu Lam, hiện tại y để ý đến Hoàng Hậu nhiều hơn, nữ nhân này có thể thu phục Hoàng đế đến mức nghe lời, đủ thấy được thủ đoạn của nàng.
Bị Tạ Dao trong tối ngoài sáng từ chối như vậy, Hoàng Hậu vẫn mặt không đổi sắc, trước sau như một ôn nhu hiền thục, bình dị gần gũi.
“Thái Tử Phi rất có cá tính.”
Tạ Dao cong môi cười, “Nương nương cũng vậy.”
Hoàng Hậu cũng mỉm cười, “Bổn cung đã nói hết những gì muốn nói, Thái Tử Phi có nói hay không, là chuyện của chính ngươi.”
“Có điều, bổn cung vẫn đề nghị Thái Tử Phi nên suy nghĩ kĩ về tương lai một chút, nếu không tiên hoàng có gắng sức phù hộ cũng không bảo vệ được các ngươi.”
Tạ Dao nhíu mày, lời nữ nhân này nói có ý gì?
Cạch một tiếng, chén trà được đặt xuống nhẹ nhàng, Hoàng Hậu vẻ mặt tươi cười đứng dậy, “Tính tình của Thái Tử từ sau khi bị thương đã thay đổi nhiều, chắc cũng không có tâm tư dẫn ngươi đi làm quen với vương công hậu duệ quý tộc thời nay.”
Nghe đến đó, trong lòng Tạ Dao chợt lóe lên một dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên ——
“Ngày kia bổn cung tổ chức thưởng hoa yến, một số cáo mệnh phu nhân và người có tước vị sẽ đến, tới lúc đó bổn cung giới thiệu cho ngươi đôi chút.”
*Thưởng hoa yến: Tiệc ngắm hoa.
*Cáo mệnh phu nhân: Chỉ vợ hay mẹ của quan lại trong triều đình.
“Ta……”
“Đến lúc đó bổn cung sẽ sai người tới đón ngươi, Thái Tử điện hạ biết được có lẽ rất vui mừng.”
“……”
Hoàng Hậu nói xong liền dẫn người đi, không cho Tạ Dao cơ hội từ chối.
Trong đại điện chỉ còn lại Tạ Dao và người của phủ Thái Tử, thật lâu sau —— “Vãi.” Tạ Dao không nhịn được mà bùng nổ.
Chẳng qua y thành thân với Thái Tử thôi mà, thực sự coi y là nữ nhân sau lưng Thái Tử à!
Lão thái bà này quá ác độc rồi!
Không có việc gì làm, Tạ Dao đành phải lăn qua lộn lại cân nhắc mấy câu nói kia của Hoàng Hậu, nhưng y thật sự không hiểu biết về tình trạng trong triều đình, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra thêm cái gì.
Tạ Dao không có hình tượng nằm liệt trên ghế, cho nên mới nói…… Cuộc sống trong hoàng cung đầy tâm kế và mưu mô này rất không phù hợp với y.
Mỗi một câu nói của nữ nhân nơi này đều là kiểu trong bông có kim, hơn nữa còn không nói tiếng người!
Khó sống quá mà!
——
Khi Lý Dục Hi trở về phát hiện Thái Tử Phi của hắn vốn tràn đầy sức sống đến độ giống con gián đánh mãi không chết thế nhưng đang uể oải nằm ườn trên ghế.
Y dường như không xương dính ở trên ghế lớn, nho nhỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Song đáng yêu thì đáng yêu, Lý Dục Hi vẫn thích Tạ Dao nhe răng trợn mắt với hắn hơn, một bộ quỷ tinh quái.
Đang muốn đi vào, Lương quản gia gọi hắn lại, “Điện hạ.”
Nghe Lương quản gia một năm một mười nói rõ việc xảy ra hôm nay, sắc mặt Lý Dục Hi bình tĩnh, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Ta đã biết, ông đi chuẩn bị mấy thứ Thái Tử Phi thích ăn đi.”
Lương quản gia rời đi, Lý Dục Hi mới đẩy xe lăn vào.
“Thái Tử Phi không vui sao?” Lý Dục Hi làm bộ cái gì cũng không biết, rất nhạt nhẽo hỏi một câu.
Tạ Dao đột ngột bật dậy, “Ngươi sống trong hoàng cung có thấy vui vẻ không?”
Vừa mới dứt lời, Tạ Dao liền nhận ra mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc.
Thái Tử lớn lên trong cung từ nhỏ, sao có thể không vui? Trẻ em vô tư, dĩ nhiên có phương pháp giải trí của riêng mình.
Nhưng lần này y lại nghĩ sai rồi.
“Một nơi giống như hoàng cung này, không nhiều người có thể vui vẻ. Mỗi một bước đi, mỗi một câu nói đều như bước trên băng mỏng, chỉ hơi không cẩn thận, sẽ lập tức lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Vẻ mặt Lý Dục Hi bình tĩnh, “Người sống ngoài cung, chỉ thấy mặt ngoài rực rỡ, không ai biết rằng bên trong đã sớm mục rỗng hoàn toàn, đầy sâu mọt.”
Thái Tử nói không phải không có lý, Tạ Dao cũng nghĩ như vậy, nhưng mà hắn miêu tả như thế……
“Ngươi hơi quá ghê tởm rồi đấy.”
Lý Dục Hi nhướng mày, “Thái Tử Phi chê ta ghê tởm ư?”
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro