Chương 55.
Chương 55 Chuẩn bị rời kinh ( 1 )
Mặc dù hôm qua Lý Dục Hi không nói rõ với Tạ Dao hôm nay cùng hắn đi thượng triều để làm gì.
Nhưng mà tùy cơ ứng biến là lợi thế của y, bằng không lúc trước y cũng đã không được tuyển vào bộ đội đặc chủng, trở thành một trong những người được đề cử. Chính khả năng vượt trội của y đã khiến trưởng quan lúc đó nhìn trúng.
Chỉ là, Tạ Dao cũng có chút kinh ngạc về mắt nhìn người của Lý Dục Hi, vậy mà lại rất giống với trưởng quan.
Đương nhiên, cũng là do y có đủ ưu tú.
Ngay từ đầu, Tạ Dao an tĩnh nghe các đại thần hội báo quốc sự một cách chừng mực, kết quả......
Càng nghe y càng buồn ngủ.
Vả lại cũng không biết là ông tổ khai sáng nào quy định, thời gian thượng triều lại là năm giờ sáng!
Thân là hạ thần, cho dù y và Thái Tử có cuồng vọng đến đâu, cũng không thể bước lên lúc thượng triều, cho nên y bị kéo dậy rửa mặt chải đầu lúc bốn giờ sáng!
Tạ Dao cố gắng chịu đựng không ngáp, đảo mắt.
Chết tiệt, cổ nhân ăn nói nho nhã, muốn nói đến chuyện đại sự thì cũng phải trải qua một loạt ví dụ chuyện vặt vãnh không đáng kể để làm nền, nói đến chuyện chính sự ít nhất phải tốn mười phút.
Nếu ở học viện quân đội y dám báo cáo tình báo với hiệu suất này, y sớm đã bị đuổi ra khỏi cửa học viện rồi!
Tạ Dao vốn muốn trộm nhìn bạn đồng hành có lén lút ngáp ngủ khônkhông, kết quả bạn đồng hành duy nhất của y lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trông có vẻ rất nghiêm túc.
Nhưng sau một hồi, Tạ Dao liền phát hiện có gì không đúng.
Hai mắt của Lý Dục Hi mở to, nhưng lại không có tiêu cự.
Chẳng lẽ......
Người này vậy mà luyện được tuyệt kỹ ngủ mở mắt?!
Muốn ngủ mà không thể ngủ, Tạ Dao như con mèo ở trong lòng cào nát tâm can, đã vậy phúc không chia, họa vẫn phải chia!
Không thể để hắn ngủ một mình!
Tạ Dao thừa dịp lực chú ý của người khác không ở chỗ y, lặng lẽ vươn tay, nhẹ nhàng kéo ống tay áo rộng của Lý Dục Hi.
Sau đó Tạ Dao rõ ràng nhìn thấy đáy mắt của Lý Dục Hi khôi phục tiêu cự trong nháy mắt hiện lên một tia sắc bén! Sau vài giây, sắc bén biến mất, thay vào đó là sự thờ ơ lãnh đạm thường ngày.
Sự thay đổi tức thì này, đều bị Tạ Dao thu vào tầm mắt.
"Thái Tử Phi cảm thấy nhàm chán sao?" Lý Dục Hi nhẹ giọng hỏi.
Tạ Dao cũng hạ thấp giọng, sợ Lý Dục Hi không nghe thấy, liền đem đầu ghé lại gần một chút, "Ngươi không phải cũng ngủ gà ngủ gật sao?"
Cũng không biết lúc tắm Tạ Dao có phải hay không đã dùng cánh hoa, khi tới gần, Lý Dục Hi ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ.
Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, Lý Dục Hi nói: "Ngươi làm sao biết ta không phải đang suy nghĩ sự tình?"
Tạ Dao trừng mắt, trên mặt đầy biểu tình sao ngươi có thể trợn mắt nói dối.
Vì để tránh bị bọn họ để mắt tới bên này, Lý Dục Hi cũng không trêu đùa y nữa, nói: "Nhịn một chút, sắp đến giờ rồi."
Tạ Dao nghĩ: Hiện tại ngoại trừ chịu đựng nhẫn nhịn, y còn có thể làm gì đâu?
Nghe bên tai tiếng u u giống như bài hát ru ngủ, Tạ Dao đỡ cái đầu lung lay sắp đổ, ngay khi y gần như sắp từ bỏ sức nặng của đầu mình, thì ống tay áo bất ngờ bị kéo một chút.
"Tới đây."
Tới đây?!
Tạ Dao hai mắt sáng lên, cơn buồn ngủ lập tức biến mất không còn chút nào! Mắt sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm đại thần tiếp theo muốn khải tấu!
Đại thần kia không nghĩ tới hắn vừa mới bước ra khỏi hàng, liền cảm nhận được một ánh mắt không thể xem thường.
Theo tầm mắt nhìn sang bên kia, liền đối diện với đôi mắt như muốn phát sáng của Thái Tử Phi!
Đại thần bị Tạ Dao dọa giật mình, theo bản năng mà nhìn đối phương, lại phát hiện người này không có nhìn mình, cân nhắc kĩ, vẫn là dựa theo kế hoạch mà hành động.
"Khởi bẩm bệ hạ, thần, có một chuyện muốn tấu."
"Chuẩn tấu."
Đại thần kia được chuẩn, bắt đầu chậm rãi nói: "Một tháng trước, mấy huyện phụ cận Thành Quân An đột nhiên lũ lụt, rất nhiều nhà cửa và ruộng đất của người dân bị ngập lụt, tổn thất nặng nề. Các thành trấn hứng chịu lũ lụt bắt đầu hứng chịu nạn đói. Người tị nạn đang di chuyển đến Thành Quân An.
Nói tới đây, đại thần kia tạm dừng một chút.
Hoàng đế tiếp lời: "Trẫm nhớ rõ, nửa tháng trước đã nói qua vấn đề này, lúc ấy kiến nghị của các ngươi là chi ngân sách quốc khố để cứu trợ thiên tai, ít nhất cũng đã chi ba vạn lượng vàng."
Tâm tư hoàng đế rất ổn định, cũng không có một chút biểu hiện không vui nào.
Tạ Dao lẳng lặng "ăn dưa".
Đại thần kia lập tức quỳ trên mặt đất, "Bệ hạ! Ba vạn lượng không đủ! Bá tánh nơi đó nhiều như vậy, huống hồ còn có nhiều dân tị nạn, ăn xong bữa trước liền không có bữa sau, làm sao có thể kiên trì đến mùa vụ thu hoạch tiếp theo?"
Giọng Hoàng đế trở nên lạnh lùng nói, "Còn cần bao nhiêu? Ngươi phải biết những năm qua vì đồng tình với bá tánh, thuế má đều giảm mạnh, ngân khố cũng cạn kiệt."
Đại thần kia lập tức nói: "Cho nên quan chức nơi đó liền tổ chức dân chạy nạn, để cho bọn họ tiến đến Thành Quân An."
"Hừm" Hoàng đế híp mắt, không chút lưu tình liếc nhìn Lý Dục Hi một cái, "Thành Quân An hưng thịnh, mỗi năm đều nộp thuế đủ cả, an bài đến Thành Quân An, cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt."
"Chỉ là không biết, chuyện nơi này có gì mà cần phải dâng tấu ."
Nghe đến đó, Tạ Dao nheo đôi mắt lại.
Phe cánh của Nhị hoàng tử luôn nhìn chằm chằm vào việc đất phong của Lý Dục Hi tương đối giàu có và đông đúc, lúc trước Tô Nguyên Tĩnh cũng đã nói qua, y còn tưởng rằng Lý Dục Hi đã sớm giải quyết xong, không nghĩ tới thế nhưng lại kéo dài tới lúc này.
Nghĩ đến đây, Tạ Dao cũng không biết do cổ nhân làm việc quá lề mề, hay là nói Lý Dục Hi cũng quá kiên nhẫn rồi.
Đại thần kia vẻ mặt khổ não, liếc nhìn Lý Dục Hi một cách đầy ẩn ý, nói: "Vấn đề chính là ở đây, binh lính canh gác cửa Thành Quân An nói không có chỉ thị của lĩnh chủ* hay chứng từ thông quan của bệ hạ, bọn họ sẽ không cho qua."
*Lĩnh chủ: chủ nhân của mảnh đất.
"Sau đó bên ngoài Thành Quân An tụ tập ngày càng nhiều dân tị nạn, nhìn trong thành hưng thịnh, sự phẫn uất trong lòng dân tị nạn ngày càng tăng, khả năng cao sẽ khiến cho......"
Khiến cho cái gì, đại thần kia không có nói, nhưng trong lòng các vị đại thần ở đây đều biết rõ ràng.
"Thành Quân An là lãnh địa mà tiên hoàng ban cho lão đại, tất cả quân đội canh giữ ở đó đều là quân đội Tô Gia, trẫm thấy chỉ dựa vào chứng từ thông quan của trẫm hẳn là không được đi?"
Hoàng đế liếc nhìn Lý Dục Hi đầy ẩn ý.
Lý Dục Hi nhàn nhạt nói: "Đại Huyền Quốc mỗi một nơi đều là của phụ hoàng, chỉ cần phụ hoàng nói một câu, Đại Huyền Quốc nơi nào cũng có thể đi. Hơn nữa...... Cữu cữu đã sớm từ chức, mỗi một binh sĩ đều thuộc về quân đội Đại Huyền Quốc chúng ta, không tồn tại thứ gọi là quân đội Tô gia."
Hoàng đế khóe miệng nhếch lên, "Vậy Thái Tử điện hạ cảm thấy, nên giải quyết vấn đề dân tị nạn thế nào?"
Lý Dục Hi nói: "Dân tị nạn có thể tiến vào Thành Quân An nhưng phải chứng minh được thân phận, hơn nữa cũng không phải tất cả dân tị nạn đều được phép tiến vào cùng một lúc, cần phải có sự sắp xếp trật tự, có cơ sở. Bằng không sẽ khiến bá tánh ở Thành Quân An cảm thấy khủng hoảng, cũng tạo áp lực lên Thành Quân An."
"Thành Quân An phồn thịnh như vậy, sao có thể sẽ tạo thành áp lực? Ta thấy Thái Tử điện hạ là không nỡ ?" Có người âm dương quái khí nói.
Lý Dục Hi còn chưa kịp mở miệng, Tạ Dao liền lập tức nghẹn ngào nói : "Ngay cả Thành Quân An phồn thịnh hay không, ta là Thái Tử Phi còn không biết, vị đại nhân này ngươi làm sao mà biết được? Chẳng lẽ, ngươi nằm vùng ở Thành Quân An?"
—————————————
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro