Chương 69.
Chương 69 Lạnh cái gì, mau cởi ra!
Độ ngũ hộ tống Tạ Dao tới thành Quân An, chỉ có một bộ phận là người của Thái tử.
Có mấy người nhìn thấy cánh tay trắng nõn như ngó sen của Tạ Dao lộ ra ngoài, rất biết ý mà rời mắt đi, nhưng vẫn có vài người không biết ý như vậy, không chỉ nhìn chằm chằm, thậm chí còn không nhịn được nuốt nước miếng.
Thính lực của Lý Dục Hi không phải thứ người thường có thể so sánh được, tất nhiên có thể nghe thấy, có người thèm nhỏ dãi Thái Tử Phi của hắn.
Vì thế, ánh mắt Lý Dục Hi nhìn Tạ Dao, lại càng thêm khủng bố!
Tạ Dao bị giọng điệu tức muốn hộc máu như thể đang bắt gian kia của Lý Tử An dọa giật mình, rõ ràng không có làm gì sai, nhưng lại không hiểu vì sao có chút chột dạ.
"Ở, ở đây này." Tạ Dao chỉ vào bờ vai của mình.
Lúc này Lý Dục Hi mới nhìn thấy dải dây thừa cột trên bả vai Tạ Dao.
Nhưng nhìn thấy cái này cũng không thể khiến cho sắc mặt hắn trở nên tốt hơn, bởi vì chính dải dây này là đầu sỏ gây tội khiến cho lửa giận của hắn bốc lên!
Hai cánh tay trắng nõn như ngó sen, dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói mắt, khiến những ý niệm đen tối bị đè nén trong lòng hắn trỗi dậy.
Hắn muốn sắc trắng kia, nhiễm đủ loại màu sắc.
Khiến cho tất cả mọi người đều biết, cái người lóa mắt này chỉ thuộc về một mình hắn!
Lý Dục Hi còn đang cố kìm nén ngọn lửa trong lòng, Tạ Dao lại vô tư bước đến.
"Không phải ta nói chứ, cho dù quần áo ta mặc trên người có mượt mà và thoáng khí đến đâu, thì cũng không thể chịu được ta cả ngày đứng phơi dưới ánh mặt trời, cho nên ta đã nghĩ ra cách này, quấn tay áo lên cho mát, nếu không phải quấn ống quần lên có vẻ hơi kỳ quặc, thì ta cũng muốn cân nhắc đó."
Lý Dục Hi suýt chút nữa thì bị những lời của Tạ Dao làm cho tức chế!
"Ngươi còn muốn mặc lộ chân?"
Tạ Dao cổ quái nhìn hắn, "Chẳng lẽ không thể lộ chân à?"
"Đương nhiên không thể!" Lý Dục Hi không chút nghĩ ngợi phản bác.
Tạ Dao tức giận đến bật cười, y liền cảm thấy hôm nay Lý Tử An không hiểu sao có chút kỳ lạ, cái này không cho cái kia cũng không cho, giống như vừa nuốt phải thuốc nổ vậy.
"Có được hay không là do ta quyết định, hơn nữa, nông dân xuống ruộng cấy mạ chẳng phải cũng là như vậy sao, ta cũng chỉ là con người mà thôi, vốn dĩ không có ai cao quý hơn ai, chẳng qua có lẽ ta may mắn hơn bọn họ một chút, đầu thai tốt, khiến hoàn cảnh của ta có nhiều đãi ngộ hơn bọn họ một chút thôi."
"Ngươi có từng nghĩ tới những nông dân là nữ chưa? Vừa muốn họ tuân thủ nữ tắc, cái này không được lộ cái kia không được lộ, nhưng lại muốn các nàng xuống ruộng làm việc nặng nhọc, chẳng lẽ còn không cho bọn họ mặc sao cho tiện lợi thoải mái à?, ta nói các ngươi có thể đứng ở lập trường của người khác mà suy nghĩ một chút không?!"
"Ta mới lộ có cái chân đã chói mù mắt chó của ngươi rồi à?!"
Nghe thấy Thái tử bị mắng thành chó, Triệu Thành rất muốn chạy đi, nhưng xung quanh nhiều người như vậy, hắn đi cũng không được, mà không đi...... Càng không được.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng xong việc sẽ không bị Thái tử diệt khẩu......
Cho dù đối diện với ánh mắt âm trầm đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lý Tử An, Tạ Dao cũng không nhượng bộ, y không cảm thấy y sai.
Không biết qua bao lâu, Lý Dục Hi rốt cuộc thở dài, "Ngươi nói cái gì cũng đúng."
Tạ Dao thầm thở phào,thật ra y cũng biết những lời mình nói có bao nhiêu gượng ép, dù sao để người khác tiếp thu suy nghĩ của mình cũng cần phải trải qua cả một quá trình. Hơn nữa còn trái ngược hoàn toàn với những gì mình được học từ nhỏ ......
"Nhưng ngươi cũng đừng vội vàng hấp tấp như vậy, để chúng ta từ từ thích nghi, được không?"
Giọng nói Lý Dục Hi rất nhẹ rất ôn nhu, ẩn ẩn, dường như Tạ Dao còn nghe được chút cưng chiều giấu sâu bên trong......
Cưng chiều?!
Tạ Dao bị dọa rồi, mắt trừng lớn đề phòng nhìn Lý Tử An.
Lý Dục Hi lại như thể không nhìn thấy, duỗi tay kéo tay áo bị Tạ Dao quấn lên xuống một chút, dừng lại chỗ khuỷu tay.
"Hơn nữa còn dễ bị cảm lạnh, ta không muốn ngươi lại sinh bệnh."
——
Lúc Tạ Dao phục hồi tinh thần, Lý Dục Hi đã đi ra ngoài, một mình y đang ngồi ở đại sảnh chờ cơm.
Quan hệ của y và Lý Tử An ...... Hình như đúng là có chút quá thân mật rồi.
Giống như tiểu hài tử được người ta sửa sang lại quần áo, Tạ Dao đến bây giờ vẫn có thể cảm nhận được mùi hương toát ra từ trên người Lý Tử An khi hắn tới gần y......Vẫn còn quanh quẩn trên người y.
Mùi đàn hương nhàn nhạt.
Người da mặt dày đến cực điểm như Tạ Dao khi bị Lý Dục Hi cưỡng hôn vẫn có thể mặt không đổi sắc, bây giờ chẳng qua là hồi tưởng lại một cảnh tượng còn không tính là thân mật nhiều nhất cũng chỉ là có chút ái muội thôi......
Mặt y lại nóng bừng không kiểm soát được......
Giây tiếp theo, lòng y liền lạnh xuống.
Không thể nào?!
Y cong rồi á?! Cứ như vậy cong một cách không thể hiểu được?!
Hơn nữa người ta còn chưa làm cái gì đâu!
Tạ Dao nhịn không được tự phun tào chính mình, người ta xem ngươi là huynh đệ tốt, ngươi lại thèm khát cơ thể người ta!
Thêm nữa chính là......
Tạ Dao nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn, tuy rằng cơ thể y đã trải qua rèn luyện mà trở nên rắn chắc hơn, nhưng so sánh với Lý Tử An thì vẫn gầy yếu như cũ, y có thể đè được người ta sao?
Không đúng!
Sao y lại có thể dễ dàng tiếp nhận việc mình cong như vậy chứ?! Chẳng lẽ trước kia y vốn đã là cong?!
Tạ Dao trong mớ hỗn độn.
Nhìn sắc mặt Thái Tử Phi lúc xanh lúc trắng, Triệu Vận không dám đi lên tìm xúi quẩy, trong lòng thầm mắng tên nhãi ranh Triệu Thành kia thế mà lại tìm lấy cớ chạy mất!
Thế nhưng, việc xảy ra tiếp theo mới thực sự khiến cho Triệu Vận sụp đổ!
Ăn cơm xong rồi, Tạ Dao lại có tinh lực đi làm việc khác.
"Triệu Vận, cởi quần áo ra."
Triệu Vận, "???"
Lý Dục Hi mới vừa bước vào cửa, "?!"
Triệu Thành đi theo phía sau Lý Dục Hi, "......" May mắn vừa rồi người ở lại đây hầu hạ không phải là hắn......
Triệu Vận muốn khóc, nhưng không thể, chỉ có thể nỗ lực duy trì gương mặt cứng đờ, cố gắng bỏ qua ánh mắt chết chóc đến từ Thái tử, nói: "Điện hạ, ta lạnh."
Tạ Dao, "Một chút thôi, lại không phải bắt ngươi dầm nước cả đêm, hơn nữa ngươi có nội công hộ thể mà, lạnh cái gì mà lạnh, mau cởi ra!"
Trước có Thái Tử Phi bắt hắn cởi quần áo, sau có ánh mắt cảnh cáo của Thái Tử điện hạ uy hiếp nếu ngươi dám cởi thì chắc chắn phải chết, Triệu Vận rất muốn trợn hai mắt giả chết ngay lập tức.
Trong khi Triệu Vận đang do dự, Tạ Dao nói: "Đại nam nhân mà lề mề cái gì, để ta cởi giúp ngươi!"
Triệu Vận, "!"
Không thể được!
Động tác Triệu Vận nhanh nhẹn trốn ra phía sau Lý Dục Hi, nói: "Điện hạ, ta đột nhiên có chút đau bụng, không ở lại đây nữa, ở đây vẫn còn...... Lý công tử bằng hữu của ngài, ngài tìm hắn đi!"
Dứt lời, Triệu Vận to gan lớn mật đẩy Lý Dục Hi một cái, khiến Tạ Dao thiếu chút nữa đụng vào người Lý Dục Hi.
Không để Tạ Dao kịp đổi mục tiêu, Triệu Thành cũng nhanh chóng chuồn mất dạng như có lửa cháy dưới chân!
Tạ Dao, "......" Y xem một chút thôi mà, nam nhân không ngực không mông, bọn họ có y cũng có, xem một chút thì có làm sao?!
"Tiểu Dao nhi, ngươi cởi quần áo của nam nhân khác, là muốn làm gì vậy?"
Cả người Tạ Dao cứng đờ, ngượng ngùng cười nói: "Không, không có gì......"
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm ép sát của Lý Dục Hi, Tạ Dao có hơi sợ.
Tuy rằng y cũng không biết vì sao mình lại sợ.
"Ta muốn nghiên cứu một chút xem thể trạng của mình với mấy người luyện võ lâu dài như Triệu Vận có gì khác nhau......"
Thật ra mục đích thật sự của y là muốn thử nhìn nam nhân khác cởi trần xem mình có phản ứng gì không mà thôi......
Nhưng cái này có thể nói rõ với Lý Tử An sao?
Đương nhiên là không thể!
Tạ Dao nói xong, Lý Dục Hi không nói thêm câu nào bắt đầu động thủ cởi quần áo của mình.
Tạ Dao trừng mắt, giật bắn người, lùi một bước dài ba thước!
Vẻ mặt đại khuê nam đàng hoàng bị đùa giỡn hoảng hốt nói, "Ngươi muốn làm gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro