Chương 88: Khởi nghĩa nông dân
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Đây là tòa trạch viện nhỏ nhất ở Nhạn Tê, không rộng rãi nhưng rất tinh xảo, bốn phía bao quanh bởi hành lang gỗ cũ kỹ mà tao nhã, cảnh sân vườn cũng vô cùng đẹp, đặc biệt là cây tùng lớn cành lá sum suê được trồng ở giữa sân, sau một mùa đông tôi luyện, càng thêm xanh tốt um tùm.
Khương Thư bước vào sân, nhìn thấy cây tùng liền sáng mắt lên, bình luận: "Bố cục lâm viên ở đây thật tuyệt diệu, không biết trước đây là nơi ở của ai."
Bất kể trước đây là nơi ở của ai, trạch viện trống này giờ đây đã trở thành trung tâm nghiên cứu và phát triển sản phẩm của xưởng mỹ phẩm.
Vì mục tiêu là kiếm thật nhiều tiền, nên việc chỉ mở một xưởng nhỏ chắc chắn không được.
Vì vậy, giống như xưởng dệt, xưởng mỹ phẩm do quan phủ đầu tư cũng chọn một toà đại trạch trống để xây dựng nhà xưởng, tuyển dụng công nhân khắp nơi, sau này có thể trở thành một ngành công nghiệp tiêu biểu khác của Mật Dương, nhưng hiện tại, xưởng mới này vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển sản phẩm.
Đối với những thứ có thể kiếm tiền cho quan phủ, Khương Thư rất coi trọng, đồng thời y cũng muốn xem liệu người chơi mà mình đã chọn có đáng tin cậy hay không, vì vậy nhân dịp nghỉ lễ Thượng Tị, y liền một mình dẫn theo vài thị vệ đến toà trạch viện nhỏ này thị sát.
Y đến đột ngột, cũng không thông báo cho quan viên phụ trách quản lý khu vực này, mãi đến khi thủ vệ ở cổng vào thông báo một tiếng, Mộ Thất Yên mới chạy ra nghênh đón.
Mặc dù trên diễn đàn cái tên "Thù ca" mỗi ngày đều rất nổi bật, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với vị NPC nổi tiếng này.
Mộ Thất Yên dự cảm mình sắp trở thành một trong những người chơi đại lão, niềm vui khó kìm nén không ngừng tràn ra từ khóe môi cong lên của nàng, suốt quá trình hớn hở dẫn Khương Thư đi tham quan phòng làm việc.
"Đây là lô sản phẩm đầu tiên mà ta chuẩn bị cho ra mắt, tất cả đều nằm trong bản kế hoạch công việc này." Mộ Thất Yên dẫn y đến phòng làm việc của mình trước, "Sản phẩm chủ yếu chia thành bốn phần là trang điểm môi, trang điểm mắt, trang điểm lông mày và trang điểm nền. Tất nhiên là không tính dụng cụ trang điểm. Ban đầu sẽ ra vài màu chủ đạo cổ điển, sau này chắc chắn sẽ tăng thêm nhiều sản phẩm trang điểm hơn dựa trên nền tảng này."
Khương Thư không hiểu nhiều về mỹ phẩm, vừa nghe vừa gật đầu.
Lật xem kế hoạch công việc của nàng, thấy mục tiêu đặt ra vẫn rất rõ ràng, y liền hỏi: "Làm xong toàn bộ những thứ này cần bao lâu?"
"Không lâu đâu, chỉ trong nửa tháng này, chúng ta đã gần như hiểu rõ phần trang điểm môi rồi. Nếu tiến triển thuận lợi, ta ước tính khoảng hai tháng nữa thì xưởng của chúng ta có thể bắt đầu sản xuất." Mộ Thất Yên ước tính, rồi đột nhiên lại hỏi: "À đúng rồi, phần kẻ mày này ta có thể xin hợp tác với xưởng bút chì của quan phủ không?"
Xưởng bút chì ban đầu được thành lập riêng cho quận học, được coi là một xưởng nhỏ tách ra từ mộc phường, hiện tại vẫn đang sản xuất bút chì với số lượng nhỏ.
Khương Thư gật đầu: "Được, ngươi cứ bảo quan viên bên này liên hệ là được."
Mộ Thất Yên vỗ tay nói: "Vậy thì tiện lợi hơn nhiều rồi."
Ra khỏi phòng làm việc của Mộ Thất Yên, đi thẳng về phía trước là phòng làm việc phát triển sản phẩm trang điểm môi, bên trong có vài công nhân mới được tuyển dụng, đều là dân bản địa, đang cẩn thận làm mẫu sản phẩm.
"Ngài xem, đây là vài mẫu sản phẩm chúng ta đã làm ra trong những ngày qua." Mộ Thất Yên lấy ra vài mẫu sản phẩm tinh xảo, giải thích: "Chủ yếu là ba loại này. Một loại là dạng giấy son, một hộp khoảng hai mươi tờ, thiếu tiền cũng có thể mua lẻ một tờ. Sau đó là loại hộp tròn nhỏ này, mở ra bên trong là son môi, bao bì khá đơn giản. Loại còn lại là dạng ống này, thiết kế khá tinh xảo, chỉ cần xoay đáy là có thể đẩy son môi bên trong ra."
Khương Thư nhìn nàng trình diễn cách đẩy son môi ra rồi thu vào, phảng phất thấy được dáng vẻ sử dụng son môi của nữ nhân hậu thế.
"Phủ quân có muốn thử không?" Mộ Thất Yên vẻ mặt háo hức đưa mẫu sản phẩm cho y.
Khương Thư nhận lấy mẫu sản phẩm, mở nắp son môi ra xoay thử.
Có lẽ vì vỏ ngoài được làm bằng gỗ, nên lực cản khi xoay hơi lớn, nhưng mẫu son môi dạng ống này quả thực đã rất giống với son môi trong ấn tượng của y.
"Đừng thấy chỉ là một thiết kế nhỏ như vậy, chúng ta đã phải trao đổi với mộc phường rất lâu, vẽ hơn mười bản vẽ mặt cắt, bọn họ mới làm ra được. Chi phí vỏ ngoài là lớn nhất, đến lúc đó chắc chắn là loại bán đắt nhất, nhưng ta dám đảm bảo rằng nó chắc chắn cũng là loại được yêu thích nhất." Mộ Thất Yên nói xong, đôi mắt sáng rực nhìn y, rõ ràng là đang chờ đợi lời khen.
Đối phương quả thực đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào việc này, Khương Thư đương nhiên sẽ không tiếc một lời khen, khẽ mỉm cười nói: "Sản phẩm thiết kế rất mới mẻ, vất vả rồi."
"Hì hì, cũng không vất vả lắm..."
Được y khen, Mộ Thất Yên ngược lại có chút ngượng ngùng, chỉ vào vỏ son môi vẫn còn thô ráp trong tay y, lải nhải nói: "Thực ra bây giờ cái này cũng chưa phải là sản phẩm hoàn chỉnh, vỏ ngoài sau này còn phải sơn thêm vài lớp sơn nữa, hiện tại đã tìm thợ vẽ mẫu rồi, cuối cùng sản phẩm hoàn chỉnh sẽ có bề mặt nhẵn bóng như ngọc bích với vân gỗ màu đen."
"Nhưng như vậy, chi phí thời gian và chi phí nhân công của nó sẽ rất cao, chắc chắn không thể sản xuất hàng loạt, có lẽ chỉ có thể đi theo con đường hàng cao cấp tinh xảo. Một cây son môi chỉ riêng vỏ ngoài đã bán mấy vạn, ta cũng không thấy quá đáng..."
"À đúng rồi, còn phải khắc logo* thương hiệu của chúng ta lên nữa!" Mộ Thất Yên đột nhiên giơ tay lên, hỏi: "Phủ quân, ngài thấy thương hiệu mỹ phẩm của chúng ta nên đặt tên là gì thì tốt?"
*bản gốc dùng từ logo nhé.
Khương Thư liếc nhìn tên xanh trên đầu nàng, tùy tiện nói: "Cứ lấy 'Thất Yên' đi, tên của ngươi rất hay."
Nói xong, y lơ đãng đặt mẫu son môi trong tay về chỗ cũ.
Bên cạnh, hai má Mộ Thất Yên đột nhiên đỏ bừng, khi Khương Thư quay người đi xem thợ thủ công làm mẫu, nàng nhanh chóng mở diễn đàn ra đăng bài.
[Mộ Thất Yên: A a a tôi hình như sắp yêu NPC này rồi!]
Bài đăng đầy khí tức bát quái này ngay lập tức thu hút nhiều phản hồi, mọi người xôn xao hỏi là NPC nào.
Mộ Thất Yên xoa xoa má, lén lút chụp một bức ảnh góc nghiêng của Khương Thư đăng lên diễn đàn.
[Lý Triết Đức: Thù ca à, vậy thì không sao rồi.
j976vc: Tôi không chơi game cũng đoán được là hắn, bài đăng thường xuyên rồi.
65gf0n: Mặc dù vậy, NPC này quả thực rất đẹp trai, khi nào tôi mới có thể vào game xem đây, huhu~
Bạch Sa: Tôi cũng yêu Thù ca, đẹp trai là chồng tôi hết.
Độc Cô Cầu Bại: Tôi cũng yêu Thù ca, yêu nhiệm vụ hắn giao.
Vũ Tuyết Huyễn: Tôi yêu Thù ca, càng yêu vợ của hắn, hắc hắc...
hug688: Lầu trên! Thái thái cầu lương thực aaaa!
Tất Thăng: Tôi vừa yêu vừa hận hắn! Tại sao chứ! Tôi đã tốn rất nhiều tiền để đổi tên rồi, tại sao lại không cho tôi một nhiệm vụ in ấn nào chứ, thật là nhẫn tâm...]
Khương Thư không hề hay biết gì về những bài đăng thảo luận về mình trên diễn đàn, sau khi thị sát tiến độ nghiên cứu và phát triển mỹ phẩm, y liền lên xe bò trở về quận phủ.
Khi đến cổng nha môn, vừa vặn gặp Bộ Kinh Vân từ con phố chéo đối diện nhanh chóng đi tới.
Khương Thư đợi một lát ở cổng, đợi đối phương đến gần, liền hỏi: "Bộ tướng quân đến tìm ta?"
Bộ Kinh Vân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy hắn hình như có chuyện gì đó khẩn cấp, Khương Thư liền nói: "Vào trong nói đi."
Chốc lát sau, hậu đường quan phủ.
Tử Minh dùng nước nóng trong ấm pha hai tách trà, bưng hai tách trà nóng có lá trà nổi lên đặt lên bàn trước mặt Khương Thư và Bộ Kinh Vân.
Không biết từ khi nào, các quan viên trong quận phủ bắt đầu thịnh hành cách uống trà đơn giản và thanh mát này.
"Trong vòng nửa tháng, Hung Nô sẽ phát binh tấn công Ngô quận." Không đợi Khương Thư hỏi, sau khi ngồi xuống, Bộ Kinh Vân liền trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Tin tức của Doãn Vân Ảnh?"
"Ừm."
Khương Thư hơi cau mày, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi hỏi: "Ngươi có đề nghị gì không?"
Bộ Kinh Vân lắc đầu: "Với bài học lần trước, Hung Nô chắc chắn sẽ phòng thủ hậu phương rất nghiêm ngặt, chúng ta không chiếm được lợi thế. Nếu nhất định phải đưa ra đề nghị, đề nghị của ta là trước tiên cứ quan sát động tĩnh, nắm bắt thời cơ phát triển thế lực của mình."
Khương Thư gật đầu, chạm vào thành tách trà, nói: "Ta thì không có vấn đề gì, chỉ sợ có người không đợi được."
Y đương nhiên đang ám chỉ Tuân Lăng.
Khương Thư tự hỏi, nếu đổi lại là mình đứng ở vị trí của Tuân Lăng, tận mắt thấy Hung Nô tấn công địa bàn của cha mình, trong lòng chắc chắn sẽ sốt ruột, hận không thể xông tới giúp đỡ.
Bộ Kinh Vân hiểu ý y, nói: "Nếu Tuân Đô úy gửi thư ngỏ ý liên minh, thì hãy hỏi hắn là vì giải vây cho cha hắn, hay là vì muốn lấy lại địa bàn Tuân Châu."
Khương Thư hơi nhướng mày: "Hai điều này có gì khác biệt?"
"Nếu là vế trước, chúng ta không cần phải phụ họa, mục đích của họ là buộc Hung Nô điều quân về viện trợ, không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc, cuộc chiến như vậy tổn thất quá lớn, không có lợi cho chúng ta."
"Nếu là vế sau, chúng ta có thể dùng kế để giành lại một số địa bàn, nhưng không ngoài dự đoán, tốc độ chiếm thành sẽ rất nhanh, Hung Nô chưa nhận được tin tức, chúng ta đã lấy lại được địa bàn, vậy thì không đạt được hiệu quả mà Tuân Đô úy mong muốn."
Khương Thư nắm bắt trọng điểm: "Ngươi có kế sách để lấy lại địa bàn?"
Bộ Kinh Vân đáp lời, nói: "Phủ quân còn nhớ những tên nội gián mà Hung Nô phái đến không?"
Khương Thư suy nghĩ một chút liền phản ứng lại: "Lợi dụng nội gián truyền tin giả?"
"Ừm."
"Nhưng ngươi chắc chắn những tên nội gián đó sẽ tuân theo lệnh của chúng ta, sẽ không ngấm ngầm giở trò sao?"
Bộ Kinh Vân dừng lại một chút, nói: "Ta dám chắc, vì những kẻ không nghe lời đều đã chết rồi."
Khương Thư khẽ hít một hơi, một lát sau mới hỏi: "Nhưng chiến lược này chỉ có thể dùng một lần mà thôi phải không? Hơn nữa sau khi dùng xong, nội gián cũng đều vô dụng rồi."
"Nội gián thì không sao, chỉ là phương pháp này nhiều nhất cũng chỉ có thể giành lại được một hai thành trì, muốn giành lại nhiều địa bàn hơn, vẫn phải dựa vào đại quân và vũ khí." Bộ Kinh Vân phân tích, "Quân đội của chúng ta thời gian huấn luyện và phối hợp quá ngắn, mùa đông này lại tiếp nhận không ít lưu dân vào quân doanh, thời tiết quá lạnh, đều chưa được huấn luyện nghiêm túc cho lắm, cho nên bất đắc dĩ ta vẫn kiến nghị nên đợi thêm một chút."
Khương Thư hiểu ý hắn, nếu thực sự muốn xuất quân đánh chiếm địa bàn thì cứ xuất đại quân, một lần chiếm hết địa bàn Tuân Châu. Chỉ giành lại hai toà thành nhỏ không có nhiều ý nghĩa, ngược lại còn tăng thêm tiêu hao.
Cuối cùng, y gật đầu nói: "Ta biết rồi, cứ làm theo ý ngươi, nếu Tuân Lăng gửi thư, ta sẽ nói rõ sự thật với hắn."
*
Nửa tháng sau, Hung Nô phát binh tấn công Ngô quân, Khương Thư quả nhiên lại nhận được thư ngỏ ý liên minh của Tuân Lăng.
Y khéo léo viết thư bày tỏ tình hình bên mình tạm thời không thích hợp để xuất chiến, cũng yêu cầu đối phương xem xét vì bá tánh hai quận, đánh lâu dài chắc chắn phải điều động lương thảo, Đoan Môn vừa mới được thu phục không lâu, lại vừa trải qua một mùa đông, lương thảo hậu phương rất khó cung cấp đầy đủ.
Bức thư này y gửi đi không lâu, hai ngày sau lại liên tiếp nhận được vài tin tức từ các nơi truyền đến.
Phía tây, quân đội Đê tộc ồ ạt chiếm được Thượng Ly quận thuộc Hi Châu, tiếp đó tấn công Vân Liên quận, nếu thành công, sẽ cắt đứt hoàn toàn nguồn cung của đại quân Nguyên Hữu ở Ung Châu và Giang Châu.
Phía nam, Hoài Dương Vương tuyên bố bên ngoài rằng Khổng thị và bè lũ phạm tội làm loạn, đại nghịch bất đạo, nên xuất binh thảo phạt gian tặc. Sau đó Tây Nam Vương và Bình Giang Vương cũng lần lượt hưởng ứng, giương cao ngọn cờ "thanh quân trắc" chuẩn bị đông tiến Hành Xuyên.
Đồng thời, vùng Tây Nam Lăng Châu còn bất ngờ nổ ra một cuộc khởi nghĩa nông dân quy mô lớn.
Quân khởi nghĩa tự xưng là "Khất Hoạt Quân". Người cầm đầu Đoạn Anh Hùng hô vang khẩu hiệu "Vương hầu tướng lĩnh há có dòng*!", dẫn theo ba ngàn lưu dân tầng lớp dưới, tấn công chiếm quyền kiểm soát quận thành Ôn Cốc của quận Lạc Du, chiếm lĩnh quận phủ, chém đầu Thái thú Thoái Phủ cùng gia quyến treo lên tường thành để vạn người phỉ nhổ.
*Vương hầu tướng lĩnh há có dòng (王侯将相宁有种乎) Tức là: Vương công, hầu tước, tướng quân, tể tướng chẳng lẽ đều sinh ra đã có thân phận cao quý như thế? Là một câu nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, mang ý nghĩa sâu sắc về tinh thần phản kháng và khát vọng công bằng trong xã hội.
Khương Thư nghe tin cuối cùng thì kinh ngạc tột độ.
Hai chuyện trước nằm trong dự liệu của y, dù sao cũng là cốt truyện do chính y thiết lập, còn chuyện khởi nghĩa nông dân thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y.
Đoạn Anh Hùng này Khương Thư có chút ấn tượng, đối phương trước đây đã từng gây xôn xao trên diễn đàn với bài đăng cầu cứu, y còn giao nhiệm vụ cho đối phương, bảo hắn cứu những người dân Lạc Việt bị giam cầm làm điền nô, sau khi thấy hắn hoàn thành nhiệm vụ, Khương Thư liền không chú ý nữa.
Ai ngờ chỉ trong chưa đầy một tháng ngắn ngủi này, người này lại âm thầm phát triển thành đội quân khởi nghĩa nông dân quy mô hàng ngàn người, đánh chiếm địa bàn của mình rồi!
Thao tác này khiến Khương Thư không thể không xuất phát từ tận đáy lòng mà cảm thán một câu, đỉnh quá!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro