Chương 92: Lựa chọn
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Một vài tiếng bùm bùm khẽ vang lên, mấy trái cây rơi xuống đất.
"Nhanh nhanh, nhặt lên đi, đừng để kiến tha mất." Trần Thắng nhảy từ trên cây xuống, cùng với một người chơi khác mang tên "Ngô Quảng" ngồi xổm xuống nhặt quả.
"Ngươi có chắc là quả này ăn được không?" Ngô Quảng vừa nhặt vừa hỏi.
"Sao lại không ăn được, đây chẳng phải là mơ sao?"
"Mùa này hình như mơ chưa chín đâu?"
"Mặc kệ đi, dù sao cũng không chết được." Trần Thắng vừa nói, vừa cầm một quả xanh lên lau vào áo, rồi trực tiếp cho vào miệng.
Mới nhai một miếng, hắn lập tức đau khổ phun quả ra: "Moá, chát và chua quá!"
Ngô Quảng thấy bộ dạng của hắn như vậy, không nhịn được ôm bụng cười phá lên, cười xong hỏi: "Còn nhặt nữa không?"
"Nhặt chứ, chỉnh vị giác xuống thấp nhất là không thấy chua nữa, chúng ta cũng không thể cứ vậy mà chết đói đúng không?"
Ngô Quảng nghĩ cũng phải, hoặc ăn, hoặc chết, cũng chẳng còn cách nào khác, bèn tiếp tục cúi người nhặt quả bỏ vào túi vải.
Nói ra thì hai người họ rơi vào tình cảnh này cũng thật rất thảm. Ban đầu nghe chuyện Đoạn Anh Hùng khởi nghĩa, hai người chơi cùng đợt thử nghiệm thứ ba này cũng muốn làm ra đại sự. Vì một cảm giác nghi thức khó hiểu, họ còn cố ý bỏ nhiều tích phân để đổi tên.
Nghĩ rằng dân chúng sống ở vùng chiến loạn sẽ dễ bị kích động hơn, hai người bàn bạc rồi chọn tái sinh ở quận Vân Liên thuộc Hy Châu, nơi được cho là đang bị người Đê tấn công. Ai ngờ thực tế hoàn toàn không như tưởng tượng.
Họ vào một ngôi làng trông có vẻ nghèo khó, lớn tiếng hô khẩu hiệu muốn chống lại sự thống trị của giai cấp quý tộc thối nát, kết quả lại bị coi là kẻ điên và bị đánh ra ngoài.
Họ đến hứa với những thanh niên trai tráng đang làm việc trên đồng rằng nếu đi theo họ khởi nghĩa, sau này vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần, nhưng những thanh niên đó lại quay sang khuyên họ đi theo mình.
"Hai người các ngươi gầy như khỉ, trông còn không khỏe bằng ta, chi bằng nhận ta làm tướng quân, sau này ta sẽ dẫn các ngươi hưởng vinh hoa phú quý." Thanh niên kia chế giễu vóc dáng của họ.
Khiến cho hai người tức đến nỗi suýt vi phạm quy tắc mà tấn công người chơi có tên màu xanh.
Sau đó trải qua nhiều thăng trầm, Trần Thắng tự cho là đã thấu hiểu thế tục, đưa ra một đề nghị mà sau này khiến họ vô cùng hối hận: muốn có được nhân tâm thì phải thu mua bằng vật chất.
Thế là hai người dùng toàn bộ tích phân đổi lấy bánh mì để phát cho lưu dân. Kết quả là bánh mì bị cướp sạch, chẳng ai thèm để ý đến họ, chỉ coi họ là hai kẻ ngốc có tiền.
Cho đến bây giờ, người thì không có được, tích phân cũng hết sạch, không đổi được thức ăn, đành phải cắn quả dại để qua bữa.
"Ta xem như đã hiểu rồi, tiểu tử Đoạn Anh Hùng kia chắc chắn từng làm đa cấp, hắn tẩy não NPC rồi, không thì làm gì có nhiều người trung thành với hắn như vậy." Một lát sau, hai người vừa gặm quả vừa đi vừa trò chuyện.
"Nói đi cũng phải nói lại, có thể tẩy não người khác cũng là một bản lĩnh, dù là loại giả làm đạo sĩ Phật tổ để lừa người thì cũng phải có chút khả năng xã giao này nọ." Ngô Quảng nói: "Trái lại, bảo ta mở miệng nói dối hết bài này đến bài khác, ta thật sự không làm được."
Trần Thắng khinh bỉ bĩu môi. Đúng lúc này, trên đường phía trước có vài chục lưu dân ăn mặc lam lũ đang đi tới. Hắn liền huých tay người bên cạnh: "Ê, lại một nhóm lưu dân, hay là chúng ta thử giả thần giả quỷ đi? Ngươi cứ nói ngươi là Xích Cước Đại Tiên hạ phàm tu hành. Ta nói ta là tiên đồng dưới trướng của ngươi, đi theo chúng ta tu hành thì sẽ không bị yêu ma quỷ quái tấn công."
"Thôi đi, toàn là một đám người già trẻ em, ngươi còn có thể bắt họ đi đánh giặc à."
"Cũng phải nhỉ."
Nói rồi, hai người lập tức mất đi hứng thú tẩy não nhóm lưu dân.
Ai ngờ họ không để ý đến lưu dân, nhưng nhóm lưu dân lại chủ động đi tới, một nam nhân gầy gò nhỏ bé có hai hàng ria mép cá trê hỏi họ: "Hai vị có phải từ Ung Châu đến không? Tình hình Ung Châu bây giờ thế nào, Thượng Bình và Ngô quận có loạn lắm không, muốn đi Dịch Châu thì có phải đi đường vòng không?"
Hai người chơi nhìn nhau.
Hai người họ cấp độ thấp, chỉ có thể nhìn thấy bản đồ Tuân Châu, nhưng lúc chọn điểm tái sinh, Ngô Quảng cũng đã ghi nhớ đại khái vị trí các châu, nghe vậy liền nói: "Các ngươi đi Dịch Châu kiếm sống, chi bằng đi Tuân Châu, dù sao cũng phải đi qua vùng chiến loạn, Tuân Châu còn gần hơn."
"Tuân Châu đang đánh trận với Hung Nô, sao có thể đi tới đó được?"
"Toàn là tin tức cũ rồi. Phía nam Tuân Châu đã yên bình từ lâu, Mật Dương và Tốn Dương bây giờ phát triển phồn hoa không kể xiết, ai đến đó cũng có thể có cơm ăn, những nơi khác sao có thể sánh bằng Mật Dương được chứ!" Trần Thắng phản bác.
Mặc dù người chơi họ thường xuyên than phiền về cuộc sống cổ đại, nhưng sau khi chứng kiến thế giới tàn khốc bên ngoài, họ vẫn có thiện cảm rất lớn với làng tân thủ yên bình và thịnh vượng.
Nghe nói ai cũng có thể có cơm ăn, lưu dân hỏi chuyện khẽ nheo mắt: "Tiểu huynh đệ nói thật ư?"
"Đương nhiên rồi, chúng ta vừa từ Mật Dương ra." Trần Thắng vỗ ngực nói.
"Nếu Mật Dương yên bình như vậy, tại sao hai vị lại đến đây?"
"Cái này à, mỗi người một chí hướng, chúng ta thích theo đuổi cuộc sống kích thích."
Lưu dân hỏi chuyện cũng chính là Mạnh Tú, sờ sờ râu của mình, trong lòng đã có quyết định.
Đúng như lời hai người này nói, dù đi Nghi Châu hay Tuân Châu, đều phải đi qua vùng chiến loạn Ung Châu. Đi Tuân Châu thì gần hơn một chút, chi bằng đến đó xem tình hình trước, nếu có thể tìm được đường sống tự nhiên là tốt nhất, nếu không được thì đành phải đi về phía nam.
Nói chuyện xong với nhóm lưu dân, hai người chơi tiếp tục đi về phía trước, trên đường lại tiếp tục quảng bá những chỗ tốt của Mật Dương cho vài nhóm lưu dân khác.
Mặc dù đã chỉ đường cho không ít lưu dân, nhưng bản thân họ lại có chút mơ hồ.
Buổi tối, hai người ngồi bên đống lửa cạnh bờ suối, ăn cá nhỏ vừa mới được nướng xong. Trần Thắng hỏi: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Không tiền, không tích phân, sống không nổi!"
Ngô Quảng: "Ngươi có nghe lưu dân hôm nay nói gì không, có một đại tướng quân tên Nguyên Hữu đang chiêu binh, chúng ta có nên đi ứng tuyển xem có thể kiếm được nghề lính hay không?"
Trần Thắng thật ra không muốn chơi lính, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, bản thân hai người họ không có kỹ năng gì đặc biệt, không thể tìm ra cách chơi nghề nghiệp khác, chỉ có thể gật đầu: "Được rồi, làm lính thì làm lính vậy."
*
Mật Dương, hậu đường quan phủ.
Khương Thư cùng đội ngũ mưu sĩ của mình đang trải bản đồ để họp.
Sáng nay có tin tức truyền đến, Lan Cốc Kiên dẫn đại quân công phá huyện Ngưu Lỗ, Ngô quận hoàn toàn thất thủ.
Nếu không có gì bất ngờ, mục tiêu tiếp theo của Hung Nô hẳn là Nghi quận, và một khi Nghi quận bị hạ, Yến Kiệu sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy, dù hiện tại chiến sự ở phía bắc dường như không liên quan đến họ, nhưng Khương Thư vẫn phải tính toán trước cho những điều có thể xảy ra trong tương lai.
"Gần đây, số lượng lưu dân tới từ Ung Châu, Hy Châu ngày càng tăng, tình hình phía bắc quả thực không mấy lạc quan." Công Tào Lưu Sán nhìn bản đồ, cau chặt mày.
Bản đồ này không biết phủ quân lấy từ đâu, vẽ rất chi tiết, đồng thời cũng thể hiện rõ ràng cục diện hỗn loạn của các nơi.
Phía nam tạm thời không nói, phía bắc Hy Châu cơ bản đã thất thủ, trở thành địa bàn của người Đê, phần lớn khu vực phía bắc Ung Châu cũng bị Hung Nô chiếm đóng, nối liền với mẫu quốc của Hung Nô.
Không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới phát hiện, bỏ qua những vùng xa xôi như Lương Châu, Ninh Châu, thì toàn bộ khu vực tây bắc đều là chiến hỏa.
Khương Thư nhìn xuống từ Ung Châu đến Lăng Châu, hỏi Bộ Kinh Vân: "Tình hình bên Lăng Châu thế nào?"
Bộ Kinh Vân biết y đang hỏi tình hình của Đoạn Anh Hùng, nói: "Nhờ phúc của Bình Giang Vương, khó khăn của quân khởi nghĩa tạm thời được giải quyết. Phần lớn binh lính của Thứ sử Lăng Châu đã được phái đi ngăn chặn hai vương, số quân đến dẹp loạn thì ít hơn. Đoạn Anh Hùng cũng có chút dũng khí, nhân cơ hội đánh chiếm phần lớn khu vực quận Lạc Du, hiện nay Khất Hoạt Quân đã lớn mạnh đến gần tám nghìn người."
Khương Thư gật đầu, chuyện này cũng trùng hợp, Thứ sử Lăng Châu Tô Miên là người của phe Khổng thị. Tây Nam Vương và Bình Giang Vương xuất quân thảo phạt Khổng thị, Tô Miên dù có giả vờ cũng phải phái binh đi ngăn chặn. Hai bên giao chiến, ngược lại đã cho quân khởi nghĩa cơ hội thở dốc và lớn mạnh.
Thái độ thiên vị quân khởi nghĩa trong lời nói của Bộ Kinh Vân không hề che giấu, Lưu Sán, Tần Thương và những người khác có mặt ở đó đều cảm nhận được chút ý tứ.
Lưu Sán trực tiếp hỏi: "Thủ lĩnh quân khởi nghĩa này là ai?"
Khương Thư nhìn thẳng vào mắt hắn: "Có liên quan chút ít đến chúng ta."
Lời nói vừa dứt, hiện trường chìm vào im lặng.
Mặc dù lời y nói không trực tiếp thừa nhận Đoạn Anh Hùng là người của họ, nhưng những người có mặt đều không phải kẻ ngu, hành động của quân khởi nghĩa là phản kháng triều đình, Khương Thù lại biết rõ từng nhất cử nhất động của Đoạn Anh Hùng ở phía nam. Nếu suy nghĩ rộng ra một chút, có lẽ cuộc khởi nghĩa này bùng nổ là do Khương Thù ở phía sau thao túng.
Trong phút chốc, ngoài Trương Tử Phòng và Bộ Kinh Vân, trong lòng mấy người có mặt đều có những suy nghĩ khác nhau.
Vị Khương phủ quân này ôm chí khác, có ý làm phản.
Điều này rất rõ ràng, dù sao đối phương cũng không che giấu.
Tuy nhiên, với tư cách là quan viên triều đình, Lưu Sán và Nguyễn Dĩnh nhìn nhau rồi ngầm hiểu mà chấp nhận, không nói thêm lời nào.
Tần Thương khẽ nhíu mày, sau một thoáng kinh ngạc, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Khi còn thất thế nhất được Khương Thù thu nhận, hắn đã thề sẽ phò tá đối phương thăng tiến. Bây giờ Khương Thù ám chỉ dã tâm không nhỏ, trong lòng hắn cũng chỉ điều chỉnh mục tiêu của mình một chút, không hề do dự.
Thật vậy, trước đây với tư cách là quan viên triều đình, hắn có lòng trung thành với nước Ngụy, nhưng vận số nước Ngụy đã tận, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Kể từ khi ngoại thích nắm quyền, hoàng quyền của Bùi thị chỉ còn nằm trên danh nghĩa, triều đình mất quyền kiểm soát đất nước đã lâu, thứ sử các châu bề ngoài nói là trung quân, nhưng thực chất lại tự trị. Giờ đây, ngay cả kinh đô Hoài Châu cũng bị Hoài Dương Vương gây chiến, hỗn loạn không kể xiết.
Trong khi đó, những thay đổi ở Tuân Châu hắn đều nhìn thấy rõ. Có thể nói, kể từ khi mở trường học và phát hành báo chí, dân chúng ở vùng Tuân Châu chỉ biết đến ba vị Khương phủ quân chứ không biết đến triều đình. Nhận thức này không phải do quan phủ cố ý dẫn dắt, mà là sự đồng tình xuất phát từ trái tim của người dân sau khi có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nếu bách tính công nhận Khương thị, vậy Tần Thương hắn đây chọn phò tá minh chủ chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
"Mấy vị có gì muốn nói không?" Khương Thư quan sát thần sắc của ba người, thăm dò hỏi.
Hôm nay y mời ba người này đến đây, ngoài việc phân tích cục diện, quả thực cũng có ý định bộc lộ dã tâm của mình với họ.
Tần Thương đã trải qua cảnh người mất nhà tan, chắc chắn cực kỳ thất vọng với triều đình Ngụy quốc. Còn hai người Lưu Sán, Nguyễn Dĩnh, từ việc họ nhiều lần từ chối sự trưng dụng của Tần Thứ sử, có thể thấy họ không tin tưởng triều đình, càng không có tư tưởng trung quân gì hết. Đây là hai người thông minh tuân theo suy nghĩ chủ quan của mình, vì vậy Khương Thư có niềm tin rằng họ sẽ chọn đi theo mình.
Đương nhiên, nếu y đoán sai, ai đó trong số họ không chấp nhận việc mưu phản, Khương Thư cũng sẽ sớm cho họ rời đi.
Tần Thương là người đầu tiên lên tiếng: "Ta nguyện trung thành với chủ công."
Chỉ một câu ngắn gọn, đã biểu lộ mọi quyết tâm.
Lưu Sán liền nói: "Chí hướng của ta đã được tỏ rõ vào ngày vào thành. Người hưng học trong thời loạn thế, duy chỉ có phủ quân mà thôi. Con thuyền lớn này, ta và Nguyễn Đốc bưu tâm phục khẩu phục bước lên."
Khương Thư khẽ mỉm cười, nói: "Vì mấy vị đã công nhận Khương mỗ, vậy chúng ta có thể tiếp tục bàn chuyện chính sự rồi."
Chuyện vừa rồi như chỉ là một khúc nhạc dạo, rất nhanh sau đó mọi người lại như không có gì mà tiếp tục xoay quanh bản đồ phân tích cục diện các nơi.
Tuy nhiên, lúc này nhìn bản đồ, tâm cảnh của ba người Tần Thương đều đã có sự thay đổi lớn.
Trước đây chỉ coi vùng đất ngoài Hưng quận là quốc thổ, giờ đây từng quận từng châu đều được tô lên bởi những màu sắc tươi sáng, ranh giới rõ ràng đánh dấu là địa bàn của ai. Đây đều là những vùng đất mà họ sẽ chinh phục trong tương lai.
Địa bàn của ba quận Tuân Châu quá nhỏ, con đường phía trước còn dài lắm!
Trong lòng ba người không hẹn mà cùng thở dài.
"Tóm lại," Khương Thư cuối cùng nói, "Kẻ thù lớn nhất của chúng ta hiện nay vẫn là Hung Nô. Một khi Hung Nô tấn công Nghi quận, uy hiếp Yến Kiệu, đến lúc đó phải chuẩn bị sẵn sàng, không muốn chiến cũng buộc phải chiến."
*
Khi tan họp, Khương Thư giữ Tần Thương lại, trả lại bản thảo hôm qua của Ultraman Đặc Mạn cho hắn và nói: "Bài viết này có thể được duyệt, nhưng sau này khi phát hành phải chú ý kiểm duyệt nội dung miêu tả về U Linh Quân trong bài, một khi có nội dung không tích cực, phải sửa đổi hoặc ngừng phát hành."
Tần Thương vâng lời nhận lấy, tiện miệng hỏi: "Đây là ý của Quận thừa?"
Nghe vậy, Khương Thư khẽ sững sờ, trước mắt thoáng hiện qua đôi mắt phượng băng lãnh.
"Không, là ý của ta." Y lập tức phủ nhận.
Tần Thương thấy vậy, tâm lý hiểu rõ không hỏi thêm.
Còn Khương Thư sau khi hắn đi, lại nhìn bản đồ trên án thư mà rơi vào trầm tư.
Cuộc họp hôm nay, y đã mời mấy vị quan chức quan trọng nhất bên cạnh mình, duy chỉ có không mời Tạ Âm.
Lý do cũng rất đơn giản, y nắm chắc Tần Thương và những người khác sẽ cùng mình làm đại sự, duy nhất Tạ Âm là hoàn toàn không nắm chắc.
Y và Tạ Âm quen biết là vì giao dịch. Ban đầu hai bên đều lấy lòng lẫn nhau, sau đó quả thực đã phát triển thành bạn bè thân thiết không có gì giấu nhau, nhưng mối quan hệ bạn bè này được xây dựng trên cơ sở cùng chiến tuyến.
Nếu Tạ Âm biết mình và gia tộc của hắn đứng ở thế đối lập, hắn sẽ chọn mình mà từ bỏ gia tộc sao?
Khương Thư cảm thấy khả năng này rất nhỏ, vì nể mặt Tục Mệnh Đan, đối phương có lẽ sẽ không ngăn cản, nhưng phần lớn sẽ chọn gia tộc của hắn.
Dù sao, đó đều là những người thân làm bạn với hắn từ nhỏ.
Nhắc đến người thân, Khương Thư khẽ thở dài.
Thật ra, không chỉ Tạ Âm, đối với thái độ của Khương Khác và Khương Hiển, y cũng hoàn toàn không nắm chắc.
"Có lẽ, ta sẽ trở thành kẻ nghịch tử phạm thượng trong mắt lão nhân gia, là nỗi sỉ nhục của gia tộc." Khương Thư tự lẩm bẩm một câu, bất đắc dĩ cười khổ, cúi đầu từ từ cuộn bản đồ lại.
Thôi vậy, mấy người này, y vẫn nên giấu trước đã.
Dù sao y vẫn còn cần phải dựa vào triều đình mà âm thầm phát triển một thời gian, đến khi không thể giấu được nữa, họ tự nhiên sẽ biết thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro