Chương 6: Người Máy Bạch Trạch

Editor: Chao (@tieuchaodangiu - Wattpad)

Con phố thương mại ảo của Tinh Võng buôn bán rất rộn ràng tấp nập. Khi đi qua một cửa hàng gấu bông, Cố Cẩn bỗng nhiên dừng lại.

Gian hàng bày một con thỏ bông, nhìn mềm mại như mây. Làm người ta có suy nghĩ muốn vùi mặt vào.

"A, là cửa hàng gấu bông."

Norton nói, "Khi còn nhỏ tôi cũng thích ôm gấu bông đi ngủ, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật ngây thơ, haha."

Cố Cẩn: "......"

Mặt Cố Cẩn không biểu cảm gì, trực tiếp rời đi.

Có những cửa hàng chuyên bán người máy ở trong các khu trung tâm mua sắm lớn. Mặc dù là người máy ảo, nhưng chúng ở Tinh Võng đều là đồ thật. Cố Cẩn bước vào cửa hàng người máy tốt nhất ở đây. Cửa hàng có ba tầng, tầng một và hai bán người máy thông thường, còn tầng ba bán người máy cao cấp.

Bởi vì cuộc thi mô phỏng máy móc, trong cửa hàng có rất nhiều khách hàng. Nhưng càng đi lên cao càng ít khách, lên đến tầng ba chỉ có vài người.

Nơi này rộng rãi hơn so với tầng một và hai, ở giữa đặt một người máy màu trắng bạc tuyệt đẹp. Nó lẳng lặng đứng ở đó như một con sư tử trắng đang ngủ say.

-- đó cũng không phải người máy ảo, mà là thật. Cuộc thi mô phỏng máy móc cũng cho phép sử dụng người máy thật. Nhưng nếu người máy bị hư hỏng, chi phí sửa chữa sẽ lớn hơn rất nhiều so với người máy ảo.

Cố Cẩn liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là người máy tốt nhất trong cửa hàng, Norton cũng phát ra một tiếng thán phục, nói: "Cái đó...... Chắc là rất đắt?"

"Nó không chỉ là vô giá, mà cũng tuyệt đối không bán cho cậu."

Bên cạnh, một giọng nói âm trầm già nua vang lên. Một cụ già khuôn mặt đầy nếp nhăn đi ra, là chủ cửa hàng.

Ở thời đại tinh tế này rất khó để nhìn thấy một cụ già như vậy, bởi vì phẫu thuật gien có thể duy trì vẻ ngoài của một người luôn trẻ trung. Mà cụ già này có thể đã vài trăm tuổi, hơn nữa còn chưa từng phẫu thuật gien.

Cố Cẩn nói: "Tại sao?"

Chủ cửa hàng nhìn chằm chằm vòng ức chế của anh, lạnh lùng nói: "Bởi vì cậu là một Omega, lại còn đeo vòng ức chế nữa. Thật là phá hoại thuần phong mỹ tục!"

"Mặc dù vậy nhưng mà,"

Norton cẩn thận nhìn chủ cửa hàng, tựa như nhìn một lão già cổ hủ, "Hiện tại vòng ức chế là hợp pháp, hơn nữa cũng không có quy định Omega không được lái người máy."

"Omega nên ở trong nhà sinh con nối dõi, bọn họ trời sinh yếu ớt. Ngoại trừ sinh con thì còn ích lợi gì?"

Chủ cửa hàng nói, "Ta không bán người máy cho Omega, mấy cậu cút đi!"

Norton: "......"

Cố Cẩn nhàn nhạt nói: "Người máy kia cũng không bán sao?"

Anh chỉ vào người máy màu trắng bạc ở giữa kia, chủ cửa hàng nghe xong liền cười khẩy, nói: "Cho dù bán cho cậu, cậu cũng có thể làm nó tỉnh lại sao? Bạch Trạch chính là người máy cấp 3A gần bằng S!"

Người máy cấp cao hơn cấp A cũng cần có một người cùng tinh thần lực để làm thức tỉnh. Mà cấp A cũng có nhiều kiểu, gần bằng cấp S là như tinh thần lực cấp 3A, hơn cấp A bình thường rất nhiều. Alpha còn chỉ có một người tinh thần lực cấp S, cấp 3A hiển nhiên là cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

-- thật trùng hợp, Cố Cẩn cũng là một trong số đó.

"Chờ một chút, vẫn là thôi đi."

Norton nhỏ giọng nói với Cố Cẩn, "Cấp 3A vẫn là quá khó."

Nói như vậy, vì hầu hết áp lực của việc lái người máy đều là người lái gánh chịu. Chỉ cần tinh thần lực của Cố Cẩn đủ, tinh thần lực của Norton kém chút vẫn không có vấn đề gì -- chỉ là nếu người máy bị hư hỏng, Cố Cẩn gặp tình trạng phản phệ tinh thần thì cũng nặng hơn so với Norton.

Cố Cẩn nói: "Phải không, nhưng tôi cảm giác nó cũng không phải là người máy cấp 3A."

Giọng nói của anh cũng không cố tình đè xuống, rơi vào tai chủ cửa hàng. Không khác nào một cây kim đâm vào lỗ tai.

"Cậu cho rằng cậu là ai, một Omega mà thôi, đúng là chẳng biết trời cao đất dày!"

Chủ cửa hàng tức giận nói, "Nếu như vậy, chỉ cần cậu có thể đánh thức Bạch Trạch, ta liền tặng nó cho cậu -- nếu không thể, cậu phải tháo vòng ức chế, quỳ trước cửa hàng của ta xin lỗi!"

Cố Cẩn: "Được thôi."

Norton: "??"

Anh ta kéo Cố Cẩn qua một bên, nói: "Nếu không thì chúng ta vẫn là đổi một cửa hàng khác đi, chủ cửa hàng nói thế này thật quá đáng."

"Không được,"

Cố Cẩn nói, "Dựa theo kịch bản thông thường, tôi sẽ thành công, sau đó vả mặt chủ cửa hàng."

Norton: "......" Vậy là kịch bản này không bình thường đâu.

Cố Cẩn tỏ ý bảo anh yên tâm, sau đó đi tới trước người máy Bạch Trạch.

Người máy khi chưa thức tỉnh đều ở trong trạng thái ngủ say. Nhưng dù vậy, khi Cố Cẩn nhìn vào đôi mắt xám xịt đấy, anh cảm giác như nó đang nhìn mình.

Chủ cửa hàng vẫn đang cười khẩy: "Omega vốn chính là công cụ sinh đẻ cấp thấp nhất. Đều tại Thủ tướng đầu óc mê muội, phổ biến cái vòng ức chế gì đấy --"

Cố Cẩn giơ tay.

Giây tiếp theo, trong mắt Bạch Trạch sáng lên. Nó nhẹ nhàng cúi đầu, như một con sư tử đực lặng lẽ mà thuần phục, dán lên bàn tay Cố Cẩn.

Chủ cửa hàng: "......"

Norton: "......"

Trong mắt Cố Cẩn tràn đầy ý cười, anh quay đầu nhìn về phía chủ cửa hàng, nói: "Ai nói."

Chủ cửa hàng: "............"

~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~

Norton vốn tưởng rằng chủ cửa hàng sẽ đổi ý, nhưng làm người ta kinh ngạc chính là ông ta thật sự thực hiện hứa hẹn -- tuy rằng từ đầu đến cuối, mặt ông ta đều đen như thể cả nhà đang để tang.

Lúc đưa địa chỉ, Cố Cẩn đưa địa chỉ nhà ở trong Tinh Võng. Chỉ cần có tiền, cũng có thể mua nhà ở Tinh Võng. Lúc trước khi vẫn còn là tinh thần lực cấp A Cố Cẩn có mua một căn nhà ở đây, bên trong có cả phòng huấn luyện người máy -- chẳng qua khi vừa mua nhà xong anh liền bị tai nạn giao thông, từ đó về sau cũng không dùng phòng huấn luyện.

"A, xin lỗi."

Trí não của Norton bỗng nhiên sáng lên, anh ta nhìn qua rồi nói, "Tôi có chút việc, phải trở về một lúc."

"Không sao,"

Cố Cẩn đưa địa chỉ cho anh, nói, "Tầm thời gian này ngày mai, anh đến chỗ này huấn luyện nhé."

Norton gật đầu, hai người đi xuống dưới lầu, lại nghe thấy có một vụ ồn ào.

"Mấy người lấy loại mặt hàng này lừa tôi? người máy cấp A đâu? Tôi muốn người máy tốt nhất ở đây!"

Cố Cẩn nghe thấy giọng nói quen tai, quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc -- Tạ Tinh.

Thông thường những người vào Tinh Võng sẽ chọn một khuôn mặt ảo để không tiết lộ danh tính thực của họ. Nhưng Tạ Tinh hoàn toàn gạt bỏ điều này và tranh chấp với nhân viên bằng khuôn mặt thật của hắn.

"Xin lỗi, nhưng ngài là tinh thần lực cấp B, sợ rằng không thể điều khiển được người máy cấp A."

Quả thật nhân viên với chủ của cửa hàng này tính tình đều giống nhau, hoàn toàn không sợ đắc tội với người khác. Tạ Tinh vừa nghe lời này liền càng nổi giận, nói: "Mấy người khinh thường tôi? Tôi chỉ cần nói một câu là cửa hàng của mấy người liền đóng cửa tin không!"

"Vậy ngài có thể thử xem."

"Anh --"

Từ buổi lễ đính hôn lần trước vì khiêu khích Cố Cẩn mà bị Lăng Đình đưa vào bệnh viện xong, tính tình của Tạ Tinh cũng không có thay đổi gì. Bây giờ đến mua người máy có thể là vì tham gia cuộc thi mô phỏng máy móc. Hắn là một người có tinh thần lực cấp B lại đi mua người máy cấp A, thật sự có chút kì lạ.

Cố Cẩn liếc nhìn Tạ Tinh một cái, rời khỏi Tinh Võng.

Nửa tiếng sau, anh cầm theo một con thỏ bông trở về nhà riêng, tiện tay để con thỏ bông xuống sô pha. Nhận được cuộc gọi video từ em trai Cố Duyệt.

"Anh, ngày mai em nghỉ, mai anh đến trường học đón em nhé?"

Cố Duyệt liếc mắt liền phát hiện Cố Cẩn không ở Cố Gia, mà là đang ở trong một căn phòng khác, vẻ mặt hơi tỏ ra mất mát.

Cố Cẩn gật gật đầu, ngày mai là một ngày đặc biệt -- ngày sinh nhật người bố đã mất của bọn họ.

Đời trước anh gả cho Lăng Đình theo mong muốn của An Y. Cho nên mối quan hệ mẹ con của bọn họ cũng không có hỏng bét như vậy. Ngày này năm trước cũng là An Y dẫn anh cùng Cố Duyệt đến trước mộ bố thắp hương, nhưng bây giờ đã biết trước không giống nhau.

Cố Cẩn nói: "Em biết khi nào mẹ đi không?"

Cố Duyệt nói: "Em với mẹ hẹn rồi, mười giờ đi."

"Vậy trước một giờ anh tới đón em,"

Cố Cẩn nhàn nhạt nói, "Rồi đến mười giờ anh về."

Cố Duyệt sửng sốt, nói: "Anh, chúng ta là người một nhà, ở chung một chỗ không tốt sao, anh cần gì phải --"

"Em yên tâm, mẹ sẽ không muốn nhìn thấy anh."

Cố Cẩn nói, "Anh cũng không muốn bố chứng kiến cảnh mẹ và anh cãi nhau, cho nên là thôi đi."

Cố Duyệt: "...... Vậy được rồi."

Cậu chán nản cúp máy, Cố Cẩn nhìn màn hình đen kịt liền trầm mặc mấy giây, sau đó nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thủ đô hành tinh bắt đầu mưa nhỏ, Cố Cẩn dậy thật sớm đi đón Cố Duyệt. Anh em hai người cùng đi đến vùng nghĩa trang công cộng ở ngoại ô, nơi đây không chỉ chôn cất bố của bọn họ. Mà còn chôn những người lính khi còn sống mang vinh quang, hy sinh vì liên minh.

Bố Cố Cẩn tên là Cố Hằng, đã từng là nguyên soái liên minh. Tân Tinh trải qua 3015 năm, ngủ đông đã lâu khiến trộm hành tinh cấu kết thành đoàn. Đánh lén liên minh của vùng biên giới hành tinh Greenland, một trận chiến đấu vô cùng khốc liệt, Cố Hằng cũng hy sinh trong trận đó...... Sau đó trận chiến này cũng được gọi là "biến cố Greenland".

Lúc tin tức Cố Hằng mất truyền đến Thủ đô, Cố Cẩn mới 16 tuổi. Đến bây giờ anh vẫn nhớ kỹ ánh mắt không thể tin của mẹ lúc biết được tin -- giống như giết bố của anh không phải là trộm hành tinh mà là anh vậy.

Mưa phùn kéo dài, nối thành chuỗi hạt châu chảy xuống những chiếc ô. Khi Cố Cẩn đến, trước mộ của Cố Hằng đã bày đầy hoa. Tuy rằng Nguyên soái Cố Hằng đã qua đời nhiều năm, nhưng hàng năm người tới kỉ niệm của ông vẫn nối liền không dứt.

Cố Cẩn vốn tưởng rằng lúc tới chỉ có anh và Cố Duyệt, nhưng không nghĩ đến đã có người đứng trước mộ -- là An Y.

Cố Cẩn: "......"

Cố Duyệt giữ chặt Cố Cẩn, gọi khẽ một tiếng "Anh".

Cố Cẩn nói: "Em cố ý nói sai thời gian?"

"Xin lỗi...... Em chỉ muốn để anh và mẹ cùng nói chuyện,"

Cố Duyệt nói, "Chúng ta là người một nhà mà, tại sao phải cãi nhau đến mức này chứ?"

Lúc này An Y cũng nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ. Quay đầu nhìn thấy Cố Cẩn, lập tức nhíu mày.

Cố Cẩn không nói một lời, nếu không phải là ở trước mộ của bố, anh có thể sẽ trực tiếp quay đầu bỏ đi.

~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~

Nhưng An Y lại lạnh lùng lên tiếng trước: "Không phải bảo là rời khỏi Cố Gia sao, tới chỗ này làm gì!"

"Mẹ!"

Cố Duyệt nói, "Người rốt cuộc tức giận cái gì, nói thẳng ra không tốt sao? Anh đã làm sai điều gì khiến mẹ đối xử như thế?"

"Con không liên quan, đừng nhiều chuyện!"

An Y nói, "Cố Gia chúng ta biến thành như này còn không phải vì nó -- cút ra ngoài cho ta!"

Cố Duyệt: "Chuyện này liên quan gì đến anh, rõ ràng là người --"

Nửa câu sau cậu không có nói ra, bởi vì Cố Cẩn ngăn cản cậu.

"Con chỉ đến thăm bố, đưa bó hoa rồi rời đi."

Cố Cẩn nhàn nhạt nói với Cố Duyệt, "Em đợi chút rồi cùng mẹ trở về đi."

Nói xong, Cố Cẩn liền đặt một bó hoa cúc trắng trên mộ bố rồi xoay người rời đi.

Cố Duyệt: "......"

Cố Duyệt nhìn bóng lưng Cố Cẩn, bỗng nhiên tiến lên hai bước bắt lấy anh. Quay đầu tức giận với An Y: "Chính là bởi vì mẹ không giải thích cái gì, chỉ một mực vứt xuống tất cả ác ý lên đầu anh. Nhà chúng ta mới trở nên như vậy!"

Cố Cẩn: "Cố Duyệt!"

Cố Duyệt không nghe Cố Cẩn ngăn cản, cậu đang nổi nóng, một lời đem tất cả nói ra: "Nếu mẹ muốn đuổi anh ra khỏi nhà, con cũng đi cùng anh luôn, về sau mẹ đừng nói chúng con là người của Cố Gia!"

An Y: "......"

Bà nhìn đứa con út của mình, rồi nhìn mộ của chồng. Không biết nghĩ cái gì, đột nhiên lộ ra sắc mặt giận dữ.

~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~

"Có phải mày dạy hư em đúng không? Những lời này đều là mày dạy em nói cho ta nghe?"

An Y chăm chú nhìn Cố Cẩn, trong mắt dường như có một ngọn lửa muốn đốt Cố Cẩn thành tro bụi vậy.

"Mày quả nhiên muốn phá hoại Cố Gia, còn muốn huỷ hoại cả ta nữa! Sớm biết như thế, lúc trước ta...... Lúc trước ta không nên --!"

Bà không nói nửa câu sau, chỉ đột nhiên vọt tới trước mặt Cố Cẩn, giơ cao tay lên --

Đây đáng lẽ là một cái tát, nhưng còn chưa kịp đánh xuống thì cổ tay An Y đã bị một người khác giữ lại.

"Thất lễ."

Tiếng nói của Lăng Đình trầm thấp lạnh lùng, anh nhìn An Y, đôi mắt đen nhánh nhìn không ra tâm tình gì nhưng lại có thể khiến người ta cảm giác được một sự sợ hãi run rẩy.

"-- coi như người không đau lòng em ấy, nhưng con sẽ đau lòng."

-------------------------------------

Lời editor: Tết sắp về rồi nè, mấy bạn đã sắm một bộ móng chơi Tết chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro