CHƯƠNG 02: "EM, EM RẤT SẠCH SẼ..."
Tưởng Vân Thư cầm trong tay cuốn sách giáo dục giới tính sơ trung, đọc đến trang thứ 3 thì tinh thần anh hoảng hốt.
Anh chính là đồng tính luyến ái... còn đột nhiên có thêm một lão công...
Đọc đến trang thứ 5, anh không xác định được mà đọc lại hai lần.
Alpha không phải là đồng tính luyến ái, mà cũng sẽ cùng yêu đương với giới tính khác. Tưởng Vân Thư sửa lời.
Vậy bây giờ anh đột nhiên có thêm một lão bà...
Đọc đến trang 12, tưởng Vân Thư rốt cuộc cũng không che giấu được biểu tình khiếp sợ nữa, ánh mắt anh phiêu dạt nhìn đến phần bụng dưới bằng phẳng của thiếu niên: "Cậu, cậu có thể... ?"
Nếu như là thật, cục bộ thế giới này thật hài hoà!
Tưởng Vân Thư thời điểm còn sống ở thế giới ban đầu, anh từng đi khoa phụ sản đưa báo cáo, chỉ nghe thật xa từ trong phòng bệnh một bệnh nhân nữ gào thét: "Có bản lĩnh thì anh đẻ đi! Tốt nhất đàn ông các người sinh ra từ lỗ đ*t đều là con trai hết đi. Cách xa phụ nữ chúng tôi ra một chút! Cút, cút hết đi!"
Tiếp sau đó là một người đàn ông mặt mày xám xịt trốn thoát ra ngoài, đầu tóc bị cào cấu thảm hại.
Bác sĩ Lâm đứng bên cạnh dang tay mà nói: "Sản phụ sinh khó nên phải mổ, trợ lý của tôi ra báo cáo tình hình cho người nhà, người chồng lập tức khẩn trương hỏi là con trai hay con gái? Con có sao không? Cũng may người mẹ bình an vô sự, nhưng thấy được thái độ của người chồng thì liền chửi mắng.
Bác sĩ Lâm dùng hết sức lực kéo khoé miệng của mình xuống thấp, hai tay chống nạnh, bắt chước giọng điệu ác thanh ác khí của lão chồng, nói: "Vậy mà lại không phải là con trai! Mẹ nó!"
Tưởng Vân Thư không biết tâm tình thế nào, rất đồng cảm cho cuộc sống sau này của người phụ nữ ấy có thể sẽ rất vất vả, nhưng cũng cảm thấy thật may mắn vì tính cách của người phụ nữ ấy không phải là kiểu nhẫn nhục chịu đựng.
Anh vỗ vỗ vai bác sĩ Lâm, mang báo cáo bỏ xuống liền rời đi.
Thiếu niên ngồi cứng đờ trên ghế sô pha ở khoảng cách xa, hai tay ôm lấy đầu gối, lưng vốn đã khom xuống, nghe anh nói vậy lại càng khom xuống hơn nữa, phần áo ngay chỗ bụng uốn thành nhiều nếp gấp, giống như nhìn thấy anh thì cực kỳ không thoải mái, chỉ muốn đem mình trốn đi: "Đúng thế..."
Tưởng Vân Thư lập tức phát giác ra mình không lễ phép, nói xin lỗi: "Không có cố ý."
Thiếu niên nghe vậy liền co rúm lại, bối rối lắc đầu, những sợi tóc cũng lung lay theo.
Nghĩ rằng muốn biết rõ ràng thông tin của mình ở thế giới này, cách nhanh nhất chính là hỏi người thân cận nhất bên cạnh mình, Tưởng Vân Thư hỏi: "Có thể cho tôi biết tên của cậu là gì không?"
Thiếu niên âm thanh cực nhỏ: "Bạch Đường."
"Bạch Đường?". Tưởng Vân Thư lặp lại một lần nữa, khen ngợi nói: "Tên rất dễ nghe."
Bạch Đường vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu cuộn người không hề thay đổi, đối với câu khen ngợi này cũng không có bất kỳ hồi đáp nào.
"Bạch Đường này, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"21..."
21 a, Tưởng Vân Thư nhìn nhìn Bạch Đường, nhẹ nhàng thở ra.
"Thân thể có vấn đề gì không? Cậu có bị bệnh gì không?"
"Không có!". Bạch Đường phản ứng có chút lớn, cậu vội ngẩng đầu lên làm sáng tỏ: "Không có, em, em rất sạch sẽ..."
Sạch sẽ? Tưởng Vân Thư nhìn lướt qua Bạch Đường, quả thực là tính cách thích sạch sẽ, nhưng nếu là không có bệnh tình gì tại sao lại dùng từ sạch sẽ để hình dung?
Anh không nói lời nào, Bạch Đường cũng chỉ cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, gian phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Hai người quan hệ xa lạ khách khí như vậy, xem ra là hôn nhân không có tình cảm, trong lòng Tưởng Vân Thư buông xuống một tảng đá lớn, không có tình cảm liền dễ hơn nhiều, trước đó khi anh nhấn chuông cửa trong lòng rất bồn chồn, bởi vì anh chưa từng cùng với bất kỳ người nào khác có mối quan hệ thân mật.
Khi không am hiểu sự tình, mỗi người đều sẽ vô thức sợ hãi, anh cũng không phải là ngoại lệ. Tưởng Vân Thư sợ bạn đời của nguyên chủ bởi vì việc anh mất trí nhớ mà thương tâm, anh còn phải an ủi, diễn kịch, cố gắng giả vờ thân mật tình tứ với người ta.
Mà anh cũng không có cách nào đơn phương cắt đứt liên hệ, bởi vì như vậy đối với người quan tâm nguyên chủ sẽ rất không công bằng.
Biết được quan hệ tình cảm giữa hai người không dạng phải là tình thâm ý nặng gì, tư thế ngồi của Tưởng Vân Thư thả lỏng hơn rất nhiều, đúng lúc muốn hỏi cậu có còn người nhà nào khác hay không, đột nhiên anh liếc thấy làn khói trắng bay ra từ phòng bếp, anh sửng sốt một chút, hỏi: "Cậu đang nấu đồ ăn sao?"
"Đúng vậy tiên sinh...". Bạch Đường đặt đầu ngón tay lên đầu gối, biểu hiện vừa khó xử vừa khẩn trương "Em..."
"Đi thôi". Tưởng Vân Thư nói.
Anh thấy rõ Bạch Đường lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng không có quá để ý, bởi vì anh cũng thở dài một hơi: "Cần giúp một tay không?"
"Không...!". Bạch Đường nhanh chóng cự tuyệt, nhưng nói ra miệng lại cảm thấy ý tứ quá rõ ràng, vội vàng giải thích: "Không, không phải, tiên sinh, em... em có thể tự mình nấu, không cần giúp đỡ."
Tưởng Vân Thư cũng không có kiên nhẫn, gật gật đầu: "Được."
Trong lúc đó hai người ai làm việc nấy, Bạch Đường nấu cơm trong phòng bếp. Tưởng Vân Thư thừa dịp này đại khái đem "chính mình" đi dạo dưới nhà.
Phòng ở rộng rãi sáng sủa, cửa sổ hầu hết đều ở hướng đông, chỉ cần là bình minh lên, mỗi sáng sớm thức dậy đảm bảo đều sẽ được tia nắng mặt trời ấm áp bao phủ lấy. Thiết kế trong phòng lấy màu ấm làm chủ đạo, màn cửa màu vàng sữa, thảm màu trắng, nhìn ấm áp lại thoải mái dễ chịu.
Đây cũng là phòng ngủ của anh, trong tủ thuỷ tinh trong suốt bày đầy cúp.
"Giải thưởng top 10 thế giới thiết kế châu báu, giải nhất ý tưởng sáng tạo hay nhất, giải đặc biệt cuộc thi đấu thiết kế trân châu quốc tế... người được thưởng là Tưởng Vân Tô". Tưởng Vân Thư đọc tên một loạt các giải thưởng.
Anh nhớ tới lúc trước đi ngân hàng đổi mật mã, thấy được số tiền trong thẻ mà chấn kinh.
Người rất lợi hại, chẳng trách số dư còn lại trong thẻ ngân hàng nhiều như thế... Khoa trương.
Tủ quần áo chiếm hết một mặt tường. Tưởng Vân Thư mở ra một cái cửa tủ, bên trong treo đầy những bộ âu phục đồng điệu màu trắng đen, ngăn tủ ở giữa thông thường sẽ để quần áo mặc ở nhà.
Anh đứng trước cửa tủ quần áo cuối cùng, nhẹ nhàng mở ra, ngay lập tức bị chấn kinh mà lùi về sau hai bước.
Có một ít... vũ khí, Tưởng Vân Thư cảm thấy mình có thể gọi những đồ vật này là như thế cũng không sai biệt lắm, dây roi với nhiều kích thước khác nhau, gậy bóng chày, côn sắt, còng tay, lộn xộn chất chồng trong ngăn tủ, mấy dây roi có gai thô ráp được máng lên móc áo.
Một lúc lâu sau, Tưởng Vân Thư cau mày, đóng cửa tủ quần áo lại.
Ngay sau đó anh đi dạo quanh biệt thự một lượt, hết thảy có năm gian phòng, cũng chỉ có một gian phòng ngủ là có đồ dùng, Bạch Đường hẳn là cùng anh ngủ chung một phòng đi.
Tưởng Vân Thư có chút đau đầu, anh không quen trong phòng của mình có người lạ, chứ nói chi là cùng người khác chung chăn chung gối.
Nhưng anh nghĩ lại, không có tình cảm vợ chồng thì không thể ngủ chung đi... Tưởng Vân Thư trong chớp nhoáng bỗng cảm thấy quan hệ của hai người rất mơ hồ.
Chờ anh xuống tới lầu, Bạch Đường đã làm cơm xong, không biết đứng ở bậc cầu thang bao lâu, vừa thấy Tưởng Vân Thư liền cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, có thể ăn cơm, vẫn còn nóng..."
"Được", Tưởng Vân Thư cẩn thận đi rửa tay, sau đó phụ giúp xới cơm: "Vất vả cho cậu rồi."
"Không vất vả..." Bạch Đường kinh sợ.
Bốn món ăn và một chén canh, thịt bò tiêu đen, xương sườn muối tiêu, bánh nhân thịt, rau xanh xào cải ngọt cùng canh xương heo.
Tưởng Vân Thư nghĩ thầm, thức ăn này phi thường không tốt cho sức khỏe.
Dọn đồ ăn lên bàn xong, Tưởng Vân Thư phát hiện trên bàn chỉ có một bộ chén đũa, vừa định mở miệng hỏi, liền thấy Bạch Đường từ trong phòng bếp đi ra, mang theo đồ chất chồng thành cái bàn đặt ở bên cạnh bàn ăn, tiếp đó cầm lấy chén đũa đặt lên trên.
Tưởng Vân Thư sửng sốt một chút, quan hệ không tốt đến mức không thể ăn chung một bàn sao?
Bàn chồng chất còn không cao bằng một nửa bàn ăn, trên mặt bàn trừ nửa bát cơm, cũng chỉ có một đĩa rau xanh. Bạch Đường cúi người khuất sau chân ghế nhỏ, cũng không nhìn Tưởng Vân Thư, câu nệ như vậy mà cứng ngắc ngồi xuống, phảng phất ý muốn chờ anh hạ lệnh mới dám động đũa.
Tưởng Vân Thư nhíu mày, người theo chủ nghĩa ăn chay?
Lòng anh tràn đầy nghi hoặc, trong tức khắc, phòng ăn lại lâm vào không khí quỷ dị tĩnh lặng.
Tưởng Vân Thư chờ một hồi, vẫn là chủ động đánh vỡ cục diện quỷ dị này, anh nói: "Ăn ít như vậy sao? Đi lên bàn ăn đi."
Bạch Đường mấp máy môi, không nhúc nhích, ấp úng: "Không, không cần, em ngồi ở đây tốt rồi, tạ ơn tiên sinh..."
Tưởng Vân Thư trầm mặc, một lát sau nói: "Cái bàn rất lớn, cậu có thể ngồi một bên khác của bàn mà ăn a."
Bạch Đường nhát gan lắc đầu, nhỏ giọng cự tuyệt: "Tạ ơn tiên sinh... Thật sự là không cần."
Tưởng Vân Thư liền ngậm miệng, không còn khuyên nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro