Chương 101
Ngày đầu tiên Tần Quân dọn vào ở, Furuya Rei tự nhủ phải nhẫn nhịn. Dù sao người ta cũng là thanh mai trúc mã của Du, là người cực kỳ quan trọng trong lòng Du, thân thiết là điều hiển nhiên, bản thân hắn cần phải rộng lượng, không thể vô cớ ghen tuông.
Ngày thứ hai Tần Quân dọn vào, Morofushi Hiromitsu, Hagiwara Kenji, Date Wataru và Matsuda Jinpei tự nhủ phải quen dần. Dù sao người ta cũng là thân nhân thân thiết nhất của Du, tình cảm sâu nặng là chuyện thường tình. Cho nên dù Tần Quân có hành động thân mật như người yêu, như anh em, hay như phim thần tượng, thì họ cũng không thể lúc nào cũng đa nghi, nghi ngờ Tần Quân có ý đồ.
Ngày thứ ba Tần Quân dọn vào, Furuya Rei vẫn tiếp tục tự nhủ: phải nhịn, phải nhịn… nhưng hắn thật sự không nhịn nổi nữa!
Còn Morofushi Hiromitsu và nhóm người cũng vẫn cố tự thôi miên rằng phải quen, phải quen… nhưng họ thật sự không quen nổi, trợn tròn cả mắt!
Hai ngày đầu Tần Quân đến trùng vào cuối tuần. Lúc đó Gin, Vermouth, Pisco, Miyano Akemi và những người khác đang ra ngoài làm nhiệm vụ điều tra tổ chức tình báo hoặc dẫn dụ tổ chức Áo đen vào bẫy.
Trong khi đó, Furuya Rei, Morofushi Hiromitsu và các thành viên khác thì phụ trách phối hợp với đại diện của Đặc Sự Bộ là Tần Quân, thảo luận và xây dựng kế hoạch hành động cho lần gặp mặt với Karasuma Renya sau này.
Vì vậy, tuy Tần Quân thân thiết với Tây Sơn Du một cách đặc biệt, lại hay nhắc đến “tôi và Du Du hồi xưa thế này thế kia”, hễ rảnh là lại dính lấy Du, nhưng thực ra anh vẫn có rất nhiều việc phải làm. Nhóm Furuya Rei thấy thế cũng cảm thấy: thôi thì, thân thiết cũng không đến mức quá đáng.
Cho đến ngày thứ ba—hôm đó là ngày đi làm và cũng là ngày Du phải đến trường học.
Furuya Rei và nhóm người ban đầu còn tưởng: tốt rồi, giờ Tần Quân không thể gặp Du thường xuyên nữa, rốt cuộc bọn họ cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, mới sáng hôm đó thôi, Tần Quân đã tự mình chứng minh — bọn họ quả thật quá ngây thơ!
Lúc đó, Morofushi Hiromitsu đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, thấy thời gian còn sớm, nên nghĩ có thể để Du ngủ thêm một chút.
Furuya Rei và Matsuda Jinpei thì ngồi ở phòng khách xem tin tức buổi sáng, thấp giọng thảo luận thời sự gần đây.
Hagiwara Kenji và Date Wataru thì vừa dắt chó Haro về nhà, vừa hỏi buổi sáng nay ăn gì.
Ngay lúc đó, Tần Quân từ trong phòng đi ra, ba bước làm hai lao thẳng lên tầng hai vào phòng vệ sinh.
Furuya Rei và những người khác đều sững lại, theo phản xạ nhìn xuống nhà tắm tầng một — chẳng lẽ nhà vệ sinh dưới tầng bị hỏng sao mà Tần Quân phải lên tầng hai?
Matsuda Jinpei lập tức đứng dậy định đi lấy hộp dụng cụ sửa chữa.
Nhưng giây tiếp theo, họ đều chứng kiến Tần Quân đi ra khỏi phòng tắm, lao thẳng đến cửa phòng ngủ của Tây Sơn Du, bắt đầu “lạch cạch lạch cạch” đập cửa!
“Du Du! Dậy mau! Mau dậy đi, không thì trễ bữa sáng bây giờ!”
Tần Quân vừa đập cửa hai cái, vừa hét lớn, rồi… mở cửa xông vào luôn, hoàn toàn không quan tâm Du có dậy hay chưa.
Furuya Rei: “!!!”
Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru: “!!!”
Từ từ đã! Du vẫn còn đang ngủ, có khi còn chưa mặc đồ ngủ đàng hoàng ấy chứ!!
Furuya Rei và ba người còn lại choáng váng, vội vàng lao lên tầng hai, trán đẫm mồ hôi vì hoảng.
Tên Tần Quân này sao có thể tự tiện vào phòng ngủ của con gái chứ?! Lại còn vào khi người ta chưa rời giường nữa!
Nhưng khi họ chạy lên đến nơi, thì thấy Tần Quân đã đứng cạnh giường Tây Sơn Du, vươn tay lôi cô ra khỏi chăn.
Furuya Rei và nhóm bốn người: “!!!”
“Khoan đã ——!!”
Furuya Rei, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru đồng loạt hét lên, hoảng loạn không biết nên lao vào kéo Tần Quân ra trước hay lấy tay che mắt lại vì sợ thấy Du chưa mặc đồ ngủ!
Rồi họ thấy — Tây Sơn Du mặc váy ngủ màu tím, mắt nhắm tịt, bị kéo ngồi dậy vẫn còn mơ màng.
Furuya Rei, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru: “……”
Bốn người lập tức thở phào một hơi dài đến mỏi cả người, phải vịn vào tường mới đứng vững.
Tây Sơn Du ngồi trên giường, mắt vẫn chưa mở hẳn, ngái ngủ lẩm bẩm:
“Cho tôi ngủ thêm chút nữa… năm phút thôi, năm phút…”
“Năm phút gì chứ! Để em ngủ tiếp là thành 50 phút luôn đấy!” — Tần Quân không chút khách sáo.
Hắn giơ tay cầm chiếc khăn lông ấm áp trong tay, bắt đầu ra sức chà mặt cô một cách vô cùng thô bạo.
Tây Sơn Du: “……!!!”
Cô lập tức tỉnh hẳn, hét lên thảm thiết, vùng ra khỏi tay hắn:
“Tần Quân! Đủ rồi! Cái kiểu gọi dậy của anh bao giờ mới biết dịu dàng một chút hả?!”
“Đợi đến khi em không còn ngủ nướng nữa.” — Tần Quân hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng chiều chuộng như lúc nói chuyện với thanh mai trúc mã của mình.
Không chỉ vậy, anh còn trực tiếp đuổi Tây Sơn Du xuống giường, thúc giục cô đi rửa mặt:
“Nhanh lên, đi đánh răng rửa mặt! Kem đánh răng anh đã bóp sẵn cho em rồi, nước súc miệng là nước ấm, sữa rửa mặt mở nắp rồi, nước hoa hồng để ngay trên kệ rửa mặt đó. Mau lên, mau lên!”
Vừa nói, Tần Quân vừa giục giã thanh mai của mình, vừa gấp chăn Tây Sơn Du lại—chăn bị cô đạp loạn tơi tả được anh gấp phẳng phiu gọn gàng thành hình khối đậu hũ sạch sẽ.
Furuya Rei, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji và Date Wataru đứng bên chứng kiến tất cả, nghe thấy Tần Quân nói đến mức “kem đánh răng đã bóp sẵn” thì đều trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn choáng váng.
Nhưng chưa dừng lại ở đó—Tần Quân gấp chăn xong, bắt đầu chỉnh lại ga trải giường, mở cửa sổ thông gió, rồi đi đến tủ đồ của Tây Sơn Du, một cách thành thạo chọn ra một bộ đồ thích hợp với nhiệt độ hôm nay, ném lên giường.
Anh còn nói một câu:
“Đồ lót thì em tự lấy nhé, anh lười giúp em chọn màu.”
Furuya Rei và ba người còn lại: “!!!”
Bốn người choáng đến độ mắt muốn rớt ra ngoài.
Và Tần Quân lúc này đã đi đến bàn học trong phòng Tây Sơn Du, kéo cặp ra kiểm tra đồ bên trong:
“Du Du, em mang đủ sách giáo khoa chưa? Hộp bút có bỏ vào chưa? Bài tập cuối tuần tối qua em có gửi cho giáo viên rồi không? Giấy khô, khăn ướt, sạc dự phòng, gương trang điểm, bình nước…”
Tây Sơn Du vẫn đang đứng đó ngáp ngắn ngáp dài, miệng đáp "ừ ừ", chẳng rõ có nghe lọt câu nào không. Mắt cô lờ đờ nửa mở nửa nhắm, rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, Tần Quân quay đầu lại, phát hiện Tây Sơn Du vẫn chưa đi rửa mặt, liền bắt đầu đẩy cô vào nhà tắm:
“Còn đứng đây làm gì? Mau đi đánh răng rửa mặt! Anh đã nói rồi, bảo em dậy thì tuyệt đối không thể dịu dàng, bằng không em sẽ ngủ lì thêm 50 phút!”
“Biết rồi, biết rồi, đừng có thúc nữa…” — Tây Sơn Du lẩm bẩm uể oải, không tình nguyện bước vào nhà tắm.
Một người thì thúc giục, một người thì miễn cưỡng đáp lại, cả hai đều không để ý tới sự tồn tại của bốn người Furuya Rei đang đứng như trời trồng bên cạnh — khiến cả bốn càng có cảm giác rằng, mình hoàn toàn không thuộc về khung cảnh này.
Furuya Rei, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru: “……”
Tần Quân đứng ngay cửa nhà tắm, đích thân giám sát Tây Sơn Du đánh răng rửa mặt, miệng vẫn không ngừng:
“Anh thấy chai sữa rửa mặt này sắp hết rồi, vẫn mua đúng loại này nhé? Em dùng dòng này chắc cũng gần hai năm rồi nhỉ? Hãng này mới ra ba sản phẩm mới, em không định đổi thử xem sao?”
“Không đổi. Ục ục. Nói nhiều. Phì. Hãng này mỗi dòng này là dùng ổn, mấy dòng khác cảm giác chẳng khác gì nhau.” — Tây Sơn Du vừa đánh răng vừa lầu bầu đáp.
“Vậy đổi hãng đi? Em cứ vậy mãi, hãng nào em dùng là thế nào cũng bị em 'xài chết'. Đếm thử xem từ nhỏ đến lớn em 'ngao chết' bao nhiêu thương hiệu rồi?” — Tần Quân bật cười, chọc cô.
“Ục ục. Phì. Nói lung tung! Nước hoa nhài là phá sản, giày thể thao Tuyết Lang là bị mua lại, nước ép Đào Nguyên là do công ty quản lý có vấn đề, di động Phi Thiên là không thích ứng nổi thị trường thời đại mới…” — Tây Sơn Du không phục phản bác, thậm chí còn kể vanh vách từng lý do từng thương hiệu “chết” vì sao.
“Giỏi ghê, nhớ rõ thế cơ à? Em đúng là có tình nghĩa với đồ cũ thật.” — Tần Quân vừa cười khổ vừa nói.
“Đương nhiên rồi. Tính em vốn dĩ rất hay hoài niệm.” — Tây Sơn Du kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, vừa nói vừa rửa mặt.
Tần Quân lại bắt đầu lải nhải:
“Ngoài sữa rửa mặt, còn cần mua gì nữa không? Băng vệ sinh còn đủ dùng chứ? Kỳ kinh nguyệt tháng này mới vừa qua không bao lâu nhỉ? Loại ban đêm còn đủ không? Thôi để anh mua thêm cho em ba gói nữa nhé. Loại dùng ban ngày bốn gói, ban đêm hai gói. Còn đường đỏ, em còn uống không? Để anh mua luôn…”
Vừa nói, anh vừa mở điện thoại, bật sổ ghi chú, bắt đầu gõ từng mục từng dòng.
“Đợi, đợi đã!” — Không nhịn được nữa, Matsuda Jinpei cuối cùng cũng lên tiếng.
Anh nắm lấy tay áo Tần Quân, trừng mắt:
“Sao cậu có thể như vậy?!”
“Hả? Tôi làm sao?” — Tần Quân vẻ mặt ngơ ngác nhìn lại.
Matsuda Jinpei đỏ bừng mặt, nghẹn một lúc mới bật ra được:
“Cậu… câun còn chưa chờ Du dậy đã xông vào phòng ngủ, đã đành! Lại còn kéo người ta từ trên giường dậy!”
“Lỡ như em ấy không mặc đồ ngủ thì sao hả?! Còn nữa, cậu… sao lại có thể giúp Du chọn… chọn nội y?! Rồi còn mua băng vệ sinh, biết cả ngày đèn đỏ của Du…”
Nói đến đây, mặt Matsuda Jinpei đã đỏ bừng như lửa, gần như không nói nổi nữa, trong lòng chỉ muốn gào lên: “Cái này rõ ràng là việc bạn trai mới được làm, tại sao cậu lại làm hết?!”, rồi quay người bỏ chạy.
Furuya Rei, Hagiwara Kenji, Date Wataru: “……”
Date Wataru vẫn còn cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẫn rối rắm trong lòng: dù có là anh em thân thiết, thì cũng thân đến mức này sao?
Còn Hagiwara Kenji thì hoàn toàn không giữ nổi vẻ mặt hòa nhã nữa. Ánh mắt anh nhìn Tần Quân lúc này y như đang nhìn một kẻ lừa đảo sắp bắt cóc em gái nhà mình, tràn ngập phòng bị và cảnh giác.
Riêng Furuya Rei… vẫn giữ nguyên gương mặt vô biểu cảm, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tần Quân như thể đang phát ra sát khí. Phía sau hắn dường như đã hiện lên làn khói đen lạnh lẽo… tựa như chỉ chờ giây tiếp theo là “hắc hóa” bùng phát.
Tần Quân nhìn Matsuda Jinpei bằng ánh mắt kỳ lạ, giọng nói đầy khó hiểu:
“Du Du lúc ngủ luôn mặc đồ ngủ, căn bản không có chuyện không mặc.”
“Tôi biết ngày đèn đỏ của em ấy, chẳng phải là điều bình thường sao? Nếu tôi không biết, thì làm sao giúp em ấy mua băng vệ sinh được? Hồi cấp hai, cấp ba, mỗi lần em ấy đau bụng kinh không đi nổi đến căn-tin, đều là tôi bưng cơm đưa về lớp hoặc ký túc cho em ấy đấy — suýt nữa thì đút tận miệng rồi.”
Cuối cùng, Tần Quân kết luận một cách thản nhiên:
“Với mối quan hệ giữa tôi và Du Du, mấy chuyện này chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Chẳng lẽ mấy người làm thanh mai trúc mã không như thế à?”
Chỉ có một osananjimi thích tham gia các mối quan hệ bạn bè rồi liên tục thay bạn gái — căn bản không hề có thanh mai gì cả, hoàn toàn không hiểu mối quan hệ kiểu này có thật hay không · Matsuda Jinpei: “……”
Furuya Rei, Hagiwara Kenji, Date Wataru: “……”
Bốn người bị lời của Tần Quân làm cho cứng họng.
Cuối cùng, vẫn là Furuya Rei giữ vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng:
“Tần Quân tiên sinh, tôi rất chắc chắn một điều — cách hành xử của anh đã vượt quá mức của một mối quan hệ bạn bè. Đợi Du đến trường, tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc.”
“Nói chuyện” — hắn là người theo đuổi còn ngượng ngùng chưa dám tiến xa, vậy mà cái gã thanh mai trúc mã này lại làm như thể là chuyện đương nhiên!
“Nói chuyện” — ngươi chăm sóc cô ấy triệt để như thế, còn là trúc mã cái gì nữa, sắp thành chồng người ta luôn rồi!!!
Trong lòng Furuya Rei như có một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Đôi mắt xám lục của hắn nhìn chằm chằm Tần Quân, ánh mắt không hề có ý lùi bước, khí thế trên người tỏa ra khiến người khác nghẹt thở.
“Ồ ——” Tần Quân nhìn Furuya Rei, chớp chớp mắt, trên mặt lộ vẻ như vừa hiểu ra điều gì:
“Thì ra là như vậy à?”
Gương mặt anh tuấn của Tần Quân nở nụ cười hiền lành:
“Được thôi, chờ Du đi rồi, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Đúng lúc này, Tây Sơn Du rửa mặt xong, vừa vỗ vỗ toner và sữa dưỡng, vừa vắt khăn lông bước ra ngoài, thò đầu hỏi:
“Mấy người vừa nãy nói cái gì thế? Gì mà ‘nói chuyện’?”
“Không có gì đâu~” — Tần Quân, Furuya Rei, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru — năm người đồng loạt mỉm cười với cô.
Tây Sơn Du: “……”
Tây Sơn Du cảm thấy mình đang bị lừa dối… nhưng không có bằng chứng.
Đợi Tây Sơn Du sửa soạn xong, cả nhóm cùng xuống lầu, đến phòng ăn dùng bữa sáng.
Tần Quân lập tức lại bật chế độ “lải nhải”, vừa bóc trứng cho Tây Sơn Du vừa căn dặn:
“Em cũng lớn rồi, nên biết cách cư xử. Lúc đi học, cho dù thầy cô có giảng sai trên lớp, cũng đừng chỉ trích thẳng mặt giữa giờ, làm người ta không xuống nổi sân khấu.”
“Em có thể đợi sau giờ học rồi nói riêng, thầy cô dạy thêm tiết sau sẽ tự biết sửa mà.”
Tây Sơn Du vừa ăn bánh bao vừa tức giận:
“Cái gì mà ‘em cũng lớn rồi’? Em năm nay mới 22 tuổi!”
“Đúng rồi, chớp mắt cái là 22 rồi, đặt vào mấy chục năm trước thì cái tuổi này đã có con lớn rồi đó.” — Tần Quân thở dài cảm khái.
Tây Sơn Du giận quá, đạp mạnh một phát vào chân tên bạn thanh mai của mình dưới gầm bàn, lườm hắn:
“Thời đại khác rồi! Em còn chưa từng yêu đương lần nào nhé!”
Câu nói vừa dứt, Furuya Rei, Morofushi Hiromitsu, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru — tất cả cùng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn Tây Sơn Du.
Tổ đội cảnh sát 5 người: "Oa! Du nhà bọn mình chưa từng yêu đương sao?! Ngây thơ quá trời!"
Ngay sau đó, Furuya Rei liếc sang Tần Quân — người vừa bóc trứng gà xong đặt vào đĩa của Tây Sơn Du — lại nhìn quả trứng mình vừa bóc, chưa kịp đưa cho cô, liền lạnh mặt… cắn một phát luôn.
Dựa vào đâu mà tên Tần Quân này lúc nào cũng nhanh tay hơn mình một bước vậy?!
Tần Quân liếc mắt, bĩu môi nói:
“Em chưa từng yêu đương thì càng tốt. Nếu em mà yêu, thì người ta chỉ có nước gặp tai họa!”
“Là ai bị Bộ trưởng Bộ Giáo dục cảnh cáo rằng nếu muốn có bạn trai thì phải báo cáo, xét duyệt kết hôn trước đã, rồi tuyên bố đời này không yêu đương gì hết?”
“Không phải là em sao, Tây Sơn Du? Không phải chính em nói rằng sẽ noi gương mấy sư tỷ, chăm chỉ kiếm tiền, sau này du lịch khắp thế giới, mỗi tháng thay một soái ca đi cùng, cố gắng để đến 80 tuổi rồi mà người bên cạnh vẫn là trai trẻ 25 sao?”
“Em còn bảo với tiểu sư thúc là cả đời này không yêu, không cưới, không sinh con, sống tự do tự tại một mình.”
Tần Quân nghiêng mắt nhìn Tây Sơn Du, giọng chán ghét:
“Với cái quan điểm yêu đương của em á, bạn trai nào mà chịu nổi! Người ta chắc khóc ngất trong WC luôn!”
“Phụt ——!” Matsuda Jinpei phun sạch ngụm sữa đậu nành.
“Khụ khụ khụ!” Furuya Rei sặc cà phê.
“Ngô ngô ngô, khụ khụ, khụ!” Date Wataru nghẹn đến phải vỗ ngực liên tục.
Morofushi Hiromitsu thì đơ người, bánh mì trong tay rơi thẳng xuống đĩa.
Hagiwara Kenji mắt sáng như sao, há hốc miệng kinh ngạc:
“Oa! Cuối cùng mình cũng tìm được người có chung chí hướng rồi!!” — ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tây Sơn Du.
Tây Sơn Du: “……”
Cô trăm triệu lần không ngờ được, chỉ mới ngày thứ ba kể từ khi người thanh mai trúc mã đến chơi, cô đã bị hắn vạch trần sạch sẽ lớp vỏ ngoài dịu dàng đáng yêu, để lộ nội tâm phóng túng không thể kiềm chế của mình trước mặt mọi người.
Tức đến phát điên, Tây Sơn Du túm luôn cái khăn lông đang quấn đầu, ụp thẳng lên đầu Tần Quân:
“Câm miệng đi! Với cái kiểu này thì đến con gái đơn phương thích anh cũng tưởng là đang âm mưu hãm hại anh đồ thẳng nam sắt thép!”
Tần Quân ré lên:
“Tôi là thẳng nam sắt thép á?! Vậy cái lần hồi cấp ba có nam sinh tỏ tình với em, em đã nói gì với người ta hả?!”
Tần Quân đứng thẳng người, tay phải đặt trước ngực, gương mặt trang trọng nghiêm túc, bắt đầu nhại giọng:
“‘Bạn học, hiện tại là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta. Chúng ta nên học tập chăm chỉ, không ngừng tiến về phía trước, để xây dựng một xã hội tốt đẹp trong tương lai. Không nên vì yêu sớm mà ảnh hưởng đến việc học!’”
“‘Bạn học, xin cậu đừng đến tìm tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm lớp cậu. À đúng rồi, bạn học, cậu học lớp nào nhỉ?’” — kiểu này, chẳng phải là lời thẳng nam thép nguội do Tây Sơn Du nói à?!
“Và cái cậu nam sinh tỏ tình với em ấy, có phải sau hôm đó bị em dọa đến phát khóc, từ đó không thèm để ý đến em nữa, vùi đầu học hành, rồi cuối cùng thi đậu vào Đại học Quốc phòng?!”
“Tất cả mấy chuyện đó… có phải đều là em — Tây Sơn Du — làm ra?!”
Tần Quân chính thức mở màn vạch trần lịch sử đen tối của nhau giữa hai thanh mai trúc mã, khí thế hừng hực như đang nói:
“Tới đi, cứ tổn thương nhau đi! Xem ai là người gục trước!!”
Tây Sơn Du: “……”
Nghiến răng nghiến lợi, cô vung nắm đấm đấm vào hốc mắt Tần Quân, lạnh lùng cười:
“Được, giỏi lắm, Tần Quân. Đợi em tan học về rồi chúng ta nói chuyện tử tế!”
“!”
Tần Quân không đợi cô nói hết lời hăm dọa, lập tức nhào đến ôm chặt lấy eo Tây Sơn Du, vừa ôm vừa gào khóc thảm thiết:
“Du Du, anh sai rồi! Huhu, chúng ta dừng tại đây đi! Anh không bao giờ kể lịch sử đen của em nữa!”
Tần Quân nào dám chờ đến khi cô “tan học trở về”! Anh chỉ đang liều chết vùng vẫy lần cuối. Chứ nếu thật sự đợi đến lúc Du Du về nhà, rồi hai bên bắt đầu bóc nhau đến tận cùng quá khứ đen tối… thì Tần Quân chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn nhảy từ trên nóc nhà xuống cho rồi!
Hết cách rồi. Ai ở tuổi “trung nhị” (tuổi trẻ trâu), mà chưa từng làm mấy chuyện khiến bản thân hối hận đến mức muốn được trọng sinh để làm lại? Chẳng qua Tần Quân anh ta làm hơi nhiều hơn người bình thường một chút mà thôi.
Tây Sơn Du trợn trắng mắt, cố sức gỡ tay của người thanh mai ra, tức giận đứng dậy:
“Tôi đi học đây. Anh ở nhà ngoan ngoãn, đừng có ra ngoài gây chuyện.”
Cái gã thanh mai này, hễ ra cửa là y như rằng đụng trúng mấy vụ án hình sự tập thể, tuy chưa đến mức như “tử thần tiểu học” Conan, nhưng cũng đủ khiến gà bay chó sủa, không bao giờ yên ổn.
Hiện tại sắp đến thời khắc quan trọng để gặp Karasuma Renya rồi, Tây Sơn Du nào dám để hắn một mình lang thang bên ngoài.
“Ừ ừ, Du Du lái xe cẩn thận nhé~ Anh chờ em về~” — Tần Quân kéo dài giọng, cố gắng nũng nịu lấy lòng thanh mai.
Tây Sơn Du liếc hắn một cái đầy chán ghét, xách cặp rời đi.
Bên bàn ăn.
Tần Quân quay đầu lại, liền thấy Matsuda Jinpei vẫn còn đang trong trạng thái kinh hãi, Date Wataru mặt mày hoài nghi nhân sinh, Morofushi Hiromitsu thì sững người, còn Hagiwara Kenji thì phấn khích xoa tay hầm hè như đang chuẩn bị “vào trận”.
Furuya Rei...
Furuya Rei cứng đờ như một bức tượng đá, “rắc rắc” vỡ vụn trong tưởng tượng, tàn tích đầy đất.
Khi người con gái mình thích căn bản không định yêu đương.
Cô ấy cũng không có ý định kết hôn.
Cô ấy chỉ thích trai đẹp 25 tuổi, còn muốn mỗi tháng đổi một người.
Mà anh thì… đã 29 rồi, giờ phải làm sao?
Giây phút ấy, Furuya Rei cuối cùng đã thấm thía cảm giác bị giáng một cú trời giáng — giống hệt cảm xúc mà Akai Shuichi từng trải qua mấy hôm trước.
Trong lòng anh, “bé Furuya” linh hồn đã co rúm, rơi lệ ngồi xổm vẽ vòng trong góc tường: [Cảm giác nhân sinh u ám.jpg]
Tần Quân cố nín cười, giả vờ như không nhìn thấy gì, lau khóe mắt mình rồi tiếp tục thong thả ăn sáng.
Ba phút sau, đám người Furuya Rei, Morofushi Hiromitsu và các đồng đội cuối cùng cũng ổn định lại tinh thần sau cú đả kích vừa rồi, bắt đầu lặng lẽ ăn cơm.
Lúc này, điện thoại của Tần Quân đột ngột đổ chuông.
Anh vừa bắt máy, lập tức vang lên tiếng gầm gừ của Tây Sơn Du:
“Cái gì mà sáng nay anh nói giúp tôi chọn nội y là sao?! Bao giờ tôi bảo anh chọn hộ tôi chứ?! Anh dám nói bừa với Jinpei bọn họ, anh giải thích rõ ràng cho tôi!!!”
Tần Quân lập tức làm vẻ mặt “tín hiệu không tốt”:
“Alo? Alo? Du Du, em nói gì vậy? Sao bên này nghe không rõ lắm a? Alo alo, ối chà, hình như tín hiệu kém quá... Du Du nhé, anh tắt máy trước đây~”
“TẦN QUÂN ——!” Tiếng gào giận dữ của Tây Sơn Du tan biến trong điện thoại.
Tần Quân đặt máy xuống, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục điềm tĩnh ăn cháo.
Furuya Rei đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng trầm thấp:
“Cậu cố tình.”
“Hử?” — Tần Quân ngẩng mắt, vẻ mặt như thể: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Furuya Rei lạnh lùng nói:
“Từ lúc cậu bước qua cánh cửa nhà này, cậu đã bắt đầu diễn kịch. Không, là cố tình diễn ngay trước mặt tôi. Cậu liên tục khiêu khích, cố ý thăm dò phản ứng của tôi. Cậu muốn biết tôi đối với Du thực sự có tình cảm thế nào.”
“Cậu muốn biết — tôi có yêu thật lòng hay chỉ lợi dụng. Muốn biết — vì sao trong tình huống rõ ràng tôi và Du không thể nào đến với nhau, tôi vẫn cứ chấp nhất như vậy.”
Furuya Rei nhìn thẳng Tần Quân, nói từng chữ một:
“Ba ngày nay, tất cả những hành động của cậu… đều là cố ý.”
Morofushi, Matsuda, Hagiwara và Date lần lượt đặt thìa, nín thở nghiêm túc nhìn hai người đang giằng co.
Tần Quân mỉm cười. Hắn đặt chén xuống, lấy khăn giấy lau miệng, không đáp lại lời của Furuya Rei mà nói:
“Mấy lời tôi vừa nói, cảnh sát Furuya nghe được cả rồi chứ? Tôi không có bịa, đó chính là suy nghĩ thật sự của Du Du từ trước đến nay.”
“Cô ấy thấy yêu đương quá phiền phức nên không yêu. Thấy kết hôn ảnh hưởng sự nghiệp nên dứt khoát không cưới.”
Tần Quân nhìn Furuya Rei, cười tủm tỉm:
“Đừng thấy Du Du là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, thật ra thái độ của cô ấy với tình cảm rất thoáng. Thoáng đến mức những người cổ hủ, cố chấp sẽ không thể nào chấp nhận nổi.”
Lời hắn nói như ám chỉ, mà lại như thuận miệng buông ra.
Morofushi, Matsuda, Hagiwara, Date đồng loạt nuốt nước bọt, có chút căng thẳng nhìn màn đấu qua đấu lại giữa hai người — đặc biệt là ánh mắt đổ dồn về phía Furuya Rei.
Hồi còn ở đội cảnh sát, mọi người đều biết rõ bạn tốt của họ có một cái đầu siêu cố chấp thế nào rồi.
Furuya Rei vẫn nhìn thẳng Tần Quân, không lùi một bước:
“Thì sao chứ? Du không muốn yêu, tôi vẫn có thể làm người theo đuổi. Du không muốn kết hôn, tôi vẫn có thể làm tình nhân của cô ấy!”
Trên mặt Tần Quân thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Furuya Rei đứng lên, cúi nhìn Tần Quân:
“Trái tim và cả sinh mệnh tôi đều thuộc về Du — chỉ thuộc về một mình cô ấy!”
Từ khi sinh ra cho đến khi chết đi — cũng sẽ không có người thứ hai.
Ánh mắt Tần Quân cuối cùng cũng dao động.
Hắn thở dài bất đắc dĩ, nhìn theo bóng lưng Furuya Rei đang bước ra khỏi phòng ăn:
“Cảnh sát Furuya, cần gì phải như vậy? Anh và Sơn Du căn bản không thể nào đến với nhau.”
Furuya Rei dừng bước. Anh đứng đó hồi lâu, mới bình thản nói:
“Tần Quân tiên sinh, cậu không hiểu. Cho nên xin đừng cố ý khiêu khích tôi nữa. Cũng đừng khuyên tôi từ bỏ.”
Cuộc đời của anh, vốn đã chẳng còn ánh sáng. Niềm vui và hạnh phúc… đã không còn thuộc về anh từ lâu. Bàn tay anh vấy máu, chất chứa toàn tội lỗi và day dứt. Thứ duy nhất níu anh lại với thế giới này — là chấp niệm và tín ngưỡng cuối cùng.
Chính Tây Sơn Du là người từng lần lượt che chở cho một Furuya Rei tàn tạ, vỡ vụn.
Chính cô — từ trong bóng tối, đã bước đến và mang ánh sáng trở lại cho anh.
Furuya Rei, người luôn bảo vệ vùng đất và nhân dân này — lại không có ai bảo vệ anh.
Cho đến khi, cô gái tên Tây Sơn Du mỉm cười bước vào đời anh.
Vì vậy, cuối cùng… anh cũng có một vị thần hộ mệnh cho riêng mình — và sẽ không bao giờ sợ hãi nữa.
Furuya Rei cúi mắt, lặng lẽ bước đi.
Anh sẽ không buông tay.
Vĩnh viễn — sẽ không buông tay.
Trong nhà ăn, Tần Quân đột nhiên đứng dậy, cao giọng nói:
“Vậy thì thế này đi, cảnh sát Furuya — chúng ta làm một giao ước.”
Furuya Rei đứng quay lưng lại, một lần nữa dừng bước.
Morofushi, Matsuda, Hagiwara, Date nín thở nhìn Tần Quân.
Tần Quân mỉm cười:
“Ngày kia, vào ngày nghỉ, chúng ta đến chỗ lãng mạn gần đây nhất. Anh hãy tỏ tình với Sơn Du. Chỉ cần cô ấy đồng ý hẹn hò với anh — không, chỉ cần cô ấy đồng ý suy nghĩ nghiêm túc về anh thôi — tôi sẽ lập tức từ bỏ mọi hành động lần này và đưa Sơn Du về nước.”
“Nhưng nếu Sơn Du không đồng ý, thì đừng trách tôi. Sau khi Karasuma Renya chết, tôi sẽ ngay lập tức đưa Sơn Du rời khỏi đây.”
Furuya Rei đứng im tại chỗ, chìm vào trầm mặc.
Matsuda Jinpei bắt đầu tức giận, trừng mắt nhìn Tần Quân, nghiêm giọng nói:
“Việc có đồng ý lời tỏ tình của Zero hay không, là chuyện của Du. Có về nước hay không, cũng là chuyện của Du. Dù cậu có là thanh mai trúc mã của cô ấy, cũng không có tư cách thay cô ấy quyết định!”
Hagiwara Kenji cười tủm tỉm:
“Phải đó. Trừ phi… Tần Quân tiên sinh, cậu cũng thích Du? A, thì ra là cậu vẫn luôn ghen với Furuya-chan à?”
Morofushi Hiromitsu cũng mỉm cười:
“Sao có thể thế được? Nếu Tần Quân tiên sinh thực sự thích Du, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa theo đuổi được em ấy, chẳng phải đáng thương lắm sao?”
“Phải đó, thực sự rất đáng thương.” — Date Wataru cười mỉm đầy đồng cảm.
Đáng thương · Tần Quân: “……”
Khóe miệng Tần Quân giật mạnh. Anh thật sự rất muốn nói cho đám người này biết:
Cho dù có chết tại đây, cho dù ngày mai nhân loại diệt vong, thì anh — Tần Quân — cũng tuyệt đối sẽ không thích Tây Sơn Du!!!
Ai mà lại đi thích một đứa con gái — hồi nhỏ cứ chạy theo đập mông mình, đánh mình đến khóc oa oa, rồi lại chạy về méc ba mẹ, khiến ba mẹ cũng chỉ biết cười nhạo chứ?
Tây Sơn Du từ bé đã không coi anh là con trai!
Trong mắt cô ấy, bất kể đã bao nhiêu năm trôi qua, anh — Tần Quân — vẫn mãi là thằng em trai hồi nào bị cô ấy rượt đánh khắp sân!
Tần Quân nhớ lại năm mình 18 tuổi, Tây Sơn Du tặng quà sinh nhật cho anh… là một hộp bao cao su, kèm một lọ xịt chống lang sói, và một cuốn sách tuyên truyền về bệnh hoa liễu và tác hại của việc sinh con sớm.
Lúc ấy anh sợ quá đến mức vội vàng chuồn về nhà, trái tim thiếu niên lạnh buốt như băng và nát tan như thủy tinh.
Một thanh mai gây tổn thương như thế, ai mà đi thích cho nổi! Hừ! ╭(╯╰)╮
Trong khi Tần Quân còn đang lẩm bẩm đầy oán khí trong lòng, ngoài phòng khách, Furuya Rei — đang quay lưng về phía họ — cuối cùng cũng cất lời.
Giọng Furuya Rei bình tĩnh và kiên định:
“Ngày kia, tôi sẽ tỏ tình với Du.”
Nói xong, anh rời khỏi phòng khách.
Tần Quân nhướng mày nhìn bóng lưng Furuya Rei, thầm huýt sáo trong lòng: A nha~ vị cảnh sát Furuya này, đúng là lì lợm thật đó.
Anh ta dám lách nghĩa lời nói — chỉ nhận lời “tỏ tình”, chứ nào có đồng ý điều kiện giao ước đâu!
Morofushi, Matsuda, Hagiwara và Date đều thở phào nhẹ nhõm.
Morofushi Hiromitsu mỉm cười ôn hòa với Tần Quân:
“Đã như vậy, bữa trưa và tối hôm nay, làm phiền Tần Quân tiên sinh tự nấu, tự ăn nhé.”
Tần Quân trợn tròn mắt: “A?!”
…Gì cơ? Ý các người là gì đấy??
Hagiwara Kenji lắc đầu đầy tiếc nuối:
“Không còn cách nào, tụi này hôm nay phải thay phiên với người khác trong nhà để tiếp tục theo dõi và trực chiến.”
“Cho nên, cả ngày hôm nay, anh tự ở nhà ngoan ngoãn đi!” — Matsuda Jinpei cười vô cùng hả hê.
“Không không, sao có thể để Tần Quân tiên sinh ở nhà một mình chứ? Thế thì bất lịch sự quá. Đừng lo, Tần Quân tiên sinh — Gin, Vermouth, và cả Pisco, sẽ về trước buổi trưa để ở nhà bầu bạn với anh.” — Date Wataru nở nụ cười “thân thiện”.
Nghe kể về những truyền kỳ khét tiếng của Gin, Vermouth và Pisco…
Tần Quân (run rẩy): “……”
Cái quái gì đây! Rõ ràng là đám người này bực vì mình “ức hiếp” Furuya Rei nên quyết định phản đòn — bằng cách để ba tên sát thần giết người không chớp mắt kia ở nhà với mình hả?!
Tần Quân: Bảo bảo thấy oan ức quá.jpg
Anh làm tất cả, cũng chỉ vì Sơn Du và Furuya Rei mà thôi! Nếu để chú Đường biết chuyện này, e là không chỉ khiêng thanh mai của anh về nước ngay trong đêm, mà còn bay sang đập bàn với cấp trên của Furuya Rei!
Đến lúc đó mà biến thành rắc rối ngoại giao, thì đúng là chuyện lớn thật rồi. Toàn bộ giới huyền học toàn cầu chắc chắn sẽ dậy sóng, các nước cũng sẽ kéo đến hóng chuyện!
Nhưng đã quyết rồi, bất kể Tần Quân có lầm bầm bao nhiêu, Morofushi và mấy người còn lại vẫn nhanh chóng rời khỏi nhà.
Buổi trưa hôm đó, Tần Quân lần đầu tiên được diện kiến những huyền thoại sát thủ của xưởng rượu: Gin, Vermouth, và Pisco.
Ngoài dự đoán của anh, ba người này cư xử… không đến nỗi tệ.
Vermouth thậm chí còn rất thân thiện, hỏi han anh vài chuyện cần lưu ý nếu sống ở Z quốc.
Gin thì nghiêm túc hỏi về chuyện mang súng theo người ở Z quốc, có đường đặc biệt nào để xin phép hay không.
Còn Pisco thì chỉ lo chăm chú nghe về mấy chuyện thời nhỏ của "Tây tiểu thư", vừa nghe vừa cười khúc khích vì mùi đồ ăn thơm phức trong bếp.
Bữa trưa hôm đó, bất ngờ thay, là mì gói do chính tay Gin nấu — bốn tô.
Bữa tối, là thành quả “hợp tác” của Vermouth và Pisco. Tuy gần như phá tan nửa cái bếp, họ cũng nấu ra được ba món ăn và một nồi cơm.
Tần Quân: “……”
Anh nhìn đĩa thức ăn trông như đã bị hạ độc, nuốt xuống mà dạ dày cũng đau theo. Rút ra bài học xương máu: lần sau có giận đến mấy… cũng đừng đuổi đầu bếp đi nữa! QAQ
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Nhờ sự ăn ý của cả đám, Tây Sơn Du vẫn chưa hay biết chuyện gì giữa Tần Quân và Furuya Rei. Cô chỉ thấy kỳ lạ: tại sao mọi người hôm nay lại đột nhiên hăng hái đi ngắm hoa anh đào đến thế?
Càng lạ hơn là — vừa bước vào vườn hoa anh đào, cô mới ngắm cảnh được vài giây đã quay lại thì...
Tần Quân, Morofushi, Matsuda, Hagiwara, Date — tất cả đều biến mất.
Tại chỗ chỉ còn lại cô… và Furuya Rei.
Tây Sơn Du: “……”
Linh cảm không lành dâng lên. Cô bắt đầu nghi ngờ cả đám đã âm mưu chuyện gì sau lưng mà không nói với mình.
Nhưng đã quá muộn. Khi cô vừa nhận ra điều đó, tay trái đã bị Furuya Rei nắm chặt, hai người sóng bước chậm rãi về phía đông của vườn hoa anh đào.
Tây Sơn Du (vẻ mặt căng thẳng): “Này… Lẻ Loi đi dạo thưởng hoa thế này có phải hơi lạ không?!”
Đừng tưởng cô không biết — dạo này mấy người trẻ tuổi toàn tỏ tình ở phía đông vườn hoa này đấy!
Furuya Rei nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười dịu dàng:
“Sao lại lạ? Hướng này mới là chính xác nhất mà.”
Tây Sơn Du: “……!”
Cô bắt đầu hoảng. Cô muốn chạy.
Tây đại sư: Cái người Furuya Rei đang mỉm cười dịu dàng thế này... thật đáng sợ quá đi! QAQ
Cứu mạng!! Rốt cuộc là ai… đã khiến Furuya Rei hắc hóa như thế này?!
Cô muốn thoát thân — nhưng Furuya Rei nào có để cô đi?
Furuya Rei dịu dàng giới thiệu phong cảnh dọc đường cho Tây Sơn Du bằng giọng nói trầm ấm, vừa nắm tay cô chậm rãi đi về phía trước. Hai người dừng chân ở từng góc đẹp nhất, cùng nhau ngắm nhìn những đóa hoa anh đào rực rỡ. Không khí dần trở nên tĩnh lặng và yên bình, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Chậm rãi theo thời gian, Tây Sơn Du dần quên đi việc Furuya Rei vừa rồi có chút "hắc hóa", bắt đầu nghiêm túc thưởng thức vẻ đẹp mùa xuân.
Và cứ như thế, trong lúc không hề hay biết, Tây Sơn Du đã bị Furuya Rei dẫn đến “thánh địa tỏ tình”.
Đến khi cô phát hiện xung quanh toàn là cảnh sắc hoa anh đào tuyệt đẹp, những cánh hoa rơi xuống mang theo bầu không khí lãng mạn, thì… đã muộn.
Furuya Rei xoay người đối mặt với cô, tiến gần thêm một chút.
Tây Sơn Du giật mình lùi lại liên tục, cho đến khi lưng cô chạm vào thân một gốc anh đào, không thể lùi thêm nữa.
Furuya Rei đứng ngay trước mặt cô, chỉ cách một khoảng rất ngắn. Đôi mắt màu xám xanh lặng lẽ nhìn cô, không nói lời nào.
Tây Sơn Du căng thẳng đến mức gần như nín thở. Nhưng rồi cô nhận ra — Furuya Rei không tiến thêm bước nào, cũng không cất tiếng nói khiến cô rối bời.
Anh cứ đứng đó, lặng lẽ và dịu dàng, cùng gốc hoa anh đào phía sau họ tạo nên một không gian nhỏ riêng biệt, ấm áp bao trùm lấy cô, âm thầm chờ cô bình tĩnh lại, mang theo cảm giác như đang bảo vệ cô.
Trong cái không gian riêng biệt ấy, chỉ có tiếng gió nhẹ thoảng qua, từng cánh hoa anh đào bay lả tả, ánh nắng len qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh đung đưa theo gió.
Bên ngoài là tiếng chim hót thánh thót dần xa. Chậm rãi, nơi này như chỉ còn lại tiếng hít thở, nhịp tim của hai người, và làn gió xuân phảng phất.
Tây Sơn Du dần thả lỏng. Dù trong lòng vẫn có chút hồi hộp, nhưng kỳ lạ là, cô không còn cảm thấy hoảng loạn.
Lúc này, Furuya Rei mới hơi cúi người. Anh đặt tay trái lên thân cây ngay bên cạnh cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Tây Sơn Du hơi sững người, nhưng không xấu hổ cũng không giận dỗi. Cô cảm nhận được — nụ hôn nhẹ nhàng đó không mang theo ý đồ gì riêng tư, chỉ có sự dịu dàng và tôn kính, như muốn xoa dịu cảm xúc của cô.
Furuya Rei ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô. Trên gương mặt điển trai ấy là vẻ nghiêm túc mà Tây Sơn Du chưa từng thấy. Giọng anh vẫn trong trẻo, nhưng trầm ổn, mang theo sự chín chắn đến mức — dường như cho dù trời sập, anh cũng sẽ bảo vệ cô bằng tất cả sức mình, không để cô bị thương.
Anh nói:
“Du, anh thích em.”
“Thật sự rất thích. Thích đến mức còn quan trọng hơn cả sinh mạng. Là dù đến giây phút cuối cùng của đời mình, anh cũng không thể buông tay, không thể buông bỏ em.”
“Anh muốn được ở bên em, Du. Anh muốn trở thành bạn trai của em, người sẽ mãi sánh bước bên em.”
“Nếu em không muốn kết hôn, vậy hãy để anh và em yêu nhau cho đến khi chúng ta già đi.”
“Nếu em không muốn công khai tình cảm, vậy hãy để anh trở thành người theo đuổi em cả đời — cho đến khi anh không thể sống lại được nữa.”
Giọng nói của Furuya Rei ổn định, trầm lắng, mang theo sự chín chắn đúng với độ tuổi, cũng thể hiện rõ sự nghiêm túc từ trong bản chất.
Thế nhưng với Tây Sơn Du, mấy lời ấy lại như làn gió nhẹ thổi qua bên tai, sau đó nặng nề rơi vào tim cô, khiến trái tim cô trở nên mềm mại vô cùng.
Cô không biết nên trả lời thế nào. Tây Sơn Du nhìn vào đôi mắt xám xanh kia rất lâu mà không nói gì.
Trong lòng cô có chút sợ hãi và khổ sở, không muốn mở miệng nói ba chữ đó. Nhưng lý trí lại bảo cô rằng — phải nói, nhất định phải nói ra.
Tần Quân cũng đã đến, chú Đường và tiểu sư thúc chắc cũng không còn xa. Cô không thể để chuyện này trở nên quá xấu hổ, khiến ai cũng khó xử… đặc biệt là Furuya Rei, sẽ bị tổn thương.
Tây Sơn Du dời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào gương mặt anh, giọng nhỏ nhẹ:
“Tôi từ chối.”
Không dám nhận lời, cũng không thể nhận lời.
Furuya Rei dường như đã đoán được câu trả lời. Trên gương mặt anh không có biểu cảm gì dao động quá mạnh.
Vẻ nghiêm túc vẫn còn đó. Anh hỏi tiếp, rất nghiêm túc:
“Là vì thân phận của chúng ta sao?”
Tây Sơn Du im lặng, cúi đầu nhìn những cánh hoa anh đào đang rơi.
Furuya Rei kiên định nói:
“Đừng nghĩ đến chuyện thân phận. Cũng đừng quan tâm đến công việc. Anh chỉ muốn biết — cảm xúc thật sự trong lòng em.”
“Du, em thật sự không muốn tiếp nhận anh? Thật sự không thể yêu anh sao?”
Lúc nói câu cuối, ánh mắt anh lần đầu lộ ra chút đau lòng.
Tây Sơn Du hơi sững lại. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Không biết tại sao, cô lại không thể nói ra câu phủ nhận, thái độ cũng trở nên do dự.
Cô vốn định cứng rắn nói: “Đúng vậy.”
Nhưng trước ánh mắt chân thành, nghiêm túc ấy của Furuya Rei, cô lại không thể mở miệng.
Furuya Rei lập tức nhận ra điều gì đó từ sự do dự của cô.
Nỗi buồn trong mắt anh nhanh chóng tan biến, thay vào đó là niềm vui sướng không giấu được:
“Du, đúng không? Em… thật ra có chút thích anh, đúng không?”
Tây Sơn Du ngập ngừng. Cô muốn mở miệng… nhưng mãi vẫn không thể nói ra câu: “Tôi không hề thích anh.”
Thậm chí cô bắt đầu tự hoài nghi — cô biết mình có cảm tình với Furuya Rei, mỗi lần bị anh trêu đều không thể chống đỡ nổi. Nhưng… cảm tình ấy đã đến mức thích rồi sao?
Tây Sơn Du bất giác rơi vào rối rắm.
Furuya Rei lại nói, giọng tha thiết:
“Du, nếu anh có thể giải quyết chuyện thân phận giữa chúng ta, xin em hãy cân nhắc lời tỏ tình này. Có được không? Hãy nghĩ đến việc để anh trở thành người yêu của em.”
Tây Sơn Du càng thêm rối bời. Trong lòng cô muốn gật đầu, nhưng lý trí lại không cho phép.
Giải quyết được vấn đề thân phận giữa hai người sao? Có thật là có thể?
Furuya Rei nhẹ nhàng vuốt gò má cô, dịu dàng nói:
“Du, đừng lo mấy chuyện rắc rối ấy. Hãy để chúng cho anh lo.”
“Em chỉ cần nói cho anh biết — em có thích anh không? Em có sẵn lòng thích anh không?”
Anh lại chậm rãi tiến gần thêm một chút, nhẹ giọng:
“Nếu yêu nhau cần đi một trăm bước, nếu chúng ta chỉ có thể nắm tay nhau sau khi đi hết trăm bước…”
“Vậy thì, Du, em chỉ cần bước lên một bước. Cho anh biết — em có sẵn lòng thích anh không.”
“Còn 99 bước còn lại, để anh đi.”
Giọng Furuya Rei rất nhẹ, nhưng lại chứa đựng lời hứa chân thành nhất:
— Chỉ cần em nói thích anh, cho dù phía trước là vực sâu không lối thoát, anh vẫn sẽ bước từng bước đến bên em, nắm lấy tay em.
Lời thề ấy, nặng hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Tây Sơn Du cảm thấy khóe mắt mình nóng lên. Không nhịn được nữa, cô bật thốt:
“Phải, em thích anh!”
“Em thích anh, Furuya Rei.”
Trong mắt cô ánh lên những giọt nước, nhưng giọng nói lại đầy nghiêm túc, từng câu từng chữ trả lời câu hỏi đã giày vò cô suốt cả buổi.
Đôi mắt Furuya Rei như bừng sáng, như cả ngân hà vừa được thắp lên. Niềm vui và hạnh phúc tràn đầy trong mắt anh.
Anh ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào vai cô, siết chặt như sợ mất.
“Cảm ơn em… cảm ơn em, Du!”
Cảm ơn em đã chịu thích anh, chịu trao lòng tin cho anh.
Tây Sơn Du cũng yên lặng ôm lấy người con trai tóc vàng, da ngăm này. Cô thực sự đã thích Furuya Rei. Trên môi cô hiện lên nụ cười, nhưng trong lòng lại bắt đầu rầu rĩ.
Trời ơi, miệng mình nhanh quá rồi… mình mềm lòng quá… sau này biết làm sao đây?!
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, Furuya Rei đã cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn ấy mãnh liệt và chân thành, lộ rõ sự khát khao sâu sắc — một tình yêu mãnh liệt như vực sâu.
Bóng tối thường khiến người ta khiếp sợ và tuyệt vọng… nhưng cũng có lúc, ánh sáng như những tia nắng mỏng manh vô tình len lỏi vào đó. Rồi bị bóng tối giữ chặt, vĩnh viễn không buông.
Tây Sơn Du bị hôn đến choáng váng. Khi nụ hôn kết thúc, cô mới khó khăn lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang nằm trong lòng Furuya Rei, được anh vỗ nhẹ lưng, dịu dàng trấn an.
Tây Sơn Du: “……”
Mặt cô đỏ bừng, trong lòng bắt đầu nghi ngờ lời Morofushi Hiromitsu nói trước đây:
“Yên tâm đi, Du. Zero chưa từng yêu ai, cũng chưa từng dùng mật ngọt dụ dỗ ai cả. Tới giờ nụ hôn đầu vẫn còn nguyên đó!” — Morofushi Hiromitsu rất chắc chắn đảm bảo.
Tây Sơn Du: Với kỹ thuật hôn thế này mà là lần đầu á??
Sao mà nghe nó… không đáng tin chút nào vậy?
Furuya Rei bỗng bật cười khẽ bên tai cô:
“Anh thật sự chưa từng yêu ai, cũng chưa từng dùng mật ngọt quyến rũ người khác đâu. Nụ hôn vừa rồi chính là lần đầu của anh đấy, nên Du, em phải có trách nhiệm với anh nha.”
Tây Sơn Du: “?!”
Từ từ đã — ai phải có trách nhiệm với ai cơ?!
Chẳng lẽ cô không phải là người mất nụ hôn đầu sao??
Cô đang định cãi lại một trận với Furuya Rei, thì chợt cảm thấy… trên cổ tay phải mình, như có gì đó lạ lạ.
Tây Sơn Du giơ tay lên, nghiêng đầu nhìn thử thì phát hiện trên cổ tay mình không biết từ khi nào đã bị người nào đó – tóc vàng, da ngăm – lén đeo cho một chiếc vòng tay màu vàng nhạt tinh xảo và thanh nhã. Trên chiếc vòng còn treo một mặt dây chuyền nhỏ trong suốt và xinh đẹp.
Khoan đã… cái này được đeo từ lúc nào? Sao cô hoàn toàn không hay biết?
Tây Sơn Du vẫn còn đang sững sờ, thì Furuya Rei đã giơ tay trái mình lên, nhẹ nhàng áp vào tay phải cô, giọng đầy phấn khích:
“Là vòng tay đôi dành cho các cặp tình nhân đó! Anh đặc biệt đặt làm riêng ở một tiệm thủ công trăm năm tuổi, mẫu mã này là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới!”
Tây Sơn Du: “……”
Cô nhìn chằm chằm chiếc vòng tay màu hồng nhạt trên cổ tay Furuya Rei, rồi lại nhìn mặt dây chuyền trên hai chiếc vòng khi ghép lại với nhau tạo thành một hình thù đặc biệt, trầm mặc.
Ờ, đúng là hàng đặt làm riêng, độc nhất vô nhị thật đấy. : )
Nhưng mà ai lại đi thiết kế mặt dây chuyền của vòng tay đôi thành hình… còng tay chứ hả? Quăng luôn đi cho rồi! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tây Sơn Du cảm thấy bản thân sắp tức đến chết, bầu không khí ngọt ngào hường phấn vừa nãy lập tức bay sạch.
Nhưng vài giây sau, cô đột nhiên nhớ ra — hôm đó, khi cô đột ngột quyết định bám theo Amuro Tooru về nhà, để gài bẫy anh bằng chiêu “còng tay đồng hành”, thì đúng là dùng món đồ chơi có hình dáng y chang như vậy.
Furuya Rei mở rộng năm ngón tay trái, không cho phép từ chối, đan chặt mười ngón tay với tay phải của cô.
Sau đó, anh cúi đầu, ghé sát bên tai cô, khẽ cười:
“Anh là Bourbon của em.”
“Là Amuro Tooru của em.”
“Là Furuya Rei của em.”
“Người chỉ thuộc về một mình em.”
Tim Tây Sơn Du bất chợt đập loạn. Gương mặt vừa mới bình tĩnh lại của cô ngay lập tức đỏ bừng.
Đáng giận thật, tên đàn ông này căn bản là cố tình trêu chọc cô đến mức trắng trợn! Không hề nương tay!
Tây Sơn Du rõ ràng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Furuya Rei phả lên vành tai mình, tiếng cười nhẹ như lông vũ truyền thẳng vào tim gan, từng lời nói như rót mật mê hoặc vào đầu cô, khiến chân tay cô bắt đầu nhũn ra.
Nhưng vẫn chưa dừng lại — anh tiếp tục mỉm cười thủ thỉ bên tai cô:
“Em thích cái nào hơn? Hửm?”
“Là Bourbon, hay Amuro Tooru, hay là Furuya Rei?”
“Cái nào cũng được mà, miễn là em thích, anh đều có. Anh có thể diễn trọn vẹn cho em xem, chỉ riêng mình em xem thôi.”
Tây Sơn Du: “……!”
Cứu mạng! Cô không chịu nổi nữa rồi!
Cần oxy gấp!!
Rất lâu sau, Tây Sơn Du mới kịp phản ứng lại.
Hóa ra trước khi tỏ tình, Furuya Rei đã chuẩn bị sẵn vòng tay tình nhân từ lâu — rõ ràng là đã tính trước rằng cô sẽ không từ chối, chắc chắn sẽ đồng ý với anh!
Đại sư Tây Sơn: Tên đàn ông xảo quyệt này, đáng ghét!!
Cùng lúc đó, sau gốc cây anh đào cách đó không xa, một loạt cái đầu lén thò ra: Morofushi Hiromitsu, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru… tất cả đều phấn khích nhìn cặp đôi đang ôm nhau dưới tán hoa anh đào, hào hứng vung nắm đấm ăn mừng chiến thắng.
Tần Quân đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực. Anh nhìn chằm chằm đôi tình nhân mới ở dưới gốc cây, rất muốn lập tức chạy ra tách hai người ra, sau đó tung một cú đá tiễn bay Furuya Rei.
Tần Quân bĩu môi, hừ lạnh một tiếng:
“Được rồi, xem như lần này bên các cậu thắng. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Sơn Du có thể tiếp tục ở lại Nhật Bản.”
Tuy nhiên… tôi chưa từng hứa sẽ không mách lại chuyện này với chú Đường đâu đấy.
Tần Quân âm thầm chống nạnh trong lòng, cảm thấy mình thật thông minh biết bao.
“Hắt xì!”
Tận bên kia đại lục, tại quốc gia Z, đường bộ trưởng đột nhiên hắt hơi một cái rõ to.
“Lạ thật, sao cứ có cảm giác chẳng lành thế nhỉ?” — ông vừa lẩm bẩm vừa rút khăn giấy xì mũi, trên đỉnh đầu bốc lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro