Chương 112
Tây Sơn Du rất nhanh đã hiểu rõ những điều mà Akai Shuichi đang lo lắng.
Cha của Kir – Ethan Hondou – từng là người nằm vùng trong tổ chức và đã hy sinh vì nhiệm vụ. Kir hiện tại cũng đang nằm vùng, thậm chí còn từng truyền thông tin cho FBI.
Vậy mà giờ đây bọn họ chuẩn bị mở một trận đại quyết chiến với tổ chức, lại không thông báo cho Kir và cả CIA phía sau cô ấy – chuyện này đúng thật là không thể nói nổi.
Còn có mẹ của Akai Shuichi – Akai Mary – cũng là người từng bị Vermouth cho uống thuốc khiến cơ thể thu nhỏ, đồng thời cũng có mối thù riêng với tổ chức.
Điều quan trọng hơn là, trong kế hoạch tổng tiến công lần này, phía MI6 vốn dĩ đã có sự tham gia của Akai Tsutomu, vậy mà giờ lại không cho vợ ông ấy tham dự? Hơi khó coi rồi…
Thêm nữa, sau lưng Conan còn có một “trí lực đỉnh cấp”, “chiến lực max ping” – chính là ba cậu, Kudo Yusaku. Người này vì con trai mình mà chắc chắn sẽ đòi tham gia tổng tiến công, lại thêm một thế lực nữa.
Và quan trọng nhất – nếu bọn họ đồng ý để FBI và CIA gia nhập, vậy nhất định phải thông báo kịp thời cho tất cả các đồng minh còn lại.
Ví dụ như: nhóm bạn mà cô từng mời với tư cách cá nhân – cô em gái của tổng thống nước E, người thừa kế gia tộc Petrov (một trong năm thế lực lớn nhất nước E) – Bella, cùng với các bằng hữu có địa vị tương đương khác.
Còn có các nước đồng minh do Bộ Đặc vụ đứng ra liên kết, Akai Tsutomu đại diện cho MI6, Furuya Rei đại diện cảnh sát Nhật Bản, cùng với Kaito Kid – kẻ trộm siêu cấp – tham gia hành động với tư cách cá nhân…
Tây Sơn Du càng nghĩ càng thấy rõ: họ cần tập hợp đầy đủ tất cả các phe muốn tham gia đại quyết chiến phe chính nghĩa này, cùng nhau mở một cuộc họp để bàn bạc rõ ràng.
Bằng không, đến lúc chiến đấu thực sự bắt đầu, những phe bị “bỏ rơi” sẽ nghi ngờ, rồi vì thiếu thông tin mà hành động tùy tiện, gây ảnh hưởng ngược lại cho toàn cục – thế là hỏng chuyện.
Về phần lợi ích sau chiến tranh, dù có nhiều thế lực tham gia thì cũng không sao. Tây Sơn Du nhớ lại cuộc họp tiền chiến trước đó, ai cũng vui vẻ, phối hợp cực kỳ ăn ý, cô cảm thấy vấn đề chia chác không đáng lo.
Dù sao lần này mọi người tụ họp lại, mục tiêu đều là tiêu diệt tận gốc tổ chức Áo Đen.
Trước đây tổ chức này dám mưu sát cả quan chức cấp cao của Nhật Bản, sớm đã khiến các quốc gia gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Khi mọi người gặp nhau, chia sẻ thông tin liên quan tới tổ chức Áo Đen, gần như ai nấy đều không thể ngồi yên – tất cả đều xem đây là một mối họa ác tính khổng lồ, cần bị tiêu diệt.
Cho nên lợi ích sau chiến tranh thế nào cũng được. Có thì tốt, không có thì xem như diệt trừ tai họa cho nhân dân – cũng đáng.
Mà dựa trên thông tin tình báo tài chính do Karasuma Renya cung cấp, Tây Sơn Du cảm thấy dù có mời thêm vài phe nữa cũng không ảnh hưởng gì đến phần chia sau này.
Nghĩ xong xuôi, Tây Sơn Du quay sang nhìn Furuya Rei.
Furuya Rei vẫn đang cúi đầu suy nghĩ, trên mặt hiện rõ vẻ trầm tư và do dự.
Tây Sơn Du thấy vậy, liền quay đầu nói với Akai Shuichi:
“Vậy thế này đi, Akai-san, chuyện có tiếp nhận CIA và các cơ quan khác gia nhập hay không, để chúng tôi về bàn bạc kỹ lại. Sau khi có quyết định chính thức, sẽ phản hồi cho các anh, được chứ?”
Akai Shuichi cũng biết chuyện này không thể ép buộc, chỉ có thể tranh thủ nên gật đầu đồng ý:
“Đương nhiên rồi. Về đề nghị để Kir tham gia, tôi sẽ gửi thông tin cụ thể cho Bourbon… à không, cho Tây tiểu thư.”
Nói đến đây, Akai Shuichi vội sửa lời. Vì anh cảm thấy vị “Tây tiểu thư” này rõ ràng mềm lòng hơn Bourbon, nên việc kể chuyện Kir và cha cô ấy cho cô nghe sẽ dễ lay động hơn.
Không ngờ, Tây Sơn Du sớm đã biết tất cả rồi.
Sau đó, nhóm người chia ra hành động:
Akai Shuichi đưa Conan và Haibara Ai về nhà.
Tây Sơn Du và Furuya Rei thì mỗi người một hướng – cô trở về để bàn bạc với Tần Quân, chhs Đường, Bella và những người liên quan; còn anh thì về Cục Cảnh sát để thảo luận với cấp trên.
Vài ngày sau, Akai Shuichi nhận được tin nhắn từ Tây Sơn Du, nói rằng có thể mời Kir cùng CIA, cũng như nhân mạch đáng tin bên MI6 của anh, đến dự họp tại nhà cô ba ngày sau vào ban đêm.
Nếu thảo luận thuận lợi, sẽ chào đón các đồng minh mới gia nhập.
Nếu không thuận lợi… thì ai từ đâu đến thì quay về đó.
Akai Shuichi: “……”
…Rõ rồi. Câu cảnh cáo nhẹ nhàng đấy – muốn tham gia thì được, lợi ích có thể chia, nhưng đừng có tham quá, nếu không thì bị đá khỏi bàn là chuyện bình thường.
Ba ngày sau, ban đêm – tại biệt thự của Tây Sơn Du.
Con phố phía ngoài biệt thự vô cùng yên tĩnh và trống trải. Trong bóng tối, có thể lờ mờ thấy các nhân viên thuộc các cơ quan khác nhau đang âm thầm canh gác bốn phía.
Ngay cả khi một con mèo hoang chạy ngang, cũng sẽ lập tức bị nhân viên cảnh giác bắt lại kiểm tra – đề phòng trên người nó bị gắn thiết bị nghe trộm.
Tầng một biệt thự – đại sảnh – bình thường vốn rộng rãi, giờ đã bị khách mời chiếm gần hai phần ba không gian.
Mà đây còn là trong trường hợp một số bên không cử người đến trực tiếp, chỉ ủy quyền cho Tây Sơn Du hoặc Bộ Đặc vụ toàn quyền quyết định. Nếu tất cả đều có mặt, chắc đại sảnh đã không đủ chỗ ngồi.
Trong phòng khách, âm thanh trò chuyện hỗn loạn, người quen thì bắt tay chào hỏi, còn mấy phe vốn bất hòa thì lườm nhau đấu khẩu – đúng chất "hội nghị siêu cấp".
Một góc phòng, Akai Shuichi vừa tắt thiết bị thay đổi giọng nói, vừa tháo lớp hóa trang, xác nhận thân phận thật của mình với mẹ và em gái.
Sera Masumi ôm chầm lấy anh, phấn khích nói:
“Anh Shu, em biết ngay anh còn sống mà!”
Akai Shuichi cũng ôm em gái, xoa đầu cô để an ủi.
Sau đó anh cúi đầu nhìn mẹ mình – người nay còn thấp bé hơn cả em gái – rồi lặng lẽ rơi vào trầm mặc.
Akai Mary khoanh tay nhìn cậu con trai cao to trước mặt, ánh mắt phức tạp, cũng im lặng không nói gì.
Hai mẹ con thầm nghĩ:
Cái này... có nên ôm không ta?
Cách đó không xa, Kudo Yusaku đang ấn đầu Conan, dẫn con trai đến trước mặt Tây Sơn Du, cúi người xin lỗi:
“Thật ngại quá, Tây tiểu thư. Con tôi trước đây đã gây phiền toái cho cô.”
Tây Sơn Du mỉm cười xua tay:
“Không sao đâu, Kudo-san, ngài đừng bận tâm. Dù sao Conan cũng đã nhận được bài học rồi.”
Nói rồi cô không nhịn được bật cười.
Nghe Ai-chan kể, dạo này Conan đi đâu cũng ôm theo một quyển sách luật, ngày nào cũng đọc đến chóng mặt.
Edogawa Conan lập tức lườm cô nửa con mắt:
Này này, cười cái gì hả?
Tây Sơn Du thấy biểu cảm đó, lại cố tình cười nham hiểm thêm một cái nữa, hoàn toàn là dáng vẻ của một kẻ "thích trêu chọc trẻ con".
Conan: (vô ngữ toàn tập)
Kudo Yusaku cũng bật cười, trong lòng hoàn toàn tin tưởng rằng Tây Sơn Du nói câu “không sao đâu” là thật lòng.
Trong đám đông, Tần Quân – người vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về vài ngày trước, hiện là đại diện Bộ Đặc vụ – đang vui vẻ trò chuyện với David Wilson, đại diện CIA và người liên lạc của Kir.
Hai người từng hợp tác trong một nhiệm vụ trước đây, hôm nay gặp lại, cả hai đều rất vui vẻ, trò chuyện cực kỳ hào hứng.
Trong phòng bếp.
Furuya Rei ấn nhẹ tai nghe, tạm dừng việc trao đổi với nhóm ở phòng điều khiển gồm Morofushi Hiromitsy, Miyano Akemi, Pisco…, rồi chuyển kênh liên lạc sang nhóm đang canh gác phía Cục Cảnh sát. Sau đó, anh xếp gọn từng đĩa trái cây nhỏ lên một khay lớn, chuẩn bị mang ra ngoài.
Trước khi đi, anh quay đầu nhìn lướt qua Akai Tsutomu đang nấu nước bên cạnh, mở miệng nói:
“Akai-san, ngài vẫn chưa chuẩn bị xong chuyện đoàn tụ với gia đình sao? Không thể đợi đến lúc hội nghị bắt đầu rồi vẫn còn trốn ở đây đấy nhé?”
Akai Tsutomu nuốt nước bọt, tay run nhẹ khi nhấc ấm nước sôi lên, giọng nói căng thẳng:
“Đợi… đợi một chút, tôi cần chuẩn bị thêm chút nữa.”
Vẫn nên để Mary và con gái có chút thời gian chuẩn bị tâm lý trước khi biết anh “sống lại” đi. Bằng không, anh mà cứ thế bước ra ngoài, sợ rằng sẽ bị Mary đánh cho tơi tả ngay tại chỗ mất…
Furuya Rei nghe thế thì nhịn cười, lắc đầu không nói gì thêm, bưng khay trái cây lớn đi ra phòng khách.
Trong phòng khách ồn ào tiếng trò chuyện khắp nơi. Chỉ có Haibara Ai yên tĩnh ngồi uống trà trên ghế sofa.
Thấy Furuya Rei bưng khay đi tới, cô lập tức đứng dậy phụ giúp, cùng anh bày đĩa trái cây ra từng chỗ ngồi cho khách.
Furuya Rei mỉm cười nói:
“Cảm ơn em, Ai-chan.”
Haibara Ai ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười có chút ngượng ngùng xen lẫn vui vẻ:
“Không có gì, anh Furuya.”
Từ khi biết Amuro Tooru chính là Furuya Rei – bạn thuở nhỏ của chị gái cô – và cũng là cảnh sát nằm vùng trong tổ chức, Haibara Ai đã không còn sợ anh nữa.
Sau này, khi biết Tây Sơn Du và Furuya Rei thích nhau, và Furuya Rei có khả năng trở thành người trong gia đình của cô cùng chị Du – cô càng dễ dàng tiếp nhận anh là “anh” của mình.
Sau khi dọn xong trái cây, Furuya Rei đứng dậy nhìn một vòng quanh phòng, thấy mọi người đã đến đủ, bèn vỗ tay thu hút sự chú ý, nâng giọng nói:
“Xin mời mọi người ngồi vào chỗ, trước tiên chúng ta sẽ giới thiệu qua một chút, hội nghị sẽ bắt đầu ngay sau đó.”
Nghe vậy, ai nấy liền ngưng trò chuyện, quay về chỗ ngồi.
Vừa tìm chỗ vừa lịch sự nói:
“Vất vả rồi, Furuya-san.”
“Cảm ơn vì đêm nay anh đã chuẩn bị tiếp đãi đông người như vậy.”
Tây Sơn Du, Tần Quân, David Wilson, hai cha con nhà Kudo, Akai Shuichi, Akai Mary và Sera Masumi cũng lần lượt về chỗ ngồi.
Tây Sơn Du ngồi cạnh Furuya Rei. Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, nghĩ đến nhóm ở phòng điều khiển không tiện ra mặt, chỉ có thể thông qua thiết bị theo dõi trong phòng khách và tai nghe mà gián tiếp tham dự – như Morofushi Hiromitsu, Vermouth, Gin… – không khỏi cảm thấy tâm trạng có phần vi diệu.
“Tưởng rằng đây là đại hội tổng kết phe chính nghĩa…”
“…ai ngờ lại là hội nghị liên hợp của cả phe đen và đỏ.”
Khi mọi người đã ngồi yên, ba người đứng đầu hội nghị lần này – Tây Sơn Du, Tần Quân và Furuya Rei – bắt đầu tự giới thiệu:
Tây Sơn Du: “Tôi là Tây Sơn Du, đệ tử truyền thừa chính tông của phái Tây Sơn trong giới huyền học. Đêm nay đại diện bản thân cùng các bằng hữu như Bella Petrov tham dự hội nghị.”
Tần Quân: “Tần Quân, thuộc Đội đặc chiến của Cục Đặc vụ quốc gia Z. Đại diện cho Cục Đặc vụ tham dự hội nghị tối nay.”
Furuya Rei: “Furuya Rei, cảnh sát Nhật Bản, hiện đang nằm vùng trong tổ chức Áo Đen với mật danh Bourbon. Tối nay đại diện cảnh sát Nhật Bản tham dự hội nghị.”
Tiếp theo là nhóm mới tham gia: hai cha con nhà Kudo, Akai Shuichi, đại diện CIA – David Wilson, cùng Akai Mary và Sera Masumi.
Kudo Shinichi: “Tôi là Kudo Shinichi, một thám tử tư. Nửa năm trước trong khi theo dõi Gin – thành viên tổ chức Áo Đen – bị hắn phát hiện và đánh ngất. Sau đó bị ép uống APTX4869 và thu nhỏ thành dáng vẻ hiện tại. Hiện tại đang dùng tên giả là Edogawa Conan, học tại tiểu học Teitan.”
Kudo Yusaku: “Tôi là Kudo Yusaku, cha của Kudo Shinichi, một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện trinh thám.”
David Wilson: “Tôi là người liên lạc với Kir – đặc vụ CIA nằm vùng trong tổ chức. Tối nay đại diện cho CIA và Kir tham dự hội nghị.”
Akai Shuichi: “Tôi là Akai Shuichi, thuộc FBI. Từng nằm vùng trong tổ chức với mật danh Rye Whiskey. Sau khi thân phận bị bại lộ, tôi quay về Mỹ. Gần đây quay lại Nhật Bản để tiếp tục điều tra tổ chức. Cùng Kudo Shinichi phối hợp dàn dựng một vụ ‘chết giả’ để giúp Kir quay trở lại tổ chức tiếp tục nằm vùng. Hiện tôi dùng tên giả là Okiya Subaru, âm thầm điều tra tổ chức, và tối nay đại diện cho FBI tham dự hội nghị.”
Akai Mary: “Tôi là Akai Mary, đặc vụ MI6. Trước đây từng bị Vermouth của tổ chức ép uống APTX4869, may mắn không chết nhưng bị thu nhỏ thân thể như hiện tại. Hiện tôi cùng con gái Sera Masumi âm thầm điều tra tổ chức. Đêm nay đại diện MI6 tham gia hội nghị.”
Sera Masumi: “Tôi là Sera Masumi, mẹ tôi là Akai Mary…”
Mọi người nghiêm túc lắng nghe phần giới thiệu của nhóm mới đến.
Đến khi nghe Kudo Shinichi và Akai Mary nói rằng họ cũng bị thu nhỏ bởi APTX4869, cả phòng không khỏi kinh ngạc, theo bản năng quay sang liếc nhìn Haibara Ai.
Còn chuyện Akai Mary và Sera Masumi là mẹ con mà không cùng họ – thì chẳng ai thấy kỳ quái gì cả, biểu cảm mọi người đều như thể đã quá quen với điều đó.
Dù sao, những người trong nghề như họ đã quen với việc để tránh liên lụy gia đình, thường xuyên phải đổi họ, chỉnh dung – khiến người ngoài nhìn vào còn chẳng nhận ra là người nhà.
Tuy nhiên, một vài người từng tham dự hội nghị tác chiến bí mật trước đây thì hơi kinh ngạc, lặng lẽ đánh giá Akai Mary.
Lần trước đại diện MI6 tham dự là một người đàn ông tên Akai Tsutomu mà?
Sao lần này lại đổi thành một phụ nữ tên Akai Mary?
Mà bên FBI có người tên Akai Shuichi, ba người này cùng họ “Akai”, lẽ nào là người thân?
Tiếp theo là lượt Haibara Ai.
Cô vốn đã từng tham dự nhiều cuộc họp trước đây, cũng từng cung cấp nhiều thông tin nghiên cứu về tổ chức, nên lần này chỉ đơn giản tự giới thiệu:
Haibara Ai: “Tôi là Miyano Shiho, trước kia trong tổ chức dùng mật danh Sherry, là nhân viên nghiên cứu. Sau đó dùng APTX4869 tự làm nhỏ cơ thể để trốn thoát khỏi tổ chức, hiện tại lấy danh nghĩa là Haibara Ai.”
Tiếp theo là các đại biểu của các cơ quan chính phủ thuộc các quốc gia khác lần lượt tự giới thiệu, sau đó đến đại diện các tập đoàn tài chính và quản lý cấp cao đang công tác tại Nhật Bản.
Những quản lý cấp cao này là được chính sếp lớn gọi điện chỉ định đến tham dự hội nghị, mục đích rất rõ ràng – giúp bạn thân của sếp là Tây Sơn Du ra oai, nếu có việc bỏ phiếu, họ sẽ đồng lòng theo phe Tây đại sư để giúp cô chiếm thế thượng phong.
Những đại biểu chính phủ xung quanh nhìn rõ mục đích của những người này, không khỏi đưa mắt nhìn họ với ánh mắt… ngưỡng mộ.
Tây đại sư đúng là có mạng lưới quan hệ khủng khiếp thật…
Sau khi mọi người tự giới thiệu xong, tất cả cùng quay sang nhìn Furuya Rei, chờ anh mở đầu bước tiếp theo.
Furuya Rei lại tỏ vẻ hơi kỳ quái, quay đầu nhìn về phía phòng bếp, ho nhẹ một tiếng nói:
“Akai-san, đến lượt ngài rồi.”
Mọi người kinh ngạc, cùng quay đầu nhìn về phía bếp, rồi lại nhìn Akai Shuichi và Akai Mary.
Trong phòng bếp còn có một Akai-san nữa sao?
Hội nghị này có phải quá nhiều "Akai" rồi không vậy…?
Lúc này, từ trong bếp chậm rãi bước ra một người đàn ông cao lớn, đội mũ, mặc áo gió dài.
Ánh đèn chiếu vào vành mũ anh, tạo thành bóng tối che khuất gương mặt – khiến người ta không thể nhìn rõ diện mạo.
Nhưng Akai Mary đang ngồi trên ghế sofa lập tức đứng bật dậy, ánh mắt kích động, không dám tin, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông ấy…
Người đàn ông ấy chú ý đến phản ứng của Akai Mary, bước chân hơi khựng lại một chút, sau đó mới tiếp tục chậm rãi bước tới.
Khoảng cách dần rút ngắn, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt của anh—lại là một người đàn ông có gương mặt vô cùng anh tuấn, toát lên khí chất và sức hút nổi bật.
Những người từng tham gia cuộc họp bí mật trước đây lập tức kinh ngạc thốt lên:
“Á, chẳng phải anh là người của MI6…!”
“Ba!?”
Một tiếng hô đầy kinh ngạc đã ngắt lời họ, khiến cả căn phòng đồng loạt quay đầu nhìn về phía Sera Masumi.
Ban đầu, Sera Masumi còn đang ngạc nhiên trước phản ứng quá khích của mẹ mình, nhưng sau đó cô mới giật mình nhận ra—người đàn ông kia, từ dáng vẻ đến thân hình đều rất quen thuộc. Cô dường như từng thấy qua ở đâu đó... trong một bức ảnh?
Chờ đã... không phải là giống thôi đâu…
Sera Masumi mở to mắt, sửng sốt thốt lên:
“Ba ạ!?”
Người đàn ông anh tuấn đó—Akai Tsutomu—ngẩng đầu nhìn về phía cô, mỉm cười nói:
“Masumi.”
Sera Masumi: “……!”
Vậy… người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này, thật sự là người cha ruột đã mất tích hơn mười năm, mà cô chưa từng được gặp mặt sao?
Sau cơn sốc, Sera Masumi nhanh chóng hoàn hồn. Cô lập tức quay đầu nhìn về phía Akai Shuichi—quả nhiên, nét mặt của anh trai cô hoàn toàn không có chút bất ngờ.
Sera Masumi: “……”
Cô giận dỗi chống nạnh, chất vấn:
“Anh Shu! Anh rốt cuộc còn giấu em với mẹ bao nhiêu chuyện nữa?”
Chuyện nghiêm trọng như ba vẫn còn sống mà cũng không nói!
Akai Shuichi: “……”
Chẳng có gì nhiều… Chỉ là hiện tại anh còn đang theo đuổi chị dâu tương lai của em, đồng thời chuẩn bị từ chức FBI thôi…
Akai Shuichi thầm nghĩ trong im lặng.
Akai Tsutomu thấy con gái hiểu lầm con trai cả, vội vàng lên tiếng giúp con trai giải thích:
“Masumi, con hiểu lầm rồi. Chuyện này là ba lừa các con, vì lúc đó tình hình quá nguy hiểm, ba sợ sẽ làm liên lụy đến cả nhà.”
Cho nên, chuyện này không phải do lỗi của anh con đâu.
Sera Masumi chần chừ. Cô nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn người cha ruột lần đầu gặp mặt, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô dứt khoát quay đầu sang nhìn mẹ, giao lại "sân khấu gia đình" cho người phụ nữ quyền lực nhất nhà.
Akai Mary thậm chí chẳng thèm liếc nhìn con trai lớn lấy một cái. Ánh mắt bà lạnh lẽo dán chặt vào Akai Tsutomu, lạnh lùng nói:
“Vậy giờ thì sao? Tình hình không còn nguy hiểm nữa nên anh mới ló mặt ra?”
Akai Tsutomu lúng túng, ho nhẹ một tiếng:
“Mary…”
Akai Mary cười nhạt:
“Hừ, vậy ra anh còn nhớ tôi tên Mary, còn nhớ con gái tên là ‘Masumi’, con trai tên ‘Shuichi’… Xem ra mười mấy năm qua, anh không hề ‘gặp tai nạn ngoài ý muốn’, cũng chẳng phải ‘ẩn cư dưỡng thương’, mà là chủ động tránh mặt tôi và toàn bộ hệ thống điều tra.”
Akai Tsutomu càng thêm xấu hổ, cúi đầu ho nhẹ:
“Mary, thật ra… anh không phải cố ý…”
Còn đang suy nghĩ từ ngữ để giải thích thì Akai Mary đã không thèm nghe thêm, trực tiếp quay lại ngồi xuống ghế sofa.
Bà khoanh tay trước ngực, khí thế bức người, quay đầu nói với Furuya Rei:
“Furuya-san, tôi nghĩ mọi người đã đến đủ rồi, chúng ta tiếp tục cuộc họp thôi.”
Furuya Rei hơi nhíu mày:
“Chuyện này… ừm…”
Anh liếc nhìn Akai Tsutomu.
Akai Mary lạnh lùng nói:
“Xin Furuya-san đừng để ý đến anh ta. Mấy chuyện gia đình lặt vặt này, để sau chúng tôi giải quyết riêng. Bây giờ công việc là quan trọng nhất.”
Chuyện gia đình lặt vặt · sẽ xử lý sau · Akai Tsutomu: “……”
Akai Tsutomu gượng gạo nặn ra một nụ cười.
Tiêu rồi, tối nay thế nào cũng bị vợ dạy dỗ một trận nên thân.
Bên cạnh, Akai Shuichi vẫn luôn im lặng xem kịch:
“Phụt.”
Anh cúi đầu, dùng tay che miệng, cười đến mức vai run lên.
Akai Tsutomu: “……”
Đứa con này là không thể giữ nữa rồi.
Những người khác cũng đang xem náo nhiệt: “……”
Ai nấy đều cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng suýt nữa không nhịn nổi.
Người cha mất tích hơn mười năm bỗng dưng xuất hiện lại, chỉ báo cho đứa con cả biết, trong khi mẹ và em gái thì hoàn toàn không hay biết.
Con trai cả còn tự mình dàn dựng một vụ "giả chết", lại cố tình giấu nhẹm chuyện cha mình còn sống. Kết quả là cả gia đình đến hôm nay mới nhận ra nhau.
Mấy người rốt cuộc là kiểu gia đình gì vậy? Phụ từ tử hiếu, mẫu từ tử hiếu, phu thê ân ái... đúng là kịch bản luân lý gia đình rồi còn gì!
Mọi người nhìn nhau, cố nhịn cười.
Tây Sơn Du thậm chí còn âm thầm thán phục:
Tuyệt thật, lần này MI6 bảo mật đến mức này sao? Chắc chắn đã vượt qua cả kỷ lục của chính họ rồi!
Hai vợ chồng nhà Akai rõ ràng đều làm việc cho MI6.
Akai Tsutomu nhiều năm nay vẫn âm thầm giữ liên lạc với cơ quan, thậm chí còn lãnh đạo ngầm một số chiến dịch phá hoại tổ chức.
Akai Mary thì vẫn luôn tại chức trong MI6.
Thế nhưng, trong suốt mười mấy năm, hai vợ chồng này chưa từng gặp lại nhau.
Mary còn hoàn toàn không biết gì về tung tích chồng mình.
Tây Sơn Du âm thầm tấm tắc:
MI6 lần này đúng là đã đạt cấp độ bảo mật tối cao. Căn bản là đề phòng tuyệt đối trước mọi khả năng thâm nhập từ tổ chức Áo Đen!
Lúc này, các đại biểu mới dần phản ứng lại.
Chờ đã, chúng ta mới có mấy người tham gia cuộc họp…
Nhà Akai chiếm tới bốn suất thì có hơi quá rồi đấy!?
Một vài người lại nhìn Akai Mary đang bị thu nhỏ, rồi nhìn sang Kudo Shinichi – người mới đến hôm nay, cũng bị thu nhỏ – cuối cùng quay sang Haibara Ai, rồi cảm thán:
“Loại thuốc của tổ chức Áo Đen này thật quá bá đạo, đến mức có thể biến người lớn thành trẻ con.”
Vừa dứt lời, đã có người tỏ ra khinh thường phản bác:
“Đó chỉ là ngoại lệ thôi. Không thấy danh sách người thử thuốc à? Bao nhiêu người đã chết rồi, mới có đúng ba trường hợp sống sót thu nhỏ được.”
“Hơn nữa, đó chỉ là vẻ ngoài bị thu nhỏ thôi, chứ tuổi sinh học của cơ thể và tế bào thì không hề trẻ lại, tuổi thọ cũng không thay đổi. Chưa kể thuốc còn độc tính mạnh và có hàng loạt tác dụng phụ.”
“Loại thuốc như vậy thì lợi hại chỗ nào?”
Lại có người lên tiếng:
“Thật ra, thuốc mà tổ chức nghiên cứu suốt nửa thế kỷ này, từ bản chất mà nói, đã là thất bại. Dù sau này chúng ta có tiêu diệt tổ chức và thu được tài liệu nghiên cứu, thì cũng chỉ có thể dùng để tham khảo trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe và bảo dưỡng cơ thể. Còn lại chẳng có giá trị thực tiễn gì.”
Mọi người đều gật gù đồng tình, hiển nhiên cùng quan điểm.
Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu bàn sang chuyện khác, không còn ai để ý tới Akai Mary, Edogawa Conan hay Haibara Ai nữa.
Edogawa Conan giật giật khóe miệng. Nhớ lại hồi trước mình đã phải trăm phương ngàn kế che giấu thân phận để tránh bị tổ chức phát hiện ra là Kudo Shinichi, giờ nhìn lại sự thờ ơ của những người này với "thành tích thần kỳ" của mình… bỗng thấy hơi mệt.
Tây Sơn Du để ý thấy biểu cảm vô cảm của cậu, không khỏi bật cười.
Đứa nhỏ này, chẳng lẽ thật sự tin đám đặc vụ không chớp mắt này sẽ bị chuyện như thu nhỏ làm cho giật mình sao?
Hiện tại, ở góc độ của các bên tham dự, APTX4869 – loại thuốc có thể khiến người thu nhỏ – căn bản không còn được coi trọng nữa.
So với nó, khả năng tổ chức Áo Đen thâm nhập các quốc gia mới là điều khiến họ để tâm.
Còn về mục tiêu “hồi sinh” và “trường sinh bất lão” của tổ chức, hầu hết mọi người chỉ cười khẩy. Ai cũng cho rằng đó là mộng tưởng viển vông của một đám mắc bệnh trung nhị không thuốc chữa.
Sống lại, bất tử?
Chẳng bằng tập trung nghiên cứu chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ con người còn thiết thực hơn nhiều.
Nhưng trên thực tế, các thế lực quốc tế rốt cuộc đang nghĩ gì, có thật sự giống như mọi người đang thể hiện ra ngoài là “nghiên cứu của tổ chức đã thất bại, không đáng bận tâm” hay không, thì không ai dám chắc.
Tây Sơn Du chỉ có thể nói rằng: nếu ngay từ buổi hội nghị bí mật hợp tác đầu tiên giữa các bên, cô và Cục Đặc Sự không lập tức tuyên bố rằng Miyano Shiho đã đồng ý gia nhập với tư cách cố vấn đặc biệt, đồng thời cho thấy rõ cô ấy đang được bảo vệ đặc biệt, thì cuộc sống hiện tại của Haibara Ai tuyệt đối sẽ không được yên ổn như bây giờ.
Tuy vậy, về suy nghĩ thật sự trong lòng của các bên, Tây Sơn Du cũng không quá lo lắng.
Từ trước khi hội nghị diễn ra, cô đã yêu cầu Karasuma Renya đem toàn bộ tài liệu nghiên cứu quan trọng của tổ chức làm trò "treo đầu dê bán thịt chó"—nghĩa là đánh lừa, giả vờ tung ra tài liệu thật nhưng bên trong toàn là giả. Dù các thế lực kia nghĩ gì, thì cũng không ai được phép tiếp tục phát triển những nghiên cứu đó.
Tây Sơn Du tiếp tục lắng nghe hội nghị đang dần tiến hành, đôi lúc cũng vì những ý kiến xen ngang mà lơ đãng mất tập trung.
Một hội nghị có thành phần tham dự phức tạp thế này, thật ra cũng rất buồn tẻ.
Đại biểu các nước cứ liên tục tranh luận, cãi vã từng li từng tí về việc bên nào cử bao nhiêu nhân lực vũ trang, cung cấp bao nhiêu vật tư, rồi đến cả chuyện chia lợi ích sau chiến tranh cũng kéo dài lê thê—khiến người ta chỉ muốn lật bàn, dứt khoát ra quyết định luôn cho xong.
Tình hình đến nước này, dù các bên không còn quá để tâm đến lợi ích sau chiến tranh, nhưng không có nghĩa là họ sẽ không cố gắng tranh thủ quyền lợi cho quốc gia mình—đó là chức trách, cũng là lập trường không thể bỏ.
Khi hội nghị tiến tới phần các bên đưa ra lập trường về kế hoạch tổng tiến công, Furuya Rei chỉ nói ngắn gọn một câu:
“Phía cảnh sát Nhật Bản sẽ dốc toàn lực phối hợp.”
Người liên lạc bên Kir, David Wilson, bỗng lên tiếng hỏi:
“Nhưng… trong cảnh sát Nhật Bản, đặc biệt là ở Sở Cảnh sát Đô thị, chắc chắn có nội gián của tổ chức, đúng không?”
“Vậy các anh định đảm bảo thế nào, để kế hoạch tổng tiến công lần này không bị rò rỉ từ chính phía các anh? Còn những người hợp tác trong tầng lớp chính trị cấp cao của Nhật Bản, các anh thật sự có thể chịu nổi áp lực mà tổ chức gây ra sao?”
Thật ra David Wilson không có ý chỉ trích cảnh sát Nhật. Anh chỉ thấy không yên tâm vì Furuya Rei vừa rồi chỉ trình bày qua loa vài câu về kế hoạch tổng tiến công. Dù sau đó anh đã yêu cầu trình bày lại, đối phương vẫn không đưa ra chi tiết cụ thể nào.
Dĩ nhiên, David Wilson hiểu rõ—đó là vì yêu cầu tuyệt mật. Bố trí chiến dịch thực sự chỉ có thể được biết bởi những người sẽ trực tiếp tham chiến vào ngày diễn ra.
Nhưng anh là người liên lạc với Kir, vậy mà đến cả những thông tin cơ bản nhất về kế hoạch cũng không biết, thì làm sao anh truyền đạt lại được cho Kir? Chẳng lẽ chỉ nói: “Kế hoạch chưa rõ, lúc đó tùy cơ ứng biến đi”?
Việc đảm bảo sự an toàn cho nội gián đang hoạt động trong thời điểm then chốt như thế này cũng là một phần trọng trách của David Wilson. Anh cảm thấy, nếu thật sự không thể có được bố trí cụ thể, thì ít nhất cũng phải xác nhận được rằng toàn bộ kế hoạch sẽ không bị rò rỉ từ phía chính mình.
Bất kể thế nào, kế hoạch tổng tiến công tuyệt đối không thể để lộ ra từ phía phe mình.
Furuya Rei nhìn David Wilson, giọng điệu bình tĩnh, giải thích vài câu:
“Những người tham gia chiến dịch tổng tiến công lần này từ phía cảnh sát đều đã được chọn lọc kỹ càng. Và để cảnh sát có thể chống đỡ được toàn bộ áp lực từ cấp trên, là nhờ có sự ủng hộ của Taniki Kohei và Domon Yasuteru.”
David Wilson sững người, sau đó lập tức hiểu ra, khẽ lắc đầu tỏ ý mình không còn thắc mắc gì nữa.
Taniki Kohei và Domon Yasuteru là hai cái tên đã trở nên quen thuộc như sấm bên tai đối với David Wilson và nhóm người như Akai Mary, những người vẫn luôn ở lại Nhật Bản.
Hai chính khách này không chỉ có phẩm chất cao quý và tinh thần chính nghĩa, mà còn đáng tin cậy đến mức hiếm có. Gia tộc và ảnh hưởng chính trị của họ—đặc biệt là phe phái do Taniki Kohei đứng đầu—đủ sức chống đỡ bất kỳ áp lực nào đến từ nội bộ chính quyền, thậm chí hậu thuẫn cho việc ông trở thành Thủ tướng tiếp theo.
Sau khi sống sót khỏi vụ ám sát, sự nghiệp chính trị của Taniki Kohei không những không chững lại, mà trái lại còn bùng nổ.
Việc cả hai suýt bị tổ chức ám sát đã tạo nên làn sóng phẫn nộ dữ dội trong dư luận. Người dân đồng cảm sâu sắc, khiến tỉ lệ ủng hộ họ tăng vọt.
Ngay sau đó, gia tộc của họ, cùng phe phái chính trị do Taniki lãnh đạo, lập tức huy động toàn bộ lực lượng, phối hợp điều tra và phản công. Không chỉ gây ra rắc rối lớn cho tổ chức, họ còn tạo ra cú chấn động mạnh trong giới chính trị Nhật Bản.
Trong thời gian đó, hình ảnh mạnh mẽ và quyết đoán của Taniki Kohei càng làm củng cố vị thế chính trị của ông, khiến phe Taniki nhanh chóng lớn mạnh. Hiện nay, số lượng thành viên, ảnh hưởng chính trị và quyền lực của phe này đã bỏ xa các đối thủ khác.
Vì vậy, mọi người đều thừa nhận: Taniki Kohei đã nắm chắc ghế thủ tướng tiếp theo.
Trong mắt nhóm Akai Mary, một khi tổ chức Áo Đen bị tiêu diệt, với sự tồn tại của nhân vật như Taniki Kohei trong chính trường Nhật Bản, cơ cấu quyền lực quốc gia và việc phân phối quyền lực chắc chắn sẽ có những thay đổi lớn.
Nếu Taniki Kohei và người kế nhiệm của ông—Domon Yasuteru—tiếp tục nỗ lực, thì áp lực xã hội đang tích tụ bấy lâu nay ở đất nước này thật sự có thể được cải thiện đáng kể.
Furuya Rei thấy vẻ mặt của nhóm Akai Mary thì đoán ngay được họ đang nghĩ gì, không khỏi thầm bật cười trong lòng.
Dồn toàn bộ hy vọng thay đổi đất nước vào mấy vị chính khách lớn kia sao?
Không, dù Taniki Kohei và Domon Yasuteru có đáng tin đến đâu, Furuya Rei cũng sẽ không đặt hết kỳ vọng của mình lên họ.
Anh quay đầu nhìn về phía Tây Sơn Du đang ngồi cạnh. Ánh mắt anh trở nên dịu dàng. Người anh yêu, người mà anh yêu nhất, mới chính là nơi anh gửi gắm toàn bộ niềm tin và hy vọng.
Tây Sơn Du thì không chú ý đến ánh mắt Furuya Rei, cô đang nhìn vẻ mặt nhóm Akai Mary mà âm thầm cảm khái.
Lúc tổ chức phái Gin đi ám sát Taniki Kohei và Domon Yasuteru, chắc chắn không ngờ rằng không những không trừ khử được họ, mà còn giúp họ củng cố vững chắc vị trí Thủ tướng tương lai.
Ha, đúng là kịch bản xoắn não. Ai mà ngờ nổi? Tây Sơn Du thầm cười hả hê.
À đúng rồi—vụ ám sát lần đó còn vô tình mở đường cho con đường chính trị sau này của Furuya Rei.
Nghĩ đến đây, cô lại càng thấy khoái chí.
Lúc ấy, tuy người cứu mạng Taniki và Domon là đội trưởng của đội vệ sĩ, nhưng cả hai vị chính khách đều ấn tượng sâu sắc với viên cảnh sát trẻ liều mình lao đến cứu họ giữa lằn ranh sinh tử.
Sau đó, khi biết người đó chính là Furuya Rei—một đặc vụ nằm vùng suốt nhiều năm trong tổ chức, năng lực siêu phàm, tinh thần nghĩa khí đáng kính—cảm giác ngưỡng mộ và biết ơn của họ lại càng sâu sắc.
Mặc dù phía cảnh sát khi biết tin về vụ ám sát đã không thông báo cho hai chính khách để họ tránh đi, mà lại bí mật triển khai hành động bảo vệ, nhưng kết quả vẫn khiến mọi người hài lòng.
Nhưng với phẩm cách và sự thông tuệ của Taniki Kohei cùng Domon Yasuteru, sau khi sự việc kết thúc và họ hiểu ra chân tướng, hai người không những rất thấu hiểu cách làm này, mà còn công nhận và tán dương kế hoạch hành động của phía cảnh sát.
Kẻ âm mưu ám sát họ là một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia khổng lồ. Mục tiêu của tổ chức này khi ra tay, chính là nhằm tiến tới việc kiểm soát chính trường Nhật Bản.
Đối mặt với một thế lực tội phạm tội ác ngập trời như thế, Taniki Kohei và Domon Yasuteru—chớ nói đến chuyện chỉ bị giấu kín một lần—dù có phải tự mình làm mồi nhử, dùng tính mạng của chính mình để đổi lấy sự tiêu diệt tổ chức, họ cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Huống hồ, tổ chức tội phạm kia còn có nội gián và kẻ thông đồng trong giới chính trị. Dù hai người họ không bị ám sát trong buổi tiệc hôm đó, thì sau đó cũng chắc chắn sẽ bị tổ chức này sắp đặt ám sát bằng cách khác.
Nếu thực sự để đến lúc đó, ám sát nối tiếp ám sát, họ càng khó phòng bị và khả năng chết thảm sẽ còn lớn hơn.
Trái lại, việc bị ám sát ngay trong buổi tiệc lần đó lại là điều may mắn—bởi lúc đó, cảnh sát đã nắm được kế hoạch của đối phương, có thể âm thầm bảo vệ an toàn cho cả hai. Quan trọng nhất là, một khi vụ việc bị phơi bày, gây chấn động dư luận, tổ chức tội phạm kia cũng sẽ không dám dễ dàng ra tay nữa vì sợ bị bại lộ, nhờ vậy họ mới có thể tạm thời được an toàn.
Sau này, khi hiểu rõ mọi chuyện, Taniki Kohei và Domon Yasuteru lập tức quyết định hợp tác với phía cảnh sát. Một mặt họ phối hợp truy bắt nội gián và kẻ đồng lõa trong tổ chức ở giới cảnh sát, chính trị, thương mại và khoa học. Mặt khác, họ cũng toàn lực mở rộng và củng cố thế lực chính trị của phe mình, chuẩn bị sẵn sàng cho việc diệt trừ hoàn toàn tổ chức và thanh lọc chính giới.
Trong khoảng thời gian đó, Taniki Kohei và Domon Yasuteru đã nhiều lần nhân cơ hội bày tỏ sự đánh giá cao và tin tưởng dành cho Furuya Rei trước các lãnh đạo cấp cao trong ngành cảnh sát.
Thậm chí, Taniki Kohei từng công khai mời cha của Furuya Rei—ngài Furuya, người nắm giữ vị trí cao trong giới an ninh—tham dự tiệc chiêu đãi tại nhà riêng. Sau đó, khi hai người gặp lại nơi công cộng, mọi người đều nhận thấy cách họ xưng hô đã từ gọi họ sang gọi tên, thể hiện mối quan hệ thân thiết hơn hẳn.
Điều này khiến cho không ít lãnh đạo cấp cao trong ngành cảnh sát và Bộ An ninh cảm thấy thái độ của mình đối với Furuya Rei… bắt đầu có chút thay đổi tinh tế, tuy không nói ra miệng nhưng ai cũng hiểu trong lòng.
Một người trẻ tuổi, có thể lãnh đạo tổ chức đặc biệt như Ling Tổ, lại còn là cảnh sát tinh anh số một, bây giờ còn được cả người nắm chắc ghế Thủ tướng tương lai để mắt đến… Tây Sơn Du nghĩ thầm, con đường thăng tiến và sự nghiệp chính trị sau này của Furuya Rei đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Đúng là "kẻ treo ngược dòng đời", gần như sánh ngang cả với Conan rồi.
Mà những điều này, Tây Sơn Du biết được từ đâu ư? Tự nhiên là từ chính cuộc điện thoại mà Taniki Kohei gọi cho cô, còn có từ chỗ Sukawa, người từng giúp cô dàn xếp rắc rối vụ nổ súng trước kia.
Không nói đến Taniki Kohei—người trực tiếp thừa nhận rằng tất cả việc đó do chính ông ta làm—chỉ riêng Sukawa cũng từng là nhân vật có ảnh hưởng lớn trong giới cảnh sát và chính trị. Tuy đã về hưu, nhưng cháu trai của ông vẫn đang giữ chức vụ trọng yếu trong Bộ An ninh, tất nhiên biết rất nhiều nội tình.
Vì vậy, dù Furuya Rei khi về nhà luôn tỏ ra chẳng bận tâm gì đến công việc, cũng chẳng bao giờ nhắc đến chuyện địa vị của mình đang thay đổi thế nào trong ngành cảnh sát và Bộ An ninh, có lẽ là vì sợ mọi người lo lắng nghĩ ngợi—nhưng Tây Sơn Du thì đã sớm biết cả rồi.
Cô thậm chí còn chia sẻ tin vui đó với Morofushi Hiromitsu, Matsuda Jinpei và mọi người, cả nhóm cùng nhau chuẩn bị một bữa tiệc lớn, đợi Furuya Rei về nhà để chúc mừng anh.
Khi ấy, Furuya Rei chỉ biết ngẩn người bất lực. Dù sau đó anh vẫn mỉm cười đón nhận lời chúc mừng từ bạn bè, nhưng ngay tối hôm đó, anh đã “trò chuyện” rất kỹ càng với Tây Sơn Du trong phòng ngủ.
Nghĩ đến lúc Furuya Rei “trò chuyện thân mật” với mình hôm đó, mặt Tây Sơn Du bất giác đỏ lên. Cô lúng túng lấy tay quạt nhẹ cho mát, trong lòng hơi hoang mang.
Được Taniki Kohei và Domon Yasuteru coi trọng rõ ràng là chuyện tốt, vậy tại sao khi đó biểu cảm của Furuya Rei lại phức tạp và bất đắc dĩ đến thế? Cô luôn có cảm giác... có gì đó không ổn.
Trong lúc Tây Sơn Du còn đang lơ đãng, thì Furuya Rei, Tần Quân, David Wilson, Akai Mary và những người khác đã nhanh chóng kết thúc hai chủ đề thảo luận và bắt đầu chuyển sang phần kết luận của hội nghị.
Lúc này, Edogawa Conan—người vẫn luôn im lặng ngồi ở hàng ghế quan sát—cuối cùng cũng xác định được một chuyện: ngoài nhà Kudo, Haibara, hai vị tiên sinh nhà Akai, Furuya Rei, chị Tây, và Tần Quân, thì những người còn lại tham dự hội nghị hoàn toàn không biết gì về việc Karasuma Renya đã “chết rồi sống lại”.
Tất cả những người khác chỉ được Furuya Rei thông báo rằng: “Cảnh sát và Cục Đặc Sự đã khống chế được một số nhân vật cấp cao trong tổ chức, từ đó thu được lượng lớn tình báo để tiến hành quét sạch toàn bộ hệ thống tổ chức.”
Chứ không hề hay biết rằng, cái gọi là “nhân vật cấp cao bị khống chế”, thực chất là Karasuma Renya—trùm cuối của tổ chức, cùng với hai nhân vật thuộc top 10 cấp cao: Gin và Vermouth.
Edogawa Conan có thể hiểu được cách xử lý này. Ngay cả bản thân cậu, cùng với cha mẹ mình, hiện cũng đang tuyệt đối giữ kín bí mật về năng lực “hồi sinh người chết” của Tây Sơn Du, không tiết lộ với bất kỳ ai.
Bởi vì nếu bí mật kinh thiên động địa này bị lộ ra, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, sẽ có vô số người vô tội bị liên lụy.
Conan tiếp tục lắng nghe phần kết thúc của hội nghị, nhưng trong đầu lại nhớ đến Kid—siêu đạo chích đã bí mật đến tìm cậu vào đêm qua.
Kid nói rằng mình cũng sẽ tham gia vào kế hoạch bao vây và tiêu diệt tổ chức lần này, nhưng sẽ không có mặt trong hội nghị đêm nay. Tây Sơn Du, Tần Quân, Furuya Rei và Akai Tsutomu cũng đã hứa sẽ giúp anh che giấu việc “quái trộm tham chiến”.
Kid còn nói rằng, sau khi tổ chức Áo Đen bị tiêu diệt, Tây Sơn Du và mọi người sẽ giúp anh tiêu diệt một tổ chức tội phạm khác có biệt danh “Vườn Bách Thú”, để báo thù cho cha mình.
Sau đó, Siêu đạo chích Kid sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Từ đó về sau, sẽ không còn ai báo trước trước khi trộm, không còn những màn biểu diễn kỳ ảo mang tên Kid nữa.
Lúc ấy, Edogawa Conan hiểu ra lý do vì sao Kid lại trở thành quái trộm. Một mặt cậu vui mừng vì người bạn—vừa là đối thủ vừa là đồng minh—có thể hoàn thành tâm nguyện, mặt khác lại buồn bã vì biết rằng sau này sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
Trước khi rời đi, Kid còn để lại cho cậu một địa chỉ email, cười tinh nghịch nói: “Đại thám tử, sau này nếu nhớ đến ta, hoặc cần ta giúp gì, cứ gửi mail vào đây nhé!”
Edogawa Conan chỉ biết trầm mặc: “……”
Cậu lúc đó chỉ có thể nửa cười nửa không mà buông ra một tiếng “Ha ha”.
Khi Edogawa Conan còn đang ngẩn người nhớ lại, thì hội nghị đã chính thức tuyên bố kết thúc. Nhiệm vụ tiếp theo của các bên là điều động lực lượng vũ trang của mình, khẩn trương chuẩn bị cho chiến tranh.
Các đại biểu tham dự hội nghị nhanh chóng cáo từ rời đi, lực lượng bảo vệ quanh biệt thự cũng bắt đầu rút quân.
Kudo Yusaku đứng dậy nói:
“Shinichi, chúng ta cũng nên trở về thôi.”
Edogawa Conan lập tức đứng dậy. Nhưng vừa đi được hai bước, cậu đột nhiên nhớ ra một việc rất quan trọng, liền do dự nhìn về phía Tây Sơn Du và Furuya Rei.
Kudo Yusaku lập tức đoán ra tâm tư con trai, mỉm cười nói:
“Con định đến hỏi Tây tiểu thư và Furuya-san xem tập đoàn tài chính Karasuma sẽ bị xử lý thế nào, đúng không?”
Edogawa Conan gật đầu:
“Vâng, con có chút lo lắng về chuyện đó.”
Kudo Yusaku mỉm cười, chỉ tay về phía trước bên trái:
“Cha gợi ý con nên nhìn thử xem Akai-san.”
Edogawa Conan quay đầu lại, liền thấy Akai Shuichi đang hỏi gì đó với Furuya Rei, cậu còn mơ hồ thấy khẩu hình miệng của chữ “Karasuma”.
Sau đó, Furuya Rei trừng mắt nhìn Akai Shuichi một cái, rồi vung tay như đuổi muỗi, xua anh ta đi.
Edogawa Conan: “……”
Khóe miệng cậu giật nhẹ, ngay lập tức hình dung ra cảnh mình nếu qua hỏi thì kết cục sẽ như thế nào.
Kudo Yusaku cười chỉ về phía gần Akai Shuichi:
“Con nhìn thêm thử chỗ Akai-san khác kìa.”
Edogawa Conan nghiêng đầu nhìn sang, thấy Akai Tsutomu đang quỳ nửa người trên sàn, dịu dàng mỉm cười giải thích gì đó với Akai Mary trông chẳng mảy may để ý đến cuộc đối thoại giữa con trai mình là Akai Shuichi với Furuya Rei đang diễn ra cách đó không xa.
Mà Akai Mary thì khoanh tay trước ngực, quay mặt đi không buồn đáp lại chồng mình. Bên cạnh bà là Sera Masumi đang cố nín cười đến mức ngồi thụp xuống đất.
Edogawa Conan: “……”
Khóe miệng Edogawa Conan lại co giật, cậu nheo mắt thở dài:
“Ý của ba là, chuyện xử lý tập đoàn tài chính Karasuma, Furuya-san và chị Tây thật ra đã sớm quyết định rồi, cũng sẽ không để ai khác nhúng tay vào nữa.”
“Mà Akai Tsutomu đã sớm nhìn ra điều đó. Hơn nữa, với địa vị và tiếng nói của ông ấy trong MI6, ông ấy hoàn toàn có thể tự đưa ra quyết định trong chuyện này. Cho nên hôm nay ông ấy mới không hề hỏi gì về tập đoàn tài chính Karasuma.”
“Nhưng Akai Shuichi thì lại khác, bởi vì chức vị và quyền lên tiếng của anh ấy ở FBI không đủ. Cho dù anh ấy cũng nhìn ra được chuyện đó, thì vẫn phải nghe theo mệnh lệnh từ FBI mà cố tình diễn một màn 'bị từ chối thẳng thừng' với Furuya-san?”
Kudo Yusaku gật đầu cười:
“Không sai, chính là như vậy. Cho nên ta mới khuyên con, hãy thử đặt niềm tin vào phẩm cách của Tây tiểu thư, Furuya-san và hai vị nhà Akai.”
“Nếu ngay cả hai vị Akai tiên sinh cũng không định nhúng tay vào chuyện này, tin tưởng có thể giao tập đoàn tài chính Karasuma cho Tây tiểu thư và Furuya-san xử lý, thì con cũng có thể yên tâm giao phó sự tín nhiệm, kiên nhẫn chờ một kết quả hoàn hảo.”
Edogawa Conan như đang suy nghĩ gì đó liền gật đầu, sau đó cậu nhanh chóng nhận ra rằng trong suốt lời nói của ba mình, lúc nào ông cũng xếp “Tây tiểu thư” lên trước, “Furuya-san” ở sau.
Conan trầm ngâm vài giây, rồi chắc chắn nói:
“Cho nên, trong mắt ba, ở chuyện xử lý tập đoàn tài chính Karasuma lần này, thật ra chị Tây mới là người giữ vai trò chính, còn Furuya-san chỉ đóng vai trò hỗ trợ.”
Kudo Yusaku giơ tay xoa đầu con trai, rồi nghiêng đầu liếc nhìn Tần Quân đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Edogawa Conan nhìn theo ánh mắt ông, mơ hồ cũng hiểu ra vài phần.
Cậu lại nhớ đến khi bắt đầu cuộc họp, mọi người đã nói đến hai chính khách Taniki Kohei và Domon Yasuteru, cùng với viễn cảnh đầy hy vọng khi tổ chức Áo Đen bị tiêu diệt.
Cậu cũng nhớ đến những tư liệu trước đó mình xem: phần lớn các quốc gia trên thế giới đều có những người có thế lực hoặc tài phiệt âm thầm chống lưng cho tổ chức Áo Đen—đặc biệt là nước M. Chỉ riêng nước Z là hoàn toàn sạch sẽ, không có ai cả. Điều quan trọng nhất chính là: tinh thần trọng nghĩa và phẩm cách của Tây Sơn Du cùng Furuya Rei, cộng thêm những năm gần đây nước Z phát triển nhanh chóng, có sức bao dung lớn, và bề dày văn hóa sâu sắc...
Edogawa Conan bất chợt cảm thấy, như vậy cũng là điều tốt. Giờ phút này, cậu đã bắt đầu cảm thấy mong đợi trước tương lai nước Nhật chắc chắn sẽ có sự thay đổi to lớn.
Chẳng bao lâu sau, cha con nhà Kudo và gia đình Akai cũng lần lượt rời khỏi, trong phòng khách biệt thự chỉ còn lại Tây Sơn Du, Furuya Rei và Tần Quân.
Ba người liếc nhau một cái, rồi ăn ý cùng lúc lấy ra thiết bị kiểm tra và bắt đầu rà soát toàn bộ ngôi nhà, xem có bị gắn thiết bị nghe lén hay không.
Sau khi xác định ngôi nhà hoàn toàn an toàn, Furuya Rei mới giơ tay lên chạm vào tai nghe và nói:
“Hiro, mọi người có thể ra được rồi.”
Tiếng cửa mở lập tức vang lên, Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei là những người đầu tiên chạy vào phòng khách.
Hagiwara Kenji vui vẻ nói:
“Tốt quá! Chúng ta giờ chỉ cần một trận quyết chiến cuối cùng nữa là có thể xóa sổ hoàn toàn cái xưởng rượu này!”
Matsuda Jinpei hào hứng nói:
“Tôi không thể chờ thêm được nữa!”
Morofushi Hiromitsu, Miyano Akemi, Date Wataru cũng bước vào với dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái, trên mặt ai nấy đều là nụ cười rạng rỡ.
Gin ngậm điếu thuốc đi ở phía sau, không nói gì. Vodka thì tỏ vẻ cảm thán, không ngừng lắc đầu thở dài. Vermouth có vẻ mặt vui vẻ, nhưng ánh mắt lại hơi phức tạp.
Cuối cùng là Pisco, Tequila, Calvados—ba người vừa xoa tay, vừa nóng lòng muốn ra trận, hô hào rằng trận quyết chiến sắp tới họ sẽ một chọi mấy.
Tần Quân bỏ điện thoại xuống, cười ha ha rồi nhập hội, đùa giỡn với ba "bình rượu" nóng nảy kia rằng bọn họ muốn khai chiến thật còn nhanh hơn cả thực tế.
Furuya Rei quay sang nhìn Morofushi Hiromitsu, hai người trao nhau một ánh mắt, rồi cùng lúc đưa tay ra bắt tay nhau thật chặt.
Sau nhiều năm làm nội gián, cuối cùng nhiệm vụ của họ cũng sắp đi đến hồi kết.
Tây Sơn Du nhìn mọi người mỉm cười, đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên cảm nhận được điều gì, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
“Lớp trưởng!” – Tây Sơn Du thốt lên: – “Bạn gái của anh tỉnh rồi!”
“Ai cơ?!” – Date Wataru trợn to mắt.
Theo phản xạ, Date Wataru lập tức quay đầu nhìn lên tầng hai, rồi mới phản ứng lại được ý của Tây Sơn Du là gì, lập tức kích động chạy lên lầu.
Tây Sơn Du vẫn đứng một bên cảm nhận, vừa nói vừa lẩm bẩm:
“Lạ thật, lần này tỉnh lại dường như không chỉ có Natalie, còn có người khác nữa... Số lượng còn khá đông?”
Sắc mặt Furuya Rei, Morofushi Hiromitsu, Tần Quân, Gin lập tức nghiêm túc hẳn, tất cả đồng loạt chạy về phía thư phòng ở tầng hai.
Tây Sơn Du đi phía sau cùng, vừa đi vừa tập trung cảm nhận rõ hơn, đôi mắt từ từ mở to:
“Khoan đã… Cái người nhỏ vừa tỉnh lại này, chẳng lẽ là…”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro