Chương 123

Tại quốc nội, Bộ Đặc sự lập tức phát động hành động khẩn cấp sau khi nhận được tin cầu viện từ bộ trưởng Đường.

Chính phủ các nước cũng náo loạn cả lên khi nhận được video do chỉ huy của mình truyền về từ chiến trường.

“Nội dung trong video là thật sao?! Không phải hiệu ứng kỹ xảo à?! Chuyện này sao có thể chứ?! Lập tức điều tra rõ ràng!”

“Làm gì có chuyện người sống chỉ huy được người chết?! Tôi biết Tây đại sư là một đại sư huyền học, nhưng huyền học cũng có giới hạn! Đây là năng lực của thần linh rồi đấy! Lập tức cử người điều tra!”

“Lập tức mang đoạn video này đến hỏi các đại sư trong nước, xem họ có thể làm được điều tương tự không. Nếu không thể, phải điều tra vì sao Tây đại sư lại có thể làm được. Nhất định phải làm rõ!”

Các cấp lãnh đạo cao tầng đều bị chấn động đến mức tinh thần gần như nổ tung. Bọn họ vừa sợ hãi trước sức mạnh khủng khiếp ấy, vừa không thể kìm nén cơn kích động trong lòng.

Tất cả đều nhạy bén nhận ra —
Một sự kiện chấn động đến mức làm đảo lộn thế giới quan như thế, chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Phía sau nó nhất định ẩn chứa điều gì đó cực kỳ to lớn. Và sắp tới… chắc chắn sẽ còn xảy ra chuyện nữa.

Muốn giành thế chủ động trong thời cuộc đầy biến động này, phải nắm bắt cơ hội trước tiên, chỉ có vậy mới đứng vững trên thế cờ.

Thái độ của tầng lớp lãnh đạo các nước đối với Tây Sơn Du lúc này lại vô cùng nhất trí:

Phải kết giao, phải tranh thủ, tuyệt đối không được manh động.
Lại càng không được thể hiện địch ý hay lòng tham với Tây đại sư.

Người có thể ngồi trên vị trí cao như họ, không ai là kẻ ngốc.
Một khi Tây đại sư đã dám đứng ra làm chuyện khiến toàn thế giới kinh hãi, thì chắc chắn cô ấy cũng đã chuẩn bị kỹ càng để ứng phó với mọi tình huống.

Nói cách khác —
Tây đại sư không chỉ có năng lực điều khiển người chết thành quân đội, mà còn rất có thể sở hữu thực lực khủng khiếp đủ khiến toàn thế giới e sợ.

Không chừng…
Lần này cho xác chết đại khai sát giới, cũng chính là một cách để cô ấy dằn mặt bọn họ.

Tâm tình của các lãnh đạo lúc này phức tạp đến cực điểm:

“Sao nước mình lại không có được một đại sư như thế chứ…Z quốc đúng là… quá may mắn rồi.”

Lúc này, tại tầng ngầm thứ ba, Tây Sơn Du vẫn đang đờ người, sững sờ bởi lời David Wilson vừa nói.

Cô kinh ngạc thốt lên:

“Chờ, khoan đã —
Anh vừa nói toàn bộ thành viên tổ chức còn sót lại đều đã bị đội quân xác chết tiêu diệt rồi á?! Nhưng… mệnh lệnh của tôi đâu phải như vậy!”

Tây Sơn Du hoàn toàn sợ ngây người.

Lệnh cô truyền cho sương đen khi đó rõ ràng là:

“Đánh mất năng lực chiến đấu, không thể làm tổn thương người phe ta là được.”

Nói cách khác, chỉ cần khiến kẻ địch gãy chân, gãy tay, mất khả năng phản kháng là đủ rồi.

Thế mà kết quả thực thi lại là:

Toàn bộ địch nhân bị tiêu diệt sạch sẽ.

Ngoại trừ vị trí của cô, không còn người sống nào khác.

Tây Sơn Du cảm thấy như bị đả kích nặng nề.

Chẳng lẽ, trong mắt thế giới Âm Minh, cái gọi là “mất sức chiến đấu”…
…chính là bị giết chết toàn bộ?!

Không — đúng hơn là:

Trong mắt lực lượng đến từ thế giới Âm Minh, kẻ dám đối nghịch với thần linh, bất kể là ai, đều phải bị tiêu diệt hoàn toàn.

Giết chóc không quan trọng.
Mệnh lệnh của thần linh mới là thứ tối cao.

Tây Sơn Du sững sờ. Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một câu quen thuộc:

“Dưới chân thần minh, vạn vật đều là kiến.”

“Uốngh…!”
Tây Sơn Du đột nhiên thấy buồn nôn.
Chỉ một mệnh lệnh của cô đã khiến vô số người thiệt mạng —
Sự thật này khiến cô không kìm được mà nôn khan.

“Du!”
Furuya Rei vội đỡ lấy cô, lo lắng vỗ lưng, giọng nói dịu dàng trấn an:

“Đừng nghĩ nhiều, Du.
Bọn chúng đều là thành viên tổ chức tội ác tày trời. Có bắt được về cũng sẽ bị tuyên án tử hình.
Em không cần phải cảm thấy tội lỗi.”

Morofushi Hiromitsu cũng gạt David Wilson sang một bên, bước lên nhẹ giọng an ủi:

“Đúng vậy, Du.
Nghĩ đến những nạn nhân có người thân bị giết mà không thể đòi công lý,
Nghĩ đến những kẻ ác không thể bị xử tử đúng luật,
Em làm vậy… là thay trời hành đạo.”

Akai Shuichi ngẫm nghĩ, cũng trầm giọng nói:

“Tội phạm không đáng được đồng tình. Đối mặt với một tổ chức ác độc như vậy, chúng ta… cần phải ra tay không nương tình.”

Còn Tần Quân, Miyano Akemi, Pisco, tất cả vẫn đang quay sang trừng mắt giận dữ nhìn David Wilson.

“Anh há mồm sao lại nhanh thế hả?!
Tụi tôi còn chưa nói gì mà anh đã khai tuốt luốt hết cả rồi!”

“Việc đội xác chết tiêu diệt sạch kẻ địch…
Giờ có phải lúc nói ra không?!
Anh không biết cái gì gọi là sức chịu đựng tâm lý của người thường à?!
Anh có thấy Tây đại sư bị dọa đến thế nào không?
Anh chịu nổi trách nhiệm sao?!”

David Wilson vừa xấu hổ vừa lúng túng, tay chân thừa thãi không biết đặt đâu, rụt vai lại, cố gắng biến thành người vô hình.

Anh thật sự không biết —
Tây đại sư hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Anh cứ tưởng mọi việc… đều là do cô ấy tự ra lệnh.

Giá mà anh biết trước.
Biết trước thì anh đã… im mồm từ đầu rồi.

David Wilson cảm thấy mình đang khóc không ra nước mắt.

Tây Sơn Du tựa vào lồng ngực của Furuya Rei nghỉ ngơi một lát, rồi từ từ điều chỉnh lại tâm trạng.

Cô từng trải qua vô số trận chiến sinh tử, từng đích thân đẩy vô số linh hồn tội lỗi xuống địa ngục, nên năng lực chịu đựng tâm lý của cô… vẫn còn ổn.

Chỉ là lần này —
Mức độ chấn động quá lớn.
Và đây cũng là lần đầu tiên cô “trực tiếp giết” nhiều người đến thế,
nên mới không thể tiếp nhận kịp thời.

Ngay sau đó, Tây Sơn Du khẽ thở dài trong lòng.

Cô biết —
Mình có lẽ cần một khoảng thời gian rất dài
để thích nghi với thân phận “thần minh” cùng mọi thứ nó đại diện,
đặc biệt là loại quyền năng và sức mạnh này.

Không trách thế giới ý chí khi ấy lại nói:
Trói buộc cô, với thế giới mà nói, cũng là một ván cược khổng lồ.

Bởi vì nếu để một người nắm giữ sức mạnh và uy quyền khủng khiếp thế này mà không có ranh giới,
thì cả thế giới sẽ trở thành lò sát sinh trong tay thần minh.

Tây Sơn Du dần lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng cùng Tần Quân và Pisco thảo luận tình hình bắt giữ các thành viên cấp cao còn lại của tổ chức.

Khi xác nhận không còn nguy hiểm, các thành viên còn lại của đội đặc nhiệm tinh nhuệ cùng đại quân của phe Hồng Phương cũng bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

Robot quét dọn Hiroki nhanh chóng báo lại tình hình tại đây cho nhóm Matsuda Jinpei, và ngay sau đó, Morofushi Hiromitsu đã kéo cổ áo Furuya Rei trốn vào một góc.

Morofushi Hiromitsu lập tức tắt máy ghi hình, tháo mũ giáp xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Furuya Rei, lạnh lùng nói:

“Nói đi.”

Furuya Rei hơi hoảng hốt, bản năng nói nhỏ một câu “Xin lỗi” với osnanajimi, sau đó mới nhanh chóng giải thích toàn bộ chuyện mình chết rồi sống lại.

Morofushi Hiromitsu lặng lẽ lắng nghe, nét mặt dần trở nên phức tạp.

Lúc này, anh cuối cùng cũng nhận ra —
Thì ra ngay từ khi vừa mới đoàn tụ không bao lâu, Furuya Rei đã đi hỏi Tây Sơn Du về những người được cô hồi sinh và mối quan hệ giữa họ…
Hóa ra khi ấy, Furuya đã âm thầm chuẩn bị cho đoạn tình cảm này.

Dù còn chưa chính thức theo đuổi, cậu ta đã sớm suy tính chuyện sau khi cả hai ở bên nhau —
về quốc tịch, công việc, lòng tin, và cả cách giải quyết những vấn đề giữa hai người.

Thật đúng là Furuya Rei —
Kẻ đi một bước, tính mười bước.
Là Bourbon, thành viên của tổ chức tàn nhẫn và xảo quyệt.

Morofushi Hiromitsu thở dài, dang hai tay ôm chặt người bạn thân với ánh mắt đầy áy náy:

“Xin lỗi, Zero.
Tớ đã không giúp được cậu,
Để cậu phải một mình gánh chịu nỗi đau từ cái chết đó.”

Furuya Rei cay cay sống mũi, siết chặt vòng tay ôm lại:

“Cậu nói gì thế, Hiro?
Người phải xin lỗi… phải là tớ mới đúng. Nếu năm đó tớ tới sân thượng sớm hơn một chút…”

“Chuyện đó đã qua rồi, Zero.”
Morofushi Hiromitsu nhẹ nhàng cắt lời cậu.

Anh buông Furuya Rei ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt xám xanh kia, dịu dàng nói:

“Chuyện năm đó… chưa từng là lỗi của cậu, Zero.”

“Không ai trong số chúng ta sai cả.
Nếu có… thì đó là lỗi của tổ chức Áo Đen.”

“Cho nên, đừng tự trách nữa — được chứ?”
Morofushi Hiromitsu nhẹ giọng khuyên.

Furuya Rei khẽ chớp đôi mắt đã đỏ hoe, gật đầu.

Hai người nhìn nhau bật cười, siết chặt cái ôm như thể xua đi mọi bóng ma trong quá khứ.

Chiến tranh đã kết thúc.
Cuối cùng, chính nghĩa cũng đã chiến thắng cái ác.
Tất cả… đã khép lại.
Mọi cơn ác mộng… đã chấm dứt.

Dù tổ chức Áo Đen đã bị tiêu diệt, đại quân Hồng Phương vẫn chưa dừng hành động.

Nhân cơ hội hiếm có khi các thế lực phối hợp tác chiến, họ lập tức mở đợt tấn công tiếp theo vào “Vườn Bách Thú” — một tổ chức tà ác khác, chuẩn bị nhổ tận gốc.

Siêu đạo chích Kid, tức Kuroba Kaito, đã cải trang để trà trộn vào nhóm của Morofushi Hiromitsu. Khi thấy kẻ thù lần lượt bị tiêu diệt, và công lý được thực thi, đôi mắt cậu đỏ hoe vì xúc động.

Trong lòng, Kaito thì thầm:

“Ba à… Ba ở trên trời có thấy được không? Con… cuối cùng đã trả được mối thù này cho ba rồi.”

Xa xa, trên một sân thượng cách chiến trường không xa, hai bóng người mặc đồ đen đứng lặng nhìn khung cảnh chiến đấu từ xa.

Một trong hai là bóng dáng thon thả của một người phụ nữ. Cô mỉm cười, giọng êm dịu vang lên:

“Con trai đã lớn thật rồi, đúng không?”

Người còn lại — một người đàn ông cao lớn, áo choàng đen tung bay trong gió, khẽ thở dài cảm khái:

“Ừ… nó trưởng thành rồi.
Đã có thể vì ta mà báo thù.”

“Chỉ là… đòn kết thúc, vẫn nên để ta ra tay.”

“Làm cha, chẳng lẽ lại để con trai báo thù xong mà ta còn chưa lên sân khấu được sao?”

Người phụ nữ bật cười khúc khích:

“Vậy còn chờ gì nữa — đi thôi!”

Hai bóng người nhảy xuống từ sân thượng, nhanh chóng lao về phía chiến trường.

Không lâu sau đó…

Kuroba Kaito nhìn hai kẻ áo đen từ trên trời giáng xuống, mắt tròn mắt dẹt hét lớn:

“Ai kia?! Đợi đã, không đúng… mẹ?! Ba?!”

“Ba mình… chẳng phải đã qua đời rồi sao?! Sao… sao lại xuất hiện ở đây?!”

Kuroba Kaito gần như hóa đá.

Bên trong xe chỉ huy, Kudo Yusaku nhìn thấy cảnh ấy thì bật cười nhẹ:

“Quả nhiên… ta biết người đàn ông đó sẽ không chết dễ như vậy.”

Sau khi tiêu diệt nốt tổ chức Vườn Bách Thú, nhà Kuroba cuối cùng cũng được đoàn tụ trọn vẹn — dù có phần… ầm ĩ.

Kuroba Kaito vừa khóc vừa cười, cả gia đình họ cuối cùng cũng có thể gặp lại nhau bằng gương mặt thật.

Từ xa, Kudo Yusaku và cha của Kuroba Kaito lặng lẽ chạm mắt. Hai người đàn ông mỉm cười, không cần lời, như một lời chào sau cuộc hội ngộ dài lâu.

Sau đó, Kaito tìm đến Tây Sơn Du, trịnh trọng nói:

“Chị Tây, cảm ơn chị…
Cảm ơn vì đã giúp gia đình em.”

“Từ giờ trở đi, Siêu đạo chích Kid sẽ không xuất hiện nữa.”

“Nhưng nếu chị cần —
Em sẽ trở thành tên trộm thuộc về chị!”

Kaito nở nụ cười rạng rỡ, ngập tràn khí chất anh hùng.

Tây Sơn Du mỉm cười, xoa đầu cậu:

“Nhưng chị lại muốn nhìn thấy em…
biểu diễn ảo thuật trên sân khấu hơn.”

“Cố lên nhé, Kaito.
Chị sẽ là khán giả trung thành của đại sư ảo thuật quốc tế Kaito!”

“Ừ! Nhất định rồi!”
Kaito vui vẻ cười lớn.

Trong lúc quân đội Hồng Phương đang giải quyết tàn dư của tổ chức Áo Đen, cả thế giới huyền học cũng chấn động dữ dội.

Dưới sự dẫn đầu của phái Tây Sơn, các thế lực huyền học đồng loạt phát động một cuộc thanh trừng diện rộng.

Họ truy lùng những kẻ cài cắm, tay chân ẩn náu trong tổ chức Áo Đen, đồng thời thanh lọc cả những kẻ ôm dã tâm trong nội bộ.

Các cuộc hành động âm thầm ấy, cuối cùng được che đậy trước mặt công chúng bằng một dòng tin tức:

“Một chiến dịch liên minh giữa nhiều quốc gia, đã thành công tiêu diệt một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia quy mô lớn.”

Sau chiến tranh, quá trình dọn dẹp kéo dài trong nhiều ngày.

Trong khoảng thời gian đó —
Rum cũng được hồi sinh.

Và rồi, Morofushi Hiromitsu, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru — những người từng phải chấp nhận cái chết của Furuya Rei, cũng đã ra sức đánh Rum hai ngày trời để trút giận…

Kir, tức Mizunashi Rena, đã khôi phục thân phận thật là Hondō Hidemi, cuối cùng cũng được đoàn tụ với cha ruột — Ethan Hondō.

Hai cha con ôm nhau, nước mắt rưng rưng.

Người từng luôn bình tĩnh ứng phó mọi tình huống dù là đấu súng hay nằm vùng trong tổ chức — giờ đây, Kir khóc òa như một đứa trẻ trong vòng tay cha mình.

Từ xa, Edogawa Conan dõi theo khung cảnh ấy, ngẩng đầu nhìn Akai Shuichi, hai người mỉm cười với nhau.

Sawada Hiroki được Tây Sơn Du nắm tay, lặng lẽ đi lại gần hù dọa Edogawa Conan từ phía sau.

Quả nhiên, Conan bị dọa đến hét toáng lên, nhưng ngay sau đó liền ôm chầm lấy Hiroki, vui mừng khôn xiết vì cậu em trai này lại có thể sống lại một lần nữa — đúng là quá tốt rồi.

Khi mọi chuyện gần như đã được xử lý xong xuôi, nhóm Tây Sơn Du, Furuya Rei, Edogawa Conan, Akai Shuichi, và những người khác cuối cùng cũng có thể trở về nhà.

Tại nhà Kudo, Natalie, Yukiko, Mōri Ran, và Tiến sĩ Agasa đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc lớn thịnh soạn để đón mọi người về. Căn nhà nhà Kudo đông vui, náo nhiệt suốt cả buổi chiều.

Mori Ran cũng cuối cùng đã biết rằng Edogawa Conan chính là Kudō Shinichi, biết sự thật rằng bạn trai mình từ học sinh cấp ba đã biến thành học sinh tiểu học, cùng với trận đại chiến vừa mới kết thúc.

Cô ôm chặt Conan, khóc một trận thật lâu, khiến cậu luống cuống dỗ dành mãi không được.

Sau đó, Ran liền xin Haibara Ai một viên thuốc giải tạm thời, tóm cổ Conan lôi vào phòng ngủ của cậu ở nhà Kudo.

Vài phút sau, mọi người đều nghe thấy tiếng la thảm thiết và van xin của Kudō Shinichi vang ra từ phòng ngủ.

Haibara Ai bật cười sung sướng khi thấy người gặp nạn:

“Đáng đời.
Đại thám tử cuối cùng cũng tới ngày hôm nay.”

Tây Sơn Du, Furuya Rei và Akai Shuichi cũng cố nín cười, không ai lên tiếng.

Sáng hôm sau, mọi người lại bắt đầu bận rộn trở lại.

Bộ trưởng Đường, Furuya Rei, Akai Shuichi và những người khác bận tối mắt tối mũi vì những chuyện như phân chia lợi ích sau chiến tranh, đàm phán giao dịch, và thẩm vấn thành viên tổ chức để khai thác thông tin tình báo.

Tây Sơn Du thì bị ép buộc hồi hương, trở về để giải trình chuyện quân đoàn xác chết.

Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru, Pisco cùng sang nước ngoài, hỗ trợ Gin và Vermouth truy bắt những thành viên tổ chức còn bỏ trốn.

Miyano Akemi thì giúp đỡ em gái Haibara Ai tiếp tục nghiên cứu bào chế thuốc giải.

Morofushi Hiromitsu thì tình nguyện chăm sóc người bạn thơ ấu thường xuyên tăng ca, mỗi ngày đều đến đón Furuya Rei về nhà.

Hôm nay vào chạng vạng, ánh hoàng hôn rực rỡ trải dài khắp bầu trời, gió nhẹ hiu hiu khiến lòng người sảng khoái.

Morofushi Hiromitsu và Miyano Akemi tạm chia tay trước tòa nhà lớn — Akemi đi mua trái cây, còn Morofushi Hiromitsu thì đến đón Furuya Rei, người vừa trải qua hai ngày tăng ca và họp liên tục chưa được về nhà.

Vừa bước vào sảnh lớn, Morofushi Hiromitsu liền nhìn thấy Kazami Yuuya, đang nghiêm mặt áp giải một tên tội phạm đi vào trong tòa nhà.

Tên tội phạm bị còng tay ấy cũng quay đầu lại, và khi nhìn thấy Morofushi Hiromitsu, hắn ta sợ đến tái mặt.

Morofushi Hirormitsu bình tĩnh nhìn người quen cũ — hay nói đúng hơn là đồng nghiệp cũ.

Trong khi đó, người bị áp giải kia thì như thể gặp quỷ, hoảng sợ lùi lại liên tục, đến mức chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, hét to:

“Morofushi?!
Không thể nào!
Làm sao cậu còn sống được?!
Rõ ràng… rõ ràng Rum đã nói…”

Đúng lúc ấy, Furuya Rei vừa đến nơi, nghe rõ những lời đó, ánh mắt cậu lập tức trở nên lạnh lẽo và đầy căm hận, sát khí hiện rõ trên nét mặt.

Morofushi Hiromitsu nhận ra Furuya Rei có dấu hiệu không ổn, bèn mỉm cười bước tới ôm vai cậu, nhẹ nhàng nói:

“Zero, đừng để hắn phá hỏng tâm trạng. Chúng ta về nhà thôi.”

Furuya Rei nhắm mắt, hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Sau đó cậu quay sang nhìn Morofushi Hiromitsu, nghiêm túc nói:

“Hắn nhất định phải bị trừng phạt thích đáng!”

Morofushi Hiromitsu vỗ nhẹ lên vai Furuya Rei, dịu dàng gật đầu.

Lúc này, Akai Shuichi vừa đi ngang qua, đôi mắt quầng thâm vì tăng ca, liếc nhìn tên tội phạm bị áp giải.

Anh nhớ lại chuyện năm xưa tổ chức đột ngột ra lệnh truy sát Scotch, và cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành.

Khi Furuya Rei đi ngang qua Akai Shuichi, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói:

“Akai… cảm ơn.”

Akai hơi sửng sốt, nhướng cao mày. Nhưng khi anh nhìn thấy nụ cười của Morofushi Hiromitsu, thì liền hiểu ngay.

Akai Shuichi vừa định đáp “Không cần cảm ơn”, thì Furuya Rei đã quay người bước đi luôn, chẳng hề có ý định chờ anh trả lời.

Akai Shuichi: “…”

“Được rồi, dù giờ là bạn…
vị Furuya tiên sinh này vẫn chẳng ưa nổi tôi.”

Akai Shuichi theo sau hai người rời khỏi tòa nhà, định bụng tìm gì đó ăn cho qua bữa, rồi mua thêm cà phê để tiếp tục tăng ca.

Đúng lúc đó, một giọng nữ dịu dàng vang lên:

“Hiromitsu, cửa hàng hoa quả kia đúng như anh nói, giờ này vẫn có trái cây tươi đấy.”

Miyano Akemi mỉm cười bước tới, tay xách túi trái cây vừa mua, còn dịu dàng nói với Furuya Rei:

“Zero, vất vả rồi nhé. Tăng ca cực nhọc quá.”

Akai Shuichi đột ngột khựng lại.

Anh ngừng vài giây, rồi quay người bước nhanh đuổi theo:

“Đợi đã!
Morofushi-san, Furuya-san, Tây đại sư… hôm nay có phải đã về nước rồi không?”

“Tôi có chuyện cực kỳ quan trọng cần trao đổi với cô ấy. Phiền hai người dẫn tôi đi một đoạn.”

『HOÀN CHÍNH VĂN』

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro