Chương 64

Amuro Tooru chờ thêm một lúc nữa, phát hiện nhóm các cô gái đang trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không có ý định dừng lại, cuối cùng không nhịn được nữa.

Anh bước ra khỏi bóng râm chiếc ô che nắng, dừng lại cách nhóm nữ sinh khoảng ba mét, rồi dùng giọng nói dịu dàng mời chào:

"Dưới ô che nắng mát hơn nhiều đấy, mọi người có muốn qua đó ngồi uống nước lạnh rồi trò chuyện tiếp không?"

Các cô gái nghe thấy giọng nói quen thuộc, đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy người đang đứng đó chính là Amuro Tooru — dáng vẻ điềm đạm, rộng rãi như thường lệ — lập tức hiểu rằng lời mời này là dành cho mình.

Suzuki Sonoko liền vui vẻ reo lên:
"Đúng rồi! Chúng ta cũng có ô che nắng mà!"

"Sơn Du, mau lại đây! Chúng ta qua đó ngồi tiếp chuyện tiếp nha!"
Sonoko lập tức kéo tay Tây Sơn Du chạy về phía ô che nắng.

Mouri Ran, Toyama Kazuha, Sera Masumi cũng nhanh chóng đi theo, không quên cảm ơn Amuro Tooru vì đã mời.

Amuro Tooru mỉm cười, lễ phép đáp lại:
"Không có gì."

Tây Sơn Du bị kéo chạy tới, lúc ngang qua Amuro Tooru, cô tinh nghịch chớp mắt phải, mỉm cười ngọt ngào:

"Thấu tử~! Đúng là trùng hợp ghê! Chiều vui vẻ nhé!"

Dưới ánh nắng rực rỡ, trên bãi cát vàng kim, cô gái mặc bộ bikini tím — xinh đẹp đến ngỡ ngàng — lại hướng anh chớp mắt trêu đùa, nở nụ cười rực rỡ gọi anh là "Thấu tử."

Amuro Tooru: "……"

Amuro Tooru cảm thấy mình bị “đánh trúng tim đen”.

Phản ứng chậm nửa nhịp, anh chỉ kịp bản năng mỉm cười đáp lại:

"Chiều vui vẻ, Sơn Du."

Anh nhanh chóng dời ánh mắt đi, tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên mà bước theo nhóm nữ sinh quay về chỗ cũ.
Khi chọn chỗ ngồi, Tây Sơn Du lại vô cùng trùng hợp chọn ngay ghế bên trái của Amuro Tooru rồi ngồi xuống.

Amuro Tooru: "……"

Chân anh thoáng khựng lại, rồi làm như không có gì xảy ra mà lặng lẽ ngồi xuống ghế của mình.

Anh lắng nghe các cô gái trò chuyện vui vẻ, vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt. Nhưng ánh mắt thì… hoặc là đặt lên các du khách qua lại, hoặc hướng ra mặt biển. Rất hiếm khi nhìn về phía các cô gái.

Chỉ khi câu chuyện có nhắc đến mình, anh mới lịch sự trả lời đúng mực. Mỗi khi cần phải giao tiếp, ánh mắt Amuro Tooru sẽ hơi nâng lên, tránh trực tiếp nhìn vào Tây Sơn Du, mà chọn nhìn lướt qua đỉnh đầu cô để trả lời người đối diện.

Sau đó, mỗi lần vừa trả lời xong, khi sắp thu lại ánh mắt, anh sẽ nhanh chóng liếc sang Tây Sơn Du một cái, âm thầm quan sát phản ứng của cô trước lời mình nói.

Nếu Tây Sơn Du mỉm cười, Amuro Tooru sẽ cảm thấy hai người đang "hòa nhịp".

Nhưng nếu cô cau mày, hoặc tỏ vẻ không đồng tình, Amuro Tooru sẽ lập tức bắt đầu suy nghĩ — liệu có phải sự khác biệt giữa văn hóa, truyền thống, xuất thân, hay môi trường sống… đang tạo ra rào cản trong nhận thức giữa hai người? Những khác biệt ấy liệu có thể vượt qua, để không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và Sơn Du?

Mỗi lần như thế, đến khi Amuro Tooru nhận ra mình đang suy nghĩ quá sâu, anh mới bừng tỉnh:
“Khoan đã, theo kế hoạch giữ khoảng cách của mình, đáng lẽ mình không cần phải nghĩ nhiều như vậy… Những thứ này vốn dĩ không cần thiết.”

Amuro Tooru: "……"
Lặng lẽ nhìn ra biển, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhưng anh còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, thì nước uống lạnh đã được phục vụ mang tới.

Khi nhân viên đưa nước đến, Tây Sơn Du vươn tay ra nhận, vô thức nghiêng người về phía Amuro Tooru. Cánh tay và mu bàn tay mềm mại làn da mịn màng của cô nhẹ nhàng chạm vào cơ bắp cánh tay trái của Amuro Tooru.

Amuro Tooru lập tức hơi ngồi thẳng dậy.

Anh nhanh chóng dời ánh mắt, yết hầu khẽ động một chút, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cô gái trước mặt — người hoàn toàn không có chút đề phòng nào với anh.

Mà Tây Sơn Du thì hoàn toàn không hề nhận ra hôm nay Amuro Tooru có chút khác thường.

Vừa uống nước lạnh, cô vừa âm thầm suy nghĩ:
“Đã gặp lại thế này rồi, vài ngày tới phải tranh thủ làm thân với Amuro Tooru — à không, là Furuya Rei mới đúng — để mối quan hệ giữa hai người thân thiết thêm một chút.”

Lần trước đến thăm người thân, không chỉ Morofushi, Matsuda, và các người khác xúc động, ngay cả Tây Sơn Du cũng bị lay động sâu sắc.

Từ đó, cô bắt đầu thấy lo lắng cho mối quan hệ hiện tại giữa mình và Furuya Rei, hy vọng cả hai có thể sớm đạt đến mức độ đủ tin tưởng để cô có thể can thiệp, giúp Hiromitsu và những người khác sớm đoàn tụ với gia đình.

Tây Sơn Du chìm sâu trong dòng suy nghĩ, tai và miệng thì vẫn ứng phó theo bản năng các câu chuyện xung quanh.

Vì thế, cô hoàn toàn không nhận ra — hôm nay Furuya Rei, hay đúng hơn là Amuro Tooru, vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách với cô, luôn né tránh giao tiếp trực diện với cô.

Tây Sơn Du lúc này cũng không để ý rằng, có một nữ sinh xinh đẹp, mặc bikini màu lam, tóc dài uốn nhẹ như lá cọ, đang đứng cách họ khoảng hai mét, ngượng ngùng tiến lại gần Amuro Tooru, lí nhí lên tiếng.

Chỉ là, lần này đối mặt với người đến gần, Amuro Tooru không còn là dáng vẻ ôn hòa, lịch thiệp như trước. Gần như phản xạ tức thì, anh dứt khoát từ chối.

"Cảm ơn, nhưng tôi từ chối."
Sự nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt anh, đến mức người đối diện suýt nữa tưởng anh không phải từ chối một lời mời mà là từ chối… một bản thông báo!

Ngồi bên phải ghế bãi biển của Amuro Tooru, Sera Masumi, người từng chứng kiến anh khéo léo từ chối những lần tiếp cận trước đó, giật mình mở to mắt.

Cô nhìn Amuro Tooru đầy nghi hoặc — chỉ mới một tiếng không gặp, sao thái độ của người này khi từ chối lại gắt đến thế?

Nhưng ngay sau đó, Sera Masumi nhận ra: Amuro Tooru tuy rất nhanh dời mắt đi, nhưng vừa nãy anh có hơi nghiêng đầu, liếc về phía Tây Sơn Du… hoặc cũng có thể là nhóm Sonoko, Ran, Kazuha.

Chẳng lẽ, anh thấy hứng thú với đề tài của họ?

Sera Masumi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Amuro Tooru.
Tuy anh không tiến đến gần nhóm các cô gái ấy, nhưng rõ ràng đang nghe cuộc trò chuyện của họ, trên mặt còn hiện ra biểu cảm có chút… thích thú.

Nhóm Tây Sơn Du, Mouri Ran, Suzuki Sonoko, Toyama Kazuha vẫn chưa nhận ra vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.

Họ đang nghe Sonoko hào hứng kể chuyện về siêu đạo chích Kid, cô còn dùng cả tay chân để minh họa, làm cả nhóm phá lên cười.

Sera Masumi tiếp tục quan sát một lúc. Nhóm bốn cô gái đang cười nói vui vẻ, mà Amuro Tooru… tuy không đến gần, nhưng rõ ràng đang nghe họ trò chuyện. Mọi thứ trông có vẻ chẳng có gì bất thường…

Khoan đã — Amuro Tooru đang làm gì vậy?!

Sera Masumi sững người nhìn về phía Amuro.

Cách đó vài mét, một nhóm nữ sinh đang chú ý tới anh. Mấy cô nàng vây quanh, thỉnh thoảng cười khúc khích, đẩy đẩy nhau, hình như đang xúi giục ai đó đến bắt chuyện với Amuro Tooru.

Mà Amuro Tooru, khi nhận ra tình hình này, liền cúi đầu nhìn lại bản thân, cau mày một cái, rồi… cài hết hàng nút áo sơ mi ngắn tay của mình lên tận cổ!

Giữa mùa hè nóng nực, giữa bãi biển ngập tràn bikini, chỉ mình anh… cài áo kín tận cổ!

Sera Masumi: “……”

Cô nhìn anh không nói nên lời:
"Anh không nóng sao?!"

Nhưng ngay sau đó, Amuro Tooru lại tỏ ra nghiêm nghị đứng đắn, như một tiểu thư khuê các đang bảo vệ sự trong trắng của mình vậy.
Anh nghiêm mặt nhìn về phía nhóm nữ sinh kia, ánh mắt nghiêm túc đến mức như đang tuyên bố một cách không lời: “Tôi cực lực từ chối!”

Mấy cô gái bị anh dọa đến choáng váng, lập tức hiểu ý, nhanh chóng ngậm miệng, giống như chuột thấy mèo, luống cuống rút lui.

Sera Masumi, chứng kiến tất cả: “……”

Cô biểu cảm vô cùng vi diệu.

Khoan đã, đây là sao?
Vị Amuro tóc vàng da ngăm này, lẽ nào bị các cô gái tiếp cận nhiều quá nên tâm trạng thay đổi, quyết định từ nay nghiêm cấm chuyện tiếp cận luôn?!

Sera Masumi âm thầm quay mặt đi.

Đây chính là... đối lập hình tượng sao?
Vị Amuro ngày thường luôn ôn hòa, rộng lượng, nay khi nghiêm túc thì lại nghiêm khắc đến đáng sợ như vậy?

Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh một người đàn ông đội mũ, thắt cà vạt lỏng lẻo, lười biếng mà bất cần khi cô còn học sơ trung, lúc theo dõi anh trai mình.

Cùng một người — nhưng làm sao diễn xuất có thể linh hoạt đến mức đó?!

Giữa lúc Amuro Tooru đang im lặng mỉm cười, còn Tây Sơn Du, Sonoko, Ran, Kazuha đang nói chuyện vui vẻ — thì Edogawa Conan chạy tới.

Cậu vừa uống nước xong, thấy Tây Sơn Du thì liền vui mừng chào hỏi, đồng thời nhớ lại lần trước cùng Subaru-san đến nhà cô bấm chuông nhưng không ai mở cửa.

Conan nhìn Ran và nhóm các cô gái, rồi lại nhìn xung quanh, những lời muốn hỏi đành nuốt lại.

"Ran, mấy người không chơi bóng chuyền bãi biển nữa à? Hay đi lướt sóng với bơi lội đi? Hattori và Subaru-san cũng đang bên kia mà." – Conan đề nghị.

"Được đó được đó! Đi lướt sóng thôi!" – Suzuki Sonoko là người đầu tiên giơ tay đồng ý. Cô vui vẻ nói:
"Chắc chắn bên đó có nhiều soái ca lắm!"

"Sonoko…" – Ran bất lực lên tiếng – "Cẩn thận Kyougoku ghen đấy nhé."

"Tớ chỉ nhìn thôi mà! À không, chỉ… thưởng thức chút thôi, có làm gì đâu, anh Makoto sẽ không nhỏ mọn vậy đâu ha." – Sonoko vội biện minh.

Nói rồi, cô hào hứng kéo Ran và Kazuha, định kéo luôn Tây Sơn Du và Sera Masumi theo.

Sera Masumi liếc nhìn Conan một cái, cười cười bước tới:

"Cũng đúng, đi ngắm thử xem biết đâu có bất ngờ thú vị thì sao."

"Đúng thế đúng thế, đáng mong chờ thật đấy!" – Sonoko càng thêm hưng phấn.

Sera Masumi cười lộ răng khểnh:
"Không sai, rất đáng mong chờ."

Conan, người vừa bị liếc một cái đầy hàm ý:
"……"

Khóe miệng cậu co giật, lộ ra nụ cười nửa miệng bất đắc dĩ:
"Ha ha…"

Lúc này, Tây Sơn Du lại cười nói:
"Tớ thì không đi đâu. So với lướt sóng, tớ thích ngồi đây uống nước lạnh hơn."

— Nói đùa gì chứ, bên kia có cả Okiya Subaru và Amuro Tooru, chắc chắn hai người đó sẽ không đi.
Nếu cô mà rời khỏi, ở đây chỉ còn mỗi Amuro Tooru — không phải là cơ hội tốt để kéo gần khoảng cách hay sao?
Ai ngốc mới bỏ qua!

Suzuki Sonoko khuyên nhủ mấy câu, thấy Tây Sơn Du thực sự chỉ muốn ở lại nghỉ ngơi, cô đành bỏ cuộc, dẫn theo Mouri Ran và mấy người kia đi cùng Edogawa Conan rời đi trong tiếng cười vui vẻ.

Trước khi đi, Conan liếc mắt nhìn chiếc túi chống nước mà Tây Sơn Du đeo ở eo, có chút ngạc nhiên và để tâm.

Trong đó chứa vật gì quý giá sao? Nếu không thì… tại sao cô ấy lại đeo túi khi chỉ đang nằm nghỉ trên ghế bãi biển? Không thấy nóng à?

Chẳng mấy chốc, nhóm Sonoko đã đi xa. Bãi biển chỗ này đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại hai người đã lâu không gặp lại nhau.

Gió biển nhè nhẹ thổi qua, mang theo tiếng cười nói từ xa của những du khách khác, càng làm bầu không khí giữa hai người thêm phần yên tĩnh.

Tây Sơn Du, đang cố nghĩ xem nên dùng đề tài gì để bắt chuyện, đột nhiên nhận ra… không khí giữa cô và Amuro Tooru dường như có chút… kỳ lạ?

Cô quay sang nhìn anh — chỉ thấy Amuro đang lặng lẽ ngồi trên ghế, dõi mắt về những con sóng xa xa, không hề có ý định nói chuyện với cô.

Tây Sơn Du: “……”

Cảm giác càng lúc càng kỳ lạ. Dựa theo tính cách dịu dàng và chu đáo thường ngày mà Amuro Tooru vẫn thể hiện trước mặt cô, lẽ ra lúc này anh ấy phải chủ động tìm chủ đề để nói chuyện, xua tan sự im lặng mới phải.

Vậy mà tại sao im lặng đã lâu như vậy, anh ấy lại không nói một lời?

Tây Sơn Du đánh giá lại Amuro Tooru — đã muốn thư giãn ngắm cảnh thì lẽ ra nên nằm dài trên ghế, tay gối đầu, thảnh thơi nhìn ra xa mới đúng. Vậy mà dáng ngồi nghiêm chỉnh thế kia là sao?

Cô còn đang phân vân thì một nhóm nam sinh trẻ tuổi, trông khá điển trai, lần lượt đỏ mặt tiến lại gần.

"Xin chào, tiểu thư dễ thương, em có muốn uống một ly nước mát với bọn anh không?"
Một trong số họ — chàng trai đẹp trai nhất nhóm — ngượng ngùng hỏi, giọng đầy hồi hộp.

"Hoặc là... em có cần huấn luyện viên bơi không? Bọn anh là thành viên câu lạc bộ bơi lội, kỹ thuật rất đỉnh đó!"
Một cậu khác, mặt mày sáng sủa, không kìm được mà chen vào.

"Anh biết lướt sóng! Em muốn học không? Anh dạy cho!"
Cậu thứ ba, mắt sáng long lanh, đầy mong chờ nhìn cô.

"Anb còn biết lái ca nô và lặn nữa, em có hứng thú không?"
Cậu thứ tư cũng không nhịn được chen lên, mặt đầy khẩn thiết.

Bị vây quanh — Tây Sơn Du: “……”

Trời đất… Mấy anh chàng bên này nhiệt tình vậy luôn sao?

Mà lỡ cô đồng ý một người, thì mấy người còn lại phải làm sao? Tự động rút lui? Hay… chơi chung một lượt??

Ngay lúc đó, Amuro Tooru, người đang ngồi bên cạnh, biểu cảm vốn dĩ bình tĩnh giờ đã dần dần cứng đờ, dần trở nên gượng gạo.

Khi thấy Tây Sơn Du không lập tức từ chối, thậm chí như đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên đồng ý với ai, Amuro Tooru – hay đúng hơn là Furuya Rei – biểu cảm hoàn toàn… nứt vỡ!

Đám này… còn mặt dày lại gần thế này, chẳng có chút giữ ý nào cả!

Một đám chỉ mong dụ dỗ con gái nhà lành!

Thậm chí Tây Sơn Du còn đang suy nghĩ có nên đồng ý không!!!

Trong lòng Furuya Rei, một trận tức giận, lo lắng xen lẫn chua xót bùng lên mãnh liệt.

Anh không nói không rằng, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm nhóm con trai, nghiêm khắc lên tiếng:

"Cô ấy không muốn. Mong các cậu rời đi."

Đám con trai chưa kịp nghe Tây Sơn Du trả lời đã bị anh giành trước từ chối thay, lập tức cảm thấy khó chịu, trừng mắt nhìn lại.

Furuya Rei lạnh lùng đối mắt với bọn họ, ánh nhìn sắc như dao, khiến mấy người kia lập tức cứng đờ — bị dọa cho phát hoảng.

Họ do dự một chút, quay sang nhìn Tây Sơn Du, thấy cô vẫn cười dịu dàng mà không nói gì, liền hiểu rõ, đành cụp đuôi rút lui.

Furuya Rei nhíu mày, quay sang nhìn Tây Sơn Du, vừa định mở miệng dạy dỗ vài câu thì… đối diện lại là một nụ cười ngọt ngào rạng rỡ.

Tây Sơn Du bước sát tới trước mặt anh, dùng giọng mềm mại đầy tinh nghịch nói:

"Thấu tử~ Anh y như mấy bà mẹ già ấy!"

"Kiểu người che chở quá mức, không cho bất kỳ kẻ xấu nào lại gần, lúc nào cũng mang theo khí thế ‘mẹ thiên hạ’ bảo vệ con mình ấy!"

Amuro Tooru – hay chính là Furuya Rei – tức thì: “……!”

Trong lòng Furuya Rei như bị một mũi tên cắm thẳng tim.
Đau chết mất… gió biển thổi vào càng lạnh thấu xương.

Anh hít một hơi sâu, nặn ra một nụ cười cứng nhắc:

"Vậy sao? Thì… thật ngại quá. Hóa ra tôi trông giống... mẹ... mẹ à?"

Anh nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ.

Tây Sơn Du thấy anh tức đến vậy, vội vàng xoa dịu, giọng làm nũng còn cố tình thân mật:

"Đừng giận mà~ Thấu thấu~"

"Tôi không có nói móc gì anh đâu mà. Tôi chỉ thấy bộ dạng lúc nãy của anh rất giống ở nhà, rất đáng tin, khiến người khác cảm thấy yên tâm, thật sự muốn dựa dẫm vào ấy!"

Amuro Tooru · Furuya Rei: “……!!”

Vừa nghe thấy tiếng nũng nịu "Thấu Thấu", và lại nghe thêm mấy câu khen chân thành như thế, Furuya Rei lập tức nóng bừng tai. Tâm trạng vừa mới lạnh lẽo vì ghen tuông giờ như được sưởi ấm.

Anh quay mặt đi có chút ngượng ngùng, đang định nghiêm mặt giảng đạo mấy câu thì Tây Sơn Du lại đột ngột ghé sát vào gần, đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô.

Tim Furuya Rei gần như lỡ một nhịp, anh bất giác nín thở, ánh mắt va phải đôi mắt trong veo như bảo thạch hiếm có của Tây Sơn Du.

Tây Sơn Du thì không để ý gì đến phản ứng của anh, vẫn dựa sát vào Amuro Tooru, khuôn mặt đầy nụ cười ngọt ngào, làm nũng như thể rất thân thiết:

"Thấu Thấu đừng giận mà~ Vừa rồi anh thật sự rất đáng yêu nha! Đáng yêu đến mức người ta muốn ôm một cái luôn ấy!"

"Cho nên tôi mới buột miệng gọi anh là ‘nam mụ mụ’ thôi, đừng ghét bỏ tôi mà~!"

Vừa dứt lời, Tây Sơn Du lập tức cảm thấy cả người nổi da gà.
Trời ơi, ta bị cái gì vậy? Tự dưng phát rồ nũng nịu kiểu đó với ai vậy nè!

Trước giờ làm nũng với các sư huynh, sư tỷ hay sư phụ trong môn phái còn chưa từng thấy buồn nôn như vậy. Sao giờ tự dưng lại thấy xấu hổ khủng khiếp thế này?!

Còn Furuya Rei thì cứng đờ toàn thân.

Anh cảm nhận rõ ràng hơi thở ngọt mát mang hương nước đào lạnh phả vào mặt, thấy nụ cười rực rỡ như hoa nở của cô gái trước mặt, thấy đôi mắt lấp lánh ấy đang ngập tràn hình ảnh chính mình…
Nghe cô nói rằng anh đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm một cái...

Furuya Rei: “……”

Trong đầu anh là một mớ hỗn loạn. Vô số ý nghĩ bùng nổ như pháo hoa, khiến tim anh đập liên hồi, tay chân cứng ngắc, chẳng biết làm sao.

Mà ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu anh lại là —

“Ôm một cái” này, nếu là tiếng Trung, có khi chỉ là cái ôm đơn thuần. Nhưng nếu là tiếng Nhật… giữa nam và nữ, có thể coi là hành động thân mật nhất rồi không?!

Khoan, khoan, mình đang nghĩ cái gì vậy trời?!

Furuya Rei đột ngột nghiêng người định kéo giãn khoảng cách với Tây Sơn Du. Nhưng vì hành động quá nhanh, mất thăng bằng, anh "phịch" một cái, ngã ngửa ra ghế bãi biển.

Hoàn toàn nằm yên, mặt ngửa lên trời, tư thế hoàn toàn… không phòng bị.

Tây Sơn Du, trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình: “……”

Cô nhìn chằm chằm vào Amuro Tooru đang nằm ngửa, suy nghĩ rối bời:
Vậy là tức giận muốn tránh xa ta? Hay thật sự… muốn cho ta ôm một cái?!

Tây Sơn Du chỉ do dự đúng một giây. Cô quyết định: Cơ hội để kéo gần khoảng cách như vậy mà bỏ qua thì đúng là đồ ngốc!

Vậy là cô lao tới, nhào vào ôm chặt lấy anh!

Tây Sơn Du làm nũng: “Ôm một cái nha! Thấu Thấu đừng giận nữa!”

Tây Sơn Du (nội tâm): Trời ơi… nổi da gà rơi lả tả luôn rồi này!!!

Trên ghế bãi biển, Furuya Rei đang xấu hổ cứng đờ người, lại bị cô gái mềm mại, thơm mát ôm chặt trong lòng — không phản ứng nổi.

Furuya Rei: “…………”

Furuya Rei: Trống rỗng toàn bộ não luôn rồi…

Tây Sơn Du trong lúc ôm anh, còn cảm nhận được làn áo mỏng của anh chạm vào tay —
Chà chà, cơ thể rắn chắc phết đấy! Không hổ là nhân viên ngầm của tổ chức Bourbon, đúng là cảnh sát nằm vùng có khác!

Tây Sơn Du đang định ôm thêm vài giây nữa thì túi chống nước ở eo bất chợt rung lên — một tin nhắn đến. Cô lập tức hiểu rằng đây là Hiromitsu gọi để nhắc giờ.

Thế là cô buông tay, tay phải chống đầu Amuro Tooru, tay trái chống vào eo anh, khéo léo bật người dậy, cúi xuống nhìn anh và nở nụ cười rực rỡ:

"Thấu Thấu không giận nữa chứ? Vậy tôi đi bơi đây!"

Dứt lời, cô bật người xuống khỏi ghế, tung tăng chạy đi.

Còn lại một mình trên ghế, bị dỗ dành, bị ôm, rồi bị bỏ lại — Amuro Tooru · Furuya Rei: “……”

Furuya Rei đưa tay che mặt đang đỏ bừng, nghiêng người vùi đầu vào ghế bãi biển.

Quá mất mặt rồi!!!

Nhưng mà… Sơn Du đã ôm mình…

Quá mất mặt rồi!!!

Nhưng mà… Sơn Du vừa gọi mình “Thấu Thấu”, lại còn làm nũng nữa...

Furuya Rei: Ô oa, phải làm sao đây!!!

Trong khi đó, Tây Sơn Du đã bơi ra khu vực ít người, tìm một nơi sóng êm gió lặng.

Cô nổi lên, tháo túi chống nước ra và mở ra — bên trong là những phiên bản mini bơi phao của Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru, Tequila, Miyano Akemi, và Morofushi Hiromitsu.

Từng cái một nhảy "bùm bùm" xuống nước, lập tức nổi lềnh bềnh trên mặt biển.

"Ôi trời, thật không ngờ ta cũng có ngày được đi nghỉ mát ngoài bãi biển đấy."
Phao Matsuda Jinpei vừa phủi nước vừa hào hứng nói.

"Jinpei-chan, lớp trưởng, Tequila, Akemi, thi đấu không? Xem ai bơi xa hơn nào!"
Hagiwara Kenji sáng mắt, hăng hái đề nghị.

"Chơi luôn!"
Matsuda Jinpei lập tức đồng ý.

"Vô thôi!"
Date Wataru hưởng ứng.

"Tôi sẽ không thua đâu!"
Tequila cũng bơi phao qua, gia nhập.

Miyano Akemi thì mỉm cười từ chối, ngồi trên phao nhỏ chọn làm trọng tài cho trận đấu.

Chỉ vài phút sau, nhóm Matsuda Jinpei đã bơi ra xa vài mét, để lại Tây Sơn Du và Morofushi Hiromitsu ngồi cùng nhau trên biển.

Ban đầu, Tây Sơn Du còn bị mấy người kia chọc đến phát cuồng vì quá dễ thương. Một lúc sau, cô mới kịp phản ứng lại, dở khóc dở cười:

"Kenji bọn họ… thật sự không định làm phiền chúng ta nói chuyện, mà chỉ đơn giản là muốn thi đấu thật sao?"

Morofushi Hiromitsu không nhịn được cười, nói:

"Có hai lý do, nhưng ta nghĩ lý do thứ hai là chính."

Tây Sơn Du bật cười, Morofushi Hiromitsu cũng cười theo.

Hai người vừa thi bơi vừa thảo luận phản ứng kỳ lạ vừa rồi của Amuro Tooru.

Morofushi Hiromitsu nghiêm túc phân tích:

"Du này, trong bẫy mật ngọt có một chiêu gọi là ‘lùi một bước để tiến ba bước, khiến con mồi tự chui đầu vào lưới’."

"Khi muốn thu hút một người, không thể lúc nào cũng chủ động tiến tới. Phải biết cách tạo ra sự lạnh nhạt và khoảng cách đúng lúc để gợi sự chú ý và tò mò, khiến đối phương chủ động tiến lại gần."

"Cho nên, tôi nghi ngờ — Zero bây giờ chính là đang dùng chiêu này với cậu."

Tây Sơn Du bừng tỉnh, vỗ tay cái “bép”:

"Thì ra là vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro