Chương 99
Akai Shuichi gần như rơi vào trạng thái thất thần sau lời nói của Miyano Akemi, thậm chí trong khoảnh khắc còn chưa kịp suy nghĩ về câu “Tôi đã chết, là Tây Sơn Du đại nhân đã làm tôi sống lại” — rốt cuộc có hàm ý gì.
Còn người mà cô gọi là Tây Sơn Du đại nhân, lúc này đang quay mặt đi không nhìn Furuya Rei, mặt đỏ lên, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, muốn rút lại tay phải đang bị nắm lấy.
Nhưng Furuya Rei lập tức siết chặt hai tay giữ lấy tay phải của cô, khẽ vỗ nhẹ mu bàn tay, rồi nhẹ nhàng lắc lắc, như đang an ủi một đứa trẻ, thành khẩn thể hiện rằng anh sẽ không làm loạn nữa, cầu xin cô đừng rút tay lại.
Tây Sơn Du: “……”
Tây đại sư vừa tức vừa xấu hổ, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu lườm Furuya Rei một cái.
Ai ngờ, Furuya Rei đã sớm chuẩn bị sẵn dáng vẻ tội nghiệp, chỉ chờ cô quay đầu.
Kết quả, khi Tây đại sư lườm sang, trước mắt cô là hình ảnh một “Furuya Rei – cảnh sát ngầm”, với vẻ mặt ngoan ngoãn đáng thương, đôi mắt xám xanh cụp xuống, còn vô tội chớp chớp nhìn cô.
Tây Sơn Du: “……”
Cô đột nhiên nhận ra: nếu nói về khoản diễn vẻ đáng thương và vô tội, thì kỹ năng của Furuya Rei quả thực đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao.
Dù cô có cộng thêm 10 bản thân cũng không địch lại một “chiêu” của Furuya Rei.
Lúc này, Akai Shuichi cuối cùng cũng miễn cưỡng thoát khỏi tâm trạng thất thần.
Anh nhạy bén nhận ra bản thân vừa để lọt một chi tiết quan trọng, liền mở miệng hỏi:
“‘Là Tây Sơn Du đại nhân đã làm tôi sống lại’— câu này… có ý gì?”
Trong lúc đặt câu hỏi, ánh mắt anh cũng âm thầm quan sát phản ứng của Miyano Akemi, Morofushi Hiromitsu, Akai Tsutomu, Tây Sơn Du và Bourbon, đề phòng khả năng tất cả bọn họ đang cùng nhau giấu anh.
Akai Tsutomu: “……”
Khóe miệng Akai Tsutomu co giật. Ánh mắt cảnh giác, đầy nghi ngờ của đứa con trai này khiến ông vừa vui vừa bất đắc dĩ.
Nghe thấy câu hỏi của Akai Shuichi, Tây Sơn Du và Furuya Rei lập tức ngừng trò đùa, trở lại vẻ nghiêm túc. Morofushi Hiromitsu cũng đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn qua.
Miyano Akemi không ngạc nhiên khi Akai Shuichi nhanh chóng lấy lại tinh thần và bắt đầu truy tìm sự thật. Cô là người lên tiếng trước:
“Ý câu đó chính là nghĩa đen.”
“Tôi và Morofushi Hiromitsu thật ra đã chết. Là Tây đại nhân đã triệu hồi linh hồn của chúng tôi, ban cho chúng tôi một lần nữa được sống, để quay trở lại nhân gian.”
Lông mi Akai Shuichi khẽ run lên. Lại một lần nữa, chính tai anh nghe thấy từ miệng Miyano Akemi rằng cô “đã chết”. Dù thế nào đi nữa, trái tim anh vẫn không thể tránh khỏi đau đớn, đến mức nghẹt thở.
Cái chết của Akemi, không chỉ là ranh giới chia cách tình cảm giữa họ, mà còn là một vết thương sâu trong lòng anh, mãi không thể lành.
Akai Shuichi cố gắng ép mình không được suy nghĩ thêm. Anh nghiêng đầu nhìn sang Akai Tsutomu, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói không hề mang theo tình cảm phụ tử, lạnh lùng hỏi:
“Nói cách khác, huyền học… thực sự tồn tại?”
Anh không chọn hỏi Bourbon hay Tây Sơn Du mà hỏi thẳng Akai Tsutomu, bởi anh hiểu rất rõ: về những chuyện trọng đại như thế này, cha anh tuyệt đối sẽ không nói dối.
Còn Bourbon? Chưa chắc.
Bourbon có thể sẽ không nói dối, nhưng chắc chắn sẽ nhân cơ hội trêu chọc anh.
Còn Tây Sơn Du… Akai Shuichi không phải bị mù. Vừa rồi trước mặt mọi người, Bourbon còn cố ý công khai thân mật với cô ấy, anh thấy hết cả rồi.
Với mối quan hệ như vậy, anh làm sao dám tin lời Tây Sơn Du?
Akai Shuichi (thầm nghĩ): Không ngờ gã độc thân như Bourbon lại đi trước mình một bước… Thật khó chịu.
Akai Tsutomu khẽ ho một tiếng, nhìn đứa con trai bằng ánh mắt chân thành nhất, dùng giọng nói nghiêm túc nhất đáp:
“Đúng vậy. Huyền học là thật. Vị Tây đại sư này thật sự có thể khiến người chết sống lại. Tin ba đi, ba cũng mới biết chuyện này tối nay.”
Cho nên, thực sự không phải ba cố ý giấu con chuyện bạn gái cũ còn sống đâu nha…
Akai Shuichi chăm chú quan sát thần sắc của cha mình, xác nhận ông không nói dối, trong lòng không khỏi lại rơi vào trầm mặc.
Anh nhìn về phía Miyano Akemi, rồi liếc sang Morofushi Hiromitsu, cuối cùng là Tây Sơn Du. Đôi mắt xanh sẫm dần mở to, biểu cảm vốn trầm ổn cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
Nếu huyền học là thật.
Nếu cha anh nói Tây đại sư có thể khiến người chết sống lại.
Nếu bạn gái cũ anh thực sự… đã chết rồi sống lại.
Thì Bourbon đúng là ăn cứt chó mới có được vận may này!
Trong đầu Akai Shuichi lập tức xuất hiện vô số suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng chỉ đọng lại một dấu chấm than to tướng: “Bourbon đúng là quá may mắn!!”
Vị đại sư có thể hồi sinh người chết này sau khi đến Nhật, người tiếp xúc thân mật nhất lại là Bourbon — dẫn đến việc cô ấy càng nghiêng về phía Bourbon, chứ không phải phía FBI.
Sự thật này, một lần nữa khiến Akai Shuichi tổn thương sâu sắc.
À, khoan đã…
Khi cảm xúc hỗn loạn vừa hạ xuống, Akai Shuichi bỗng nhớ lại — thằng nhóc Boya, Edogawa Conan, suốt thời gian qua vẫn luôn nói với anh rằng huyền học là thật, Haibara Ai cũng thường xuyên đến nhà Tây đại sư. Chẳng lẽ… Conan và Haibara từ lâu đã biết sự thật, chỉ có mình anh là bị bịt mắt?!
Akai Shuichi khó chấp nhận thực tại tàn khốc này, không nhịn được hỏi Tây Sơn Du:
“Vậy… Edogawa Conan nói huyền học là thật, là vì nhóc ấy cũng biết chuyện sống lại này?”
Haibara Ai thì không cần hỏi — chắc chắn cô đã nhận ra thân phận của Akemi, nếu không cũng sẽ không đột nhiên châm chọc anh đủ kiểu.
Tây Sơn Du lúng túng trả lời:
“À… chuyện đó… Conan thực ra vẫn chưa biết vụ sống lại, nhưng cậu nhóc đúng là đã thấy một vài thứ. Ví dụ như… ừm, vong hồn người chết bay lượn chẳng hạn.”
Akai Shuichi: “……”
Anh bỗng nhớ lại — từ rất lâu trước đây, Edogawa Conan từng nhiều lần nói với anh rằng mình đã thấy các oan hồn bay lơ lửng giữa trời lúc nửa đêm, và thậm chí còn bay tới bay lui không ngừng.
Akai Shuichi: “…………”
Cho nên, lẽ ra anh đã có thể tiếp cận chân tướng từ sớm.
Lẽ ra anh đã có thể gặp lại Akemi sớm hơn.
Thậm chí có thể thuyết phục cô quay về bên anh, khi cô còn chưa hoàn toàn dứt tình.
Nhưng chỉ vì sự cố chấp mù quáng vào khoa học, vì không chịu tin vào huyền học… tất cả đều bỏ lỡ hết rồi.
Bỏ lỡ
Hết rồi
Akai Shuichi: “……”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh một lần nữa rơi vào bóng tối, rồi… cứng đờ như tượng đá, cuối cùng “rắc rắc” nứt toạc tan thành bụi.
Akai Tsutomu, Miyano Akemi, Morofushi Hiromitsu, Tây Sơn Du, Furuya Rei: “……”
Furuya Rei lập tức bật cười chế giễu, nhưng bị Tây Sơn Du véo một cái vào tay, đành phải đổi sang kiểu… cười nhạo không phát ra tiếng.
Morofushi Hiromitsu thì không dám cười thẳng, chỉ khẽ ho một tiếng để che giấu tiếng cười quá rõ ràng của osananjimi, không muốn khiến đồng đội đang thất tình thêm khó chịu.
Đồng đội hợp tác · Akai Tsutomu, thì chỉ biết thương cảm nhìn đứa con trai mình, thở dài bất đắc dĩ.
Ông không bị tiếng cười của Furuya Rei chọc giận, chỉ là… thấy con đường tình cảm của con trai mình, sao mà trắc trở đến thế.
Miyano Akemi vốn đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng Akai Shuichi lại cứ “làm trò” trước mặt cô, hết lần này đến lần khác tự mình phá vỡ hình tượng FBI vững vàng, ổn định, tự tin, khiến cô cũng không kìm được mà để lộ biểu cảm kỳ lạ. Ánh mắt khi nhìn Akai Shuichi, đã dần trở nên… khó nói thành lời.
Tây Sơn Du chỉ liếc mắt một cái đã thấy được biểu cảm của Miyano Akemi, lập tức hoàn toàn hiểu được tâm trạng của cô ấy.
Chẳng phải cảm giác đó rất giống với việc cô, sau khi tiếp xúc thực tế với Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Morofushi Hiromitsu, Date Wataru và Furuya Rei, phát hiện ra rằng ánh hào quang của những “nam thần bước ra từ truyện tranh” thật ra chỉ là... ảo tưởng hay sao?
Thì ra, chính con người thật của họ phức tạp hơn trong truyện tranh rất nhiều. Khi ở bên nhau lâu, cơ bản là không ai có thể giữ được cái "vỏ bọc nam thần" nữa.
Ví dụ như Matsuda Jinpei – người từng là hình mẫu lý tưởng “nam thần lạnh lùng”, giờ hóa ra lại là một chú Husky phá nhà, khiến ai cũng tức đến mức muốn đánh anh ta.
Ví dụ như Morofushi Hiromitsu – từng an ủi Sera Masumi đầy dịu dàng tại trạm tàu điện, thì thực chất lại là một kẻ "phúc hắc". Luôn giữ nụ cười hiền hòa khi buông ra những câu nói đáng sợ, lại còn giỏi giăng bẫy, âm thầm chia rẽ nội bộ, cuối cùng vẫn cười tươi rói mà giành chiến thắng.
Hay như Furuya Rei – người sở hữu ba gương mặt đỉnh cấp của “nam thần đỉnh lưu”, thật ra lại chẳng chỉ có ba gương mặt, mà là có thể tùy lúc biến hóa thành vô số loại tính cách! Khiến người khác hoàn toàn không biết phải đối phó thế nào!
Tây Sơn Du nghĩ tới đây, lại không nhịn được mà liếc Furuya Rei một cái.
Furuya Rei cảm nhận được ánh mắt ấy, lập tức thu hồi biểu cảm chế nhạo Akai Shuichi. Khi quay đầu lại nhìn Tây Sơn Du, đã lại trở thành dáng vẻ vô tội.
Anh còn nghiêng đầu, mái tóc vàng khẽ lay động, tận dụng triệt để vẻ ngoài điển trai để khiến người khác mềm lòng.
Tây đại sư: “…A.”
Đúng là đàn ông.
Lúc này, Akai Shuichi cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần từ cú sốc lớn. Anh gạt bỏ hết những cảm xúc suy sụp trong lòng, bắt đầu hỏi đến vấn đề quan trọng nhất — cũng là điều mà anh lẽ ra phải quan tâm nhất từ đầu:
Liệu đại diện của FBI là anh, đại diện của MI6 là Akai Tsutomu, đại diện cảnh sát Nhật Bản là Bourbon và Morofushi Hiromitsu, và đại diện cho lực lượng huyền học cùng lập trường của Z quốc là Tây Sơn Du — có thể hợp tác, tập hợp toàn bộ sức mạnh để cùng nhau tiêu diệt tổ chức hay không?
Tây Sơn Du, Furuya Rei, Akai Tsutomu và những người còn lại rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện trước đó họ đã hợp tác rất nhiều lần, đạt được vô số thành quả.
— Điều này tuyệt đối không thể nói ra. Nếu nói ra, Akai Tsutomu sẽ thấy xấu hổ vì “chơi riêng” mà không dẫn theo con trai, còn Furuya Rei – người từng tham gia tiệc trà ở nhà Kudo – cũng sẽ thấy không mấy đường hoàng. Mọi người đều ngại ngùng, thôi thì cứ coi như chưa từng có gì cả.
Vì vậy, Tây Sơn Du, Furuya Rei và Akai Tsutomu đều đồng loạt tỏ ra như đây là lần đầu tiên họ đàm phán hợp tác với Akai Shuichi, cùng anh tiến hành nói chuyện sâu hơn.
Akai Shuichi trơ mắt nhìn mấy người kia diễn trước mặt mình, lại khổ nỗi không phải kiểu người thích lật tẩy người khác, chỉ có thể nhịn, nhịn đến mức tâm trạng càng lúc càng bực bội.
Miyano Akemi đứng bên cạnh im lặng quan sát, trong lòng bỗng sinh ra một chút thương cảm cho người bạn trai cũ này.
Ba bên đàm phán, hai bên kia đã là cộng sự lâu năm, ăn ý vô cùng. Chỉ có một mình Akai Shuichi là “tân binh” bị chèn ép, vị bạn trai cũ của cô đúng là không dễ dàng chút nào.
Nhưng… chuyện này thì liên quan gì đến cô? Miyano Akemi nâng chén trà, bình thản nhấp một ngụm.
Cô chẳng qua chỉ là một cấp dưới nho nhỏ của Tây đại nhân. Chuyện hợp tác thế nào, tự nhiên đã có Tây đại nhân quyết định, cô chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được.
Cuộc nói chuyện kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó ba bên liên tục dò xét, đào hố, mặc cả, thoả hiệp… không biết đã diễn bao nhiêu màn kịch.
Dĩ nhiên, “hợp tác là hợp tác”, không ai có khả năng đem hết kế hoạch thật sự của mình ra khai báo.
Ví dụ như Akai Tsutomu, ông ta chỉ lướt qua hai hành động không quan trọng tiếp theo của MI6 mà thôi.
Còn Akai Shuichi thì kể về việc anh và Edogawa Conan gần đây đang điều tra một tổ chức tình báo, nói FBI vẫn đang theo dõi động tĩnh, chờ thời cơ — hoàn toàn không tiết lộ bất kỳ thông tin trọng yếu nào.
Về phía Tây Sơn Du, Furuya Rei, Morofushi Hiromitsu và Miyano Akemi thì càng qua loa. Chỉ nói một câu:
“Bourbon hiện đang phối hợp với Pisco, cố gắng giành được lòng tin của Rum và Boss, để thu thập thêm thông tin tình báo.”
Một câu nói đã ứng phó trọn vẹn cha con nhà Akai Shuichi và Akai Tsutomu.
Còn chuyện “cả nhóm đang lấy đề nghị lớn mật của Tây Sơn Du làm trung tâm, tích cực tìm cách gài bẫy Karasuma Renya, đồng thời lợi dụng ông ta để thâm nhập sâu hơn vào tổ chức, ảnh hưởng hành động toàn cục” thì — không ai hé răng nửa lời.
Sau khi đàm phán kết thúc, Akai Shuichi và Akai Tsutomu không nán lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Khi Tây Sơn Du và Morofushi Hiromitsu tiễn hai cha con ra tận cổng biệt thự, Furuya Rei còn cố tình đeo mặt nạ giả tạo, mỉm cười chúc một câu:
“Chúc hai người… đêm nay có một giấc mơ đẹp.”
Mọi người: “……”
Mơ đẹp? Là ác mộng thì có!
Ít nhất, với Akai Shuichi mà nói, đêm nay chắc chắn là một đêm đầy ác mộng. À không đúng, đêm nay anh ấy có ngủ nổi hay không… cũng còn là vấn đề đấy.
Tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Akai Shuichi, đầy thương hại.
Akai Shuichi: “……”
Anh cuối cùng cũng liếc nhìn Miyano Akemi một cái, rồi lặng lẽ quay người, dẫn đầu bước ra cổng biệt thự, đơn độc biến mất vào màn đêm.
“Ai…” – Akai Tsutomu thở dài đầy lo lắng, vội vàng đuổi theo con trai.
Về phần ông sau đó đã an ủi con trai thế nào, còn đưa ra đề nghị:
“Shuichi, hay là con nghỉ việc đi, rồi giúp Z quốc truy bắt vài tên tội phạm bỏ trốn ra nước ngoài, lấy đó làm thành ý để xin nhập cảnh vào Z quốc?”
Akai Shuichi lặng lẽ đá đá viên đá dưới chân, không nói lời nào, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đề nghị của cha. Còn Tây Sơn Du, Furuya Rei, Miyano Akemi và những người khác thì hoàn toàn không hay biết.
Biệt thự – phòng khách.
Sau khi tiễn khách, Tây Sơn Du vội nói một tiếng “Ngủ ngon” với Morofushi Hiromitsu và mấy người còn lại, rồi nhanh chóng chạy lên lầu hai, không cho Furuya Rei chút cơ hội nào giữ cô lại.
Furuya Rei tiếc nuối nhìn theo bóng cô biến mất, đành cười với Morofushi Hiromitsu và Miyano Akemi, chúc họ ngủ ngon rồi cũng quay về phòng mình.
Chỉ là, sau khi vào phòng, anh không đi rửa mặt nghỉ ngơi, mà thay bộ vest xám đại diện cho cảnh sát, lặng lẽ đứng trước gương chỉnh lại cà vạt.
Anh bước đến cửa sổ mở hé, nhìn ra màn đêm ngoài kia, trong lòng bỗng có chút ngẩn ngơ.
Từ vị trí này, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy bãi cỏ mà chiều nay anh và Du đã cùng Haro vui đùa. Như thể vẫn còn nghe được tiếng Du cười vang và tiếng Haro sủa vui vẻ. Thậm chí, nơi chóp mũi, như vẫn còn phảng phất mùi cỏ xanh mà Du từng dùng để đan mũ cho hai người.
Chỉ là… những buổi chiều hạnh phúc ấy, liệu anh còn có thể có bao nhiêu lần?
Tối nay, anh đã cười nhạo Akai Shuichi vì cú sốc quá lớn, tận mắt chứng kiến tất cả niềm hy vọng tan thành bong bóng, cảm thấy người kia bất lực đến đáng thương.
Nhưng… bản thân anh chẳng phải cũng giống như vậy sao?
Điều khác biệt duy nhất là — hắn chỉ may mắn hơn Akai Shuichi một chút. Hắn vẫn còn một lần cơ hội để đánh cược, và hắn cũng đủ dũng cảm để đặt cược vào tia hy vọng mong manh đó mà thôi.
“Cốc cốc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Chưa đợi Furuya Rei lên tiếng mời, Morofushi Hiromitsu đã đẩy cửa bước vào, sau đó lập tức đóng chặt lại.
“Hiro.” Furuya Rei nghiêng người nhìn người bạn thời thơ ấu, dường như đã đoán được lý do anh đến.
Morofushi Hiromitsu tiến đến gần, thở dài một hơi:
“Zero, cậu hẳn đã đoán được tớ muốn hỏi gì rồi chứ?”
Furuya Rei mỉm cười, không nói gì.
Morofushi Hiromitsu vẫn chưa yên tâm, lại hỏi:
“Zero, cậu thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Vấn đề thân phận và nghề nghiệp giữa cậu và Du, cậu định giải quyết thế nào? Cậu chắc chắn không cần tớ với Hagiwara giúp đỡ gì sao?”
Furuya Rei nở nụ cười dịu dàng, nhìn anh, giọng điềm tĩnh:
“Ừ, tớ đã nghĩ xong cả rồi. Cậu cứ yên tâm đi.”
Nhưng Morofushi Hiromitsu nhìn vẻ mặt bình thản lúc này của cậu bạn, trong lòng vẫn có cảm giác bất an mơ hồ — cảm thấy có gì đó không ổn, mà lại không nói rõ được là ở đâu.
Khi Morofushi Hiromitsu còn đang lưỡng lự, Furuya Rei đã đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài:
“Thôi được rồi, Hiro, đừng lo cho tớ nữa. Mau đi ngủ đi, mai chẳng phải còn phải tiếp nhận công việc kiểm tra từ Matsuda bọn họ sao?”
Morofushi Hiromitsu vẫn chưa yên tâm, vừa bị đẩy vừa quay đầu lại dặn:
“Zero, cậu mới là phải cẩn thận. Tối nay bên phía cảnh sát còn có nhiệm vụ, nhất định phải chú ý đấy. Với cả, nhớ ăn chút gì trước khi ra ngoài. Trước đó Du đã nhờ bạn em ấy ở Z quốc gửi sang một thùng lớn đồ ăn nhanh không có chất bảo quản, sợ cậu phải đi làm ban đêm không kịp nấu cơm, đói bụng mà ra ngoài.”
“Matsuda trước đó còn lén nếm thử, nói là ngon lắm! Hắn còn ghen tị, cả buổi chiều cứ cằn nhằn với Hagiwara…”
“Thật sao?!”
Morofushi Hiromitsu còn chưa nói hết, Furuya Rei đã phấn khích ngắt lời:
“Chúng đâu rồi? Tại sao mấy cậu không nói với tớ sớm hơn?”
“À, chuyện đó thì…” Morofushi hơi tránh ánh mắt, rồi rất nhanh quay lại, nở nụ cười tỉnh bơ:
“Tại vì bọn tớ thật sự quá ghen tị. Ai bảo Du lại chỉ chuẩn bị riêng cho cậu chứ. Nên tụi tớ cố tình… không nói gì cả.”
Furuya Rei: “……”
Nghe vậy tức là, nếu tối nay cậu không phải có nhiệm vụ, có khi mấy người kia còn định ém nhẹm cho đến khi lén ăn hết một nửa mới khai thật!
Furuya Rei vừa tức lại vừa buồn cười, bèn phàn nàn:
“Du đã đối xử với mấy cậu tốt thế cơ mà, tớ còn phát ghen với mấy người nữa đấy. Vậy mà mấy cậu còn ghen với tớ?”
Cậu có gì đáng để ghen tị chứ? Đến giờ còn chưa hẹn hò thành công với Du lấy một lần!
Còn mấy người kia thì sao? Đã được ở bên Du bao lâu rồi. Trước đây còn có thể đưa Du đi học, cùng nhau dạo phố…
Nghĩ đến đó, Furuya Rei thấy trong lòng càng chua xót.
Morofushi Hiromitsu bị trách móc mà hơi ngượng, khẽ ho một tiếng rồi ra vẻ khuyên nhủ:
“Khụ… Zero à, thật ra Du là người rất dễ mềm lòng. Trước kia mỗi lần Matsuda làm gì khiến cô ấy nổi giận, chỉ cần thật lòng xin lỗi là cô ấy liền nguôi ngay.”
“Cho nên…” Morofushi Hiromitsu liếc cậu một cái đầy ẩn ý: “Cậu hiểu ý tớ rồi chứ?”
Furuya Rei vốn đã biết tính cách này của Du, nhưng bị Morofushi Hiromitsu nói như vậy, trong đầu cậu bỗng nảy ra một ý tưởng mới về cách tiếp cận Du.
Không thể chờ đợi thêm, Furuya Rei lập tức đẩy bạn ra sau lưng, nhanh chóng bước về phía cầu thang:
“Tớ biết rồi! Được rồi, Hiro, ngủ sớm đi. Ngủ ngon!”
Morofushi Hiromitsu trố mắt nhìn cậu sắp lao xuống lầu, đành phải đứng ở đầu cầu thang hét với theo:
“Đồ ăn ở tủ bếp sâu nhất bên trong đấy, bên ngoài có dán nhãn hướng dẫn sử dụng, nhớ làm đúng các bước nhé!”
“Biết rồi!” Giọng Furuya Rei vọng từ xa lại, hiển nhiên đã chạy thẳng vào bếp.
Morofushi Hiromitsu bật cười lắc đầu. Vừa định quay về phòng thì chợt nhớ ra điều gì, anh liền quay lại gõ nhẹ cửa một căn phòng khác.
“Du, em ngủ rồi à?”
Tầng dưới, trong bếp.
Furuya Rei đã nhanh chóng tìm đến chiếc tủ sâu nhất.
Cậu ngồi xổm xuống, mở cánh tủ ra, lập tức thấy bên trong được xếp ngay ngắn các hộp thực phẩm, mỗi hộp đều có nhãn viết tay bằng tiếng Z do chính Tây Sơn Du dán:
“Bữa khuya cô đơn – mì trộn tương.”
“Bữa khuya cô đơn – cơm sườn.”
“Bữa khuya cô đơn – gà Cung Bảo với cơm đĩa.”
Ở giữa còn có một tờ giấy note lớn:
“Jinpei-chan cấm ăn vụng! ╭(╯╰)╮”
Furuya Rei lập tức bật cười — nụ cười tươi sáng mà dịu dàng, như cuốn trôi hết mọi ưu phiền lặng lẽ bám lấy cậu trước đó.
A… đúng là… Furuya Rei khẽ ho một tiếng để ngăn bản thân cười quá to. Cảm giác giống hệt như được một cô bạn gái dễ thương, ngọt ngào chăm sóc đầy yêu thương.
Furuya Rei đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ngón tay qua từng nhãn dán, như thể đang nhìn thấy dáng vẻ Du khi nghiêm túc viết từng dòng chữ ấy. Đôi mắt cậu trở nên dịu dàng đến lạ.
Đúng lúc đó, phía cửa bếp bỗng truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Furuya Rei nghiêng người, nhô đầu từ sau cánh tủ lên nhìn ra — thì thấy Tây Sơn Du đang lặng lẽ đứng ở cửa, lén nhìn vào bên trong.
Ánh mắt hai người chạm nhau — mặt Tây Sơn Du lập tức đỏ bừng, vội vàng thụt đầu trở ra.
Không khí chỉ còn vang lên tiếng cô nàng cuống quýt để lại:
“Chỗ đó không có chất bảo quản đâu, nên mở ra rồi thì nhớ ăn ngay nhé, không là hỏng đấy!”
Furuya Rei bật cười khẽ, tim đập nhanh hơn, mặt cũng hơi nóng lên.
Cậu biết rõ, lúc này đáng lý nên kìm lại xúc động trong lòng để tránh làm Du hoảng sợ. Nhưng cảm xúc vừa trỗi dậy lại quá mạnh mẽ, khiến Furuya Rei không kìm được mà giơ tay lên, gõ cộp một cú vào cánh tủ, rồi giả vờ kêu đau:
“A, đau!”
Quả nhiên, Tây Sơn Du lập tức ló đầu vào, lo lắng hỏi:
“Anh làm sao thế?!”
Furuya Rei cố ý tỏ vẻ tủi thân nói:
“Không cẩn thận đụng trúng đầu rồi, Du ơi, đau quá đi mất…”
“Sao anh lại bất cẩn thế chứ.” Tây Sơn Du cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, bước nhanh vào bếp, lo lắng định xem thử người nào đó bị đụng vào đầu có sao không.
Nhưng khi cô đến nơi cuối bếp, mới phát hiện — cánh tủ sớm đã được đóng lại.
Furuya Rei đang ngồi trên sàn, ngẩng đầu cười rạng rỡ nhìn cô.
Tây Sơn Du thoáng sững người, chưa kịp phản ứng, Furuya Rei đã đưa tay ra, nắm lấy tay cô thật chặt, giọng dịu dàng gọi:
“Du.”
Tây Sơn Du hoàn hồn lại, mặt hơi ửng hồng, ánh mắt chợt tránh đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Furuya Rei. Cô ngập ngừng hỏi:
“Gì vậy?”
Furuya Rei không trả lời, cánh tay đột nhiên siết lại.
Tây Sơn Du còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ngã vào lòng cậu, ngồi ngay trên đùi, bị ôm thật chặt trong vòng tay.
Tây Sơn Du: “……”
Cô hết cách để nói rồi. Cô cảm thấy quãng đường dài nhất đời mình từng đi qua — chính là kịch bản mà Furuya Rei tự biên tự diễn.
Furuya Rei ôm chặt lấy eo cô, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng ấm phả lên làn da mịn màng, còn vô tình cọ nhẹ lên, để lại cảm giác tê dại vừa mềm vừa ấm.
Toàn thân Tây Sơn Du cứng đờ, không dám cử động, gò má ửng hồng, ánh mắt vì thẹn thùng mà hơi ngấn nước, tay cô lơ lửng giữa không trung, nhất thời không biết phải đặt vào đâu.
Furuya Rei cúi đầu, từng tiếng gọi khẽ:
“Du… Du…”
Âm thanh vốn trong trẻo, giờ đây lại trầm khàn đầy cảm xúc, mang theo khao khát, nài nỉ, cố chấp… Như những đợt sóng vỡ tan băng giá, cuộn trào mãnh liệt, hoàn toàn phơi bày trước mắt Tây Sơn Du.
Tây Sơn Du ngẩn người. Đây là lần đầu tiên — không, phải nói là lần thứ hai kể từ lần cô say rượu — cô rõ ràng cảm nhận được rằng, người đang ôm cô, Furuya Rei, thích cô.
Không, có lẽ phải nói là… còn hơn cả “thích”.
Chỉ là, hết lần này tới lần khác cô đều từ chối, khiến Furuya Rei chẳng dám thể hiện cảm xúc thật của mình, chỉ có thể kìm nén dưới đáy lòng. Mãi đến khi không thể chịu đựng thêm, mới bất chợt bộc lộ ra một chút, để cô cảm nhận được.
Tây Sơn Du lặng thinh.
Cô biết, lẽ ra bây giờ mình nên kiên quyết đẩy Furuya Rei ra, một lần nữa từ chối lạnh lùng, nói rõ rằng cậu không nên tiếp tục — bởi vì giữa họ sẽ không có kết quả.
Thế nhưng, khi cảm nhận được hơi ấm cơ thể cậu, cái ôm siết chặt đầy khát khao, nghe giọng nói khẽ vang bên tai, mềm mại, nũng nịu, khẩn thiết, chan chứa bao cảm xúc gọi tên mình… Trái tim cô bắt đầu dao động.
Cô nhớ lại suốt thời gian qua, mỗi lần cô cố tỏ ra lạnh nhạt, Furuya Rei vẫn kiên định không buông tay. Dù bị từ chối, cậu vẫn không ngừng tiếp cận, ánh mắt luôn kiên quyết như vậy…
Đột nhiên, cô thấy lòng mình nhói đau.
Cô thật sự… không muốn làm anh tổn thương.
Tất cả những gì cô hy vọng — là anh có thể sống hạnh phúc, vui vẻ.
Tây Sơn Du bất chợt dang hai tay, ôm lấy Furuya Rei, sau đó giơ nắm đấm nện một cái đầy giận dỗi vào lưng cậu, tức tối nói:
“Furuya Rei! Sao anh lại cố chấp như vậy chứ?!”
Buông tay không được sao? Chẳng phải chỉ cần mỗi người lùi một bước, giữ quan hệ bạn bè thôi là được rồi sao?
Biết rõ phía trước là vực sâu vạn trượng, đầy rẫy khó khăn… Sao anh vẫn cứ muốn bước tới, không chịu quay đầu? Cứ phải đâm đầu vào đến khi đầu vỡ máu chảy mới chịu dừng lại sao?!
Furuya Rei ôm chặt cô, vùi đầu vào cổ, giọng nghèn nghẹn:
“Anh chính là cố chấp như vậy đấy. Anh sẽ không buông tay đâu. Dù chết… cũng không!”
Nghe vậy, lòng Tây Sơn Du như bị khuấy lên, hốc mắt nóng lên, ánh mắt mờ đi vì nước.
Cô chớp mắt để nước mắt tan ra, rồi cũng tựa đầu vào vai Furuya Rei, khẽ lẩm bẩm:
“Furuya Rei, anh thật là người dai dẳng nhất mà tôi từng gặp đấy…”
Trước kia mỗi lần cô từ chối những người theo đuổi khác, họ đều cư xử rất đúng mực, biết giữ lễ nghĩa và khoảng cách — để không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia tộc. Một khi bị từ chối, họ sẽ rút lui ngay, không ai làm phiền cô nữa.
Chỉ có anh — Furuya Rei.
Không sợ bất cứ điều gì, cũng chẳng chịu buông tay.
Furuya Rei dường như bật cười khẽ, hoặc có lẽ là không, chỉ nghe giọng nói dịu dàng vang bên tai:
“Vì em là người dễ mềm lòng nhất mà, Du.”
Furuya Rei, tổ trưởng đội cảnh sát ngầm, từng ẩn mình nhiều năm trong tổ chức mà không bị phát hiện. Trước khi gặp Edogawa Conan, chưa một lần bị nghi ngờ — thậm chí còn được Rum xem như tâm phúc.
Làm sao cậu có thể không nhận ra cảm xúc chân thật của một người?
Cậu đã diễn qua quá nhiều vai, phân tích qua quá nhiều tâm lý. Không ai hiểu rõ hơn cậu rằng — cô gái cậu thích, khi đối mặt với mình, dịu dàng biết bao, và không muốn làm cậu tổn thương đến nhường nào.
Cô luôn vô thức che chở cậu, cũng như cậu luôn muốn bảo vệ cô.
Cô hy vọng cậu có thể sống vui vẻ, hạnh phúc. Và cậu… cũng mong cô có thể sống không ưu phiền, không gánh nặng.
Chỉ khác ở chỗ — Du luôn nghĩ rằng niềm vui và hạnh phúc của Furuya Rei nên đến từ người khác.
Còn Furuya Rei thì hy vọng, từ nay về sau trong cuộc đời cô, sẽ luôn có vị trí của cậu, để tự tay mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trao cho cô.
Hai người lặng lẽ ôm nhau thật lâu, chẳng ai nói gì thêm. Bầu không khí tĩnh lặng làm dịu đi mọi xúc cảm hỗn loạn và bốc đồng vừa rồi.
Tây Sơn Du khẽ giơ tay đấm nhẹ vào vai Furuya Rei, lầm bầm:
“Thôi được rồi, mau đi ăn cơm đi. Không là muộn mất.”
Furuya Rei lười biếng kéo dài giọng, rõ ràng là không cam lòng:
“Biết rồi mà…”
Sau đó, cậu ngẩng đầu, nhanh như chớp “chụt” một cái lên trán Tây Sơn Du.
Tây Sơn Du ngẩn người ra, còn chưa kịp phản ứng, Furuya Rei đã nghiêm túc nói:
“Là hôn chúc ngủ ngon đấy. Mong đêm nay Du sẽ có một giấc mơ đẹp. Nếu mơ thấy anh nữa thì càng tốt.”
Tây Sơn Du trừng lớn mắt nhìn anh, nắm tay siết chặt, có dấu hiệu chuẩn bị ra đòn.
Furuya Rei lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, tỏ ra vô cùng uỷ khuất:
“Anh còn phải đi làm nhiệm vụ nữa, đêm nay không được ngủ… tội nghiệp quá đi mà…”
Tây Sơn Du: “……”
Cô vừa thẹn lại vừa giận, trong lòng giằng co dữ dội giữa việc đấm Furuya Rei hay tha cho cậu.
Cuối cùng, cô chỉ đành giận dữ vò loạn mái tóc vàng trước mặt:
“Anh đúng là… thật là… Làm nhiệm vụ nhớ chú ý an toàn đấy, hừ!”
Tây Sơn Du mặt đỏ bừng, tức giận bỏ đi. Rốt cuộc vẫn không nỡ nói ra câu kia:
“Anh đúng là được voi đòi tiên, làm người ta muốn đánh quá đi mất!”
Furuya Rei nhìn theo bóng lưng cô biến mất ở cửa phòng bếp, đôi mắt xám xanh cong cong vì cười, lẩm bẩm tự nói:
“Vì thời gian chẳng còn bao nhiêu nữa… Anh không muốn vì quá giữ lễ mà đánh mất người mình yêu.”
Thời gian dần trôi. Ba ngày sau khi Akai Shuichi đột nhập vào biệt thự, mùa hạ cuối cùng cũng kết thúc, bất ngờ chuyển sang đầu thu.
Tây Sơn Du đã chờ rất nhiều ngày, mô hình linh hồn của Gin và Vermouth cuối cùng cũng bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh.
Trước đó, khi hai người vừa chết, Tây Sơn Du cảm nhận được trạng thái linh hồn của họ vốn có thể sớm phục hồi, nhưng suốt thời gian sau đó lại vẫn không tỉnh lại.
Tây Sơn Du đã tra đi tra lại nhiều lần, cuối cùng mới xác nhận được nguyên nhân khiến họ chậm trễ hồi sinh — hóa ra là do bản thân họ vô thức kháng cự việc sống lại!
Nói cách khác, Gin và Vermouth, ngay khoảnh khắc tử vong, đã hoàn toàn không muốn sống lại. Họ thật sự đã chết một cách dứt khoát, không hề luyến tiếc gì với cuộc sống trước kia.
Tây Sơn Du vô cùng kinh ngạc. Với Vermouth, cô còn có thể hiểu được — mẹ nuôi của Conan từ lâu đã chán ngán cuộc sống, từng là đối tượng thử nghiệm trong xưởng rượu, tuy ngoài mặt sống tự do giữa nhân gian nhưng kỳ thực trong lòng đã nguội lạnh.
Nhưng còn Gin — tên chiến sĩ thi đua số một của tổ chức — tại sao lại không muốn sống nữa?!
Tây Sơn Du cân nhắc rất lâu, sau đó đi hỏi Pisco. Cuối cùng, cô cũng rút ra được kết luận.
Sự kháng cự của Gin… đến từ chính bản tính của hắn.
Tên sát thủ này không chỉ là một công cụ giết chóc lạnh lùng bậc nhất, mà còn là một kẻ vô cùng kiêu ngạo.
Với Gin mà nói, bị giết đồng nghĩa với thất bại, và nếu hắn còn sống, vậy chắc chắn là rơi vào tay kẻ địch, điều chờ đợi hắn sẽ chỉ là thẩm vấn, tra tấn, và cuộc sống tù đày. Đó là điều hắn không bao giờ chấp nhận.
So với kiểu tồn tại bị Gin coi là nỗi nhục, hắn thà chết còn hơn.
Vì vậy, linh hồn của Gin không ngừng kháng cự việc sống lại, nhất quyết không muốn tỉnh dậy.
Thế nhưng, linh hồn dù mạnh đến đâu cũng không thắng nổi công nghệ hồi sinh của thế giới này. Sau nhiều ngày chống cự, cuối cùng Gin và Vermouth vẫn bị ép mở mắt, bị “bắt buộc” chấp nhận sống lại, thề trung thành với cấp trên mới, rồi trở lại hình dạng ban đầu, bắt đầu kiếp sống mới.
Chỉ có điều — cuộc sống mới của hai “công nhân” xưởng rượu này… chẳng mấy êm đềm.
Đặc biệt là Gin, cuộc sống của hắn thật sự cực kỳ khổ sở.
Trong biệt thự, người nhà nào cũng có thù với hắn:
Pisco có ân oán với hắn.
Miyano Akemi từng bị hắn ép chết.
Furuya Rei thì căm ghét hắn ra mặt.
Morofushi Hiromitsu không ưa hắn.
Calvados và Tequila thì đứng hẳn về phía Pisco, lười đếm xỉa tới hắn.
Matsuda Jinpei thì lúc nào cũng châm chọc, móc mỉa hắn.
Hagiwara Kenji và Date Wataru thì từ chối giao tiếp.
Còn Gin? Đâu phải dạng dễ chịu gì. Ngoài việc miễn cưỡng giữ lễ với Tây Sơn Du vì lời thề trung thành, hắn vẫn đối xử cực tệ với những người khác.
Thậm chí, vì lời nói quá mức cay nghiệt, hắn thường xuyên châm lửa gây gổ với Furuya Rei, Pisco, Akemi và Matsuda Jinpei — để rồi kết thúc bằng… bị cả hội xúm lại đánh một trận.
Tây Sơn Du: “……”
Cô nhìn tên chiến sĩ thi đua ấy ngày càng sống như bị đày đọa, mặt mũi lạnh lùng soái khí ngày nào giờ ngày nào cũng bầm dập, đến mức cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
So với Gin, Vermouth rõ ràng sống “dễ thở” hơn nhiều.
Chỉ là… cô có một chút “ghét” Furuya Rei.
Ghét việc mình từng nghĩ rằng Bourbon cũng giống cô, đầy tình cảm với thiên sứ, để rồi phát hiện ra — mình đã mù mắt.
Người mà Vermouth hay cãi nhau nhất là Calvados.
Không, phải nói đúng là Calvados luôn muốn cãi nhau với Vermouth.
Còn Vermouth? Cô chỉ nằm ườn trên ghế sofa, lười biếng chơi tóc xoăn vàng, bâng quơ trêu chọc Calvados. Mỗi lần khiến hắn đỏ mặt ngượng ngùng, cô lại bồi thêm vài câu độc địa khiến Calvados tức đến phát khóc.
Vì cái tính cách thích trêu người, lại cố tình khiến người khác khóc như đùa giỡn, nên Vermouth không được lòng đám Matsuda Jinpei, Morofushi Hiromitsu, Pisco hay Tequila.
Chỉ có Hagiwara Kenji là luôn hợp rơ với Vermouth, hai người nói chuyện cực hợp. Mà mỗi lần đã “vào gu”, cuộc trò chuyện lại chuyển sang chủ đề kỹ thuật yêu đương, kéo luôn cả Furuya Rei và Date Wataru qua ngồi hóng, yên lặng lắng nghe.
Mỗi lần như vậy, Vermouth luôn không khách khí mà lườm Furuya Rei một cái rõ sắc:
“Tôi đây không rảnh dạy đồ Bourbon rác rưởi kỹ năng yêu đương.”
Furuya Rei liền lấy điện thoại ra, lật đến ảnh chụp của Edogawa Conan và Mori Ran, đưa lắc lư trước mặt Vermouth, cười toe toét.
Vermouth: “……”
Vermouth nghiến răng ken két, hận không thể một đao chém chết Bourbon, nhưng cuối cùng vẫn phải nén giận mà bắt đầu truyền thụ kỹ năng yêu đương cho tên Bourbon đáng ghét, chỉ vì muốn biết tình hình gần đây của thiên sứ.
Tây Sơn Du âm thầm che mắt, biểu cảm như muốn nói: “Tôi không nhìn thấy gì hết.”
Cô coi như đã nhìn rõ — hễ Furuya Rei đối đầu với Gin và Vermouth, là lập tức chuyển sang chế độ Bourbon — chuyện có liên quan tới hai người này, hắn chẳng bao giờ chịu nhường bước.
Mỗi ngày đều như chiến sĩ tiên phong trên tuyến đầu “chọc tức chết Gin và Vermouth”.
Chỉ có điều, Tây Sơn Du không biết — không chỉ Furuya Rei luôn muốn chọc tức Gin và Vermouth, mà hai kẻ chiến sĩ thi đua và phản bội ấy cũng luôn muốn chọc điên Bourbon đáng chết này.
Cho đến một ngày, trong nhà chỉ còn lại ba người: Furuya Rei, Gin và Vermouth. Những người khác đều đã ra ngoài.
Cả ba cùng ngồi trong phòng khách: Furuya Rei đang băng bó vết thương cho mình, Gin xem lịch công việc ngày mai trên điện thoại, Vermouth vừa lướt tin tức một lúc liền khóa màn hình lại, là người đầu tiên mở màn "cuộc chiến".
Cô quay sang nhìn Furuya Rei, vẻ mặt đầy châm chọc, cười lạnh:
“A, Bourbon, tôi thật không ngờ cậu lại là người ngây thơ đến thế.”
“Cậu muốn ở bên Tây đại nhân — người sở hữu sức mạnh gần như thần thánh? Vậy ít nhất cũng nên xem xem cô ấy có chấp nhận con người thật của cậu không đã.”
Vermouth nở nụ cười mê hoặc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, từng chữ cất lên đầy sắc bén:
“Không có kẻ nằm vùng nào mà tay không dính máu. Huống chi, cậu còn là người đã ẩn nấp trong tổ chức nhiều năm như vậy.”
“Cái vẻ tàn nhẫn, điên cuồng, máu lạnh, toan tính mà cậu thể hiện trong tổ chức, thật sự chỉ là diễn xuất thôi sao?”
Vermouth nghiêng người, chăm chú nhìn vào Furuya Rei đối diện, khóe môi khẽ cong:
“Hay là, bản chất cậu vốn đã có một mặt hắc ám như thế rồi, Bourbon?”
Gin vứt điện thoại lên bàn trà, ngẩng đầu, cười khinh miệt:
“Cho dù trước kia hắn không có, thì ở tổ chức từng ấy năm, sớm muộn gì cũng bị nhuốm đen rồi.”
“Một cảnh sát nằm vùng mang trong mình chính nghĩa, đôi tay dần nhuốm máu, trái tim bị bóng tối ăn mòn, cuối cùng rơi vào góc sâu tăm tối nhất… Nhưng lại tuyệt vọng khát khao một tia sáng mặt trời chói lọi.” Gin ngậm một điếu thuốc, bật lửa, khóe môi nhếch lên nụ cười băng giá:
“Bức tranh ấy thật đẹp làm sao, Bourbon.”
“Khiến tôi cũng muốn tự tay châm ngòi, cho cậu một tràng pháo hoa rực rỡ để chúc mừng.” Gin cười lạnh lẽo.
“Đúng vậy.” Vermouth nhàn nhã gõ móng tay, nở nụ cười quyến rũ:
“Tây đại nhân kia, chói sáng như ánh mặt trời. Muốn kiểu đàn ông nào mà chẳng có? Tại sao cứ phải là cậu — một kẻ nằm vùng với trái tim đã bị bóng tối nhuộm đen đến thế……”
“—— Bourbon?”
Furuya Rei cụp mắt, không biểu cảm, tiếp tục bình thản băng bó vết thương, hoàn toàn không phản ứng trước sự công kích châm chọc của hai “đồng nghiệp cũ”, như thể chẳng nghe thấy gì cả.
Cho đến khi khẩu súng lục được lắp ráp hoàn chỉnh, Furuya Rei giơ súng lên kiểm tra, rồi đột nhiên chĩa thẳng về phía Gin và Vermouth, lạnh lùng bóp cò!
“Đoàng! Đoàng!”
Đồng tử Gin và Vermouth co rút kịch liệt. Hai người lập tức nhào về phía bên sườn tránh né, nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau rát lướt ngang mặt, có cả máu chảy xuống!
Hai viên đạn sượt qua má họ, găm thẳng vào tường phía sau!
Nếu không né kịp... e là đầu họ đã bị đạn bắn thủng.
Furuya Rei đứng dậy, thản nhiên liếc qua Gin và Vermouth, ánh mắt như cười nhạo sự kinh hoàng của họ, lại như đang trào phúng rằng họ không tự biết thân phận.
Đã rơi vào cảnh ngộ hiện tại, mà vẫn còn dám khiêu khích hắn?
Furuya Rei thu súng vào bao, cầm áo vest xám khoác lên người, thong dong cài cúc, rồi quay người, điềm tĩnh rời khỏi biệt thự.
Gin và Vermouth lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, cho đến khi cửa lớn bị đóng “rầm” một tiếng, cả hai mới quay lại nhìn nhau.
Vermouth dùng tay lau vết máu trên má, cúi đầu nhìn ngón tay mình loang máu, phiền muộn thở dài:
“Đừng nhìn tôi. Tôi sẽ không theo anh chọc tức Bourbon nữa đâu. Nếu chọc giận hắn thật, chúng ta chắc lại bị bắn chết lần nữa.”
Ai nói Bourbon không dám giết họ? Nực cười.
Nếu không vì họ còn nắm giữ một số thông tin quan trọng, và vì Tây đại nhân muốn giữ họ lại làm công, thì họ đã sớm ăn đạn từ tên đó rồi.
Gin không đáp, chỉ lạnh lùng lau vết máu trên má bằng ngón cái, rồi cười khẩy:
“Quả nhiên là bị nhuốm đen rồi à? Tôi thật muốn xem thử, một Bourbon tối tăm đến vậy… Tây đại nhân kia còn muốn hay không?”
Vermouth trợn mắt, quyết định từ nay tránh xa hai tên điên này một chút.
Cô cầm điện thoại, đứng dậy chuẩn bị lên lầu. Khi xoay người, ánh mắt cô thoáng liếc về một hướng — nơi mà từ đây không thể nào nhìn thấy dinh thự nhà Kudo — trong lòng chẳng rõ là buồn bã, hay ghen tị.
Vermouth ghen tị với vận may của Bourbon.
Ghen tị vì cậu ta không chỉ có được sự giúp đỡ toàn lực của thiên sứ, mà còn luôn được cô ấy tin tưởng tuyệt đối.
Còn thiên sứ của cô...
Vermouth nghĩ đến Mori Ran thuần khiết, lương thiện. Lại nghĩ đến Kudo Shinichi luôn đuổi theo cô không buông, chỉ mong bắt cô nhốt vào ngục… không khỏi bật cười khổ.
Cô thật sự, rất ghen tỵ với Bourbon…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro