Chương 123: Viên đạn lên nòng lúc hoàng hôn 2

Cuối cùng, Akikawa Sarina đã nghe theo gợi ý của chính đầu bếp mà chọn món mì Ý đặc sắc, bánh kem dâu tây chín vừa, và trà cam táo nóng đặc chế-thức uống mới được Amuro Tooru điều chỉnh công thức gần đây, thậm chí còn chưa chính thức bán ra tại Poirot.

Lý do Amuro Tooru đề xuất món đồ uống này cũng rất đơn giản: thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nhưng ngoài sữa nóng ra thì đa số các món đồ uống trong tiệm đều là đồ lạnh.

Đối với người khác, việc đó có thể không thành vấn đề, nhưng với Akikawa Sarina thì lại khác. Anh sợ cô uống vào sẽ cảm thấy khó chịu, nên mới đặc biệt đề cử trà cam táo nóng-một thức uống vừa hợp với mì Ý, vừa hợp với bánh kem dâu.

Công thức này chính là anh mới điều chỉnh trong thời gian gần đây, đến cả Hiro nếm qua cũng không tiếc lời khen ngợi. Anh nghĩ Sarina chắc cũng sẽ thích.

Enomoto Azusa liếc mắt nhìn Amuro Tooru lúc này đang vui vẻ hơn hẳn thường ngày, lại nhìn sang Akikawa Sarina thỉnh thoảng cũng liếc nhìn anh từ trong tiệm, ánh mắt ấm áp. Cô dần dần có một linh cảm...

Rất cẩn thận tiến lại gần Amuro Tooru đang gọt trái cây, cô hạ giọng thì thầm:

"Amuro-san."

Amuro Tooru ngước lên nhìn cô, thấy vẻ mặt đầy hóng chuyện, cũng cười cười, nhỏ giọng đáp:

"Sao vậy, Azusa-san?"

"Anh với Akikawa-san... nhìn qua có vẻ thân hơn lần trước rất nhiều thì phải?"

Khóe môi Amuro Tooru vẫn giữ nguyên nụ cười, tâm trạng cực kỳ tốt. Vừa nói, anh vừa nhanh tay cắt một quả táo thành ba chú thỏ con, đặt lên đĩa:

"Trước đó, tôi cũng từng tình cờ gặp Akikawa-san vài lần ở hiện trường."

Sở dĩ chỉ cắt đúng ba con thỏ, là vì anh sợ bày ra nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của Sarina khi ăn. Ba con là vừa đủ-vừa thể hiện lòng quan tâm, vừa tranh thủ được chút thời gian để cô ngồi chờ đồ ăn.

Enomoto Azusa lập tức hóa thân thành "thám tử nghiệp dư", nhìn bóng lưng Amuro Tooru đang mang đĩa trái cây tiến về phía Akikawa Sarina, vẻ mặt đầy "ngộ ra chân lý", gõ tay phải lên lòng bàn tay trái:

"Ra là thế!"

Ánh mắt cô như thể vừa phá được một vụ án bí ẩn. Nhìn hai người họ trong tiệm lúc này, cô mỉm cười như một bà dì:

Amuro-san... rõ ràng là thích Akikawa-san rồi!

Amuro Tooru bưng đĩa táo thỏ con đến trước mặt Akikawa Sarina, nhẹ nhàng nói:

"Akikawa-san, mời dùng một ít trái cây trước. Các món khác sẽ lên ngay sau đây."

Akikawa Sarina nhìn ba con thỏ con trên đĩa rồi lại liếc sang ánh mắt của Enomoto Azusa đang liếc trộm hai người từ phía quầy.

Thấy anh ta lại bày ra cái trò lố như thế này, nhớ lại cảnh tượng trong buổi biểu diễn lần trước, lúc này cô chỉ cảm thấy may mắn là ba người nhà Mori Kogoro ở lầu trên không có mặt.

"Cảm ơn Amuro-san."

Cô nhìn vào mắt anh, ánh nhìn rõ ràng đang thúc giục: "Nhanh quay lại làm việc đi nào!" Đồng thời, nhân lúc anh che khuất tầm nhìn của Enomoto Azusa, cô còn tiện tay làm khẩu hình miệng: "Em đói rồi."

Amuro Tooru nhìn cô làm nũng mà khóe môi không tự giác nhếch lên. Anh phải cố lắm mới kiềm chế được thôi thúc muốn xoa đầu cô-đặc biệt là cái nhúm tóc con hay dựng lên mỗi khi cô giận hay đói. Anh gật đầu một cái rồi quay lại quầy bar.

Khi quay đi, anh vừa vặn chạm phải ánh mắt đầy hóng hớt của Enomoto Azusa-ánh mắt như thể đã "nhìn thấu chân tướng".

Amuro Tooru lờ tịt đi, vẫn giữ tâm trạng tốt để tiếp tục vào bếp nấu ăn cho người trong lòng. Kế hoạch "dùng đồ ăn dụ dỗ Sarina" của Hiro đã đại thành công √!

Akikawa Sarina luôn thích đi ăn vào những giờ ít khách-giống như hiện tại, trong quán chỉ có Amuro Tooru đang chuẩn bị đồ ăn ở quầy bar.

Còn Enomoto Azusa, đã "thấu hiểu tất cả", rất biết điều mà tìm lý do ra ngoài "cho mèo ăn" từ lâu rồi. Vừa tạo cơ hội cho Amuro Tooru, vừa tranh thủ được một chút thời gian nghỉ ngơi-quả đúng là mẫu nhân viên lý tưởng, biết sờ cá đúng cách.

Akikawa Sarina thấy Amuro Tooru đã mang tất cả món lên mà vẫn chưa rời đi, liền liếc sang cửa sổ-nhìn thấy Enomoto Azusa đang ngồi xổm ngoài kia chơi với mèo-rồi quay lại hỏi:

"Amuro-san?"

Anh mỉm cười rạng rỡ:

"Anh chỉ muốn nghe Akikawa-san đánh giá món ăn một chút thôi. Biết đâu lại tìm được cảm hứng mới thì sao?"

Không thể phản bác lý do đó, hơn nữa cô cũng thật sự hơi đói, Akikawa Sarina khẽ thở dài trong lòng, cầm đũa lên nói nhỏ:

"Em ăn đây."

Rồi cô bắt đầu nghiêm túc thưởng thức bữa ăn.

Amuro Tooru lặng lẽ nhìn cô ăn uống chăm chú, cảm thấy trong tiệm lúc này như phủ một tầng ánh sáng màu hồng phấn. Nếu có người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ thấy ngọt đến mức phát ngấy.

Thế nhưng-bữa mì Ý còn chưa ăn xong, cả hai người đã cùng chú ý đến chiếc siêu xe đỗ lại bên đường.

Một người phụ nữ đeo kính râm, khí chất tao nhã, bước xuống từ xe. Bên cạnh cô là một người đàn ông mặc vest trông giống thư ký. Hai người đi thẳng lên văn phòng thám tử Mori ở tầng trên.

Akikawa Sarina ngẩng lên nhìn Amuro Tooru, mỉm cười:

"Xem ra thầy của anh lại nhận được vụ án mới rồi. Không lên đó hóng chuyện một chút sao?"

Người phụ nữ kia, tuy đeo kính râm, nhưng Akikawa Sarina vừa mới xem ảnh của bà vài ngày trước nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra: chính là Ishihara Ranka, phu nhân đương gia của Tập đoàn Tàu thủy Ishihara-đơn vị liên quan trực tiếp đến chuyến khởi hành sắp tới của du thuyền "Terra Locke" tại cảng Yokohama.

Dù là "Lima" hay chính Akikawa Sarina, cả hai đều biết rõ người phụ nữ này. Cho nên cô mới thuận miệng trêu chọc Amuro Tooru như vậy.

Amuro Tooru tất nhiên cũng nhận ra thân phận bà ta ngay lập tức. Nghe cô trêu, anh chỉ mỉm cười đáp:

"Không vội. Đợi đến khi phu nhân Ishihara rời đi rồi anh lên cũng chưa muộn."

Giống như cô đã nghĩ, anh hoàn toàn không tỏ vẻ hiếu kỳ vì sao cô lại nhận ra người kia. Mà không hiếu kỳ chỉ có một khả năng duy nhất-anh đã tra xét toàn bộ thông tin ngoài lề của cô rồi.

Thấy vẻ mặt anh vẫn mang ý cười như không có gì, Akikawa Sarina chậm rãi nói:

"Công ty cho em mấy tấm vé du thuyền... anh có rảnh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro