Chương 50: Nghiệp hỏa thiêu không hết tội ác 5
“Nhìn vẻ mặt cậu kìa, lại có nhiệm vụ từ phía tổ chức sao?”
Vừa cúi đầu xem tài liệu trong tay, Morofushi Hiromitsu vừa liếc mắt nhìn osnanajimi bên cạnh — người vừa lấy điện thoại ra xem rồi liền trở nên trầm mặc. Nhìn gương mặt lạnh đi rõ rệt của Amuro Tooru, anh lập tức đoán ra điều gì đó đã xảy ra, liền đặt tài liệu xuống.
“Rắc rối lắm à?”
“Cũng không hẳn là rắc rối lớn.”
Amuro Tooru vừa thu lại điện thoại, vừa trả lời, ánh mắt nhìn về phía Morofushi Hiromitsu, “Chỉ là… cảm thấy có chút kỳ quặc.”
Hắn ngồi thẳng người, nói tiếp:
“Cậu cũng biết, tổ chức chưa bao giờ giao hai nhiệm vụ hoàn toàn không liên quan cho cùng một người cùng lúc…”
Nghe đến đây, Morofushi Hiromitsu nhíu mày. Anh lo lắng nhìn về phía Amuro Tooru:
“Zero…”
Biết rõ đối phương đang lo lắng cho mình, Amuro Tooru khẽ cười, nhẹ nhàng trấn an:
“Yên tâm đi, Hiro. Sẽ không sao đâu. Nhiệm vụ lần này thoạt nhìn cũng chỉ là một việc đơn giản thôi.”
“Dù vậy, vẫn nên cẩn thận.”
Morofushi Hiromitsu dù rất tin vào năng lực của Amuro Tooru, nhưng vẫn không thể không lo lắng cho người bạn thân thiết.
Amuro Tooru đương nhiên không từ chối sự quan tâm ấy. Hắn trịnh trọng gật đầu:
“Ừ, tôi sẽ chú ý.”
Ngay sau đó, hắn chuyển ánh mắt sang tài liệu trong tay Morofushi Hiromitsu:
“Thế nào rồi, có phát hiện gì không?”
Morofushi Hiromitsu gật đầu, trên gương mặt hiện rõ ý cười đầy hào hứng:
“Tôi thấy đúng là có điều bất thường. Cậu xem chỗ này…”
Anh chỉ lên màn hình, nói tiếp:
“Mấy người này, thông tin tài khoản tuy có vẻ như nhảy qua nhiều trạm chuyển tiếp, nhưng đều có một điểm chung: đều xuất hiện một tài khoản công cộng.”
Amuro Tooru nghiêng người nhìn theo hướng Morofushi Hiromitsu chỉ, rồi quan sát bảng số liệu trên màn hình.
“Tôi nghĩ, tài khoản công cộng này có thể là điểm đột phá. Dù khả năng lớn là tài khoản giả, nhưng ít nhất cũng là một đầu mối.”
Morofushi Hiromitsu nhấn mạnh, mắt vẫn không rời khỏi các dòng dữ liệu:
“Cậu sắp phải đi làm nhiệm vụ của tổ chức rồi, phần điều tra này để tôi tiếp tục là được.”
Ban đầu, nhiệm vụ điều tra vốn do Amuro Tooru phụ trách. Nhưng vì tổ chức bất ngờ cử Bourbon nhận nhiệm vụ mới, Morofushi Hiromitsu không muốn để bạn thân mình quá tải, nên chủ động tiếp nhận phần còn lại.
“Hơn nữa, cậu còn đang theo dõi loại thuốc nghiên cứu ở viện Samita, cũng như vụ việc ở Shinema lần trước. Cứ theo kế hoạch ban đầu, những phần đó để tôi xử lý.”
Amuro Tooru lắc đầu:
“Nhiệm vụ lần này không khó, cũng không cần phải xâm nhập điều tra. Tôi có thể tranh thủ thời gian để quay về hỗ trợ. Với lại, tôi vừa hay có cơ hội tiếp xúc với vài người liên quan.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Morofushi Hiromitsu mang theo vài phần không đồng tình:
“Hiro, cậu luôn bảo tôi phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, nhưng chính cậu thì sao?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Morofushi Hiromitsu thấy Amuro Tooru đã kiên quyết thì chỉ còn biết cười bất đắc dĩ:
“Được rồi, nghe cậu.”
“Cậu nói là có cơ hội tiếp xúc gần với những người có trong danh sách kia?”
Morofushi Hiromitsu vừa hỏi vừa nhìn về phía Amuro Tooru – người đã ngồi lại vào chỗ của mình, cầm tài liệu lên. Anh trầm ngâm một lát, rồi nhớ đến thông tin gần đây:
“Cậu đã nhận được thư mời tham gia chuyến du thuyền ‘Tlaloc (Terra Locke)’?”
“Là của ngài Mouri.”
Amuro Tooru trả lời:
“Hôm qua, tiểu thư Suzuki Sonoko đã đưa ngài Mouri thư mời. Tôi ‘vừa hay’ có mặt ở đó nên được mời tham gia cùng.”
“Vậy thì đúng là cậu tiện hơn tôi thật.”
Morofushi Hiromitsu cười nhạt. Tổ chức vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ việc truy sát anh, nên anh không thể đường đường chính chính xuất hiện tại nơi có thể có thành viên của tổ chức. Dù vậy, chuyện này cũng sắp được giải quyết.
Anh nhìn về phía Amuro Tooru, rồi nói tiếp:
“Nói mới nhớ, Zero, tôi phát hiện một chuyện khi ở Shinema hôm đó.”
“Chuyện gì?”
“Là về thân phận thật sự của Kid. Tôi nghĩ lần này chúng ta có thể xác định được phạm vi nghi phạm rồi.”
Hồi tưởng lại lần Amuro Tooru bị Kid chơi khăm trên tàu tốc hành, hai người từng có cuộc thảo luận nghiêm túc về thân phận của tên siêu trộm. Khi ấy chưa thể kết luận, nhưng sự kiện ở Shinema vừa rồi đã giúp Morofushi Hiromitsu xác nhận lại.
“Như chúng ta từng suy đoán, Kid có hai đời: đời đầu và đời thứ hai. Kid đời đầu, tôi cơ bản đã có thể xác nhận chính là vị ‘thiên tài ảo thuật gia’ danh tiếng năm xưa — Kuroba Toichi.”
Amuro Tooru suy nghĩ một chút, rồi đoán:
“Cậu dựa vào khoảng thời gian Kuroba Toichi được cho là đã tử vong, trùng khớp với thời gian danh tính ‘Siêu trộm 1412’ biến mất khỏi truyền thông?”
“Không chỉ vậy.”
Morofushi Hiromitsu mở một file khác, xoay máy tính lại để Amuro Tooru xem:
“Hôm đó tôi kiểm tra lại toàn bộ camera giám sát, tình cờ phát hiện một hình ảnh thú vị. Sau đó tôi tiếp tục đối chiếu với một số video cũ đã được lưu trữ…”
Trên màn hình, hình ảnh được phóng to — phản chiếu mờ nhạt của một bóng người trên tấm kính cửa sổ.
“Người này — một ông chú lớn tuổi – không xuất hiện trong tất cả các video, nhưng tần suất thì rất nhiều. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng ông ấy là fan của Kid.”
Giọng điệu trêu ghẹo của Morofushi Hiromitsu khiến Amuro Tooru bật cười:
“Nếu đã bị cậu xem như chứng cứ, chắc chắn là không đơn giản vậy.”
Morofushi Hiromitsu gật đầu:
“Đúng, tuy không thể loại trừ khả năng ông ấy chỉ là fan, nhưng cũng có một khả năng khác — ông ấy chính là người giúp đỡ Kid từ phía sau. Tôi lần theo manh mối này…”
“Là Kuroba Toichi?”
“Ừ. Người đàn ông đó chính là trợ thủ ảo thuật của Kuroba Toichi thời trẻ.”
Amuro Tooru đọc tiếp phần tư liệu phía sau:
“Vậy, Hiro, cậu nghĩ đời thứ hai của Kid là Kuroba Kaito?”
Morofushi Hiromitsu gật đầu chắc chắn:
“Tôi đã xem lại hồ sơ liên quan đến vài vụ điều tra trước. Kid từng nhiều lần cải trang thành học sinh trung học Kudo Shinichi, và trong phân đoạn kiểm tra hóa trang, hắn không hề bị phát hiện.”
Amuro Tooru lập tức hiểu ý:
“Nghĩa là... Kid và Kudo Shinichi có khuôn mặt rất giống nhau, đến mức không cần dịch dung.”
Morofushi Hiromitsu tiếp tục thao tác, đưa lên hai bức ảnh so sánh:
“Đây là Kuroba Kaito. Đây là Kudo Shinichi. Tôi đã tra qua hành tung của cậu ta và phát hiện khá nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng tổng thể mà nói, gần như chắc chắn: Cậu ta chính là đời thứ hai của Kid.”
Trên màn hình, hai bức ảnh được hệ thống phân tích và đối chiếu. Kết quả: Độ trùng khớp: 98%.
Amuro Tooru không khỏi trầm trồ:
“Con số này còn cao hơn cả nhiều cặp song sinh.”
Morofushi Hiromitsu gật đầu. Vì thiếu ngủ, quầng thâm dưới mắt anh càng rõ hơn. Anh nói:
“Nếu tóm được Kid, chúng ta sẽ không cần nhờ vả Kudo Yukiko nữa. Lúc đó bên mình cũng sẽ có một chuyên gia hóa trang cấp độ cao.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro