Chương 11: Sóng gợn dưới đáy - "Hài kịch màu đen" 9
Edogawa Conan đứng bên cạnh thám tử lừng danh Mori Kogoro, lặng lẽ nhìn sang phía Amuro Tooru — người đang đứng gần cửa.
Cậu lặng lẽ vuốt nhẹ đồng hồ trên cổ tay, trong lòng hơi rối rắm. Tuy cậu và Amuro Tooru đã chia sẻ với nhau không ít bí mật, nhưng chuyện “Edogawa Conan chính là Kudo Shinichi” thì vẫn còn là bí mật tối mật. Cậu thực sự không muốn bị Amuro Tooru bắt gặp cảnh mình đang âm thầm thay Mori Kogoro phá án… dù việc này cậu cũng đã làm không ít lần rồi…
Thôi thì… dẫn ông bác phá án tiếp vậy?
Ở phía bên kia, khi Mori Kogoro chỉ vào Uchida Yuga và lớn tiếng tuyên bố đó là hung thủ, Akikawa Sarina không kiềm được quay đầu liếc nhìn Amuro Tooru.
Cô từng nghe Amuro Tooru khen Mori Kogoro đến tận trời — nào là “sư phụ”, nào là “thiên tài suy luận”, toàn những lời tâng bốc hoa mỹ.
Đây là trình độ của người mà anh thổi phồng lên trời đó hả? Đến cả tôi không giỏi suy luận còn cảm thấy sai sai.
Thật sự khó hiểu mà… Amuro Tooru rốt cuộc là đang nhận nhiệm vụ gì mà đến nỗi phải vái cái đầu chó này làm sư phụ?
Lấy ví dụ ngay hiện tại. Mori Kogoro trịnh trọng phân tích:
“Uchida-san, anh đã theo dõi Samita-san một thời gian dài. Lại còn có quan hệ với phu nhân của ông ta. Chắc chắn anh hiểu rất rõ sở thích của Samita-san — thích uống loại rượu nào vào thời gian nào…
Vì vậy, việc anh chuẩn bị sẵn rượu bị hạ thuốc để tráo là điều cực kỳ dễ dàng.
Tối qua, thông qua thiết bị nghe lén bí mật đặt trong phòng Samita-san, anh nghe được ông ta gọi phục vụ phòng. Để tiện cho việc đánh tráo rượu, anh cũng gọi phục vụ một ly rượu.
Sau đó, anh đợi sẵn ở cửa, canh lúc phục vụ đến phòng Samita-san, anh liền mở cửa, giả vờ nói mình tưởng là rượu mình gọi đến.
Trong lúc phục vụ xoay người gõ cửa, anh nhanh tay tráo rượu bị hạ thuốc vào khay.
Còn bằng chứng? Chính là — trong phòng anh có một chai rượu y hệt như trong phòng của Samita-san!”
Vừa nói xong, Mori Kogoro còn vung tay chỉ về phía chai rượu đã khui trong phòng Samita Kosuke, tạo dáng “soái khí” đầy tự tin.
Edogawa Conan nghe xong bản “thuyết âm mưu trăm lỗ hổng” ấy, khóe miệng co giật. Ba người trong phòng — bao gồm Edogawa Conan, Amuro Tooru, và Akikawa Sarina — ai cũng không kìm được phản ứng. Đặc biệt là Conan, cậu gần như suýt ngã ngửa vì sốc.
“Bác Mori, vậy còn chai rượu trong phòng của Uejima-san thì sao?”
Một câu hỏi như búa giáng lên đầu Mori Kogoro, đang đắc ý vô cùng.
Không giống như những lần trước, lần này ông không nổi đóa mà rơi vào trầm mặc suy tư.
“Tiểu quỷ như ngươi chắc không biết đâu. Phòng hạng sang thế này ngoài rượu do khách gọi riêng, còn được chuẩn bị sẵn các loại rượu cơ bản như… champagne. Chai trong phòng Uejima-san chắc là từ minibar của phòng đó thôi.”
Mori Kogoro nhớ mang máng lúc nãy mình cũng nhìn lướt qua chai rượu trong phòng nạn nhân rồi.
Nhưng ngay lúc đó, giám đốc khách sạn lên tiếng phản bác:
“Không, Mori-san, chai rượu đó… không phải từ minibar ạ.”
Mori Kogoro sửng sốt:
“Hả? Không phải à? Nhưng tôi nhớ rõ là ở minibar có chai giống vậy mà…”
“Chắc là… vấn đề ở niên đại.”
Lần này, người lên tiếng là Akikawa Sarina.
“Tôi nghĩ, nếu không phải khách yêu cầu đặc biệt, thì rượu trong minibar chắc đều là loại thông dụng. Tôi cũng từng xem qua minibar trong phòng mình — đúng như Mori-san nói, đều là rượu phổ biến trên thị trường.
Nhưng chai champagne trong phòng Uejima-san tuy nhìn ngoài giống hệt, nhưng thật ra là loại khác.
Tôi nhớ rõ loại champagne có ghi niên đại trên nút chai thường là dòng cao cấp, quý hơn nhiều so với loại không có niên đại được đặt sẵn trong minibar. Nếu không phải khách gọi riêng, khách sạn chắc chắn không tự ý để trong phòng.”
Mori Kogoro quay sang nhìn cô, nghi ngờ:
“Akikawa-san, làm sao cô biết đó là loại khác? Chẳng phải cô không vào phòng nạn nhân cùng chúng tôi sao?”
Akikawa Sarina bình tĩnh chỉ về phía Edogawa Conan đang đứng cùng một cảnh sát pháp y đang xách túi vật chứng:
“Không phải cậu bé kia vừa mang bằng chứng tới sao? Nút chai trong tay anh cảnh sát pháp y chính là bằng chứng.”
Mọi người đều nhìn về phía cảnh sát pháp y. Người này liền đưa túi bằng chứng cho Yokomizo Jugo. Khi nhìn thấy niên đại in trên nút chai, Akikawa Sarina tiếp tục:
“Dòng champagne có in niên đại đều là hàng hiếm và đắt hơn loại phổ thông rất nhiều. Dưới điều kiện bình thường, khách sạn không đời nào tự ý để vào phòng nếu không có yêu cầu.”
Giám đốc khách sạn gật đầu xác nhận:
“Đúng như Akikawa-san nói.”
Nói xong, Akikawa Sarina liền im lặng. Dù sao hệ thống cũng bảo: chỉ cần tham gia phá án là đủ hoàn thành nhiệm vụ ngày. Vừa rồi góp lời vậy chắc là đủ rồi. Vụ án còn có vai chính ở đây, chắc chắn sẽ phá xong. Cô không cần và cũng không muốn vẽ rắn thêm chân.
Edogawa Conan đương nhiên sẽ không phụ lòng mong đợi. Cậu sửa lại chuỗi suy luận trong đầu, cảm thấy không cần chờ thêm bằng chứng nữa — mọi thứ gần như đã rõ.
Nhưng đúng lúc ấy… Mori Kogoro đột nhiên chỉ vào cô, vô cùng tự tin tuyên bố:
“Nói vậy thì — hung thủ chính là cô, Akikawa-san!”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro