Chương 51: Cảnh chuyển sang phía Kaito

Là một kẻ chỉ muốn ru rú ở nhà, Số 5 vươn vai một cái thật dài. Có một thẻ thân phận mới là trẻ con đúng là quá tốt!

“Sei-chan! Mau dậy đi nào!”

Núp trong chăn, Số 5: ………… Quả là sơ suất rồi.

Thẻ thân phận mới của cậu là một đứa trẻ bảy tuổi, tên Jōmori Sei, là một đứa bé được nhận nuôi.

Nói thêm, gia đình nhận nuôi cậu cũng là thành viên trong diễn đàn. Người chồng là Số 333 [Chiều cao là tử huyệt], hiện tại tên Jōmori Shinichirō; người vợ là Số 145 [Dưỡng lão không nuôi cá], hiện tại tên Jōmori Rin.

Cả hai đều thuộc phe Trắng.

Thật ra chuyện như thế này trong phe Trắng không hiếm, bởi vì thẻ thân phận mà diễn đàn rút ra hầu hết đều là trẻ mồ côi. Chỉ có tốp 20 điểm cao nhất, hoặc thẻ đổi bằng điểm tích lũy, mới có bối cảnh gia đình.

Ví dụ như Số 19 và Số 4, đều là phúc lợi trong tốp 20.

Bởi vì trước đó đã xé thẻ, Số 5 phải rút lại thẻ mới, mà cơ thể thì có chút vấn đề.

Ví dụ: bệnh tim bẩm sinh, cảm giác đau đớn cực kỳ nhạy cảm. Nhưng điều đó vẫn chưa là gì, quan trọng là thẻ này mắc chứng bạch tạng.

Vì vậy trông cậu có đôi mắt đỏ nhạt pha hồng, bình thường rất sợ ánh sáng. Da, lông mày, tóc và lông tơ toàn thân đều trắng nhạt.

Điều này khiến Số 5 nhớ tới “Bạch Mi Đại Hiệp” mà hồi nhỏ từng nghe trong sách kể chuyện.

Nghĩ xong lại trở về hiện thực.

Bởi vì bệnh tim, cậu không thể vận động quá mạnh. May mắn là bệnh không quá nghiêm trọng, chạy bộ nhẹ hằng ngày vẫn được, chỉ là không thể kéo dài lâu.

Cảm giác đau đớn quá nhạy cảm khiến cậu phải cực kỳ cẩn thận, không dám để va chạm.

Bệnh bạch tạng khiến cậu phải đeo kính từ sớm do cận thị, khả năng miễn dịch cũng yếu hơn bạn cùng lứa rất nhiều.

Nói cách khác, với cái cơ thể rắc rối này, cậu chẳng thể nào trở thành “Bạch Mi Đại Hiệp” được.

Đến khi Jōmori Sei hoàn hồn lại, cậu đã có mặt ở trường học.

Ồ, còn học cùng lớp với tiểu học sinh tử thần.

Cậu mở to đôi mắt vô hồn, đối diện ngay ánh mắt xanh biển trong sáng trẻ thơ nhưng lại chất chứa sự trưởng thành của ai kia.

“Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, nào, cả lớp cho một tràng pháo tay nào!” – giọng vui tươi của cô Kobayashi dẫn dắt bầu không khí, các bạn nhỏ cũng phối hợp vỗ tay.

“Bạn học mới, đến tự giới thiệu đi nào!”

Jōmori Sei gật đầu, vất vả viết tên mình lên bảng:

“Tớ họ Jōmori, tên là Jōmori Sei. Rất vui được làm quen, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”

Ghế ngồi của cậu được sắp xếp ở cuối lớp, cạnh cửa ra vào. Số 5 âm thầm gật gù khen ngợi – tiện cho việc bỏ trốn làm nhiệm vụ diễn đàn, hê hê hê.

Quay đầu lại một cái—

Ô hô! Bắt gặp ngay ánh mắt có chút run rẩy của Haibara, cùng ánh nhìn cảnh giác của một thám tử cơ thể bị thu nhỏ.

Số 5: Có khi nào… đây chỉ là sự trùng hợp?

Thám tử nào đó: Nhìn tôi giống tin thật không?

“Xin chờ một chút, Haibara!” – vừa tan học, Số 5 lập tức quyết định gọi cô bé đang định lẻn đi.

Haibara run rẩy quay đầu lại, trong mắt tràn đầy bất lực và tuyệt vọng.

“Mặc dù tớ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra… nhưng cậu thật sự không sao chứ?” – Số 5 ngu ngơ hỏi, vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng.

Nghe rõ câu hỏi, Haibara lạnh nhạt:
“…Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”

“Jōmori-kun, chào cậu, tớ là Yoshida Ayumi!”

Khi hai người đang căng thẳng, “Tam dũng sĩ Teitan” nổi tiếng của Đội thám tử nhí đã chen tới.

“Này, Haibara, cậu không sao chứ?” – Conan quan tâm hỏi, nhưng khi nhớ lại phản ứng của cô bé có ý nghĩa gì, cậu lập tức trợn to mắt:

“Này! Chẳng lẽ—”

“Không. Chắc là tớ nhầm rồi.” – Haibara đã bình tĩnh lại, lạnh nhạt cắt ngang.

Dù vậy, vị thám tử vừa bị Tổ chức chơi đùa tâm lý tuần trước vẫn không thể yên lòng.

Mà chuyện đó… phải nói từ tuần trước—

Hôm đó, cậu phát hiện Gin đang tiêu hủy chứng cứ quan trọng, liền bám theo không chút do dự. Cuối cùng để ẩn nấp, dựa vào cơ thể nhỏ bé mà chui vào tủ đồ. Cậu chỉ cách việc bị Gin phát hiện… một cánh cửa tủ bị mở tung.

Một người có thể đa nghi đến mức này sao………………

Ánh mắt Conan tối đi: “Nhưng phản ứng vừa nãy của cậu………………”

“Đã nói là tớ nhìn nhầm rồi.” Giọng Ai Haibara đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn. Cậu thám tử nhí chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng lại quyết định phải điều tra cho ra lẽ.

Chỉ là cậu không ngờ rằng, cơ hội biết được sự thật sẽ đến rất nhanh.

---

Ban đêm

Siêu trộm khoác trên mình màu trắng thuần khiết mở rộng đôi cánh trắng, lướt đi giữa những tòa cao ốc. Ngẩng lên là bầu trời đêm đầy sao, cúi xuống là dòng xe nườm nượp nơi nhân gian.

Lúc này mới vào đêm, nhiều nhà vẫn còn sáng đèn, lũ trẻ thì đã sớm lên giường chuẩn bị ngủ.

Gió nhẹ khẽ lướt qua, giá phơi quần áo trên ban công đung đưa theo gió.

Cô bé vừa chui vào chăn bỗng cảm thấy có gì đó, bèn bật dậy, chạy ra mở cửa ban công, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của siêu trộm.

Nhưng một đứa trẻ thì có thể nghĩ được gì chứ? Chỉ hồn nhiên hỏi:

“Chú là ai vậy? Là ông ma cà rồng sao?”

Có lẽ siêu trộm cũng ngạc nhiên, đây là một đứa trẻ không hề sợ hãi khi gặp người lạ.

Hắn khẽ nhảy xuống ban công, dịu dàng đáp:

“Thật tiếc là không phải.”

Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ:

“Chỉ là ta bay mệt rồi, muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút thôi, cô bé.”

Cô bé tuy chỉ mới bảy tuổi, nhưng đã biết thế nào là đẹp trai, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.

“Ò………” Trực thăng cảnh sát bay đến, đèn pha rọi sáng khiến hình bóng siêu trộm lộ rõ.

Cảnh sát phụ trách truy bắt gào to từ dưới đất:

“Siêu trộm Kid ở đó! Đừng để hắn chạy thoát!!”

Siêu trộm trong bộ trắng ngẩng lên đối diện ánh sáng chói, trước khi rời đi còn lễ phép nói lời tạm biệt:

“Xem ra ta phải đi trước rồi, tạm biệt nhé, cô bé.”

Nói xong hắn nhảy xuống từ tòa cao ốc, một lần nữa mở rộng đôi cánh trắng trong đêm tối.

“Ê ê! Kaito! Có tôi ở đây thì cậu cũng không được phép phá đồ bừa bãi chứ.”
Cô gái xách hộp dụng cụ, mặt đầy khó chịu.

“Huống chi đây còn là thứ mà ông Terai đã chuẩn bị rất kỹ.”

Kuroba Kaito cười hì hì, lịch sự đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô gái:

“Người đẹp Bunno Nanaya, hôm nay lại phải làm phiền cô rồi~”

Bunno Nanaya mặt đen sì, không thèm phản ứng:

“Biết thế là tốt. Thế nhiệm vụ hôm nay thế nào?”

“Quá trình thì ổn, nhưng kết quả thì……………”

Kaito vừa ngồi trên sofa luyện trò ảo thuật với bài tây, vừa lười nhác trả lời:
“Vẫn như mọi khi, không phải viên đó.”

Nanaya ở bên vừa thay các linh kiện hỏng, vừa điều chỉnh cơ cấu:

“Chuyện với Nakamori Aoko, cậu định giấu đến bao giờ?”

Kaito thu lại bộ bài, đáp:

“Tớ cũng không biết.”

“Ê~ Nhưng mà, cứ giấu mãi thế này thì chẳng tốt cho tình cảm của hai người đâu nha.”

Nanaya nói đầy ẩn ý.

Kaito không trả lời nữa.

“Á á á á á, không được rồi, loại cơ cấu này quả nhiên tớ làm không nổi.”

Nanaya nhìn thứ trong tay, mặt mày sắp sụp đổ.

“Thế phải làm sao?”

Kaito cũng ngơ ngác.

Nanaya nổi gân xanh:

“Hả? Sao tớ biết được……………… Khoan đã! Để tớ gọi điện thử.”

“Moshi moshi~ Tsukishima chị ạ. Chuyện là thế này……………”

“Ê? Chị Tsukishima giờ, wao, cái con mèo chết tiệt kia…………… Tớ, tớ chẳng nói gì đâu, chúc ngủ ngon!”

“Ừm? Nếu nhờ người đó ra tay, có phải hơi làm quá không…… Ừ ừ, để tớ thử. Số điện thoại là………………”

Nanaya luống cuống tìm giấy bút ghi lại số điện thoại. Gọi xong, cô thở phào một hơi dài, nhanh chóng đóng gói lại đống cơ cấu tháo dở, chạy đến bên cửa sổ.

Đúng lúc một con bồ câu bay ngang qua, cô buộc gói hàng vào người nó, con bồ câu xoay cánh bay đi, biến mất trong màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro