Chap 14 Cô ấy đã xuất hiện

Cuối cùng nữ 9 cũng xuất hiện rồi nha mấy chế

Sau tiếng quát của Hagiwara Kenji, đội cơ động nhanh chóng rút lui theo lệnh.

Hagiwara nhìn chằm chằm thiết bị nổ trước mặt, cố tìm cách vô hiệu hóa nó. Haruna-chan nói đó là bom kích nổ do con người điều khiển. Vậy chắc chắn có thiết bị giám sát... Không ổn! Nếu sơ tán hoàn toàn ngay bây giờ, kẻ thủ ác sẽ để ý.

Chưa kịp phản ứng, màn hình trên quả bom bắt đầu đếm ngược. Con số đỏ rực 00:06 chói lòa. Bộ đồ bảo hộ 40kg khiến Hagiwara gần như không thể di chuyển.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh. Hagiwara tựa vào tường hành lang, ngậm điếu thuốc. Mỗi lần hút, đầu thuốc lóe sáng, như tâm trạng anh lúc sáng, lúc tối, mơ hồ bất định.

Anh nặn ra một nụ cười, nhưng ánh mắt lộ vẻ bất lực và mệt mỏi.

"Haha, cuối cùng tớ vẫn không thoát nổi kiếp này sao? Jinpei-chan, tên khốn ấy lại phải đau đầu rồi. Đừng để như thời không khác, cậu ấy lại lao đi báo thù mà hy sinh."

Nụ cười của anh mang nỗi buồn khó tả, như cố che giấu nỗi đau trong lòng. Anh biết, dù mặc đồ bảo hộ, anh cũng không thể an toàn tuyệt đối, huống chi mũ bảo hộ đã tháo. Anh đã khiến các đồng đội thất vọng.

Tích tích tích... Đếm ngược đến giây thứ ba. Khi Hagiwara chuẩn bị buông xuôi, đón nhận cái chết, một kỳ tích xảy ra.

"Kenji!"

Một giọng nữ vang lên từ cầu thang, mềm mại mà ấm áp, như làn gió xuân xoa dịu trái tim tan nát. Tiếng gọi ấy như thắp sáng sự bình tĩnh trong anh, kéo anh khỏi vực thẳm tuyệt vọng.

"Ai? Ai gọi tớ?" Hagiwara dập điếu thuốc, đứng bật dậy.

Anh nheo mắt nhìn về phía trước. Một người phụ nữ áo trắng xuất hiện ở cửa cầu thang. Mái tóc dài trắng muốt như tuyết, đôi mắt sắc bén như mắt ưng, toát lên khí chất độc đáo, mạnh mẽ, như bước ra từ bóng tối.

Cô như ánh sáng yếu ớt trong khu rừng tăm tối, dẫn lối anh như "liễu tối hoa minh". Là thần thánh sao? Đến đón tớ đi ư?

"Kenji! Mau... nắm tay tớ!"

Cô bước nhanh, dồn dập, như giành giật từng giây. Tiếng thở gấp gáp của cô như sóng trào trong cổ họng, liên miên không dứt.

Hagiwara vươn tay, chạm vào ánh nắng. Cô ấy ấm áp, rực rỡ, chói sáng.

Người phụ nữ áo trắng đưa bàn tay mảnh khảnh. Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ, loang lổ trên những ngón tay đan chặt của họ, như tinh linh vàng nhảy múa, thêm phần ấm áp cho khoảnh khắc này.

Ánh mắt họ giao nhau, phản chiếu bóng hình đối phương.

"May quá, lần này cuối cùng cũng kịp," cô mỉm cười. Nụ cười dịu dàng như gió xuân thổi qua cánh đồng, xua tan giá lạnh và khói mù, mang đến sắc màu cho thế giới.

Đôi mắt tím của Hagiwara run rẩy. Trong mắt anh, nụ cười của cô như chứa đựng vô vàn câu chuyện và trí tuệ sâu sắc.

Khi họ tiến gần, một luồng ánh sáng mờ ảo bao phủ cả hai. Thời gian và không gian như trùng điệp, xoay vần. Đột nhiên, phía sau lóe lên ánh lửa từ vụ nổ, như một ngôi sao rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời.

Tiếng nổ vang như sấm, ngọn lửa bốc cao, nuốt chửng mọi thứ. Dư chấn như bão tố quét qua tầng lầu, bụi bay mù mịt, đá vụn văng tứ tung. Mặt đất rung chuyển, như cả thế giới đang run rẩy.

Trong khoảnh khắc kinh tâm động phách, đội cơ động dưới lầu quỳ rạp xuống, ôm đầu, cố bảo vệ bản thân trước cơn bão nổ.

Ngoài tòa chung cư

"Hagiwara!!!"

Các cảnh sát dưới lầu chăm chú quan sát, mắt mở to, miệng há hốc, biểu lộ sự kinh hoàng và căng thẳng. Tòa chung cư tưởng chừng bình thường giờ trở thành tâm điểm của cả thành phố. Mỗi cửa sổ, mỗi tầng lầu đều bị ánh mắt họ khóa chặt.

Tiếng còi cảnh sát dồn dập, như thúc giục mọi người hành động. Tường tòa nhà sụp đổ ầm ầm, bụi mù ngập trời. Đội cơ động bên trong, e rằng khó toàn mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro