Chap 15 Thời không đường hầm

Hagiwara Kenji lơ lửng trong khoảng không vô định, xung quanh chỉ có bóng tối vô tận và một tia sáng mỏng manh nhưng kiên định ở phía xa. Anh không biết nơi đó là gì, cũng chẳng rõ tại sao phải tiến tới, nhưng mục tiêu rõ ràng: đi về phía ánh sáng.

Dường như số phận đang trêu đùa, trói buộc anh mãi mãi trong bóng tối, cướp đi cơ hội chạm đến ánh sáng. Trong góc u tối ấy, thế giới của anh chỉ còn lại hắc ám và giá lạnh, như nỗi tuyệt vọng chôn sâu trong lòng.

Trong bóng tối, Hagiwara nghe thấy tiếng thở của thời gian. Mỗi bước chân như hòa nhịp với dòng chảy năm tháng. Cô độc và lạc lối, nhưng anh không dừng lại. Anh biết, chỉ có tiến về phía trước mới tìm được câu trả lời.

Thời gian trôi chậm rãi trong sự kiên trì của anh. Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Hagiwara đến được nơi ánh sáng tỏa ra.

Đó là một thế giới hoàn toàn mới, ngập tràn ánh sáng và hy vọng. Anh đứng lặng, ngắm nhìn trung tâm rực rỡ, xung quanh là những khung cửa sổ lơ lửng, lưu giữ ký ức tuổi thơ và trưởng thành của anh như một cuốn phim cuộc đời.

Bất chợt, bóng hình bán trong suốt của Mori Yuharuna hiện ra trước mặt. Cô nhìn anh, đôi mắt xanh biếc ánh lên sự dịu dàng.

"Kenji, lâu rồi không gặp."

Cô lo lắng quan sát anh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

"May quá, cuối cùng cũng kịp. Cậu ổn chứ? Dư chấn vụ nổ có ảnh hưởng gì không?"

"Ổn... cảm ơn cậu đã cứu tớ,"

Hagiwara ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy cảm kích xen lẫn hoang mang. Nơi này quá xa lạ. Anh chỉ nhớ mình nắm tay cô, rồi mất ý thức trong vụ nổ. Tỉnh dậy, anh phải trải qua thử thách khắc nghiệt để đến đây. Nếu không cảm nhận được cơn đau, anh đã nghĩ đây chỉ là mơ.

Yuharuna mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh kiên định.

"Đừng cảm ơn tớ, Kenji. Chúng ta là người một nhà, giúp nhau là lẽ thường."

Khuôn mặt cô thanh thoát, lạnh lùng, nhưng đôi mắt ấm áp khiến người ta dễ dàng say mê. Hagiwara gật đầu, hít sâu để bình tĩnh. Anh vốn hướng ngoại bất giác đỏ mặt dưới ánh nhìn của cô, luống cuống kéo vạt áo, không dám nhìn thẳng.

Thấy anh thẹn thùng, Yuharuna ánh lên nét tinh nghịch. Cô cười khẽ, giọng ôn hòa.

"Y như lần đầu gặp nhau. Hồi đó cậu cũng ngại ngùng thế này, chẳng dám nhìn tớ."

"Khụ... ừ, tớ biết cậu, Haruna-chan. Chỉ có cậu mới làm được những chuyện kinh thiên động địa thế này," Hagiwara gãi đầu, cười ngượng.

"Nhưng mà... đây là đâu?"

"A, lâu lắm rồi không nghe cái tên thân thuộc ấy," cô đáp, ánh mắt lấp lánh.

"Đây là thời không đường hầm. Chuyện này khá phức tạp."

Cô tiến lại gần, nụ cười vì hồi ức chợt tắt. Yuharuna cau mày, chống tay lên hông, trách móc:

"Nhưng Kenji-kun, sao cậu vẫn không chịu mặc đồ bảo hộ đàng hoàng? Cậu đúng là..."

Đúng là đứa trẻ không nghe lời! Cô đã dặn kỹ, vậy mà anh vẫn bất cẩn. Hagiwara đỏ mặt, chắp tay xin lỗi, cúi đầu.

"Xin lỗi, làm các cậu lo lắng."

Không hiểu sao, trước Haruna-chan, anh luôn đỏ mặt và không đành lòng thấy cô lo lắng.

"Cậu..." Yuharuna định giáo huấn tiếp, nhưng Hagiwara vội ngắt lời, giọng run run.

"Haruna-chan, sao cậu lại ở đây?"

Ánh mắt lạnh lùng của cô như một luồng áp lực vô hình siết lấy anh, khiến anh rùng mình.

Yuharuna thoáng không vui, mày khẽ nhíu, rõ ràng bị chọc giận. Cô biết anh cố tình đánh trống lảng, nên đành nuốt lời trách móc xuống.

Cô thở dài, nhìn quanh, rồi quay lại nhìn Hagiwara. "Thật ra, tớ cũng không rõ lắm. Cậu biết đấy, tớ kế thừa phát minh vĩ đại của bố mẹ cỗ máy thời không. Để đưa các cậu về, tớ không ngừng thử xoay chuyển thời không, thay đổi lịch sử."

"Tớ không thể chấp nhận việc các cậu – đang ở độ tuổi rực rỡ nhất lại biến mất khỏi thế giới này, để lại tớ và Rei sống cô độc."

Hồi đó, Yuharuna mang thai, đứng trong phòng thí nghiệm, ngón tay lướt nhanh trên bảng điều khiển cỗ máy thời không. Màn hình lấp lánh số liệu và biểu đồ phức tạp, như kể lại nỗi nhớ nhung của cô.

Cô nhìn xa xăm, ánh mắt kiên định.

"Tớ không thể nghỉ ngơi. Chỉ cần nhắm mắt, tớ thấy bóng hình các cậu. Lòng tớ tràn đầy quyết tâm đưa các cậu về. Mỗi lần thử đều như mò mẫm trong bóng tối, không biết phía trước là ánh sáng hay vực thẳm. Nhưng tớ không bỏ cuộc. Tớ biết, chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó tớ sẽ tìm ra cách."

Một khe hở nhỏ xuất hiện trong tấm vải thời không. Yuharuna nhìn chằm chằm, lòng tràn hy vọng, rồi nhanh chóng điều chỉnh thông số, rót năng lượng vào khe hở.

"Cậu biết không, khoảnh khắc ấy, tớ như trở thành vị thần điều khiển thời không, có thể thay đổi quỹ đạo lịch sử."

Hồi ức thế giới gốc

Khi năng lượng tràn vào, khe hở mở rộng, hình thành một cánh cổng đủ cho người bước qua. Yuharuna đứng trước cổng, lòng ngập chờ mong và lo lắng.

"Chỉ cần vượt qua cánh cổng này, tớ có thể đưa họ về."

Cô hít sâu, bước vào không chút do dự. Cảnh vật trước mắt biến đổi nhanh chóng. Khi mở mắt, cô thấy một thế giới quen thuộc, với năm người bạn ở trường cảnh sát. Nhưng lúc ấy, họ không nhận ra cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro