Chap 24: Em đã xuất hiện

Dưới ánh trăng, mái tóc trắng tuyết của Mori Yuharuna lấp lánh, phủ lên cô vẻ thần bí. Cô nhẹ nhàng vuốt chiếc đồng hồ quả quýt, nơi lưu giữ bức ảnh gia đình ba người, mắt ngập nỗi nhớ.

"Thời gian vừa vặn," cô thì thầm, ngón tay khẽ nhấn cơ quan trên đồng hồ.

Khi ánh mắt cô chạm vào Matsuda Jinpei, cô mỉm cười, ánh mắt toát lên sự thân thiết khó tả.

"Trợn mắt gì thế? Cần tôi giúp không, Matsu bảo bối?" Giọng cô dịu dàng, như làn gió xuân.

"Cái gì Matsu?!" Matsuda giật mình, lùi lại, kính râm tuột xuống, để lộ đôi mắt hoang mang. Tim anh đập thình thịch, thế giới như ngừng trôi.

"Cô... là người hay quỷ?"

Yuharuna cười, gương mặt rạng ngời tình mẫu tử, mắt sáng như sao.

"Matsu ở thời không này, chào cậu. Tôi là vợ tương lai của cậu Mori Yuharuna. Rất vui được gặp lại Matsu trẻ trung, khí thế như thế."

Matsuda cố bình tĩnh, hít sâu, giọng run run.

"Haruna? Sao cô ở đây? Chuyện này là sao?"

Yuharuna mỉm cười dịu dàng, giọng đầy an ủi.

"Suỵt, đây là bí mật vượt thời không. Tôi đến để nói rằng, do hỗn loạn thời không, nơi này sinh ra những số phận khó tránh. Nhưng tin vui là, Matsu, cậu còn đủ thời gian để chọn lựa."

Lời cô như làn gió, xuyên qua thời gian và không gian, lướt qua tai anh. Matsuda nhìn cô, cố tìm dấu hiệu đùa giỡn, nhưng đôi mắt trong veo chỉ chứa đựng sự nghiêm túc và quan tâm.

"Cô... mang máy che chắn?" Matsuda lắp bắp, lòng kinh ngạc.

Yuharuna lắc đầu, tay vẽ một đường cong trong không trung, như vẽ nên một bí ẩn.

"Không phải máy che chắn, mà là thời gian thao tác khí. Tôi đến để giúp cậu có thêm thời gian suy nghĩ. Tôi đã thấy tương lai và quá khứ. Vận mệnh như sợi dây rối, mỗi lần luân hồi là một lần giãy giụa đau đớn."

"Cô mang thai mà còn đến đây? Nguy hiểm lắm, cô biết không?!" Matsuda nhíu mày, không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời cô.

Anh cảm nhận được sự xuất hiện của Yuharuna không phải ngẫu nhiên. Đằng sau chắc chắn ẩn giấu bí mật lớn. Nếu vận mệnh do Thiên Đạo định đoạt, liệu họ có thể thoát khỏi ràng buộc để tìm hạnh phúc?

Như đọc được nỗi băn khoăn của Matsuda, Yuharuna nắm tay anh, truyền qua hơi ấm.

"Đừng sợ. Vận mệnh không phải bất biến. Như tôi, tôi đã đứng trước cậu đây."

"Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ giúp cậu, cùng cậu thay đổi cục diện, tạo nên tương lai tươi đẹp cho cậu và Eisho-chan," cô nói, lời như ánh rạng đông, xua tan bóng tối trong lòng Matsuda.

Anh gật đầu. Không muốn bị vận mệnh trói buộc, anh phải dùng sức mạnh của mình để thay đổi.

"Sao cô lại giúp chúng tôi? Ý tôi là... cô có thể sinh con an toàn, tìm người yêu thương cô, sao lại mạo hiểm một mình?"

Yuharuna mỉm cười, mắt kiên định.

"Matsu, cứu các cậu không bao giờ là đau khổ. Đó là sứ mệnh khiến tôi tràn đầy sức mạnh. Khi biết vận mệnh có thể thay đổi, tôi không thể đứng nhìn."

Cô ngừng lại, hít sâu.

"Còn cậu, cậu có hối hận khi cứu mọi người không?"

"Không hề!" Matsuda đáp ngay.

"Như cô nói, đây không chỉ là nhiệm vụ, mà là sứ mệnh. Thấy những người được cứu nhờ chúng ta, tôi tràn đầy niềm vui và mãn nguyện. Sứ mệnh này khiến tôi kiên định."

Yuharuna gật đầu, mắt lấp lánh sự đồng cảm.

"Tôi cũng vậy. Cậu bảo vệ mọi người, còn tôi muốn bảo vệ gia đình nhỏ của chúng ta, và Matsu đầy chính nghĩa."

Cô hiểu, Matsuda và cô đều mang sự chấp nhất với sứ mệnh. Họ không chỉ cứu người, mà còn truyền hy vọng. Cô muốn trở thành người thay đổi vận mệnh, mang ánh sáng cho cả năm người họ.

"Tiếp tục đi, Matsu," Yuharuna vươn tay, mỉm cười.

"Cảm ơn cô tin tôi," Matsuda nói, nắm chặt tay cô, mắt lóe lên quyết tâm.

"Không cần cảm ơn, đây là điều tôi phải làm," Yuharuna đáp.

"Cậu sẵn sàng chưa?" cô hỏi, mắt đầy tin tưởng.

"Sẵn sàng rồi," Matsuda mỉm cười, hít sâu, thở ra chậm rãi.

Thế giới như tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kim giây đồng hồ tí tách.

"Tôi sẽ khởi động lại đồng hồ đếm ngược của bom," Yuharuna nói, tay nhẹ chạm nút trên đồng hồ quả quýt. Một luồng năng lượng trào ra, như đông đặc thời gian.

Matsuda tập trung vào hai dây vàng và xanh trên bom. Tay anh vững vàng, mắt sắc bén, mỗi động tác đều cẩn trọng, như chạy đua với thời gian. Tiếng cảnh báo chói tai vang lên, đồng hồ đếm ngược khởi động. Tim anh đập mạnh, nhưng anh giữ bình tĩnh.

Đây là thử thách cuối, khoảnh khắc thể hiện kỹ năng của anh.

Đột nhiên, điện thoại rung, phá vỡ sự tĩnh lặng. Matsuda lấy ra, thấy cuộc gọi từ Hagiwara Kenji. Anh căng thẳng, nhưng giữ vẻ điềm tĩnh.

Yuharuna nghiêng đầu, mắt lóe tò mò, khóe môi cong nhẹ. "Kenji-kun à?"

Matsuda gật đầu. "Là cậu ấy."

Anh nhấn nghe, giọng Hagiwara vang lên, tự tin và thoải mái. "Jinpei-chan, tớ sắp tháo xong. Ba phút nữa là xong xuôi."

Matsuda thở phào, nhìn quả bom trước mặt. Dù cấu trúc khác bên Hagiwara, anh vẫn tự tin.

"Hagi, tớ cũng gần xong. Bom này khác cậu, phải cẩn thận hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro