Chap 25
"Không thành vấn đề, chúng ta là những chuyên gia gỡ bom hàng đầu. Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Hagiwara Kenji nói qua điện thoại, giọng đầy tin tưởng và cổ vũ dành cho Matsuda Jinpei. Anh ngừng một lát, thêm vào:
"Lúc tớ tháo bom, Hiromitsu-chan và Rei-chan đều đến. Eisho-chan đang ngủ ngon trong lòng Hiromitsu-chan đây."
"Con bé ngoan lắm, đúng không?" Matsuda hỏi.
"Ừ, đặc biệt ngoan. Chắc con bé biết chúng ta đang làm nhiệm vụ nên không khóc nháo,"
Hagiwara đáp, giọng pha chút dịu dàng và tự hào. "Gặp nhau sau nhé."
"Được," Matsuda cười, cúp máy.
Anh hít sâu, mắt lại khóa chặt vào quả bom. Cấu trúc khác với bom bên Hagiwara, nhưng anh không hoảng loạn. Là chuyên gia gỡ bom, cẩn thận và kiên nhẫn là phẩm chất không thể thiếu.
Thời gian trôi từng giây, đồng hồ đếm ngược ngày càng ngắn. Matsuda nhìn chằm chằm hai dây vàng và xanh nổi bật như quyết định sinh tử. Dây vàng như ngôi sao sáng trong đêm, dẫn lối; dây xanh tượng trưng cho sự sống tràn đầy. Nếu là anh, anh sẽ chọn bảo vệ sự sống, để mình là ngôi sao dẫn đường.
Hít sâu, Matsuda cắt dây vàng.
"Rắc!" Đồng hồ đếm ngược dừng lại. Áp lực trên vai anh biến mất, như trút được gánh nặng. Anh thở phào, nở nụ cười chiến thắng.
Mori Yuharuna đứng bên, mắt lấp lánh kinh ngạc và ngưỡng mộ. Cô nhảy lên, ôm chặt Matsuda, như muốn truyền tải niềm vui và tự hào.
"Cậu làm được, Matsu!" cô reo lên.
"Cẩn thận cái bụng!" Matsuda cười, tim vẫn đập mạnh, nhưng anh biết mọi thứ đều xứng đáng. Anh ôm lại Yuharuna, như muốn nói rằng tất cả là nhờ có cô bên cạnh.
"Chúng ta cùng làm được," anh thì thầm bên tai cô.
Khoảnh khắc họ ôm nhau như thời gian ngưng đọng, đưa họ về những ngày thắm thiết. Yuharuna rúc vào lòng Matsuda, tiếng tim anh vang nhẹ bên tai, truyền tải tình cảm sâu sắc.
"Cảm ơn cô... Cảm ơn vì mang Eisho-chan đến, vì cho tôi gặp cô," Matsuda nói, giọng run run, mắt đỏ hoe, xúc động trước cuộc tái hợp bất ngờ.
Yuharuna ngẩng lên, mỉm cười lắc đầu.
"Không cần cảm ơn, Matsu. Tôi thật sự rất vui khi được gặp lại cậu. Bao năm qua, tôi luôn nhớ cậu, nhớ những ngày xưa."
Ngón tay cô lướt nhẹ qua má anh, dịu dàng và thâm tình. Mắt cô lấp lánh, như chứa đựng ngàn lời muốn nói.
"Giờ tôi phải rời đi, về nơi thuộc về mình," cô nói, giọng pha chút bất đắc dĩ.
"Nhớ nhé, vận mệnh nằm trong tay cậu. Đừng sợ, đừng bỏ cuộc. Tôi sẽ luôn bảo vệ cậu, đến tận cùng thời gian."
Thân ảnh Yuharuna mờ dần, hóa thành ánh sáng chói lòa, rồi biến mất. Matsuda đứng lặng, cảm nhận hơi ấm còn sót lại trong tay, lòng ngập tràn tình yêu và hy vọng.
Anh lấy điện thoại, gọi cho Megure.
"Mọi thứ an toàn," anh báo cáo.
Megure chia sẻ tin vui với đồng đội. Cả khu vực bùng nổ tiếng hoan hô. Các hình cảnh nhảy lên vui mừng, ăn mừng chiến thắng. Hệ thống loa công viên chuyển từ nhạc vui sang thông báo:
"Công viên sắp đóng cửa. Xin quý khách rời khỏi khu vực. Cảm ơn và chúc quý khách một buổi tối vui vẻ."
Ánh đèn công viên mờ dần, du khách lục tục rời đi. Một cậu bé đội mũ huy chương công viên, kéo tay mẹ, khóc nháo:
"Mẹ ơi, sao phải đi? Con muốn chơi nữa!"
Người mẹ kiên nhẫn dỗ:
"Bảo bối, lần sau mình sẽ quay lại. Công viên phải đóng cửa rồi."
Cậu bé ngước lên, mắt đẫm lệ, đầy thất vọng.
"Nhưng con chưa được ngồi bánh xe quay, chưa ăn kẹo bông gòn!" Giọng cậu nức nở, lộ rõ sự tiếc nuối.
Người mẹ quỳ xuống, lau nước mắt cho con, dịu dàng nói:
"Có những lúc chúng ta phải tuân theo quy định. Hôm nay không chơi được, nhưng lần sau con sẽ được chơi nhiều hơn, được không?"
Cậu bé dần bình tĩnh, mắt lóe lên hy vọng.
"Thật không, mẹ? Lần sau mình sẽ quay lại?"
"Thật mà," mẹ cậu mỉm cười, nắm tay con. "Lần sau chúng ta sẽ hoàn thành tiếc nuối này."
Cậu bé vẫn còn chút luyến tiếc, nhưng trong vòng tay mẹ, cậu dần yên lòng. Khi họ chuẩn bị rời đi, một nhân viên công viên tiến tới, đưa cậu bé một huy chương lấp lánh.
"Tặng cháu này," anh mỉm cười, xoa đầu cậu. "Lần sau quay lại, cháu sẽ vui hơn nữa."
Cậu bé nắm chặt huy chương, mắt sáng lên niềm vui. Đó không chỉ là kỷ niệm, mà còn là lời hứa cho lần trở lại.
"Mẹ, lần sau nhất định phải quay lại!" cậu nói, đầy quyết tâm.
Người mẹ gật đầu, biết con đã học được điều gì đó. Ly biệt không chỉ để gặp lại, mà còn giúp con trưởng thành, học cách mạnh mẽ. Họ bước ra khỏi công viên, ánh trăng và ánh chiều tà phủ lên, thuần khiết và đẹp đẽ. Mẹ nắm tay con, lòng tràn ngập hy vọng về tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro