Chap 29: Ăn cháo bí đỏ

Nhà Matsuda, Beika

Sáng sớm, Matsuda Jinpei mơ màng mở mắt, ngón tay luồn qua mái tóc rối bù, ngáp dài để xua tan cơn buồn ngủ.

"Lại một ngày mới. Nghỉ phép xong, đến lúc đi làm rồi," anh lẩm bẩm, với tay kéo rèm. Tấm rèm từ từ mở ra như bức màn sân khấu, để ánh nắng vàng rực tràn vào phòng.

Ánh sáng như dải lụa, đánh thức mọi thứ trong căn phòng. Góc tường nơi bàn công cụ sáng lên, như chờ đợi một phát minh mới. Kệ sách đầy trinh thám, chữ trên gáy sách lấp ló trong ánh sáng, như kể những câu chuyện bí ẩn. Cây xanh bên cửa sổ lấp lánh, lá cây xanh mướt đầy sức sống.

Matsuda ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng kiểm tra tã của Eisho-chan.

"Khô ráo, tốt lắm!" anh cười, đảm bảo con bé thoải mái. Mắt anh dịu dàng nhìn Eisho trên chiếc nôi nhỏ. Lông mi dài như hai cánh quạt nhỏ, rung nhẹ theo nhịp thở. Ánh nắng loang lổ chiếu lên khuôn mặt bầu bĩnh, phủ một vầng sáng ấm áp.

"Ngủ say như heo con đáng yêu," Matsuda bật cười, vuốt má con bé. Làn da Eisho mịn màng như trứng gà mới bóc, khiến tim anh như tan chảy.

"Có nên đánh thức con bé bây giờ không? Lát nữa phải đưa con đến sở cảnh sát. Không biết đến chỗ lạ con có sợ không," anh tự nhủ.

Đúng lúc, Eisho khẽ hừ một tiếng, mí mắt rung rung, như sắp tỉnh. Matsuda vội chậm lại, sợ làm con bé giật mình. Rồi Eisho mở mắt, giọng non nớt vang lên: "Papa... ôm, ôm."

Tim Matsuda nhảy lên, như bị hòa tan bởi sự đáng yêu. Anh cúi xuống, ôm chặt con bé vào lòng.

"Eisho tỉnh rồi! Hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm với ba đấy," anh nói, cố ý đổi giọng mềm mại, trầm ấm, như muốn bao bọc tâm hồn con bé.

Eisho rúc vào ngực ba, nghe nhịp tim mạnh mẽ, như tìm được bến cảng an toàn. Con bé dường như hiểu lời ba, mỉm cười ngây thơ.

"Đi, đi," Eisho nói, tay nhỏ nắm chặt vạt áo Matsuda, như giục ba đưa đi.

"Con muốn đi thẳng thế à? Hai chiếc răng sữa mới nhú chưa đánh sạch đâu nhé," Matsuda trêu, đặt con bé xuống giường, cẩn thận thay tã mới. Eisho cười khúc khích, tay túm áo ba, kéo nhẹ mái tóc rối giống hệt ba mình. "Pi, pi," con bé bập bẹ.

"Con gái đúng là thích làm đẹp từ bé," Matsuda giả vờ càu nhàu, cạo nhẹ mũi con bé, mắt đầy ý cười. Anh lấy hai dây chun màu, cẩn thận buộc hai chỏm tóc nhỏ cho Eisho, vừa xinh xắn, không quá khoa trương. Hai "pi pi" nhỏ dựng đứng, khiến con bé trông vừa đáng yêu vừa ngộ nghĩnh.

"Xinh quá! Không hổ là con gái Matsuda Jinpei, khí chất đỉnh cao!" anh cười lớn, ngắm "kiệt tác" của mình, như thấy Eisho trưởng thành, tỏa sáng giữa đám đông.

Eisho tò mò đưa tay sờ chỏm tóc, cố vuốt phẳng nhưng chúng vẫn nghịch ngợm dựng đứng. Con bé không thấy được mình đáng yêu thế nào, chỉ biết ba buộc "pi pi" đẹp. Eisho cười rạng rỡ, khoe hai chiếc răng sữa. "i ..a e .ẹp... i .a," con bé bập bẹ.

Chỉ Matsuda, ông bố "già", hiểu được tiếng nói mơ hồ của con. Anh đứng dậy, lấy chiếc kẹp bướm, nhẹ nhàng cài lên chỏm tóc.

"Đẹp tuyệt!" anh khen, dù có phần phóng đại. Eisho gật đầu hài lòng.

Matsuda cầm bàn chải nhỏ, cẩn thận đánh sạch hai chiếc răng sữa của con bé. Anh thầm nghĩ, một đứa bé một tuổi đã biết làm đẹp? Lúc anh bằng tuổi con, còn tè dầm, vậy mà Eisho đã thích xinh đẹp đúng là kỳ diệu!

Sau khi rửa mặt xong cho cả hai, Matsuda bế Eisho vào bếp tìm đồ ăn. Ở tuổi này, con bé bắt đầu thử thức ăn dặm, đòi hỏi món mềm, giàu dinh dưỡng – một thách thức với hai ông bố "tay mơ".

Hagiwara Kenji xuất hiện, đặt một chén cháo bí đỏ vàng óng lên ghế ăn của Eisho.

"Tớ đút cho Eisho-chan nhé, Jinpei-chan ăn sáng đi," anh nói.

Eisho nhìn cháo bí đỏ, mắt sáng lên phấn khích. Đây là món con bé yêu thích, với hương ngọt dịu và kết cấu mịn, luôn khiến con bé vui vẻ, mãn nguyện.

"Như vậy đói à, tay chân cứ nhảy nhót," Hagiwara cười, bế Eisho lên ghế ăn.

Anh nhìn con bé, mắt đầy yêu thương. Eisho hoạt bát lạ thường khi đói, hệt như Matsuda, khiến Hagiwara thầm nghĩ: Sao con bé đáng yêu thế? Muốn "trộm" luôn quá!

"A—" Eisho mở to mắt, tay nắm chặt cạnh ghế, chân đạp loạn xạ. Hagiwara bật cười. "Nhìn cái dáng sốt sắng này, y chang Jinpei-chan. Đúng là cha con cùng một khuôn!"

"Này, Hagi, cậu kiếm chuyện hả?" Matsuda nhai sandwich, lẩm bẩm. Tính anh tốt lắm mà! Ai đồn nhảm làm hỏng danh tiếng anh thế này?

"Đâu dám!" Hagiwara cười, thổi nguội cháo bí đỏ, cẩn thận đút cho Eisho. Con bé ăn ngon lành, mắt híp lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng "lộc cộc" thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro