Chap 30: Kính râm bị vỡ

Nhà Matsuda, Beika

Mười phút sau

"No chưa, tiểu quỷ?" Matsuda Jinpei cầm khăn ướt, chuẩn bị lau cháo bí đỏ lem luốc trên mặt Eisho-chan, vừa buồn cười vừa bất lực.

Khuôn mặt nhỏ của con bé dính đầy cháo, trông như một chú mèo con nghịch ngợm. Dù Hagiwara là người đút, Eisho vẫn khiến mặt mình như bức tranh màu.

Eisho nắm chặt khăn ướt ba đưa, mắt long lanh nhìn anh, bập bẹ:

"Thơm... thơm... ăn." Con bé muốn nói với ba rằng cháo bí đỏ rất ngon, giờ con đã no, nhưng vẫn muốn giữ cháo trên mặt để... ăn tiếp khi đói!

"Con mèo nhỏ nghịch ngợm, để ba lau mặt cho nào," Matsuda cười, nhẹ nhàng dùng khăn chà lên mặt con bé.

Nhưng Eisho không chịu hợp tác. Mặt con bé vặn vẹo, cố né cái khăn, mũi nhỏ hừ hừ như phản đối.

Hagiwara ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ đáng yêu của Eisho, bật cười. Anh nhéo nhẹ má con bé, dịu dàng khuyên: "Eisho-chan, cháo bí đỏ ngon thật, nhưng không được ăn nhiều quá đâu. Để cháo đầy mặt thế này, người ta tưởng con là mèo hoa đấy!"

Eisho nghe Hagiwara nói, rõ ràng không hiểu "mèo hoa" là gì, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của "Kenji ba ba", con bé cười khúc khích.

"Con có biết giờ mình không xinh lắm đâu không?" Matsuda trêu, điểm nhẹ mũi con bé. Anh biết trẻ con không hiểu "mèo hoa", nhưng Eisho rất quan tâm đến vẻ ngoài, nên anh dùng lời con bé hiểu để nhắc nhở.

Quả nhiên, Eisho lập tức hiểu không nên để cháo lem nhem. Con bé ngoan ngoãn để ba lau mặt. Matsuda cẩn thận chà khăn, tránh mắt con bé để không làm đau. Eisho ngồi trên đùi ba, ngoan như mèo con, để ba lau sạch.

Chỉ một lát, cháo và nước dãi trên mặt con bé biến mất, để lại khuôn mặt sạch sẽ, bầu bĩnh.

"Giỏi lắm, Eisho ngoan! Giờ xinh hơn nhiều rồi," Matsuda khen, gật đầu hài lòng.

Anh đứng dậy, ôm con bé vào lòng. Eisho nghe ba khen, cười tít mắt, khuôn mặt rạng rỡ tự hào. Đôi mắt to long lanh niềm vui. Con bé vỗ tay, bập bẹ: "A aa ..ê ... a... papa!" như thể hiện niềm hạnh phúc với ba.

"Chúc mừng tiểu công chúa sắp có ngày đi làm đầu tiên!" Matsuda cười lớn, tiếng cười vang khắp phòng, như thêm niềm vui cho ánh nắng sớm.

Anh tháo kính râm, nhẹ nhàng đeo cho Eisho. Gọng kính chạm vào má con bé, như sự che chở dịu dàng của người cha. Qua lăng kính, thế giới trở nên mềm mại, bảo vệ đôi mắt non nớt của con bé khỏi ánh nắng.

Eisho mở to mắt, tò mò nhìn thế giới qua kính râm, tràn đầy mới mẻ và hứng thú. Con bé ngẩng lên nhìn ba, mắt lấp lánh chờ mong:

"Đi, đi."

Eisho cuộn tròn đôi chân nhỏ, rúc vào vai Matsuda, cảm nhận sự vững chãi và ấm áp của ba. Mặt con bé kề sát má ba, như thể hiện tình yêu theo cách của mình.

"Xuất phát!" Matsuda hô to, cùng Hagiwara đeo kính râm mới. Eisho được ba ôm chặt, cả ba người với gương mặt đeo kính râm giống nhau leo lên chiếc xe "ngầu lòi" của Hagiwara.

Trong xe

Eisho tò mò nhìn quanh, mắt sáng rực, đầy háo hức khám phá. Matsuda vuốt tóc con bé, khóe miệng nở nụ cười:

"Ngoan nhé, ba đưa con đến một nơi đặc biệt."

"Đó không chỉ là nơi ba và Kenji ba ba làm việc, mà sau này cũng là nơi con 'làm việc' đi theo ba ấy mà. Nhớ nhé, đó là sở cảnh sát."

Eisho gật đầu cái hiểu cái không, tay nhỏ nắm chặt áo ba, như tìm cảm giác an toàn. Hagiwara nhìn qua gương chiếu hậu, lòng ấm áp:

"Eisho-chan, đừng lo, bọn ta sẽ bảo vệ con."

Chiếc xe lướt qua phố phường tấp nập, cảnh vật bên đường như bức tranh sống động, khiến Eisho bận rộn ngó nghiêng. Con bé thấy những tòa nhà chọc trời, dòng xe tấp nập, và đám đông nhộn nhịp, tất cả đều mới lạ và thú vị.

"Nhìn kìa, Eisho, đây là chung cư, nơi mọi người ở," Matsuda chỉ ra cửa sổ, giọng ôn hòa. Xe tiếp tục chạy, đến một khu vực thoáng đãng.

"Còn đây là công viên trò chơi," Hagiwara chỉ vào vòng xoay lớn, cười tươi.

Thấy công viên rực rỡ, Eisho sáng mắt, vỗ tay phấn khích, muốn nhảy xuống chơi ngay.

"Ấy, đừng nhảy! Chờ ba nghỉ phép, ba sẽ đưa con đến chơi thật đã," Matsuda hứa, cười trước vẻ hào hức của con bé.

Matsuda và Hagiwara thay phiên giới thiệu thế giới, giúp Eisho hiểu thêm về mọi thứ. Nhưng đúng lúc đó, Eisho vô tư... bẻ gãy lăng kính râm của ba.

Không khí như ngưng đọng. Chỉ còn Eisho cầm cặp kính râm vỡ và Matsuda sững sờ. Con bé cúi đầu, lông mi dài phủ bóng trên má, chưa nhận ra mình vừa "gây họa".

"Hagi! Sao tớ thấy con bé lớn lên sẽ là một tiểu quỷ nghịch ngợm thế này!" Matsuda cầm cặp kính vỡ, trêu mà không giấu được yêu thương.

Anh nhìn khuôn mặt ngây thơ của Eisho:

"Tiểu quỷ, con lợi hại thật!" Eisho ngẩng lên, mắt lấp lánh bất an và nghi hoặc, như muốn tìm câu trả lời từ ba.

Matsuda mỉm cười, dịu giọng:

"Lần sau đừng làm thế nhé, không ba đánh mông con đấy."

"Cậu bảo ai là tiểu quỷ? Tớ thấy Eisho giống cậu lắm," Hagiwara cười lớn, vừa lái xe vừa trêu.

"Hồi nhỏ cậu cũng tháo tung mọi thứ, tớ có chê cậu là tiểu quỷ đâu!"

Matsuda bật cười:

"Ai bảo cậu là người bạn duy nhất của tớ? Không ưa thì đánh tớ đi!"

Không khí trong xe rộn ràng, như ánh nắng xuyên qua cửa sổ, sưởi ấm trái tim mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro