Chap 34: tiếp
Thấy nhân viên rời đi, Eisho-chan lo ba không hiểu ý mình, vươn tay nhỏ chỉ vào miệng há to, kêu
"A—" đầy háo hức. Tay con bé múa may, như đã ngửi thấy mùi sushi, không chờ nổi muốn thử.
Matsuda Jinpei nhìn dáng vẻ thèm thuồng của con bé, buồn cười nhưng vẫn giữ nguyên tắc:
"Không được đâu, Eisho-chan. Sushi là đồ ăn của người lớn, có nhiều gia vị, không hợp với bé con."
Anh vuốt đầu con bé, trấn an cảm giác thất vọng. Sở dĩ gọi cá chình sushi chỉ để con bé nhìn cho "đã mắt" thôi. Hagiwara chen vào:
"Eisho-chan, chờ con lớn, cậu sẽ cho con ăn thật nhiều sushi ngon. Giờ cứ ngắm trước, nhé?"
Lúc này, nhân viên mang hai phần cá chình sushi ra. Thịt cá tươi rói, phủ nước sốt đặc chế và chút mù tạt, hương thơm ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng. Eisho chằm chằm nhìn sushi, mắt sáng rực, như bị mê hoặc.
Matsuda bật cười. Anh kẹp một chút cơm sushi, nhúng nước sôi để nguội rửa sạch nước sốt và mù tạt, thổi nguội cẩn thận rồi đưa đến miệng con bé:
"Thử một miếng nhỏ thôi." Eisho cắn nhẹ, nhắm mắt, như đang thưởng thức. "Ngon không?" Matsuda hỏi dịu dàng.
Con bé gật đầu, cười rạng rỡ, ngọng nghịu:
"Ngọt, ăn!" Thấy Eisho vui vẻ, Matsuda và Hagiwara cũng bật cười.
Nhưng khoảnh khắc yên bình chẳng kéo dài. Một tiếng thét chói tai vang lên, như mũi tên xé toạc không gian tiệm. Tim Matsuda và Hagiwara đập mạnh. Họ buông đũa, quay về phía âm thanh.
Một nữ khách hàng ôm cổ, mặt tái nhợt, như máu bị rút cạn. Mắt cô lật ngược, cơ thể nghiêng ngả, ngã xuống sàn. Tiệm rơi vào hỗn loạn. Tiếng thét, tiếng gọi ầm ĩ vang lên, bầu không khí yên tĩnh tan biến.
Khách hàng khác đứng dậy, ánh mắt hoảng sợ nhìn người phụ nữ ngã. Ngoài cửa, đám đông định vào tiệm dừng lại, người quay video, người xì xào bàn tán.
Matsuda và Hagiwara liếc nhau, ánh mắt căng thẳng. Nhận ra tình hình nghiêm trọng, họ bật dậy, lách qua bàn ghế, lao đến người phụ nữ như hai tia chớp.
Họ quỳ xuống, kiểm tra tình trạng cô với sự chuyên nghiệp. Matsuda nắm cổ tay cô, cảm nhận mạch đập yếu ớt, tìm kiếm manh mối. Hagiwara quan sát sắc mặt và hơi thở, không bỏ sót chi tiết nào. Cả hai cau mày, lòng đầy bất an. Mỗi giây đều quý giá, họ phải tìm nguyên nhân và cứu chữa ngay.
"Mạch cô ấy rất yếu, hơi thở ngắn. Có thể là phản ứng dị ứng," Matsuda trầm giọng, bình tĩnh nhưng quyết đoán. Anh nhanh chóng nghĩ đến các cách sơ cứu phù hợp.
"Phải làm gì đó ngay," Hagiwara đồng tình, nhìn quanh. Ánh mắt anh dừng lại ở ly đồ uống chưa uống hết bên cạnh cô.
"Ly đó! Tớ thấy cô ấy vừa uống xong thì ngã. Có thể là nguyên nhân."
Matsuda nhìn ly đồ uống, màu sắc tươi sáng, tỏa mùi dâu tây nhè nhẹ. Anh quay sang Hagiwara, giọng gấp gáp:
"Dâu tây! Cô ấy dị ứng dâu tây. Kenji, hỏi ngay xem có ai mang thuốc kháng dị ứng không!"
Trong đầu Matsuda, hàng loạt câu hỏi xoay vần. Là người không dị ứng, anh hiểu phản ứng dị ứng nghiêm trọng thế nào có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vậy sao cô Sakurako, người biết mình dị ứng, lại để ly đồ uống có dâu tây trên bàn? Cô không biết mình dị ứng? Hay cố ý thử? Hoặc... có kẻ cố ý hại cô?
Matsuda hít sâu, kìm nén suy nghĩ. Giờ không phải lúc điều tra, cứu người là ưu tiên. Hagiwara lớn tiếng hỏi đám đông về thuốc kháng dị ứng, đồng thời gọi cấp cứu.
Đám đông dần yên lặng. Một số người sơ tán, một số ngừng quay video, bắt đầu hỗ trợ. Thuốc kháng dị ứng nhanh chóng được tìm thấy, đưa cho Hagiwara để giúp cô Sakurako.
Matsuda thở phào, nhưng vẫn cảnh giác. Anh nhìn quanh, ánh mắt dừng ở một nhân viên thấp bé, đứng cạnh bên, tay nắm chặt, lo lắng nhưng lúng túng.
Matsuda tiến tới, giọng gấp:
"Cô biết người này không?" Anh chỉ vào nữ khách hàng. Nhân viên hoảng loạn, giọng run:
"Vâng, cô ấy là khách quen, tên Sakurako. Cô ấy rất cẩn thận, không bao giờ ăn bậy."
Matsuda nhíu mày. Nếu Sakurako cẩn thận, sao ly đồ uống có dâu tây lại xuất hiện? Anh truy hỏi:
"Nếu cô ấy là khách quen, tiệm phải biết cô ấy dị ứng dâu tây. Sao trên bàn lại có đồ uống chứa dâu tây?"
Nhân viên xua tay, vội giải thích:
"Chúng tôi biết rõ cô Sakurako dị ứng dâu tây. Mỗi lần cô ấy đến, đều nhắc chúng tôi cẩn thận, không phục vụ món có dâu tây."
"Hôm nay chúng tôi cũng không đưa cô ấy bất kỳ đồ uống nào chứa dâu tây," một nhân viên khác bổ sung, giọng chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro