Chap 37: Cửa hàng sushi( tiếp)
Cửa hàng sushi, khu thương mại Beika
"Hừ, đàn ông các người đều như nhau!" Kiyoko (nhân viên áo vàng) gào lên, cảm xúc gần như bùng nổ. "Đừng tưởng tôi không biết các người nghĩ gì. Một lũ ích kỷ, chỉ lo lợi ích bản thân, chẳng quan tâm cảm xúc người khác!"
Takagi Wataru vội can ngăn:
"Mọi người bình tĩnh, đừng cãi nhau ở đây. Chúng tôi sẽ điều tra rõ nguyên nhân dị ứng của cô Sakurako, đảm bảo công bằng cho tất cả." Nhưng Kiyoko hét lớn: "Tôi không cần công bằng!"
Có lẽ cô cảm thấy công bằng không thể giải quyết vấn đề hay xoa dịu sự bất mãn, thất vọng. Có thể cô thấy mình bị bỏ qua, bị hiểu lầm, hoặc yêu cầu không được đáp ứng, dẫn đến phản ứng dữ dội.
Sato Miwako, vừa xuất hiện, cùng các cảnh sát kiên nhẫn lắng nghe Kiyoko, cố gắng hiểu cảm xúc và hóa giải xung đột. Họ vẫn phải đảm bảo cuộc điều tra diễn ra suôn sẻ, tìm ra nguyên nhân thực sự và đưa ra giải pháp công bằng.
Lời chỉ trích "đàn ông đều như nhau" của Kiyoko phản ánh sự thiếu tin tưởng vào nam giới, có thể bắt nguồn từ trải nghiệm cá nhân. Tuy nhiên, cảnh sát giữ bình tĩnh, tránh làm leo thang xung đột, tập trung vào sự thật và chứng cứ.
Lúc này, một cậu bé bước vào tầm mắt Matsuda. Cậu có gương mặt thanh tú, mặc đồ thể thao, toát lên vẻ năng động của học sinh cấp hai yêu vận động. Khí chất tươi sáng khiến người khác dễ mến. Cậu lặng lẽ đến gần Ôi (nhân viên áo xanh), hơi cúi người, cẩn thận ngửi tay áo anh ta.
Hành động bất ngờ nhưng nghiêm túc của cậu khiến Matsuda tò mò về mục đích và động cơ. Cậu bé lên tiếng:
"Chú này, cháu thấy tay áo chú có vết dâu tây. Dù chú rửa rồi, nhưng cháu vẫn ngửi được mùi dâu rõ ràng."
Ôi sững sờ, rồi đột ngột hất tay cậu bé, gầm lên: "Nhóc con, đừng nói bậy! Đây là vết dính khi tôi làm bánh trái cây cho khách hôm nay!" Giọng anh ta đầy hoảng loạn, rõ ràng bị cáo buộc làm kích động.
"Shinichi!" Một cô bé xinh xắn, khí chất dịu dàng, vội đỡ cậu bé. Mắt cô đầy lo lắng, như hỏi cậu có sao không. Shinichi cười toe, xoa đầu, trêu: "Ran, đừng lo, tớ ổn mà!" Mắt cậu lấp lánh tinh nghịch.
Ran gõ nhẹ đầu cậu, trách yêu: "Cậu cười gì? Suýt ngã rồi, làm tớ lo lắm!" Cô quay sang Megure, xin lỗi: "Megure-senpai, xin lỗi vì làm phiền. Bọn cháu về ngay đây, mong chú tiếp tục công việc."
Shinichi xoa đầu bị gõ, cười cợt: "Biết rồi, Ran. Tớ chỉ bất chợt nghĩ ra vài chuyện." Cậu lén đến gần Matsuda, thì thầm: "Anh cảnh sát, nhớ lời em nói. Nó có thể là manh mối phá án." Mắt cậu ánh lên sự nhạy bén, rõ ràng đang phân tích vụ án.
Ran nhéo tai Shinichi, trách: "Shinichi, còn không đi à?" Hagiwara, bế Eisho đang ngủ say, trêu: "Ồ, đôi tình nhân nhỏ này thân thiết thật!" Ran đỏ mặt, xua tay: "Không... không phải! Bọn cháu không phải tình nhân!" Shinichi cũng đỏ mặt, mạnh miệng phủ nhận, nhưng vô thức nắm tay Ran, cùng rời đi. Dù ngượng, mắt cậu ánh lên sự quan tâm dành cho cô.
Megure mỉm cười:
"Về cẩn thận nhé." Ông nhìn theo, thầm cảm thán tình cảm tuổi trẻ. Shinichi và Ran sóng vai bước đi, Ran vẫn dặn cậu cẩn thận, còn Shinichi tỏ ra vô tư, như thể sự việc vừa rồi chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ.
Điều tra tiếp tục
Matsuda, trước đó, đã để ý vết dâu tây trên tay áo Ôi. Nhưng anh còn phát hiện thêm: tay Hatsu (nhân viên áo trắng) sưng đỏ bất thường, và người anh ta có mùi hải sản đặc trưng của tiệm. Còn Kiyoko thì thoang thoảng mùi thuốc trừ sâu, khiến anh nghi ngờ sự liên quan của cô đến vụ án.
Nghe Shinichi nói, Kiyoko lập tức chỉ vào Ôi, hét: "Còn điều tra gì nữa? Tên bạo lực đó rõ ràng có vấn đề! Hắn ghen tị vì Sakurako sống tốt, nên muốn hại cô ấy. Loại người này chắc chắn là hung thủ!" Cô kích động, giọng cao vút.
Nhưng mọi người không để tâm đến cảm xúc của Kiyoko, tập trung làm việc: kiểm tra hiện trường, thu thập chứng cứ. Họ tin sự thật và bằng chứng sẽ giải quyết vấn đề, không phải lời buộc tội cảm tính.
Matsuda bước vào khu bếp, trầm ngâm, rồi hỏi:
"Ba người họ có bằng chứng ngoại phạm không? Và có ai xác nhận được cô Sakurako có chị em song sinh không? Tôi thấy một gương mặt rất giống cô ấy ở đâu đó." Giọng anh nghiêm túc, cho thấy anh rất coi trọng chi tiết này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro