Chương 11: Những ngày tháng lớn lên ở tổ chức 10

Shimizu Ryo cuối cùng không lựa chọn một cộng sự cố định, mà thay vào đó hình thành tổ đội ba người cùng với Gin và Vodka.

Trong Tổ Chức, thông lệ là mỗi người hành động độc lập hoặc lập tổ đôi cố định. Dù gì thì trong cái nơi "rồng rắn lẫn lộn" này, ai mà không có vài phần kỳ quái và cao ngạo - nếu nói khoảng cách xã giao thông thường của người bình thường là 1 mét, thì thành viên Tổ Chức ít nhất cũng phải... nhân lên gấp mười.

Thế nên, đội ba người hay đông hơn đa phần đều là kiểu tổ đội tạm thời phục vụ một nhiệm vụ nào đó, xong rồi tan.

Mà Gin thì khỏi phải nói, từ sợi tóc đến móng chân đều toát ra khí chất: "Đại ca lạnh lùng, kẻ rảnh rỗi tránh xa", cực kỳ ghét làm việc theo nhóm. Nhiều năm như vậy, người duy nhất có thể lọt vào mắt xanh của hắn, chỉ có cộng sự lâu năm - Vodka.

Shimizu - cô nàng trinh thám đầy lý trí - nghi ngờ rằng lý do Vodka được Gin tín nhiệm chẳng qua là vì quá... ngu ngơ, nên chẳng uy hiếp được ai.

Nhưng Shimizu Ryo thì khác. Một thiên tài như cô chẳng cần mấy trò vụng về đó để lấy lòng. Chỉ bằng trí tuệ siêu việt, cô hoàn toàn có thể khiến Gin tâm phục khẩu phục.

So với Vodka chỉ biết lái xe, Shimizu Ryo dù làm hỗ trợ hay tấn công đều cực kỳ xuất sắc. Gin chỉ cần đưa danh sách ám sát, Ryo có thể một mình điều tra toàn bộ lịch trình của mục tiêu; nếu may mắn còn moi ra bí mật nào đó bằng kỹ năng hacker, thì còn có thể... "kiếm trước một mẻ" rồi mới thủ tiêu.

Chưa kể, kỹ năng bắn tỉa hiện tại của cô là 93 điểm. Chỉ cần cô và Gin mỗi người trấn một hướng, thì đừng nói con người, một con muỗi cũng khó thoát khỏi vòng vây.

Với năng lực nghiệp vụ xuất sắc như vậy, Gin cũng đành "một mắt mở, một mắt nhắm" mà chấp nhận chuyện cô cứ mặt dày bám lấy tổ đội hai người của hắn.

Shimizu Ryo nhìn chỉ số lệch lạc giá trị tử vong chậm rãi tăng lên, nhướn mày thở dài một hơi, đối với Gin càng thêm ân cần ngoan ngoãn.

Vodka nhìn mà cảm thấy xót xa, hỏi:

"Maraschino, cô không có cộng sự riêng sao?"

Shimizu Ryo vô cùng thấu hiểu cảm giác ấm ức của Vodka, dịu dàng an ủi:

"Vodka ca, anh cứ yên tâm. Em không phải đến để chia rẽ hai người, mà là để gia nhập cơ mà."

Cô nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm:
"Anh mới là người vợ cả chính thức duy nhất đấy."

Đúng lúc này, Gin đi ngang qua và vừa hay nghe được câu cuối cùng. Không nói một lời, hắn lập tức lôi Shimizu Ryo vào sân huấn luyện và cho một trận bạo kích.

Sau khi giải tỏa xong, Gin khí sắc sáng láng mà rời đi. Còn Shimizu Ryo ôm lon Coca tự động bán ra, vừa chườm đá vừa thở dài ưu thương với Vodka:

"Anh nhìn xem, đến mức vậy mà ảnh còn không nỡ đánh anh."

Vodka: "......"

Là mặt trời hôm nay quá chói chang, hay cô thật sự gấp không chờ nổi muốn đi gặp tổ tiên rồi?!

Tất nhiên, Shimizu Ryo cũng không phải lúc nào cũng dính lấy Gin và Vodka - như vậy thì cũng hơi kinh dị quá. Hai người họ mới là cộng sự chính quy, còn cô chỉ là nhân viên hợp tác bên ngoài. Khi có nhiệm vụ, Gin sẽ gọi hoặc nhắn tin nội dung và điểm hẹn. Còn lúc không có việc, thì Shimizu Ryo có thể làm chuyện của riêng mình.

Mà nói là làm chuyện riêng, thì thật ra cô cũng chẳng có thú vui đặc biệt nào. Mấy bộ manga mới ra gần đây hoặc là không hợp gu, hoặc là đã đọc hết rồi; hoa cỏ ở ban công chết mất một nửa, cô lại thay bằng một lứa mới; vẽ một đống tranh mới đưa cho Chianti, được nhận xét:

"Con vịt này vẽ cũng không tệ."

Nhưng đối với Shimizu đại sư mà nói, cô vẽ là... Gin.

Phong cách nghệ thuật của Shimizu Ryo đối với con người mà nói có thể hơi... vượt giới hạn quy định.

Nghệ tràng thất ý, Shimizu Ryo bắt đầu yêu thích đua xe. Ban đêm, cô mặc đồ da đen, đội mũ bảo hiểm đen, cưỡi chiếc Harley do Chianti để lại, chạy băng băng trong bóng đêm khu Arakawa, Tokyo.

Cô hưởng thụ cái cảm giác đem tất cả mọi thứ vứt lại sau lưng trong cơn gió ở tốc độ cực hạn, cho đến một đêm bị cảnh sát Hagiwara chặn lại.

Lúc ấy Hagiwara Kenji đang ngồi trong một chiếc Mazda, ở ghế lái, xe dừng bên đường, cửa sổ hạ xuống. Hagiwara Kenji vẫn chưa thay đồng phục, cổ áo còn xộc xệch, giữa các đốt ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc.

Khói thuốc lượn lờ bốc hơi trong bóng đêm tĩnh lặng không một bóng người. Tuyến đường quốc lộ xoay quanh núi ở khu Arakawa, đầy trời sao không chút keo kiệt mà dội ánh sáng rực rỡ xuống cặp mắt sáng ấy.

Shimizu Ryo luôn cảm thấy Hagiwara Kenji hẳn nên vì đôi mắt đó mà mua bảo hiểm.

"Mấy hôm nay tôi nghe một truyền thuyết đô thị," Hagiwara nói, "nói rằng gần đây có một luồng 'sương đen phát sáng' thường xuyên xuất hiện trong núi. Sau khi bị người ta thêm mắm dặm muối, rất nhiều người tin là có loại Jorogumo kiểu mới xuất hiện. Tôi cố ý tới đây canh chừng, muốn tận mắt nhìn xem... thì ra con nhện nhỏ đó là cô à."

Anh bật cười, trong giọng nói lại chẳng có bao nhiêu bất ngờ.

Shimizu Ryo mặc đồ đen, cưỡi xe máy đen, đèn xe quét vòng theo đường núi đua xe. Trời tối, lại có núi rừng che chắn, bị người ta nhầm là sương đen phát sáng cũng không có gì kỳ lạ.

"Ryo-chan, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Shimizu Ryo không tình nguyện đáp:

"Mười bốn... lăm... sáu... bảy gì đó."

Hagiwara Kenji liếc nhìn cô một cái.

"...Sắp mười lăm."
Shimizu bổ sung thêm.

Nhưng mà tuổi tâm lý của cô thì lớn rồi! Làm mẹ anh cũng chẳng sao! Thậm chí còn không ngại trở thành "mẹ của Hagiwara", Shimizu Ryo nghĩ vậy.

"Biết sai chưa?"

Hagiwara Kenji khẽ giũ tàn thuốc.

"Biết rồi..."

"Sai ở chỗ nào?"

"...."

Chết tiệt. Ở trước mặt Gin bị hỏi câu này nhiều quá, phản xạ có điều kiện nên buột miệng luôn.

Hagiwara Kenji bất đắc dĩ:

"Tôi nhớ không nhầm thì bằng lái xe máy ít nhất 16 tuổi mới được thi, cô cơ bản là vẫn luôn lái xe không bằng, đúng không?"

Tay già đời trong phạm pháp như Shimizu Ryo cũng chỉ còn biết ngoan ngoãn cúi đầu nghe mắng. Trong đầu cô thì đang tính toán: Lần sau nhất định phải tra trước hành trình của Hagiwara Kenji, những lúc làm bậy thì tránh mặt anh ra.

"Trong lòng cô nhất định đang nghĩ làm sao né được tôi để tiếp tục vi phạm, chắc không đến mức xui xẻo đến mức lúc nào cũng bị tôi bắt gặp chứ?"

Shimizu Ryo: "!"

Anh vừa tháo luôn cả suy nghĩ trong đầu tôi à?!

Trong thời đại thiếu niên ai cũng nổi loạn, để đoán được Shimizu Ryo đang nghĩ gì đối với Hagiwara Kenji mà nói đúng là như đọc chính đầu mình vậy, quá dễ.

"Ryo-chan, chúng ta thi một trận nhé? Nếu cô thắng tôi, tôi sẽ không can thiệp nữa. Nếu tôi thắng, thì trước khi lấy được bằng lái cô không được lái xe nữa."

Vừa nghe đến đua xe, Shimizu Ryo lập tức đồng ý, không chút do dự. Cô rất tự tin vào kỹ thuật lái của mình.

Kết quả là... bị dạy cho một bài học nhớ đời.

Chiếc xe nghiêng hẳn, bay như tia chớp qua thân núi, từ tầng đường cao lao xuống tầng dưới, rồi tiếp tục phóng đi - đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được, đúng không?

Newton đâu? Tokyo này chẳng lẽ không thuộc phạm quản lý của ngài sao?

"Cô thua rồi."

Hagiwara Kenji hất nhẹ mái tóc, ánh sáng đen đặc trượt qua kẽ tay anh như trôi lạc.

Đã cá cược thì phải chịu thua.

Shimizu Ryo bị ép từ bỏ sở thích này, chiếc Harley cũng phải trả lại cho Chianti.

Chianti đã quen với việc cô muốn gì thì làm nấy, chẳng buồn hỏi một tiếng.

Shimizu Ryo trở lại cuộc sống bình đạm như cá mặn: huấn luyện, ra nhiệm vụ, sinh hoạt ngày qua ngày.

Nửa năm lại trôi qua.

Mười lăm tuổi, Shimizu Ryo đột nhiên nhận được thông báo từ Rum - bảo cô đi học.

Phải nói là... tổ chức cũng thật biết quan tâm đến sự phát triển lành mạnh của thành viên?

Shimizu Ryo được Gin đưa đến căn cứ huấn luyện sát thủ vào thời điểm cô đang học cấp hai - đương nhiên là hiện giờ cô không còn nhớ phần ký ức đó. Bây giờ, một năm đã trôi qua, Rum trực tiếp sắp xếp cho cô nhập học năm nhất trung học phổ thông tại trường cấp ba huyện Kamiya, khu Gakuban.

Shimizu Ryo ngẫm trước nghĩ sau, cảm thấy có khi tổ chức cảm thấy việc nuôi một sát thủ mà thất học thì... hơi mất mặt.

Dù gì tổ chức cũng đi theo hướng cao cấp, dưới trướng đều là tinh anh ưu tú, giới khoa học công nghệ sinh học đi hàng đầu thế giới, nếu không có chút tri thức văn hóa thì cả danh hiệu người ta viết gì cũng chẳng hiểu nổi.

Tóm lại, Shimizu Ryo lại bị kéo đi bắt đầu cuộc sống "nữ sinh trung học" không biết là lần thứ bao nhiêu - lần này ít nhất cũng không sợ bị Hagiwara cảnh sát tóm hỏi:

"Vì sao cô không đến trường?"

Khi Gin gọi điện đến, Shimizu Ryo đang xem danh sách nhập học.

"Chiều nay, 3 giờ, trạm Aokawa, tỉnh Aichi."

"Ờm... đại ca, có một câu không biết có nên nói không..."

Bên kia hình như có tiếng hút thuốc

"Nói đi."

"Hôm nay em... khai giảng ạ."

Đầu dây bên kia im lặng quỷ dị ba giây.

"Cạch!"

Cúp máy.

Không nghe Gin mắng, Shimizu Ryo còn có chút không quen.

Cô chờ một lát, xác nhận Gin sẽ không gọi lại mắng một trận nữa, mới yên tâm tìm thấy tên mình trong danh sách.

Cô được phân vào lớp 1-2 năm nhất.

Ngày khai giảng cũng đúng mùa hoa anh đào nở rộ.

Ngôi trường rất tốt, giáo viên ôn hòa, bạn bè nhiệt tình.

Đặc biệt là bạn học Sakamoto cùng lớp, vừa khai giảng đã trở thành nhân vật phong vân của cả trường - làm gì cũng tiêu sái, từng cử chỉ đều thể hiện tinh thần "Cool, Cooler, Coolest!"

Là một nam sinh kỳ lạ có sự kết hợp thần kỳ giữa vẻ ngoài điển trai, tài năng, khí chất thanh cao và... sự "quê mùa" rất riêng.

Mỗi ngày đi học, Shimizu Ryo đều âm thầm quan sát "vị vua của các kiểu làm màu" này, trong lòng không khỏi kính phục.

Cái phong cách khoe khoang vô hình này, đến cả Gin mà đến chắc cũng phải hô to: Tổ sư gia!

Có đôi khi, bạn học Sakamoto cũng khiến người ta ghét.

Lúc nào hắn cũng quần áo sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, dù gió táp mưa sa cũng không thể khiến hắn lộ ra một vết sờn nhỏ.

Nhưng điều kỳ diệu là, bất cứ đợt "tấn công" nào nhằm vào Sakamoto đều bị hắn nhẹ nhàng xoay chuyển tình thế, cuối cùng những kẻ không ưa hắn ngược lại còn trở thành fan trung thành.

Shimizu Ryo:

Huấn luyện viên! Con muốn học chiêu này!

Thế là Shimizu Ryo bắt đầu cẩn thận nghiên cứu thủ pháp khiến người khác yên tâm của bạn học Sakamoto.

Dùng chiêu "nhảy ngang nhiều lần" để dập lửa - à không, không phải chiêu này.

Dùng compa cùng ong mật để đấu kiếm - cái đó cũng không phải.

Với những cô gái dễ thương thì hơi hơi mỉm cười, rồi nói: "Tại hạ xin phép vẽ ngài thật sống động trong ngoài như một, được chứ?" - chính là cái này mới đúng!

Linh hồn họa sĩ trong người Shimizu Ryo như được gọi về, cô nhặt lại sự tự tin, hơn nữa rất nhanh liền đón lấy một cơ hội thực chiến.

Gin lại giận.

Tuy Shimizu Ryo không hiểu vì sao anh lại giận - người đàn ông này cứ luôn giận hoài không hết, đúng là khiến người ta hết cách.

Shimizu Ryo quen tay mà nhận lỗi trước, rồi thần bí hề hề từ trong ba lô lôi ra một bản phác họa đã chuẩn bị từ lâu.

"Đại ca, ngài đừng tức giận trước, đây là lễ vật xin lỗi em chuẩn bị riêng cho ngài, em thật sự biết sai rồi!"

Gin liếc cô một cái từ dưới vành nón.

Shimizu Ryo lập tức cung kính mở bản vẽ ra đưa lên.

Gin châm một điếu thuốc.

"Cô... vẽ một con vịt làm gì?"

Giọng điệu của anh đầy sự khinh thường dành cho sở thích "vô nghĩa" này của Shimizu Ryo.

"Thật sự giống vịt đến thế sao?"

Shimizu Ryo cau mày, nhìn trái ngó phải, "Em rõ ràng là mang theo tấm lòng sùng kính vô hạn mà vẽ đại ca đó ạ!"

Gin dập thuốc.

Bộp.

Ống tay áo đập thẳng vào đầu Shimizu Ryo.

"Lần trước cho cô lựa chọn nơi thực tập, hôm nay tôi có thể đưa cô đi luôn đấy.

Hắn lại giận nữa rồi.

Cho nên Shimizu Ryo thật sự không hiểu anh ta đang giận cái gì - rõ ràng những cô gái khác khi nhận được tranh Sakamoto vẽ đều vui lắm mà?

Chẳng lẽ bức họa mang phong cách trừu tượng của đại sư Shimizu lại kém hơn tranh của Sakamoto sao!








Tác giả có lời muốn nói:

Hai ngày nay mấy bạn không bình luận gì cả, buồn quá, chẳng lẽ chúng ta đã đến "thất niên chi dương" (7 năm ngán nhau) rồi sao! TTATT









Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro