Chương 1

To carry a secret is to play with fire. Try to pass it on and you'd risk hurting someone else. Hold on to it and eventually you'd get burned.  *
                                                       - Emily Thorne -

Whasington, tháng 9, năm 2007.
"Cảm thấy thế nào, Gloria?" Giọng của bác sĩ Lecter vang lên đầy nghiêm túc, nhưng vào lỗ tai của Gloria lại rất tuyệt.

" Cũng không tệ lắm, bác sĩ" Cô tỉnh lại từ thôi miên, điều chỉnh lại dáng ngồi. "Anh thật sự không thể cùng tôi đi London sao?"  Đôi mắt xanh xám của cô tràn đầy thành khẩn nhìn anh, còn có sự tinh nghịch nữa.

Hanibal Lecter mặc lên áo khoác màu xám, gương mặt vẫn nghiêm túc như cũ nhìn người phụ nữ trước mặt, không, nhìn cô bé chưa đầy 17 tuổi trước mặt.

Cô có gương mặt xinh đẹp như thiên sứ, hai lỗ tai nhòn nhọn như yêu tinh, nốt ruồi đen bắt mắt ở má làm cô quyến rũ như là kiệt tác của thượng đế, gia cảnh giàu có lại còn có dáng người thon dài đầy quyến rũ, Gloria từ trước đến nay không thiếu người theo đuổi.

"Bác sĩ, anh muốn vứt bỏ tôi sao?" Cô bé nằm trên sô pha tiếp tục hỏi.

Mặt của Hanibal Lecter cuối cùng cũng mất đi vô cảm trên mặt, anh ta đối với cô bé xinh đẹp từ khi 12 tuổi đã trở thành người bệnh của anh có sự kiên nhẫn đến khó tin "Ria, tôi ở London đã chọn mấy vị bác sĩ tâm lý cho em, em có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì."

Gloria buột miệng nói: "Giống như anh có eo thon, chân dài làm người ta nhìn liền muốn ngủ——" Cô hắng giọng: " nhìn liền muốn nói hết tâm sự." Cô xấu hổ cắn môi, cười nhìn bác sĩ Lecter.

Bác sĩ Lecter mang nụ cười nhạt, gật đầu đồng ý: " Đợi một chút gửi tư liệu cho em." Anh chỉnh lại nút tay áo: " muốn cùng tôi ăn bữa tối không?"

"Thật đáng tiếc!" Cô bé thở dài, bác sĩ Lecter nếu không làm bác sĩ tâm lý có thể làm nhà ẩm thực ưu nhã nhất, " Em buổi tối có một buổi tiệc đưa tiễn"

"Em thích các loại party, là cùng các bạn ở trường trung học Westwell à?"  Giao tiếp thường ngày có lợi cho cô bé.

Cô gật đầu: " Bạn thân ở trường và một số người bạn đặc biệt," cô tạo dáng nổ súng " FBI"

"Vị tiến sĩ nhỏ của tổ BAU? Xem ra các em ở chung rất tốt." Gloria ngồi dậy sửa lại nếp uốn trên vạt áo sơ mi, giọng điệu tự nhiên: " Dù sao bọn em cũng cùng nhau chịu mấy tháng cai nghiện."

Cô nâng cổ tay lên xem giờ, đang chuẩn bị đứng dậy thì nghe giọng trầm thấp của bác sĩ Lecter vang lên " Đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng trong năm"

Gloria sửng sốt: " Hy vọng lần tới gặp mặt em đã khỏi hẳn, tuy rằng em vẫn không nhớ nổi một số chuyện trước năm 12 tuổi."  Cô cúi đầu, Hanibal không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Hanibal Lecter là một bác sĩ tâm lý rất ưu tú, anh ta biết cách nhẹ nhàng làm cô bé thả lỏng. Anh cười nhẹ, khiến người khác tin phục: " Em đã rất lâu không xuất hiện hiện tượng bóng đè và tim đập nhanh, hơn nữa lượng thuốc đã giảm rất nhiều, em nên tin tưởng chính mình."

"Em chỉ là—-" Sự cố mấy tháng trước khiến cho chứng rối loạn lo ấu đã chữa khỏi của cô bị tái phát nặng hơn, điều này đã tăng thêm gánh nặng tâm lý  cho cô. Gloria ngẩng đầu lên nhìn về phía bác sĩ Lecter, bàn tay theo bản năng nắm chặt lấy đồng hồ bên tay trái, đôi mắt màu xanh xám lóng lánh, tươi cười đáng yêu " không có gì."

Gương mặt cấm dục của bác sĩ Lecter rất am hiểu làm người khác tin tưởng: "Ria, em rất kiên cường, không ai có thể làm em tổn thương."

"Đương nhiên, my dear Dr. Hanibal Lecter."

Khi xe của Gloria đến gần khu Quantico, Spencer Reid vẫn ăn mặc kiểu "con mọt sách" như thường lệ, thẹn thùng cười: "Ria"

Morgan không nể tình cười: "Gloria, vị "thục nữ" trước mặt em sắp bốc cháy rồi!"

"Anh chàng chocolate đẹp trai này, dù anh có đẹp trai quyến rũ cũng không được tuỳ tiện trêu chọc tiến sĩ nhỏ của em đâu." Nhìn về phía sau bọn họ "JJ và Garcia đâu?"

Morgan cười giải thích: " Các cô gái đang ở phố Goretown chọn quà cho em, mua được đồ ưng ý sẽ tự đến chỗ tổ chức party." Vừa nói vừa đưa quà trong tay cho cô.

Gloria nhận lấy nói cảm ơn, nghiêng người cho hai người lên xe: " Em thích nhất là mở quà."  Morgan chọn băng đeo tay thể thao mới nhất, kiểu dáng thời trang, ngắn gọn.

"Baby , vận động đơn giản có lợi đối với em" Gloria không tháo xuống đồng hồ trên tay trái, trực tiếp đeo lên tay phải thử cho Morgan xem "Anh chàng chôclate đẹp trai, anh thật tri kỉ."

Spencer thẹn thùng móc từ cặp sách ra một hộp quà được đóng gói cẩn thận: " Ria, hy vọng em thích."

"Wow, vậy mà không phải là sách?" Gloria kinh ngạc kêu lên, Morgan lại không nhịn được cười to ra tiếng, không thể nhịn được, Gloria mỗi lần đều trêu chọc khiến babykid của BAU mặt đỏ đến mang tai!

Cô vừa định mở quà, Spencer khẽ kéo cô một chút: "Em có thể xem khi trở về." Cô bé ngoan ngoãn nghe lời, chớp chớp mắt với tiến sĩ nhỏ: " Em hiểu, bất ngờ bí mật."

Hơn 10 phút sau, đến cách Nhà Trắng khoảng 6km, Gloria chủ nhật của bữa tiệc còn chưa đến, biệt thự nhà Rockefeller đã đến không ít khách.

Vừa xuống xe đã gặp JJ và Garcia, Gloria cười nói: "Em hẳn là nên tranh thủ học môn tâm lý học tội phạm để gia nhập BAU, vậy mới có thể mỗi ngày ngắm các cô gái tóc vàng xinh đẹp."

"Ria, em còn ngọt ngào hơn cả anh chành chocolate đẹp trai của chị"  Trên đầu Garcia buộc nơ hồng tinh xảo, rất khó khiến người khác tin tưởng đây là cao thủ đứng đầu IT.  JJ cho cô một cái ôm "Ria, cảm ơn vì lời mời."

Bên ngoài biệt thự đứng một vòng bảo vệ, khi Gloria cùng đội BAU vào bảo vệ người da đen to cao đang ngăn lại hai thanh niên.

Nelson Miller rất vui khi thấy Gloria: "Hi, Ria."

"Hi, Nelson." Gloria chỉ nhớ rõ Nelson Miller cùng cấp với cô, còn đi cùng anh ta, khí chất kiểu quý tộc cũ thanh niên có tóc màu bạch kim, lại không phải học sinh trường tư nhân hàng đầu nước Mỹ này.

"Cô Rockefeller, bọn họ không có thư mời." Bảo vệ người ra đen ngăn lại hai người lúc này lên tiếng, khiến Nelson sốt ruột giải thích: " Là Connie mời chúng tớ."  Connie - bạn thân của cô, phụ trách mời khách cho buổi tiệc này.

Gloria cảm thấy Connie 8 phần là mời nhầm người, cô cười nói: "Connie chắc là quên đưa thư mời cho cậu, Nelson sân tennis của khu này cũng không tệ, cậu có hứng thú chứ?"

"Ria, đây là cậu bạn người Anh của tớ, Hugh." Nelson Miller nhìn qua rất kính sợ người bạn Anh quốc của cậu ta, "đúng rồi, cậu ấy học ở trường Westminster, London."

Gloria bẩm sinh có khoé miệng hơi cong, rất đẹp: "Trùng hợp thật, mình cuối tuần sẽ chuyển trường tới đó."

"Vinh hạnh của tôi." Hugh có khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan thâm thuý, dễ như trở bàn tay làm người khác dính tại cặp mắt xanh quyến rũ của cậu ta.

Từ trước đến nay với người đẹp không nói tiếng người, Gloria lại hiếm khi không mở miệng đùa giỡn, có thể là do thời gian này cô không dùng thuốc chống lo âu, sự khẩn trương, sợ hãi không thể khống chế được bắt đầu đánh úp lại, cô thở dài , quả nhiên không thể dừng thuốc được.

"Norman, có thể giúp tôi mang hai người bạn này lên sân tennis được không?" Gloria cầm ly champagne từ khay của tiếp viên nam, đồng thời nói với anh ta.

"Đương nhiên, cô Rockefeller"

Gloria  xin lỗi với nhóm của Spencer "Em về phòng thay quần áo, sẽ quay lại nhanh thôi." Nói xong giơ lên champagne vào tầng chính của biệt thự, cô bây giờ cần về phòng uống hai viên thuốc an thần, cho dù có chút khẩn trương, bất an cô vẫn giữ nụ cười dọc theo đường đi, trong đôi mắt chứa sức hút kinh người.

Ngài Rockefeller và phu nhân cố ý từ New York tới chủ trì buổi tiệc đưa tiễn, hơn nữa cả ba đứa trẻ nhà Rockefeller cùng tham dự, bữa tiệc đương nhiên sẽ không chỉ có bạn của Gloria, từ lầu chính của biệt thự cho đến bể bơi, sân tennis Nelson Miller thấy được rất nhiều tỉ phú hoặc, nghị viên quốc hội hoặc vừa là tỉ phú vừa là nghị viên quốc hội.

Nelson Miller cảm thán: "Chỉ có kẻ ngu mới tin gia tộc này sa sút đến chỉ còn 2 tỷ Dollar."

Gia tộc Rockefeller quản lý hơn 1000 quỹ hội và cơ cấu, tầng tầng liên kết, khó phân biệt, tại nguyên tắc bảo vệ tài sản tư nhân và tin tức tư nhân, tình trạng tài vụ và chi tiết cũng không công bố, tình trạng thật bị che giấu cẩn thận một cách hoàn hảo.

Một gia tộc chưa bị nhiều lần chiến tranh quấy nhiễu, trước sau nắm giữ dầu mỏ, hoá chất, công nghiệp chế dược của nước Mỹ, điều hành ngân hàng quốc tế hàng đầu sẽ tuyên bố còn 2 tỷ? Thật hoang đường.

"Những năm 70,chẳng phải đội cố vấn tài vụ và luật sư của Nelson Rockefeller đã đem tài sản trên danh nghĩa của ông ta tiến hành "Điều hành và Điều chỉnh" sao?  Sau đó mấy năm ông ta không cần đóng 1 xu thuế thu nhập cá nhân nào." Nelson tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu ông ta không phải khi tranh cử tổng thống làm thu nhập báo cáo tài sản, những việc này sẽ chẳng ai biết."

Hugh lễ phép đáp lại, tầm mắt lại chuyển tới dãy cửa sổ của lầu chính biệt thự, mà trong đó một ô của đúng là phòng của Gloria, cô nàng tóc vàng loáng thoáng dựa vào cạnh cửa, hỏi đầu kia của điện thoại: "——- bạn cùng phòng? Xin lỗi, mẹ , mẹ nói con ở London cần phải cùng 1 người lại cùng thuê?"

* Mang theo một bí mật là chơi với lửa.  Cố gắng vượt qua nó và bạn có thể làm tổn thương người khác.  Giữ lấy nó và cuối cùng bạn sẽ làm bỏng chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro