Chương 25: Phiên ngoại của Caius (2)


Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Ta lên phi cơ tư nhân xuất phát từ Volterra, Heidi lái phi cơ như đang thao tác một thứ đồ chơi, cô ta sẽ phụ trách đưa ta đến Seattle. Sau khi ta giải quyết việc riêng xong, Alec và Felix dẫn nhóm săn thức ăn rồi chờ ta ở biên giới phía Bắc Nuevo Leon, Mexico.

Những kẻ sống sót sau chiến tranh miền Nam vẫn còn mang ý nghĩ ngu ngốc miệt thị quyền uy của Volturi, tiếp tục chế tạo ma cà rồng mới, một hành vi ngu xuẩn lại vô nghĩa để đạt được mục đích mà không thể cho ai biết.

Lần này, ta sẽ bắt đầu từ vùng Monterey, dần dần hủy diệt từng tên một.

Thế giới này luôn có những kẻ đê tiện, cần bị ngọn lửa đốt thành tro tàn mới biết hối hận về hành vi phạm tội của mình.

Ta chưa từng tới Seattle, với ta mà nói, sở dĩ nơi này quen thuộc cũng chỉ là bởi vì Claire ở đây. Trong trấn nhỏ của bán đảo Olympic, hẻo lánh đến mức đáng thương, gần như không có ma cà rồng nào dừng chân.

Ngoài... Ta cố gắng nhớ lại, cái tên là Carlisle gì gì đó, Aro từng rất thích hắn. Mấy trăm năm trước có đến Volturi, là Marcus tiếp đãi hắn.

Cái tên ấy, ta hoàn toàn không muốn làm bạn hắn, rốt cuộc Aro coi trọng hắn ở điểm nào chứ? Cái thói quen sinh sống quá biến thái, giống như tự hành hạ mình à?

Có lẽ dân bản xứ cũng nên cảm ơn hắn, cái kẻ gọi là chủ nghĩa đồ chay làm Forks biến thành một khu vực an toàn, không có kẻ săn người nào lại dễ dàng xâm nhập vào nơi đó săn thức ăn.

Đường cong của những giọt mưa đơn giản hơn tia mặt trời, sức gió làm cho tấm màn mưa liên miên không dứt này có vẻ mất trật tự, không thể đoán trước.

Ta hơi híp mắt lại, ta không thường dùng kính sát tròng, vì tới gặp Claire nên ta phải bảo Heidi chuẩn bị trước cho ta quần áo như thằng hề.

Cho dù ta không nhìn thấy cũng biết mắt của ta hàng năm đều mang màu đỏ sẫm của máu, không thể lấy lý do là bệnh đau mắt của con người để cho qua được.

Những ngày mà ánh mặt trời sáng lạn, những ngày mưa dầm liên miên, đều là lúc thế giới trong mắt hắn hỗn loạn nhất, bị sự cáu kỉnh chiếm cứ.

Ta rõ ràng ngửi được mùi con người, mùi đồ ăn có thể khơi dậy bản năng đi săn. Dòng máu ấm áp chảy cuồn cuộn trong từng cơ thể người màu xám trắng trống rỗng, nhưng ta không bị ảnh hưởng.

Với ta mà nói, mùi này quá bình thường, ta sẽ không để sự đói khát khống chế đầu óc ta, ta hoàn toàn có thể lờ đi mùi máu tươi tràn ngập xoang mũi.

Heidi đi theo ta, cô ta vào cửa hàng bán hoa mua một bó hoa uất kim hương, ta cầm trong tay mà cảm thấy thật ngu ngốc. Ta không cần ô, tốc độ của mưa không theo kịp bước chân của ta.

Các loại đường cong màu xám trắng của các đồ vật xẹt qua hai bên ta chỉ trong chớp mắt, bắt đầu từ lúc nào mà màu sắc lại trở thành một thứ xa xỉ đáng sợ thế.

Ta còn nhớ rõ ma cà rồng đã biến ta, hắn là một dân du cư. Bọn ta gặp nhau ở trên chiến trường, hắn dùng lực lượng và tốc độ không thể tin nổi để công kích binh lính của ta.

Máu tươi nhuộm đẫm răng nanh và làn da lạnh như đá cẩm thạch của hắn, hắn chính là một tên ác ma đi ra từ biển Aegean, tha hồ săn con dân của ta ở trên đảo Crete - quốc thổ của ta.

Ta giết hắn, cái giá phải trả là lúc ta hấp hối, nọc độc của hắn làm ta sống lại, nhịp đập của tim ta đã theo linh hồn ta mà yên lặng xuống địa ngục.

Đúng là một sự sỉ nhục, ta không thể tin nổi mình lại bị cái thứ chết tiệt này đánh bại, nhưng lực lượng đạt được lại có thể giúp ta chinh phục tất cả.

Ta phát hiện ra rằng ngoài sức mạnh không ai địch nổi ra, ta còn có một năng lực thần kỳ: nói dối.

Mỗi một câu nói dối mà ta nói ra, những ai nghe được đều sẽ tin là thật, thật sự là một năng lực đáng sợ mà hoàn mỹ.

Ta nói cho người đàn bà đẹp nhất Hy Lạp* đang đứng bên bờ ao rằng 'thật ra cô là kẻ quái dị', người đàn bà kia lập tức ôm mặt, thét chói tai nhảy xuống nước chết đuối.

*(Tojikachan: Đệ nhất mỹ nữ Hy Lạp là Athenodora, trong nguyên tác, bà này là vợ của Caius và là một thành viên nổi bật của nhà Volturi. Trong nguyên tác thì Caius không có năng lực đặc biệt nào, nhưng được cái là mạnh mẽ và tàn bạo, nên Aro đã đồng ý anh ta gia nhập, nhưng trong đồng nhân này thì tác giả đã cho Caius năng lực Nói Dối, đến tận giờ mà không ai biết Caius có năng lực này kể cả Volturi, ngoại trừ anh ta, ai cũng nghĩ anh ta đang có vợ là Athenodora, nhưng thật ra anh ta nói dối, vậy là Claire không phải tiểu tam nhé :)

Ta nói với Nero Caesar là thành phố của ngươi cần ngọn lửa để trang điểm, hắn lập tức dẫn đội hộ vệ đi phóng hỏa thiêu thành Rome một cách không thương tiếc, đứng trong ngọn lửa, cao giọng đọc thơ, hát bài hát ca tụng.

Ta nói với Aro rằng vợ ta cũng là ma cà rồng, tên là Athenodora, là người phụ nữ đẹp nhất Hy Lạp. Aro cực kỳ vui vẻ vung hai tay rồi nói thân ái, ta rất hoan nghênh anh đến đây.

Trời biết ta phải chạy đi đâu tìm một cái Athenodora, cô ta vẫn còn đang chìm dưới đáy ao cơ.

Nhưng ta phải gia nhập nhóm của Aro, lúc ta bị thương nặng, ta phải hư cấu ra một chiến hữu nữa, một kẻ có thân phận rất lớn, đâu có cái gì so được với bạn đời - một quan hệ cực kỳ trung thành?

Lần đầu tiên không khống chế được sức mạnh khiến ta bị tổn thương đến mức khó có thể tưởng tượng, chiến tranh con người hay mấy vụ đánh nhau như trẻ con giữa dân du cư ma cà rồng đã không làm ta thỏa mãn được, ta phải có đối thủ, làm cho thân thể cứng ngắc này dấy lên cảm xúc bạo lực mãnh liệt một lần nữa.

Nhưng khi ta chống lại nhóm tộc đàn tên Rumani*, ta đột nhiên mất đi ánh sáng, màu sắc của thế giới bỗng biến mất.

*(Tojikachan: Rumani là triều đại tiền nhiệm của Volturi, họ đã bị tấn công và mất hết quyền lực)

Chướng ngại về tầm mắt làm ta thất bại trong vụ khiêu chiến này, để trốn ra khỏi cả một đội hình ma cà rồng điên cuồng, ta nói dối rằng ta là chiến hữu của các ngươi.

Đây là lần đầu liên ta khiêu chiến kẻ khác mà lại nói dối ti tiện như thế.

Mà khi ta nói dối thì màu sắc bị xói mòn nhanh hơn. Cuối cùng thì ta mới hiểu, thì ra năng lực này có khuyết điểm. Những màu sắc đã biến mất ấy không thể trở lại trong thế giới của ta được nữa, dù ta không bao giờ nói dối nữa, cái giả phải trả ấy vẫn không trở về.

Mỗi lần ta nói dối, ta có thể nhìn thấy các màu sắc càng ít dần đi. Đến bây giờ, qua năm tháng dài dằng dặc, cuối cùng thế giới của ta hoàn toàn trống rỗng.

Năng lực bị thần nguyền rủa.

Tuy rằng ta không tin thần.

Aro cũng từng nói, Volturi mới là thần.

Đi vào đại học Washington, ta mới dùng tốc độ của con người bình thường, đóa hoa trong tay chẳng khác gì ngày mưa hỗn độn này, im lặng mà mơ hồ không rõ.

Mùi của Claire, một mùi mỏng manh ngọt ngào. Nó vương vào những bức thư cô ấy gửi cho ta, dễ ngửi hơn người bình thường. Với ta mà nói, điều này thật vô nghĩa, nếu ở trong mắt ta, cô ta đã trở nên ảm đạm thì cô ta chỉ còn là một kẻ biết quá nhiều chuyện về ta, ta phải tự tay trừng phạt cô ta.

Ta chậm rãi đi trên quảng trường đại học, khứu giác của ta hoàn toàn trung thực với ta. Ta ngửi thấy mùi của Claire, một mùi ngọt ngào quen thuộc.

So với mấy đường cong hình người chung quanh ta, mùi máu tươi của cô ta dường như nồng hơn rất nhiều.

Đây là mùi của Claire sao? Giống mùi trên giấy viết thư như đúc, chỉ là nồng hơn chứ không khác gì.

Hôm nay ta không muốn săn thức ăn, phải đeo kính sát tròng là bởi vì ta không đói, trong thân thể ta vẫn còn đủ máu.

Kính sát tròng chỉ có thể kiên trì vài giờ rồi sẽ bị nọc độc ăn mòn, Heidi rất có kinh nghiệm về điểm ấy, nhiệm vụ của cô ta là phải chuẩn bị vài trăm kính sát tròng với màu sắc rực rỡ như vậy.

Ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào đường cong màu xám trắng của mưa, gió đã ngừng lại, điều này khiến ta bị bất lợi khi tìm một người mà ta chưa từng gặp.

Sai lầm rồi, là đường cong hình người, ngay cả phong thư cũng sắp không còn màu sắc. Claire còn vô năng hơn cả tên họa sĩ kia, cho nên ta chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng có thể nhìn thấy một Claire có màu sắc.

Thế giới của ta, không có màu...

Chân đột nhiên dừng lại, đây là ta lần đầu tiên nhìn thấy Claire.

Kỳ tích của sinh mệnh giống như sự hủy diệt, trời sụp đất nứt, dẫn theo sóng to gió lớn thổi quét đi lý trí của ta.

Làm ta sinh ra ảo giác đáng sợ, trái tim của ta đang đập điên cuồng. Mọi cảm xúc khi còn là con người vốn đã chết bỗng đều sống lại, ngay cả thời gian cũng đảo ngược lại ba ngàn năm trước, đảo Crete đầy nắng tươi sáng, trăm hoa nở rộ, sọ của kẻ địch rải đầy trên đất.

Xám trắng đơn độc vốn đầy ở trong tầm mắt ta, nhưng nó dần dần thông qua dây thần kinh thị giác mà biến mất.

Quả thực không thể tưởng tượng nổi, đây là thứ mà ta đã tha thiết ước mơ bao năm qua.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Claire, cô ấy ngồi trên cầu thang đá, gương mặt tái nhợt giống như phong thư của cô ấy, mang theo màu sắc rất rõ ràng.

Ta đứng đằng xa, ở giữa hai chúng ta là vô số đường cong xám trắng, cô ấy ngồi trước thư viện, trên người mang màu sắc rõ ràng khiến cô ấy cực kỳ khác biệt.

Quần áo có màu sắc, mái tóc màu vàng, không nghĩ tới ta vẫn còn nhớ màu mắt cô ấy không phải màu đen mà là tông nâu.

Một người hoàn chỉnh, không phải là những đường cong đơn bạc hư không, mà là một con người cực kỳ rõ ràng, có lập thể mang màu sắc.

Trái tim và cảm xúc của ta giống như tia chớp nhanh chóng bén nhọn mà sống lại, cảm giác này đến quá nhanh, ào ào đổ tới, thậm chí còn gây đau đớn.

Cô ấy đứng dậy, ta nhìn thấy mái tóc dài của cô ấy lay động, ta sợ màu vàng của mái tóc sẽ vì vậy mà rũ rơi hết xuống. Ta cắn chặt răng nanh của mình, lượng nọc độc tàn sát bừa bãi trong khoang miệng ta.

Ô của cô ấy cũng bắt đầu dính lấy sắc thái của cô ấy, ta như đang nhìn một bộ phim câm đen trắng đang được tô màu.

Cầu thang mà Claire bước lên biến thành vật thể thật, bậc thang bằng đá mang màu xám lạnh trầm mặc hứng lấy bước chân của cô ấy. Mưa rơi xuống từ ô mà cô ấy cầm, lăn xuống bên chân biến thành dòng nước trong suốt.

Ta lộ ra răng nanh sắc bén, thở hổn hển, từng bước một mà nhẹ nhàng đi theo, từ rất xa, đè nén cả người theo phản xạ.

Ta đang đi săn, không thể để cô ấy chạy trốn. Màu sắc, màu sắc, màu sắc...

Sợ mình không đủ bình tĩnh, lực lượng không đủ mạnh, chạy không đủ nhanh, che dấu không đủ kín kẽ mà làm cho người này chạy thoát.

Đây không phải ảo giác, đây là chân thật, ta ném một đóa uất kim hương xuống bên chân cô ấy. Cô ấy cúi xuống cầm lấy, chỉ trong vài giây, màu xám trắng của hoa uất kim hương cực kỳ chậm rãi biến mất, màu đỏ thẫm chói mắt lại trở lại đóa hoa.

Cô ấy đi qua bậc thang, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, các tia sáng lóe ra màu sắc rực rỡ. Giống như là linh hồn bị bóng tối che dấu đều lao ra nhà giam, ta đi theo Claire, lần đầu tiên ở trên đường mà cô ấy lưu lại màu sắc, nhìn thấy ánh mặt trời lưu lại ánh sáng lên người ta.

Lấp lánh sáng lên, nguyên nhân tại sao Volturi có luật không thể bại lộ làn da ở trước mặt con người.

Không còn là đường cong hỗn độn, mà là ánh mặt trời thực sự.

Cô ấy đứng trong thư viện cổ xưa, chỉ cần là thứ cô ấy chạm vào là đều được màu sắc bao trùm.

Ta quả thực không thể tin nổi, tại sao ta lại thả cô ấy ở bên ngoài chứ, để cô ấy ở một nơi rách nát thế này, lúc nào cũng có khả năng có kẻ săn người đi qua.

"Claire." Ta hạ giọng gọi, đứng ở ngoài cửa thư viện, gọi tên cô ấy.

Ta chuyên chú nhìn cô ấy, hai mắt của ta không cần phải chớp mắt. Cô ấy quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên qua mái vòm và cửa sổ đầy màu sắc, sáng lạn mới mẻ, mang tư thái vượt mọi chông gai để vọt vào.

Ánh sáng lan tỏa, vô biên vô hạn.

"C?" Cô ấy nghi hoặc hỏi.

"Cô khiến ta kinh ngạc, trông cô rất hoàn mỹ..." Ta bước từng bước một đến gần, không dám gây ra tiếng, sợ đạp vỡ màu sắc rõ ràng của sàn nhà, đá cẩm thạch lành lạnh và mang màu trắng, không chỉ còn là đường cong nữa.

Ánh mặt trời chiếu xuống ta, khúc quân hành cổ xưa vang lên trong đầu ta.

Người chiến sĩ anh dũng, rút ra thanh kiếm sắc bén đại biểu cho chính nghĩa.

Chặt bỏ cái đầu ngạo mạn vô lễ và yếu đuối.

Nữ thần, nữ thần đang nhìn ngươi...

Mùi máu ngọt ngào trong không khí càng ngày càng nồng, ta mới phát giác mình vừa mới giải phóng khứu giác của mình, thói quen nín thở săn bắn vẫn luôn là bản năng của ta.

Ta hít thở chậm hơn, trong đầu vẫn hiện lên một thế giới đầy màu sắc.

"Cô chưa bao giờ lạc mất chính mình." Những kẻ vĩnh viễn hoài nghi bản thân mình thì không thể nào giữ nổi tỉnh táo khi bị năng lực của ta tác động lên.

Ta không dám dời mắt đi, không rảnh quan tâm đến thứ gì khác, tiềng ồn ào bốn phía đột nhiên làm ta phẫn nộ. Mấy kẻ chỉ còn đường cong xám trắng chết tiệt kia, sắc thái chưa kịp nhuộm lên chúng, tiếng của Heidi đã vang lên bên ngoài cửa thư viện, "Caius?" Khi thấy ta bị bại lộ, cô ta không chút chần chờ chặn lại lối ra.

Không ai được chạy thoát, đây là trình tự xử lý chính quy của Volturi.

"Chạy mau, chạy mau!" Claire đột nhiên hô to, cả người cô ấy cứng ngắc, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cô ấy đã phản bội ta, ta căm tức nhìn cô ấy, một sự oán hận kịch liệt trào ra từ ngực ta. "Claire! Bọn chúng đã phạm phải quy tắc!" Tất cả những con người nhìn thấy ta đều nên bị tống vào địa ngục, không thể nói được cho ai khác.

Sao cô có thể cảnh báo cho kẻ tội đồ chứ.

Một giây sau, ta phạm phải sai lầm trí mạng, bởi vì không thể khống chế quát khẽ mà làm không khí đổ ào vào phổi.

Một mùi chưa từng có, nó nóng rực. Mùi máu của Claire hương vị, dòng máu đang chảy trên người cô giống như một thanh kiếm sắc bén, nháy mắt đã chọc phải bản năng săn thức ăn của ta, phá hủy tất cả lý trí.

Máu... đang ca hát.*

*(Tojikachan: máu ca hát - 'singer', ý nói máu của một con người nào đó đặc biệt với 1 ma cà rồng một cách cực đoan, máu chỉ ca hát vì ma cà rồng đó, một khi ma cà rồng đã gặp singer của mình thì gần như không thể cưỡng lại bản năng muốn hút máu singer, Edward và Bella là ví dụ)

Cả người ta như đều run rẩy lên, cơn khát đốt cháy đau đớn không chịu nổi, tầm mắt của ta bắt đầu nhuộm đỏ.

Ta nhìn thấy gương mặt Claire kinh hách đến mức trắng bệch, nhưng điều này không thể ngăn cản sự điên cuồng của ta, ta cần máu của cô ấy, màu sắc đã bị ta vứt bỏ. Ta phải đi săn, giết cô ấy, hút khô máu cô ấy.

Cơ thể khẩn trương đến phát run, mỗi dây thần kinh đều đang rít gào muốn cắn chết cô.

Vị ngọt này là không thể kháng cự, Claire không nên chạy trốn, ta không thể khống chế bản năng săn thức ăn của mình, phản xạ muốn bắt lấy tất cả sinh vật đưa lưng về phía ta chạy trốn.

Cô ấy có vẻ quá mềm mại yếu ớt, ta cố bức bách mình phải nhẹ nhàng, không dám tưởng tượng hậu quả buông thả mình, khiến cô ấy sẽ bị vỡ vụn.

Màu sắc của cô ấy rất rõ ràng, yếu ớt thanh tú.

Ta dùng răng nanh xé rách làn da bên xương quai xanh của cô ấy, mùi thơm theo máu tươi chảy ra. Ta biết mình sẽ hút khô máu của cô ấy, trái tim cô ấy dần đập yếu đi, cô ấy sẽ chết, cô ấy đã không còn sức lực kêu khóc nữa.

Cô ấy thì thào lẩm bẩm, bố, mẹ, Charlie... C.

C...

Ta rốt cục thất thần vì tiếng kêu này, kính sát tròng sớm đã bị nọc độc ăn mòn. Qua đôi mắt vẫn mở vì không còn sức nhắm lại của Claire, ta nhìn thấy gương mặt dữ tợn của mình, và cả đôi mắt tràn ngập màu đỏ thẫm kia nữa.

Ta đau đớn kháng cự bản năng săn thức ăn, mới phát hiện ta lại trở lại thế giới chỉ có đường cong xám trắng hỗn độn ấy.

Tất cả màu sắc mà ta nhìn thấy ban nãy đều mờ đi

Claire chết đi, khiến chúng cũng biến mất.

Chỉ vì Claire hầu như không còn chút máu, nọc độc trong răng nanh của ta bắt đầu thấm vào mạch máu cô ấy, ta biết cô ấy sẽ bị ta biến thành ma cà rồng.

Nhưng màu sắc đang sụp đổ, Claire đau đớn giãy dụa, cánh tay gầy yếu của cô ấy gắt gao quấn chặt cơ thể lạnh như băng của ta. Ta chưa từng có một khắc nào cảm thấy một con người đang chết dần mà không phải sắp có cuộc sống mới.

Nọc độc sẽ làm cô ấy chết đi, thật vô căn cứ.

Cô ấy ôm ta, vẻ mặt cực kỳ tuyệt vọng.

Cô ấy đã còn không tìm thấy ai có thể cứu cô ấy.

Mà ta có thể cứu cô ấy, giống như những con người trong trí nhớ của ta, ta là anh hùng của con dân ta.

Ta đỏ mắt hô to, "Heidi! Ngăn cản ta lại! Nếu không ta sẽ giết cô!"

Sau đó ta lại áp môi vào miệng vết thương đầy máu của Claire, ta hút ra nọc độc đang chạy trong mạch máu cô ấy, máu và độc triền miên không ngớt.

Vị ngọt này có thể làm ta nổi điên, ngay cả khúc quân hành cũng không cứu nổi ta.

Máu của cô ấy bị cuốn đi rất nhanh, cô ấy đã vốn mất quá nhiều máu, nọc độc bị ta hút khô, dòng máu mới mẻ lại trở lại khoang miệng ta.

Heidi vọt từ ngoài cửa đến trước mặt ta, cô ta mạnh mẽ vươn hai tay đẩy mạnh ta ra, ta hoàn toàn không phòng vệ, bị va mạnh lên giá sách.

Quả nhiên Heidi sẽ không làm ta thất vọng, cô ta kính sợ Volturi, cố gắng phục tùng bất cứ mệnh lệnh nào của ta.

Bọn ta giết tất cả mọi người trong thư viện, Heidi bỏ qua Claire đang hấp hối nằm trên sàn. Cô ta vội vàng nói với ta: "Caius, tôi đã liên lạc phân bộ ở Seattle, để fbi nơi này xử lý, sẽ không bị lộ."

Ta ngừng thở, không rảnh nghe cô ta báo cáo. Ta nhanh chóng chạy về phía sân bay, tốc độ một trăm dặm một giờ sắp không thỏa mãn được cảm xúc vội vã dồn dập của ta, ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Mùi máu của Claire vẫn đang dụ dỗ ta, ta lúc nào cũng có thể quay lại giết chết cô ấy!

Ta biết sau lưng có đồng loại đuổi theo, Heidi gắt gao chạy theo sau lưng ta, cô ta vẫn chưa phát hiện có một ma cà rồng nhanh nhẹn đang theo đuôi.

Nếu là thường ngày, ta sẽ tự mình quay lại giết chết hắn.

Nhưng bây giờ, ta phải lập tức rời khỏi nơi này, tốc độ của bọn ta khiến kẻ bám đuôi kia không theo kịp.

Khi phi cơ lại cất cánh, ta nhìn thấy thế giới của mình lại biến thành toàn đường cong màu xám trắng. màu sắc của Claire dường như chỉ là một giấc mộng đẹp, nhưng ta biết đó là sự thật, bởi vì ta không ngủ được, sẽ không nằm mơ.

Ta nhớ đến hình ảnh Claire ngồi trên bậc thang phía trước thư viện, màu sắc rực rỡ nở rộ.

Ngoài ý muốn, sự yên lặng lan tràn không khí, ta bảo Heidi lái phi cơ về Volturi ở Italia. Bây giờ ta không rảnh mà để ý vụ chiến tranh của đám người sống sót phản loạn ở phía nam, ta phải trở lại nơi ta quen thuộc.

Sau đó, lại quay lại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro