16. Học sinh chuyển trường

Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc

Ánh mặt trời buổi tinh mơ ấm áp như cái ôm của mẹ, dịu dàng vỗ về mặt đất.

Ánh sáng lóa mắt ấy chiếu xuyên qua cửa sổ, xuyên qua cả tấm rèm dày nặng, chiếu nghiêng trong căn phòng tối tăm, thắp sáng cả căn phòng.

Kaname từ từ mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt điềm tĩnh say ngủ của Sora, khóe môi anh bất giác cong lên.

Ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng vén mái tóc tán loạn sang bên. Anh hôn nhẹ lên trán cô, ôn nhu nói, "Chào buổi sáng, Sora."

Sora đang ngủ mơ cảm thấy chói mắt, bất mãn nhíu mày, vùi mặt vào lòng Kaname, tiếp tục đánh cờ với Chu công.

Kaname cười khẽ khi thấy động tác đáng yêu ấy, vươn tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Anh nằm nghiêng bên cạnh cô, dịu dàng nhìn người trong lòng. Chỉ nhìn cô như vậy thôi mà không hiểu sao lòng anh lại ấm áp.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Sora cảm thấy đói, cực kỳ không tình nguyện bị bắt phải dậy.

Kaname thấy hàng mi cô run nhè nhẹ, "Sora định dậy sao?"

Sora từ từ mở mắt, khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Kaname xông thẳng vào mắt cô, nhất thời, cô không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn anh, "Chào buổi sáng, Kaname."

Kaname cười dịu dàng, "Chào buổi sáng, Sora."

Nụ cười của anh khiến tầm mắt cô lung lay, đại não cô đột nhiên ngắn lại, hình như cô đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?

Kaname đùa nghịch nhéo mũi cô nàng vẫn đang ngây ngốc nào đó.

Đột nhiên không thở được, mạch não bị ngắn khôi phục bình thường, cô lập tức ngồi dậy, bàn tay run rẩy chỉ vào anh, lắp bắp nói: "Kaname.... Sao... Sao anh... Lại ở trên giường em......" Quá sơ suất, sao giờ cô mới nhận ra chứ!

Kaname vui vẻ nhìn phản ứng kích động của cô, tốt bụng nhắc nhở, "Sora, đây là phòng anh."

Sora lại ngây người, "Sao em lại ở phòng anh?" Lại còn ngủ chung nữa chứ!

Kaname thấy cô đỏ mặt thẹn thùng, cười càng dịu dàng hơn, "Chuyện này phải hỏi em rồi."

Sora gãi đầu, vẻ mặt trầm tư, nỗ lực nhớ lại chuyện tối qua. Hồi ức dần rõ ràng, cô nhớ hình như ông của Ichijou tới Nguyệt xá, sau đó cô đi vào phòng của Kaname... Sau đó... Hình như Kaname hôn cô......

Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, hai tai cũng nóng bỏng. Cô cười xấu hổ, "Chuyện... Chuyện này......" Cô còn chưa nói hết, đôi môi đã bị bá chiếm.

Cô trợn mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt, anh đang làm gì.... Anh đang hôn cô......

Đôi môi vẫn dán lên đôi môi cô, anh dịu dàng nói, "Nhắm mắt lại."

Giọng nói dịu dàng như có ma pháp, Sora nghe lời nhắm mắt, cảm nhận xúc cảm dịu dàng bên môi.

Kaname dịu dàng và bá đạo hút lấy sự ngọt ngào của người trong lòng, đôi môi mềm mại ấy tựa như có ma lực nào đó, khiến anh trầm luân, tham lam muốn có được nhiều hơn.

Nụ hôn tinh tế dần chuyển từ môi xuống dưới cằm, lại dần chuyển sang cổ, đôi mắt anh lập tức biến thành màu đỏ tươi. Anh hé miệng, lộ ra răng nanh nhòn nhọn... Nhưng mãi không cắn xuống......

Anh giấu đi sự thèm khát trong mắt, dịu dàng nói: "Đây là nụ hôn chào buổi sáng."

Sora nghe anh nói vậy, cuối cùng cũng hồi thần, thẹn thùng trừng anh.

Kaname ôm chặt cô vào lòng, lời nói rõ ràng vọng bên tai cô, "Sora, đừng rời khỏi anh, hãy vĩnh viễn ở bên cạnh anh."

Sora nhắm mắt, thở dài bất đắc dĩ, tự hỏi, vĩnh viễn ư?

Vĩnh viễn là một từ quá xa xôi với cô. Với một người không sống được bao lâu như cô, vĩnh viễn là một hy vọng xa vời.

Cô nhẹ ấn ngực trái, nỗi bi thương lướt qua trong mắt, cô bị nguyền rủa, không sống được bao lâu. Mỗi lần lời nguyền phát tác, sinh mệnh cô cũng sẽ trôi đi, chính cô cũng không biết liệu mình còn sống được bao lâu nữa.

Từ ngày vào thế giới này, cô vẫn luôn hy vọng mình có thể được giải thoát. Nhưng sự giải thoát thực sự không hề tồn tại. Vậy nên, khi bị lệ quỷ nguyền rủa, cô cũng không để tâm, thậm chí còn có chút vui sướng, bởi vì như vậy, cô có thể sớm được giải thoát. Nhưng khi gặp lại anh, lại lần nữa thấy được sự cô đơn và u buồn trong mắt anh, cô đau lòng, mê mang. Nếu cả cô cũng rời khỏi anh, anh sẽ thế nào? Cô không muốn thấy anh lại u buồn, cô muốn xua đi sự cô đơn và u buồn ấy.

Aizzz...... Rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ?

Mấy ngày nay, học viện Cross cực kỳ náo nhiệt, bởi vì vũ hội mỗi năm một lần sắp tới. Ngày diễn ra vũ hội, toàn bộ học sinh bộ ban ngày có thể khiêu vũ với học sinh của bộ ban đêm. Đây chính là chuyện vui hiếm có với học sinh bộ ban ngày.

Sora nghe tiếng ríu rít của nữ sinh bộ ban ngày trước cửa Nguyệt xá mà trợn trắng mắt, đám nhóc con của bộ ban ngày ồn ào thật đấy.

"Ồ, dơi con, sao hôm nay dậy sớm thế?" Cô hơi ngạc nhiên khi thấy Aidou xuất hiện trong phòng khách.

Aidou nắm chặt tay, một chữ thập đỏ chót bò lên trên trán. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có gọi tôi là dơi con, con bé chết tiệt này!"

Không được, cậu phải nhịn, nhịn nhịn nhịn... Đại thiếu gia Aidou như cậu khinh thường so đo với con bé chết tiệt này......

Sora tùy ý ngồi lên sofa, cầm quả táo trên bàn lên gặm, "Dơi con, vũ hội sắp bắt đầu rồi, cậu chọn bạn nhảy xong chưa?"

Aidou hừ lạnh một tiếng, "Không liên quan đến cô!"

"Ô kìa, ô kìa, chẳng đáng yêu gì cả."

Aidou trừng Sora, đột nhiên nghĩ ra gì đó, đắc ý nói, "Cô hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ cô muốn làm bạn nhảy của bổn thiếu gia? Ngại quá, người muốn làm bạn nhảy của bổn thiếu gia xếp thành hàng dài không dứt, không tới lượt con bé chết tiệt như cô được đâu."

Sora nhìn Aidou đang tự luyến trước mặt, cười lắc đầu, "Sao được chứ, tôi không muốn khiêu vũ với một con dơi đâu."

Sợi dây nào đó trong đầu Aidou đứt 'tạch', lớn tiếng quát, "Đừng có gọi tôi là dơi, tôi không phải là dơi, cả nhà cô mới là dơi!"

Nghe thấy tiếng Aidou rống giận, hầu như cả bộ ban đêm đều tỉnh.

Kain xuống dưới, thấy Aidou đang tranh cãi gì đó với Sora, bất đắc dĩ lắc đầu, mới sớm tinh mơ, thằng nhóc này có tinh thần ghê thật.

Cửa lớn Nguyệt xá mở ra, nữ sinh bộ ban ngày tự giác xếp thành hai hàng, thưởng thức vẻ đẹp của các thành viên bộ ban đêm.

Yuuki thổi còi, còn chưa thổi xong đã bị một đám nữ sinh chèn đến cửa phòng học.

Aidou thấy Yuuki, nở nụ cười xấu xa. Cậu vươn tay ôm lấy Yuuki, kéo cô ấy vào phòng học, "Xin lỗi mọi người, tôi mượn Yuuki một lát."

Nữ sinh bộ ban ngày thấy Yuuki bị Aidou kéo đi, cực kỳ bất mãn, "Vì sao lại là Ủy viên kỷ luật!"

Aidou nghe được tiếng ồn ào bất mãn bên ngoài, cười rất vừa lòng, "Ghen tuông kìa, đáng yêu quá đi!"

"À, Aidou-senpai, xin anh buông em ra, em phải về."

"Thái độ đó của em là sao? Anh tốt bụng cứu em, em phải nói cám ơn chứ."

Cửa đột nhiên mở ra, Yuuki bị Zero xách đi mất.

Sora dựa vào lan can cầu thang, buồn cười nhìn Aidou, "Dơi con, hình như cậu khá thích con gái của ông chú ngốc."

Aidou không vui phản bác, "Ai thích cô ta?!" Cô gái kia dám đùa bỡn tình cảm của Kaname-sama, không thể tha thứ!

Sora đột nhiên nhớ ra gì đó, vỗ trán mình, suýt thì quên là đêm nay còn có việc, "Dơi con mà còn không đến lớp là sẽ bị muộn học đấy."

"Không cần cô nhắc, bổn thiếu gia biết rồi!"

Thấy Sora rời đi, Aidou hỏi, "Con bé chết tiệt kia, cô lại đi đâu đấy?"

"Đi đón một học sinh chuyển trường." Nói xong chạy mất.

Học sinh chuyển trường? Bây giờ? Aidou lòng đầy nghi hoặc.

Vừa đến cổng trường, cô đã thấy một nữ sinh với mái tóc dài màu bạc bước xuống từ trên xe ngựa.

Kurenai Maria nhìn nữ sinh trước mắt, sửng sốt một lát, sau đó lễ phép chào hỏi, "Chào chị, tôi là Kurenai Maria, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo."

Nhìn thiếu nữ tóc bạc trước mắt, Sora hơi nhíu mày, "Chào cô, Kinomoto Sora, Ủy viên kỷ luật bộ ban đêm, mong được chỉ giáo."

Rõ ràng là con người, nhưng lại là Ủy viên kỷ luật bộ ban đêm, thật thú vị.

"Em có thể gọi chị là Sora-nee không? Sora-nee là con người sao?"

Thấy Kurenai Maria giả vờ đáng yêu, đôi mắt Sora lạnh đi, "Cô có thể gọi tôi là Ủy viên kỷ luật." Vampire mới tới này không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

Kurenai Maria rưng rưng, sợ hãi nắm chặt vạt áo, "Sora-nee ghét Maria sao?"

Sora lạnh lùng nhìn thoáng qua Kurenai Maria, cổ không biết mình diễn rất giả à? Thôi, cũng không liên quan gì đến cô.

"Không có, Kurenai Maria-san, Hiệu trưởng đang đợi cô."

Nhìn Sora rời đi, đôi mắt Kurenai Maria lạnh băng, nở một nụ cười lạnh, một con người thú vị, xem ra học viện Cross này trừ Zero đáng yêu thì cũng vẫn còn con người thú vị đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro