Bút ký theo đuổi Cẩu của lão Muộn
Tác giả: Ngô Quan
* Song trùng sinh thọc giấy cửa sổ, đại lão mãn cấp về chơi Tân Thủ Thôn
* Truyện dài 30 chương, mới chỉ edit 4 chương đầu đọc chơi o(╥﹏╥)o
Chương 1
"Chỗ cậu có nhận mua bản dập không?"
Nhìn lão già có chiếc răng vàng to tướng đang đứng trước mặt, tôi thân thiện mỉm cười: "Không mua."
Vì thế, tất cả kết thúc......
Nói giỡn, sao có thể.
Cáo già chú ba hao hết tâm tư để dẫn tôi nhập cục, cho dù không có lão răng vàng, rất có khả năng phía sau cũng có ngàn ngàn vạn vạn răng bạc hoặc răng đồng, nói không chừng còn có răng sắt và răng plastic.
Nhưng tôi đùa giỡn lần này cũng rất vui vẻ.
Nghe xong tôi nói, lão răng vàng đột nhiên nghẹn lại, bộ dáng giống như thấy chung cực.
Vì phòng ngừa lão già này đột nhiên cơ tim tắc nghẽn, đến lúc đó lại có răng plastic xuất hiện, tôi nhe răng cười nói: "Cụ ông, tôi nói giỡn đấy."
Gã cười gượng hai tiếng, xoa mồ hôi trên thái dương, từ kẽ răng nhả mấy chữ: "Ông chủ thật là... hài hước!"
"Thật vậy chăng? Tôi cũng như vậy cảm thấy." Thuận thế leo lên, tôi lập tức trả lời.
Hình như gã không lường trước da mặt tôi dày như vậy, vội vàng nói trong nhà còn có việc, làm bộ quên sách lụa còn ở trong tay tôi, vội vã đi rồi.
Đợi trong chốc lát, vậy mà gã không lại trở về, việc này không giống đời trước.
Hóa ra nơi này không phải nhất thành bất biến, tôi có thể lợi dụng những gì trải qua để thay đổi tương lai của mình.
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất mà tôi nhận được sau khi trở về mười năm trước.
Nghĩ đến Kim Vạn Đường đi như bay giống như bị ma đuổi, tôi mỉm cười hỏi Vương Minh: "Thoạt nhìn tôi giống như có thể ăn người à?"
Tôi tự nhận là nụ cười này đã cực kỳ thân thiện, chắc chắn sẽ được đến đáp án phủ định của Vương Minh.
Không ngờ tôi từ trên mặt cậu ra rõ ràng nhìn ra biểu cảm "Ông chủ còn chưa phát tiền lương cho mình, mình có nên trái lương tâm trả lời vấn đề này không?".
Hai mươi tuổi Vương Minh, mỗi ngày sinh hoạt quay chung quanh dò mìn và tiền lương, quả thực không nên quá dễ dàng.
Tôi thầm hạ quyết tâm, tiền lương tháng này của cậu ta, không có.
Nếu sách lụa ở trong tay tôi, vậy không cần thiết giống đời trước chụp ảnh, tôi cất nó đi, lái xe đến nhà chú ba.
Đêm nay chính là thời khắc tôi nhìn thấy Long Tích Bối.
Chú ý, không phải là Hắc Kim Cổ Đao, là Muộn Du Bình.
Anh em tốt cả đời của tôi.
Tuy rằng anh em tốt mười năm không thấy mặt, gặp lại cho tôi một câu "Cậu già rồi", nhưng tôi lựa chọn tha thứ anh ta.
Dù sao tôi đánh không lại anh ta, còn có thể làm sao bây giờ?
Từ trên núi tuyết xuống, chúng tôi còn ở tại khách sạn lúc trước.
Gặp lại vui sướng làm đầu óc tôi và Bàn Tử hồ đồ, chúng tôi ra sức uống rượu, tôi mơ hồ còn nhớ chúng tôi có mưu đồ bí mật muốn chuốc say Tiểu Ca.
Tiểu Ca có uống say không thì tôi không biết, nhưng tôi vừa mở mắt lại nhìn thấy là chiếc răng vàng lớn của Kim Vạn Đường.
Tôi yên lặng đỡ trán, tôi dùng thời gian mười năm kết thúc hết thảy, nhưng vạn vạn không ngờ đến một lần say trở lại trước giải phóng.
Đến dưới lầu nhà chú ba, vừa mới chạng vạng, tôi còn có thể ăn chực một bữa cơm.
Lần này tôi đến trước bốn giờ đồng hồ, tôi xem cáo già chú ba còn có thể bày ra trò gì.
Tôi gõ cửa, chú ba kinh ngạc nhìn khách không mời mà đến.
Tôi đẩy chú ba ra, bước vào cửa, bắt chéo chân ngồi trên sô pha, lấy trái cây ăn, ánh mắt còn không quên quét khắp nơi, muốn nhìn chú ba giấu Hắc Kim Cổ Đao ở nơi nào.
Chú ba đi dép lê từ cửa đi đến, cả giận nói: "Nhãi ranh! Không có việc gì không đăng tam bảo điện, hôm nay mày đến làm gì?! Lại có chuyện gì muốn lừa chú ba?!"
Tôi cười khẩy trong lòng, chú không lừa cháu thì thôi, còn không biết xấu hổ nói cháu lừa chú?
Trên mặt lại không hiện, tôi "hì hì" nói: "Chú ba, nghe nói chú nơi này có Long Tích Bối?"
Chú ba sửng sốt: "Sao mày lại biết?"
Tôi làm bộ làm tịch bấm đầu ngón tay, nói là tự tính ra.
Chú ba mắng: "Mèo mù vớ phải chuột chết, sư phụ của mày họ Tề à?!"
Thật để chú nói đúng rồi, sư phụ đời trước của cháu đúng là họ Tề.
Tôi ở chỗ này ăn canh suông mì sợi, chú ba cũng thật keo kiệt, trong bát của chú có trứng tráng, cháu trai chỉ có thể tự úp mì ăn liền.
Hai chú cháu tôi lại nói chuyện chọc cười khoác lác, trong lúc đó Vương Minh lại gọi điện thoại cho tôi, nói có người kỳ kỳ quái quái đến cửa hàng tìm tôi. Bộ dáng thoạt nhìn không dễ chọc, còn hỏi tôi có cần báo cảnh sát không.
Vương Minh đúng là người kém năng lực, nếu người này chú ba phái đến, chẳng lẽ muốn tôi gọi điện thoại đến đồn công an, đại nghĩa diệt thân tự tay đưa chú ba vào?
Nếu thế phỏng chừng sẽ khiến cho ba tôi và chú hai đánh tôi chết thẳng cẳng.
Đúng 9 giờ, chuông cửa vang, tôi vọt thẳng đến cửa, thuần thục mở cửa, quả nhiên là Muộn Du Bình.
Nói thật tôi chưa suy nghĩ kỹ, lần này gặp gỡ Muộn Du Bình như thế nào mới có thể làm anh ta có thiện cảm với tôi, để chúng tôi nhanh chóng có hữu nghị như đời trước.
Cho nên tôi đứng im tại nơi đó, cùng Muộn Du Bình cách ngạch cửa nhìn nhau.
Chú ba đi ở phía sau tôi, mắng: "Mày chạy nhanh như vậy làm gì? Sốt ruột cưới vợ hả?!"
Chú ba thấy trước cửa là Muộn Du Bình thì cũng hơi xấu hổ, không tiếp tục trêu chọc tôi, vội vàng kéo tôi lại, mời Muộn Du Bình tiến vào.
Tôi rất hiểu chuyện này, không có người có thể nói giỡn khi đối mặt với gương mặt không biểu cảm của Muộn Du Bình, đặc biệt là dùng anh ta để vui đùa.
Ba người chúng tôi ngồi xuống, rốt cuộc là tay già chân yếu nên chú ba dùng xe đẩy đẩy "Long Tích Bối" đến trước mặt Muộn Du Bình, cho anh ta kiểm tra hàng.
Nhìn Tiểu Ca chậm rãi rút thanh đao ra khỏi vỏ, tôi có hơi tìm về cảm giác khí phách hăng hái năm đó.
Tôi hâm mộ lại ngầm mang theo bất mãn với chú ba, nói: "Chú ba, tại sao thứ tốt không để lại cho cháu trai? Vừa rồi cháu ở đây nửa ngày cũng không thấy chú lấy ra cho cháu trải việc đời!"
Mới vừa nói xong, tôi chỉ cảm thấy có một ánh sáng phản xạ trên mí mắt tôi, giây tiếp theo, Hắc Kim Cổ Đao đã bị Muộn Du Bình đưa đến trước mặt tôi.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, trước kia Tiểu Ca hoang dã như vậy sao? Đối đãi người xa lạ đòi hỏi không phục là đánh sao??
Tôi cứng cổ nhìn về phía anh ta, lại thấy vẻ mặt anh ta dịu dàng, giống như còn hơi hơi nhếch khóe miệng một chút, như là nỗ lực làm ra biểu cảm ôn hòa.
Tôi bị ý nghĩ trong đầu mình sợ đến mức giật mình, thầm nghĩ Ngô Tà ơi Ngô Tà, đầu óc mày bị hắc mao xà cắn à???
Thấy tôi không có động tĩnh, rốt cuộc anh ta mở miệng nói: "Cậu sờ."
A hóa ra là cho tôi xem đao, không phải muốn lấy đao chém tôi à.
Tôi đưa tay muốn sờ, lại thấy đối diện chú ba dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp đánh giá tôi và Muộn Du Bình.
Không có sờ vào, tôi cảm thấy hành vi của chúng tôi hình như không đúng lắm, là không đúng thật.
Nhưng rất kỳ quái, tôi lại không thể nói là nơi nào không đúng, chỉ là cảm giác hình như có thứ gì xuất hiện lệch lạc so với ấn tượng có sẵn của tôi.
Vì thế tôi ngượng ngùng thu tay lại.
Rốt cuộc đời trước tôi và anh ta ở chung mấy năm, tôi còn có thể xem hiểu một ít biểu cảm nhỏ của Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình hơi mang nghi hoặc thu hồi đao, thoạt nhìn như là không rõ tại sao tôi cự tuyệt lời mời sờ đao.
Vì giảm bớt xấu hổ không thể hiểu được này, tôi đành phải dùng ngôn ngữ công kích chú ba, chất vấn tại sao không cho cháu trai thứ tốt.
Chú ba bị tôi nói đến không kiên nhẫn, chỉ vào Tiểu Ca nói: "Đừng phiền tao, mày đi hỏi vị tiểu ca này, nếu cậu ấy đồng ý thì tao không cần tiền tặng thanh đao cho mày!"
Tôi biết ý tưởng của chú ba, Trương Câm có tiếng không dễ chọc, chú chắc chắn tôi không có lá gan đi làm phiền anh ta.
Chú đoán không sai, tôi thật sự không có cái lá gan này.
Lúc này, Muộn Du Bình cử động, thanh đao đặt ở trong lòng ngực tôi, nói: "Cho cậu."
Tôi theo đà này và trọng lực của đao bị đẩy rơi vào sô pha, suy nghĩ cẩn thận vừa rồi Muộn Du Bình nói gì đó, không màng biểu cảm của chú ba như ăn phân, ôm lên đao lôi kéo Muộn Du Bình chạy.
Lên xe Kim Bôi, trong lòng tôi mừng như điên.
Bình Tử này rất gian, rất có vấn đề!
---tbc---
Kim Vạn Đường: Sao Tiểu Tam Gia này không giống với lời đồn lắm???
Chương 2
Từ kính chiếu hậu nhìn thấy chú ba dậm chân như lập tức phải đuổi theo, tôi dặn Muộn Du Bình cột kỹ đai an toàn, dẫm chân ga, mang theo Long Tích Bối lớn nhỏ chạy ra khỏi sân.
Lão cáo già này, đời trước lừa tôi nhiều như vậy, đời này chỉ đoạt Hắc Kim Cổ Đao cũng quá có lợi cho chú ấy rồi.
Nhưng tôi luôn cảm thấy hình như mình quên mất cái gì......
Tôi không đi cửa hàng mà trực tiếp mang Muộn Du Bình đi phòng ở của tôi, phải tìm hiểu cặn kẽ vấn đề của anh ta.
Xuống xe, Long Tích Bối lớn đeo Long Tích Bối nhỏ đi theo sau tôi, tôi móc chìa khóa mở ra cửa phòng trong nháy mắt có hơi hối hận.
Tôi thường không dọn dẹp nhà cửa, thanh niên độc thân hơn hai mươi tuổi, giới tính nam, sống một mình, tại sao tôi nhàn không có việc gì đi quét tước vệ sinh? Lại không phải làm vợ, phòng ở chỉ cần có thể tồn tại là được rồi.
Mặc dù tôi chưa bao giờ xấu hổ, nhưng cũng không tự hào về việc không dọn dẹp nhà cửa.
Mỗi khi ra ngoài, tôi sẽ ăn mặc chu đáo cẩn thận, hơn nữa tôi chưa từng đưa người ngoài đến nhà, tuy rằng Tiểu Ca cũng không tính người ngoài, nhưng mặt lôi thôi của tôi đột nhiên bại lộ ở trước mặt anh ta, tôi vẫn cảm thấy có hơi xấu hổ
Đến cũng đến rồi, da mặt tôi dày, từ trên sô pha gạt ra một chỗ có thể ngồi, cung thỉnh cái mông tôn quý của Muộn Du Bình ngồi xuống.
Anh ta cũng không ghét bỏ, tiện tay đặt thanh đao ở trên đống quần áo cũ của tôi, sau đó ngồi xuống cái góc tôi vừa gạt ra.
Tuy vậy nhưng tôi còn chú ý thời điểm mới vừa mở cửa, anh ta do dự một chút khi nhấc chân bước vào bên trong.
Hừ, quả nhiên Muộn Du Bình vẫn ghét bỏ tôi.
Tôi lại đẩy ra một góc cho mình ngồi xuống, mặt đối mặt với Muộn Du Bình, quyết định xử lý vấn đề của anh ta.
Không ngờ anh ta đánh đòn phủ đầu: "Tôi đến từ năm 2016, cậu cũng vậy."
Tôi nghẹn, Muộn Du Bình này xảy ra chuyện gì, một lần trùng sinh cũng không còn là Trương Câm nữa?
Tôi đã không phải Ngô Tiểu Cẩu, hiện tại tôi là Ngô Đại Cẩu.
...... Thực xin lỗi, nhầm đài, gạch đi nói lại.
Tôi đã không phải thiên chân vô tà Tiểu Tam Gia, mười năm tang thương thúc giục người trưởng thành.
Nếu nói mười năm trước tôi đối mặt Muộn Du Bình sẽ luống cuống, nhưng bây giờ tôi rất nổi loạn, chỉ muốn thử liều một lần đối nghịch với anh ta.
Vì thế tôi giả dạng làm bộ dáng không kinh ngạc, bắt chước anh ta khoanh tay ra vẻ thâm trầm nói: "Vậy Tiểu Ca anh có biết đây là chuyện gì không?"
Nghe xong tôi nói, vẻ mặt của anh ta rất kỳ quái, nếu nhất định phải hình dung thì cho tôi cảm giác là, nếu không cần bảo trì thiết lập lạnh lùng thì có lẽ anh ta có ngàn con Ngô Tiểu Cẩu đầy nghi vấn đang chờ tôi.
Dấu chấm hỏi đều sắp hiện ra trên mặt anh ta.
Tôi nhanh chóng ở trong đầu nghĩ qua một lần những việc trước sau trùng sinh, phát hiện xác thật không có gì khả nghi.
Vì thế tôi kết luận sở dĩ Muộn Du Bình lộ ra biểu cảm này, nhất định là cũng không rõ ràng nguyên nhân, mà ngại mất mặt nên anh ta không muốn thừa nhận mình không biết gì.
Tôi lập tức nói sang chuyện khác, cũng ở trong lòng tán thưởng bản thân rất săn sóc.
Quả nhiên Muộn Du Bình không truy vấn đề tài này, chúng tôi lại giao lưu một ít những việc sau trọng sinh, chờ tôi lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần 12 giờ.
Bây giờ thân thể tôi tuy rằng hơn hai mươi mấy tuổi, nhưng linh hồn đã đến trung niên, Muộn Du Bình càng không cần phải nói, cho dù người già trăm tuổi như anh ta thoạt nhìn càng khỏe mạnh hơn tôi, nhưng tôi quyết định mọi người rửa mặt đi ngủ.
Rốt cuộc đối với người già và trung niên thì chuyện quan trọng nhất là dưỡng sinh.
Vấn đề mới theo nhau mà đến, Muộn Du Bình không có quần áo tắm rửa.
Tôi nỗ lực nhón chân tránh thoát đống "trạm gác ngầm" trên mặt đất, đi tới phòng ngủ, lao lực từ tủ quần áo túm ra vài bộ quần áo, lại cầm quần lót mới cho anh ta.
Cũng may mắn đôi tôi có hữu nghị kiên cố, anh ta không chê tôi.
Thừa dịp Muộn Du Bình tắm rửa, tôi dọn dẹp sô pha.
Thật ra nơi này có phòng cho khách, nhưng hàng năm không có người ở, mạng nhện dày đến phỏng chừng có thể làm chăn đắp. Tôi không thể làm Muộn Du Bình chịu thiệt cho nên buổi tối anh ta ngủ giường, tôi ở trên sô pha tạm chấp nhận một chút là được.
Muộn Du Bình xoa tóc ra ngoài, trên người mặc áo ngủ của tôi.
Tôi thở dài, trước nay người này trên mặt đất không biết tự chiếu cố mình. Bất đắc dĩ, tôi gọi Muộn Du Bình ngồi lại đây, nhận mệnh cầm lấy máy sấy giúp anh ta sấy khô tóc.
Chất tóc của Muộn Du Bình rất mềm, giống như lông động vật nhỏ.
Cơ hội động "thổ" trên đầu Trương Câm không nhiều lắm, tôi thừa dịp lần này dốc hết sức lăn lộn.
Anh ta thành thành thật thật, không hề phản kháng, nhưng tôi lại không nhớ đến một câu, không nên chạm vào đầu tóc của đàn ông, ngay sau đó tôi khịt mũi coi thường.
Muộn Du Bình là người đàn ông mạnh nhất thế gian, tôi động cũng không có chuyện gì đấy thôi.
Tôi tắm rửa xong ra ngoài, Muộn Du Bình đã nằm ngay ngắn ở trên giường, trong tay cầm một quyển 《 Nghệ thuật nói chuyện: Dạy người nói chuyện như thế nào 》mà lúc trước tôi tìm cho anh ta, tóc mái che khuất đôi mắt.
Cũng không biết là ngủ hay tỉnh.
Tôi tắt đèn đang muốn lặng lẽ lui ra ngoài, trong bóng đêm vang lên một giọng nam trầm thấp: "Cậu đi đâu."
Tôi bị anh ta dọa run, trực giác hoàn cảnh hắc ám thập phần nguy hiểm, vội bật đèn, giải thích nói: "Tiểu Ca anh là khách, nào có đạo lý để khách ngủ sô pha, anh ngủ chỗ này, tôi đi sô pha ngủ."
Nói xong tôi vội vàng muốn chạy.
Còn chưa xoay người sang chỗ khác, tôi đã nghe thấy anh ta nhẹ nhàng lặp lại một lần: "Khách."
Tôi bỗng nhiên phản ứng lại, đối với Muộn Du Bình mà nói, mặc kệ là đời này hay đời trước, thật ra anh ta vẫn luôn cô độc một mình. Tôi và Bàn Tử đều có người nhà có bạn bè, quan trọng nhất là chúng tôi đều có nhà, có một địa phương đặt chân.
Nhưng Muộn Du Bình không có bạn bè người nhà (người Trương gia không tính), thế gian rộng lớn, cũng không có một cái cảng để nghỉ chân. Lúc này tôi lại nói cái gì chủ nhân khách nhân, không phải càng làm cho anh ta không được tự nhiên sao?
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, tôi vội vàng nói bù: "Tiểu Ca, tôi không phải có ý đó, nếu anh nguyện ý, nơi này là nhà của anh, tôi là người nhà của anh!"
Tôi còn hơi mở to hai mắt, chớp chớp nỗ lưn hết sức biểu hiện ra chân thành.
Đây là lông mi thần công mắt to mà Hắc Nhãn Kính dạy tôi, nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ không biết có tác dụng hữu hiệu không. Nếu không phải lần này cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tôi tuyệt sẽ không dùng phương pháp này.
Muộn Du Bình gật đầu, dùng tay vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo tôi tới đó đi ngủ.
Tôi do dự nói: "Thế này...... Không tốt lắm? Hai người đàn ông nằm có hơi chen chúc......"
Muộn Du Bình không nhượng bộ chút nào, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên anh ta nghe được có người nguyện ý làm người nhà, có lẽ muốn thử trải qua sinh hoạt của anh em nhà người thường, vì thế tôi khẽ cắn môi đi qua nằm.
Ai ngờ tôi vừa nằm xuống, một tay Muộn Du Bình vớt tôi vào khuỷu tay, mặt đối mặt ôm, tôi đầu dựa vào cổ anh ta.
Cả người tôi cứng đờ, suýt chút nữa ở trên giường giật bắn lên.
Vì thế run run rẩy rẩy hỏi: "Tiểu...... Tiểu Ca?"
Dưới hoàn cảnh đen nhánh, tôi tựa hồ có thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt của Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình đặt tay ở sau lưng tôi vỗ nhẹ hai lần như là trấn an, nói: "Người nhà, cậu nói."
Tôi: ......?
Hóa ra...... Tiểu Ca quan niệm, anh em nhà người thường đều ở chung như vậy sao??? Tôi ngập ngừng, do dự không biết có nên nói chân tướng cho anh ta không.
Nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là thôi, vẫn theo ý của anh ta đi, rốt cuộc ngủ như vậy cũng rất có cảm giác an toàn -- đó là thứ mà tôi tha thiết ước mơ nhất trong mười năm chìm nổi biển cát.
Buồn ngủ ập đến rất nhanh, thật lâu không có đi vào giấc ngủ nhanh như vậy, lâu đến tôi tham luyến cái ôm ấp này.
Ngay khi tôi lập tức phải đi vào giấc ngủ, trong bóng đêm, tôi đột nhiên mở to hai mắt.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra đã quên mất cái gì ở nhà chú ba, tôi quên đưa sách lụa cho chú ba nhìn!
Đây là bắt đầu của tất cả mọi chuyện, không có bắt đầu thì những chuyện tiếp theo nên khai triển như thế nào đây?
Nhưng nằm trong vòng tay của Muộn Du Bình rất an tâm, mí mắt tôi càng ngày càng nặng, được rồi, không có cơ hội dẫn tôi nhập cục là phiền não của cáo già chú ba, tôi chỉ là thiên chân Ngô Tiểu Cẩu, liên quan gì đến tôi.
Ngủ quan trọng hơn.
---tbc---
Ngô Tam Tỉnh gọi điện thoại: Kim Vạn Đường, tôi giao cho việc cho ông, ông xác định đã làm rồi???
Chương 3
Mấy ngày này hai chúng tôi nhàn rỗi, đầu tiên tôi mang Muộn Du Bình đi mua quần áo, cũng không thể để anh ta mặc quần áo cũ của tôi mãi được, sau đó là ăn ăn uống uống, tôi đưa Muộn Du Bình dạo khắp thành Hàng Châu.
Giữa trưa tôi và Muộn Du Bình đi Lâu Ngoại Lâu, theo thường lệ gọi một đĩa cá chua Tây Hồ.
Lúc trước anh ta đến từ biệt tôi, chúng tôi ở cái bàn này ăn cơm. Nhưng lúc ấy cái gì tôi cũng không biết, cũng không rõ anh ta nói “từ biệt” rốt cuộc là ý nghĩa gì.
Chỉ vùi đầu ăn cơm giống tên ngốc, nhìn thấy Muộn Du Bình không ăn mấy, cũng không hỏi xem có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không.
Lần này tôi có kinh nghiệm, trước tiên lặng lẽ quan sát anh ta.
Quả nhiên, thời điểm cá chua Tây Hồ bưng lên, Muộn Du Bình hơi hơi nhíu mày.
Làm người phiên dịch tiếng Muộn cấp mười, tôi vội vàng đẩy tôm xào Long Tĩnh đến trước mặt anh ta, đổi cá chua Tây Hồ đến chỗ tôi.
Quả nhiên lông mày anh ta lại bình thường xuống.
Tôi dùng đôi đũa gắp một miếng thịt cá, chép chép miệng, không thành vấn đề, cá ăn rất ngon, tại sao lại có người không thích??? Khẳng định không phải vấn đề của tôi, khả năng Muộn Du Bình ăn không quen đồ ăn Hàng Châu, lần sau dẫn anh ta đi ăn bún ốc thử xem.
Hì hì, một kế hoạch âm u trong lòng tôi dần dần thành hình. Tôi cảm giác mình giống như là kẻ biến thái, luôn muốn nhìn xem một mặt bình thường của Muộn Du Bình.
Đây cũng coi như là một chấp niệm trong lòng tôi, Muộn Du Bình bị người đẩy lên thần đàn, thế nhân luôn khát vọng thần linh cứu thế, nhưng ai sẽ để ý ý nghĩ của thần linh?
Nếu tôi không thể đi lên cứu hắn, tôi đây phải đem thần minh kéo xuống, kéo vào phàm trần.
Mấy ngày không đi qua cửa hàng, phỏng chừng Vương Minh chơi dò mìn vui vẻ vô cùng.
Làm Ngô Bái Bì, tất nhiên tôi không thể để cậu ta tự tại như vậy.
Ăn cơm xong, tôi lái xe mang theo Muộn Du Bình đi Ngô Sơn Cư.
Quả nhiên! Vương Minh thấy tôi vào cửa, vội vàng luống cuống tay chân giấu đầu lòi đuôi tắt đi máy tính, còn suýt chút làm đổ mì gói.
Hiện tại tôi có bao dung rất cao với cậu ta, ở mười năm tối tăm kia, tôi trải qua vô số lần phản bội, nhưng Vương Minh vẫn luôn đi theo bên người tôi.
Tuy rằng, đến hẹn mười năm tôi đi tiếp Trương Khởi Linh, cậu ta dám dẫn người ngăn cản tôi. Nhưng tôi chỉ điên một chút mà thôi, cũng không phải chẳng phân biệt tốt xấu, có lẽ cậu ta sợ tôi đi chịu chết.
Ước hẹn mười năm chống đỡ tôi đi đến hiện tại, nếu lúc ấy không mang được Muộn Du Bình từ trong cửa Thanh Đồng ra, tôi sẽ trực tiếp tự sát ở trước cửa Thanh Đồng.
Tôi chưa từng nói quyết định này với bất cứ ai, kể cả Bàn Tử.
Muộn Du Bình đi mười năm, tôi kết thúc tất cả mọi chuyện, nếu người không ra, tôi đây sẽ đi tìm anh ta.
Điên đủ rồi, hết thảy đều kết thúc, tôi có thể đi làm bạn với Muộn Du Bình.
Không chỉ là vì năm đó anh ta thay tôi, càng vì anh ta là anh em của tôi, tôi là liên kết duy nhất của anh ta với thế gian này.
Cũng may cuối cùng giai đại vui mừng, tôi tiếp được Muộn Du Bình ra ngoài, tuy rằng bởi vì say rượu hoặc là chung cực vui đùa, chúng tôi thế nhưng lại trở về lúc bắt đầu lữ đồ.
Tôi do dự nên giới thiệu Muộn Du Bình với Vương Minh như thế nào, rốt cuộc thì ở trong mắt người ngoài, tôi và Muộn Du Bình ở chung có chút quá mức nhanh chóng quá mức hài hòa.
Không chờ tôi suy xét rõ ràng, Vương Minh kinh hô: “Ông chủ! Đây là người đến tìm anh buổi tối ngày đó!”
Tôi nhướng mày nhìn về phía Muộn Du Bình, không ngờ vị trí của tôi ở trong lòng anh ta còn rất cao, vừa trùng sinh đã đến tìm tôi. Tôi hơi đắc ý, cảm thán mình làm người xử thế thành công, Trương Câm cũng coi trọng tôi như vậy!
Tôi hơi đắc ý vênh váo, lời nói mới vừa rồi của Vương Minh cũng nhắc nhở tôi, vì thế tôi nói: “Đây là lão Trương, sau này cậu cũng phải gọi ông chủ.”
Tôi tự nhận là hai chúng tôi quen biết hoàn toàn có thể gọi lão Trương, nhưng tôi còn không quá dám, Muộn Du Bình giống như có một loại khí chất kỳ lạ, một số hành động rất bình thường giữa tôi và Bàn Tử nhưng tôi lại không dám làm đối với Muộn Du Bình.
Ngoài dự đoán của mọi người là, trên việc này, Bàn Tử so với tôi thoải mái nhiều. Hắn dám lấy Muộn Du Bình ra nói đùa, thậm chí dám đi ôm vai Muộn Du Bình.
Những việc này tôi chưa từng làm với Muộn Du Bình, giống như là giữa hai chúng tôi vẫn luôn có vách ngăn không có đâm thủng, quan hệ của tôi với anh ta và quan hệ của Bàn Tử với anh ta hình như cũng không giống nhau lắm.
Đến nỗi có cái gì không giống nhau, tôi tạm thời không nói được, đây cũng là một điểm tôi vẫn luôn kỳ quái.
Tôi lén liếc nhìn anh ta, thấy anh ta không có phản ứng, cuối cùng cũng yên lòng, quyết định về sau đều gọi lão Trương.
Gọi thân thiết một chút thì người khác mới có thể nhìn ra quan hệ của chúng tôi không bình thường, Ngô Tà tôi chính là người có thể làm bạn với Trương Câm, như vậy cho tôi một loại cảm giác ưu việt không thể hiểu được.
Nghe tôi xong nói, Vương Minh phản ứng không bình thường lắm, cậu ta đánh giá tôi và Muộn Du Bình vài lần mới gập ghềnh chào hỏi nói: “Trương… ông chủ Trương!”
Muộn Du Bình hơi hơi gật đầu, xem như đáp lại.
Vương Minh lại giống như thấy ma chạy đến sau máy tính, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn trộm.
Tôi không lại quan tâm, thiếu nam hai mươi mấy tuổi cũng rất kỳ quặc, hành vi quái dị này là gì? Tôi ghét bỏ nhìn cậu ta.
Tôi và Muộn Du Bình lên lầu hai, có miễn phí sức lao động sao lại không cần, nhà kho có nhiều đồ vật tôi không xác định thật giả, vừa lúc để Muộn Du Bình giúp tôi xem xét.
Còn chưa nhìn được vài món đồ, Vương Minh ở dưới lầu ồn ào chú ba của tôi đến.
Tôi để Muộn Du Bình tiếp tục giúp tôi phân loại rồi đi xuống lầu.
Không phải tôi xem chú ba là người ngoài, tôi cũng không thể để chú ấy đến nhà kho, nói giỡn tôi mới vừa lừa chú ấy một thanh Long Tích Bối, nếu chú ấy đến, không mang đi vài món đồ vật thì hắn không phải họ Ngô!
À quên, chú ấy đúng là không phải họ Ngô, là họ Giải!
Tôi phỏng chừng lần này đến tìm tôi là vì bản sách lụa kia. Rốt cuộc chú ấy lợi dụng lòng hiếu kỳ của tôi làm cái bẫy dẫn tôi nhập cục, kết quả tôi chết sống không dẫm, đây là sốt ruột, mới tự mình đến cửa hàng tìm tôi.
Tôi xuống lầu, chú ba từ ghế thái sư nhảy dựng lên mắng tôi: “Nhãi ranh, mi đem Long Tích Bối của chú đưa đi nơi nào?!”
Tôi mỉm cười sửa đúng: “Không, là Long Tích Bối của cháu.”
Chú ấy không lại “tự rước lấy nhục” vấn đề Long Tích Bối này, ngược lại cả khuôn mặt tươi cười “hớ hớ”, hỏi: “Chú nghe nói, gần đây mày thu được sách lụa?”
Cuối cùng vào chính đề, đây mới là mục đích hôm nay chú ấy đến.
Tôi học Tiểu Ca ôm cánh tay không lên tiếng, lẳng lặng nhìn chú ấy biểu diễn, chuẩn bị nghiên cứu một chút năm đó rốt cuộc là tôi nhảy vào hố như thế nào.
Chú ba thấy tôi không phản ứng, hơi nghẹn: “Chú cũng nghe người khác nói, mày lấy ra cho chú xem một chút.”
Tôi nhìn kỹ thuật diễn vụng về của chú ba, sờ sờ cằm, thầm nghĩ năm đó tôi có bao nhiêu ngu ngốc, câu mồi rõ ràng như vậy, tôi còn ngu ngốc luôn đi theo sau mông chú ba truy tìm cái gọi là chân tướng.
Mắt thấy chú ba phải bị tôi “lãnh đạm” đến tức sùi bọt mép, tôi tự nhủ chiêu này của Muộn Du Bình dùng cũng thật tốt.
Trả thù cáo già chú ba đủ rồi, cuối cùng tôi trả lời chú: “Không cần nhìn chú ba, đó là bản đồ một tòa mộ phụ cận miếu Hạt Dưa Sơn Đông.”
Chú ba ngơ ngác, có lẽ chưa từng nghĩ đến cháu trai mình lại thông minh như vậy, có thể từ một bản sách lụa nhìn ra nhiều đồ vật như vậy, thậm chí đều không cần chú ấy dẫn đường.
Không thể tan vỡ thiết lập khờ ngốc của tôi, tôi không chút do dự đẩy Muộn Du Bình ra: “Tất nhiên đây đều là lão Trương nói cho cháu.”
Vì thoạt nhìn có thể đáng tin một chút, tôi lại một lần vận dụng thần công lông mi.
Lúc này chú ba mới lộ ra một cái biểu cảm “quả nhiên là người khác nói, Tiểu Cẩu ngốc này không thông minh như vậy”, bỗng nhiên chú ấy lại bắt được điểm mấu chốt, hỏi: “Lão Trương… là ai?”
Đến rồi, quả nhiên đến, chú ấy rốt cuộc hỏi tôi vấn đề này, tôi chờ ở chỗ này!
Tôi kiêu ngạo nói: “Trương Câm nha!”
Chú ba: “Ai???”
Tôi kéo dài từng chữ, kiên nhẫn nói: “Trương —— Câm!”
Tôi muốn cho mọi người đều biết, tôi, Ngô Tà, và Trương Khởi Linh là bạn tốt! Về sau muốn người phải đến nơi này của tôi để muốn, có người chống lưng cho Trương Câm!
Tôi, Ngô Tà, là người đàn ông sau lưng Trương Câm!
Chú ba chấn động: “Trương Câm ở chỗ này?” Nói xong, còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu không trách không liên hệ được.
Tôi thầm thỏa mãn, có loại tự hào cáo mượn oai hùm.
Lúc sau tôi và chú ba thống nhất đồng hành đi Sơn Đông, chú ấy đưa ra một điều kiện, tôi cần phải khuyên được Muộn Du Bình gia nhập đội ngũ.
Tôi gật đầu nói không thành vấn đề, nhưng là phải ấn theo giá kẹp lạt ma của Trương Câm, chỉ có thể nhiều không thể thiếu.
Chú ba nói tôi đừng khoác lác, tôi liên hệ với Trương Câm khiến anh ta gật đầu rồi lại nói.
Tôi đánh đố với chú, nếu Trương Câm đáp ứng rồi thì chú ấy phải dựa theo quy củ chuyển tiền, hơn nữa cần thiết chuyển đến tài khoản của tôi.
Trên mặt chú ba đầy dấu chấm hỏi, nghi ngờ nói: “Tại sao phí lạt ma của Trương Câm phải chuyển đến tài khoản của mày??? Hơn nữa nếu tính, chú nói nếu mày có một ngày có năng lực, có thể làm Trương Câm thành người làm của Ngô gia, thì từ trước tới nay cũng chưa thấy chuyển phí dụng của người làm công vào tài khoản của chủ nhân???”
Tôi nói chú ấy không cần ít thấy việc lạ, cũng không tồn tại vấn đề chủ nhân và người làm, tôi nói chú ấy cũng không cần nằm mơ hão huyền thu Muộn Du Bình vào Ngô gia.
Từ hôm nay trở đi, Trương Khởi Linh không thuộc về Trương gia, không thuộc về Cửu Môn, không thuộc về bất luận kẻ nào, anh ta chỉ thuộc về chính mình, vì chính bản thân mình mà sống.
Tôi trả lời nói: “Cháu và lão Trương tính là một người, cháu muốn từ giờ trở đi thay anh ta tích cóp tiền, anh ta không biết sinh hoạt, về sau tiền của anh ta đều về cháu quản.”
Chú ba không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt xanh rồi chuyển trắng, mạch não phỏng chừng xiêu vẹo đến Trường Sa Tiêu Tử Lĩnh rồi.
Tôi không công phu phỏng đoán suy nghĩ cong cong vẹo vẹo trong đầu chú ấy, lôi kéo chú lên lầu hai đi gặp Muộn Du Bình.
Còn chưa vào cửa tôi đã gọi: “Lão Trương! Chú ba đến!”
Chú ba mơ màng hồ đồ đi theo phía sau tôi, đẩy ra cửa nhà kho, trước mắt tôi sáng ngời!
Đã thật lâu nhà kho không sạch sẽ như vậy, đồ cổ hỗn độn được Muộn Du Bình phân loại theo thật giả và niên đại, mạng nhện ở góc tường và tro bụi trên mặt đất cũng đều được quét sạch.
Tuy rằng Muộn Du Bình sẽ không biết tự sấy tóc, nhưng anh ta thật đúng là người đàn ông tốt tiêu chuẩn ở trong nhà!
Thấy chúng tôi tiến vào, anh ta nói,: “Ngô Tà, đều dọn dẹp xong.”
Tôi cười gật đầu, lôi chú ba đã hóa đá phía sau ra, nói: “Lão Trương, đây là chú ba của tôi, anh cũng biết, đều là người một nhà về sau anh cũng gọi chú ba đi!”
Muộn Du Bình biết nghe lời phải, nghe theo lời tôi nói, gật gật đầu chào hỏi, nói: “Chú ba.”
Chú ba có lẽ không ngờ Muộn Du Bình thế nhưng lại nơi này của tôi, từ sau khi vào cửa chú ấy không lên tiếng nữa, phỏng chừng đã bị kinh hách.
Nghe thấy Muộn Du Bình gọi 1 tiếng “chú ba”, cuối cùng chú ấy không cos tượng đá, giống như cái đuôi bị cái gì dẫm đến, mặt lộ ra thống khổ, thoạt nhìn lập tức phải cơ tim tắc nghẽn.
Chú ấy dậm chân chỉ vào Muộn Du Bình còn cầm cái chổi trong tay, linh hồn phát ra bốn câu chất vấn.
Khiếp sợ nói: “Mày vừa rồi gọi y là gì??? Người một nhà gì??? Mày để Trương Câm quét tước vệ sinh cho mày??? Mày để y gọi tao là gì???”
———tbc———
Ngô Tam Tỉnh: Cứu mạng, cháu trai sao lại thế này???
Chương 4
Chuyện bé xé ra to, Muộn Du Bình gọi theo tôi thì có cái gì không đúng sao? Tuy rằng tuổi tác của anh ta lớn, bối phận cao nhưng là anh em của tôi, gọi theo tôi tất nhiên không có vấn đề.
Tính như vậy thì chú ba chiếm tiện nghi đấy!
Nếu đã thấy người, Muộn Du Bình cũng gật đầu, tôi xô đẩy chú ba còn đang bận xây dựng lại thế giới quan ra cửa, phút cuối cùng còn không quên dặn dò đừng quên chuyển tiền thuê Tiểu Ca vào tài khoản của tôi.
Chuyện sau đó cũng không có gì cần phải ghi chép, tôi cũng không kể ra chi tiết.
Đáng giá nhắc đến là trong khoảng thời gian ở chung này, cảm tình của tôi và Muộn Du Bình nâng cao một bước, tôi phát hiện bất luận tôi nói giỡn hay là làm gì khác, anh ta trừ bỏ sẽ chú ý tôi thì cũng sẽ không cản tôi.
Vì thế tôi càng lúc càng lớn gan, càng ngày càng làm ầm ĩ, thật giống như nhất định phải thử xem điểm mấu chốt của Muộn Du Bình đối với tôi ở nơi nào. Hơn nữa với tuổi tác của anh ta, luôn cho tôi loại cảm giác ông nội theo đạo Phật nuông chiều cháu trai phản nghịch?
Mẹ nó, Ngô Tà, đúng là càng sống càng ngây thơ, sao còn so sánh mình làm cháu trai???
Đến ngày hẹn, tôi đưa Muộn Du Bình đi đến nhà chú ba.
Bọn họ đã chuẩn bị tốt ở cổng chờ chúng tôi.
Vẫn là nhóm người lần trước, chú ba, Phan Tử, Đại Khuê.
Cách thật xa tôi đã thấy người đàn ông chắc nịch kia, thật ra tôi rất muốn gặp lại Phan Tử nhưng thực sự có cơ hội lại hơi sợ hãi, bước chân do dự không tiến lên.
Muộn Du Bình thấy tôi dừng lại, đưa tay kéo tôi.
Anh ta chắc chắn đã nhìn thấu ý nghĩ của tôi, bản chất của tôi và Muộn Du Bình khác nhau nhất ở chỗ, anh ta sẽ không để tình cảm quấy nhiễu hành động của mình, mà tôi luôn sa vào cảm tình.
Muộn Du Bình dùng sức rất mạnh, tay chân yếu ớt như tôi sao có thể chống lại được? Tôi bị kéo thẳng đến trước mặt Phan Tử.
Đến trước mặt, bọn họ thấy chúng tôi, Phan Tử gọi tôi “Tiểu Tam Gia”, chào hỏi tôi. Hốc mắt tôi hơi ướt, suýt chút rớt nước mắt. Muộn Du Bình nhéo tay tôi, tôi vội vàng thu nước mắt về.
Tôi hiểu ý của anh ta, nếu tôi không cẩn thận khóc ra sẽ lộ chân tướng.
Ta cũng vỗ vỗ tay Muộn Du Bình ý bảo mình không có việc gì.
Lúc này, chú ba đi qua bên người tôi, ánh mắt dừng ở đôi tay đang đặt lên nhau của tôi và Muộn Du Bình, hung hăng trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng đi rồi.
Tôi: ???
Cảm xúc bi thương trong lòng tôi lập tức bị nhét trở về, cáo già này làm cái gì???
Tôi lại không trêu chọc chú ba???
Tôi quay đầu đi xem Tiểu Ca, muốn tìm đáp án.
Nhìn thấy Hắc Kim Cổ Đao trên lưng anh ta thì lập tức hiểu.
Chú ba cũng quá nhỏ mọn, một Long Tích Bối mà nhớ thù đến bây giờ???
Chúng tôi lên đường, lái xe lên cao tốc, xuống cao tốc lại ngồi xe bò, bây giờ thân thể này của tôi còn là được nuông chiều từ bé, hận không thể đi hai bước sẽ mệt, đường đất xóc nảy làm tôi eo đau lưng đau.
Lên xe bò, tôi đã lăn lộn không có tinh thần.
Bỗng nhiên một cánh tay ôm eo tôi, kéo tôi vào trong ngực, phía sau lưng dựa lên ngực anh ta.
Tôi không cần quay đầu cũng biết là Tiểu Ca.
Chỉ nghe anh ta nói: “Mệt, có thể dựa vào tôi.”
Trong lúc nhất thời tôi có chút được nuông chiều mà sợ, nhưng cũng không quản xấu hổ ngượng ngùng, có chỗ ngủ thì tội gì không ngủ. Tôi nghiêng ra sau, cuộn lại trong lòng ngực anh ta, tìm vị trí thoải mái nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi nâng đồng hồ nhìn thời gian, đại khái tôi ngủ hai mươi phút, xe bò còn đang đi, chúng tôi còn chưa tới nơi.
Tôi ngủ đến lười nhác, tiếp tục dựa vào Muộn Du Bình.
Không chờ tôi hưởng thụ trong chốc lát, vừa nhấc đầu, bỗng nhiên phát hiện đối diện ba người lạnh nhạt nhìn chúng tôi.
Gân xanh trên trán chú ba sắp phải nhảy ra.
Chú ấu thấy tôi nhìn sang, giống như là cuối cùng không nhịn được, từ kẽ răng nói ra: “Nhãi ranh, ngồi không ra ngồi! Tỉnh ngủ thì nhanh ngồi thẳng lên!”
Con người của tôi phản nghịch, càng làm tôi làm gì tôi càng không làm.
Vì thế tôi mặc kệ ánh mắt muốn ăn Cẩu của chú ba, lại chui vào trong lòng ngực Muộn Du Bình.
Chú ba tức giận đến thoạt nhìn phải đứng dậy bắt tôi.
Muộn Du Bình ôm tôi ngả về phía sau, nói: “Chú ba, Ngô Tà mệt mỏi.”
Mắt thấy chú ba nâng mông lên lập tức lại rơi xuống, đáy lòng tôi vui vẻ, nói thầm chú ba vẫn là cố kỵ Muộn Du Bình, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ánh mắt tôi đảo qua, Phan Tử và Đại Khuê nghe xong Muộn Du Bình nói xong, sắc càng phức tạp, thấy tôi nhìn sang, hai người bọn họ vội vàng cúi đầu.
Chậc chậc chậc, nhất định là không nghĩ đến tôi và Muộn Du Bình quen thân như vậy, quen đến chú ba của tôi cũng là chú ba anh ta, loại cảm giác cáo mượn oai hùm này thật sự là sướng chết rồi.
Đến chỗ ông lão chèo thuyền, chú ba lại ôm con chó đen kia ngửi ngửi, ra vẻ thâm trầm nói: “Con chó này không thích hợp!”
Phan Tử vội vàng thu thập trang bị, Đại Khuê phản ứng chậm chạp, Muộn Du Bình không nói lời nào, chú ba chuyển ánh mắt về phía tôi, chờ mong tôi hỏi tại sao chó không thích hợp.
Hì hì, tôi càng không hỏi, quay đầu đi cùng lão Trương ngồi ở bên nhau nhìn trời.
Chú ba không mặt mũi, xấu hổ chà xát tay, đứng dậy, đuổi con chó đi.
Lúc sau lại là ông lão kia huyên thuyên hù dọa người, tôi nghe tai nọ bỏ tai kia.
Chờ đến thuyền sắp đến cửa động, tôi bỗng nhiên nhớ đến trí nhớ Muộn Du Bình không tốt, tiến đến trước mặt anh ta nhỏ giọng nói năm đó một chuyến này đã trải qua cái gì.
Tôi mới vừa nói xong, chú ba nặng nề khụ một tiếng, mắng: “Ngô Tà, mày muốn ngồi ở trên người Trương Câm hả?!”
Chú ba rõ ràng là báo thù vừa rồi tôi không phản ứng chú ấy và con chó kia!
Thấy tôi không nói chuyện, chú ấy hơi đắc ý, vừa muốn nhe răng cười, lão già chèo thuyền quay đầu trừng chú ấy, dùng tiếng Sơn Đông mắng: “Suỵt! Sắp phải vào động, khờ trứng nhà mi! Không cần lớn tiếng nói chuyện!”
Nhìn sắc mặt chú ba từ trắng đến đỏ lại chuyển xanh, tôi cười như điên trong lòng.
———tbc———
Phan Tử & Đại Khuê: Làm sao cũng gọi "chú ba" rồi???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro