Cổ gà rừng

Chuyện là do một con cổ gà rừng gây ra.

Hắc Hạt Tử đi Tây Bắc gắp lạt ma, thuận tiện bắt một con cổ gà rừng xinh đẹp về làm lễ vật cho Giải Ngữ Hoa, có thể nghĩ Hoa nhi gia tức giận như thế nào, nhưng khi nhìn vẻ mặt chờ mong của Hắc Hạt Tử lại không phát tác. Đuổi Hắc Hạt Tử đi, Hoa nhi gia gọi điện thoại cho Ngô gia Tiểu Tam Gia, lời nói khẩn thiết vẻ mặt nghiêm khắc, để Ngô Tà mang theo Trương Câm nhà hắn nhanh chóng đem rắn đi xử lý.

Tại sao phải để hai người bọn họ đi? Rắn này không chọc không động được, nếu giết nó có thể làm tất cả bò sát trong phạm vi mấy trăm km đều bò đến, ngày thường ngạo kiều ít nói lười biếng đứng trong bụi cỏ, giống như Trương Câm. Hoa nhi gia sợ thủ hạ bị rắn độc chết, còn mình lại bận việc, đành phải nhờ Trương Câm mang rắn đi phóng sinh.

Vốn dĩ Ngô Tà không định xen vào việc này, ai ngờ Trương Câm đáp ứng rồi, nguyên nhân rất đơn giản, mấy lần Hoa nhi gia có ý dùng tiền thu mua Trương Câm không có kết quả nên ra giá nếu việc này làm xong thì sẽ nói cho Trương Câm những chuyện khi còn nhỏ của Ngô gia Tiểu Tam Gia, hắn từng làm những việc ngốc nghếch nào, thích đồ ăn vặt nào, bị ai bắt nạt và bắt nạt ai, còn lấy lòng con gái nhỏ của nhà ai...

Giao dịch ước định rồi, tất nhiên Hoa nhi gia và Trương Câm lén đạt thành hiệp nghị, Ngô gia Tiểu Tam Gia cũng không biết một chữ.

Ba ngày sau, Trương Câm ôm một cái hộp pha lê từ Bắc Kinh về, quyết định để rắn mào gà ở trong nhà mấy ngày. Hai người sợ nuôi chết thứ kia, cố ý hầu hạ ăn ngon uống tốt, dùng rương pha lê lớn, chậu nước, nhánh cây cỏ dại, đèn tử ngoại, bố trí giống khách sạn loài bò sát. Hai người nằm trên giường xem điện ảnh, rắn mào gà hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngưỡng đầu làm bộ liếc nhìn hồng trần ngồi xổm ở một góc phòng ngủ.

Cổ gà rừng/rắn mào gà là thứ gì? Năm đó nháy mắt hạ gục A Ninh, hù dọa Trương Câm, tiếng người cấp sáu lừa Tiểu Tam Gia! Cho nên nói: Vật ấy có nguy hiểm, chăn nuôi phải cẩn thận.

...

Ánh nắng tươi sáng đại địa hồi xuân gió nhẹ thổi qua Vu Sơn mây mưa...

Hắc kim cổ đao bị ném trên đầu giường, người trên giường cởi áo có mũ, khủy tay ở giữa hai bên sườn Tiểu Tam Gia, sườn mặt nhẹ nhàng cọ cổ người nằm dưới.

...

Mới vừa định tiếp tục, một góc phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng khanh khách vang dội, tiếp theo một tiếng: “Tiểu Tam Gia Tiểu Tam Gia!”

Hai người trên giường hơi run rẩy, là cổ gà rừng. Ngô Tà thừa dịp này từ dưới cánh tay Trương Khởi Linh chui ra, vuốt mũi ngượng ngùng nói: “Ngày mai còn phải đưa thứ này đến Thanh Hải, sáng sớm lên máy bay, tiết kiệm thể lực.”

“Tiểu Ca giữa trưa muốn ăn cái gì, tôi đi làm.”

Người ngồi trên giường, vai trần, tóc đen mềm rũ, con mắt hình viên đạn sắc bén nhìn về phía hộp pha lê, tay phải hơi động.

“Tiểu Tam Gia Tiểu Tam...” nháy mắt im bặt, cổ gà rừng bị Trương Câm liếc nhìn sợ tới mức cuộn lại thành một nắm, rất tủi thân.

Trương Khởi Linh ôm gối đầu ở trong ngực, xoay người đưa lưng về phía Ngô Tà, lẩm bẩm một câu, hình như là: “Khó chịu muốn chết.”

...

Bày ra bộ dáng tôi muốn nhưng tôi phải chịu đựng để cho cậu phải đau lòng muốn chết là sao, muốn gây chuyện à!?

Ngô Tà tức giận nhào lên kéo chăn: “Ba giây đồng hồ nghĩ tư thế, nếu không để tôi làm!”

Ánh mắt Trương Câm nháy mắt thay đổi, kéo Ngô Tà ấn vào trong lòng, vừa hôn vừa sờ...

“Con mẹ nó”

“Trương Khởi Linh!”

“Tiểu Ca”

Trong phòng ngủ xuân ý dạt dào...

Ngô Tà nghĩ, trước kia hắn còn ngu ngốc muốn cho Tiểu Ca ăn ruồi Tây Ban Nha, nếu ăn thật không phải mình tự tìm đường chết sao.

...

Một đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn hắn, Ngô Tà ngẩng mặt, tay ôm cổ y, dùng sức gọi y Tiểu Ca, sợ y chạy mất.

Quả thực từ lần đầu tiên thấy, hắc kim cổ đao chọc vào lòng hắn, từ đây đi đến đâu cũng nhớ có cái Muộn Du Bình sinh hoạt chín cấp tàn phế, nếu y không có, toàn bộ thế giới đều sụp.

Chạy khắp đại giang nam bắc, chỉ vì lại gọi y một tiếng Tiểu Ca.

Chính bản thân mình thật ra cũng trưởng thành, ai nói chữ tình chỉ có thể lầm thương sinh?

Tiểu Ca, Tiểu Ca……

Một góc phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến tiếng vang vang dội, cổ gà rừng lại không chịu cô đơn: "Tiểu Tam Gia Tiểu Tam Gia!”

“Cạc cạc cạc cạc!”

Con rắn nhỏ đỏ tươi ngạo kiều ở trong rương pha lê bôn tẩu xê dịch, nhìn hai người triền miên ôm nhau ở trên giường.

Toàn thân đều thoải mái, Ngô Tà hơi ngượng ngùng, quay mặt đi làm bộ nghiên cứu cổ gà rừng trong rương pha lê đang nhảy tới nhảy lui, khanh khách hai tiếng, đột nhiên sửa lại miệng.

“Tiểu Ca, Tiểu Ca!”

Tiểu Tam Gia phun ra một búng máu.

Học cái gì không học lại học cái này! Kêu còn rất phóng túng, dục cầu bất mãn, vừa rồi hắn có như vậy sao!

“Tiểu Ca, nhanh lên.”

Đệt, thứ này không giữ lại được, quá mất mặt.

Ngô Tà quay đầu lại vẻ mặt bi phẫn nhìn Trương Khởi Linh.

“Tiểu Ca, anh kẹp lạt ma giá hữu nghị thấp nhất là bao nhiêu?”

Trương Khởi Linh nhớ lại: “Không thua kém Ngô Sơn Cư mười năm buôn bán.”

Ngô Tà ném gối đầu nện ở trên đầu y: “Mau làm thịt thứ tai họa này, đêm nay tôi hầu hạ anh bảy lần, có đủ hay không?”

Một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ngô Tà: “Đủ, giết một ổ còn dư.”

Cơm trưa Ngô Tà ăn thịt rắn chiên, rất thơm.

Ai ngờ sau đó liên tục thật nhiều ngày, Bàn Tử, Giải Ngữ Hoa - Giải gia, Hắc Hạt Tử, Hoắc Tú Tú - Hoắc gia ăn đều phải thịt rắn, chiên tạc nấu hầm, bóp chết một con cổ gà rừng, nó dẫn tất cả loài bò sát trong phạm vi vài trăm dặm bò đến, cực kỳ đồ sộ!

Ngô Sơn Cư gà bay chó sủa, đảo đấu tinh anh từ cả nước các nơi bay đến tề tụ một đường, dao phay, dao gọt hoa quả, đao hồ điệp, hắc kim cổ đao... thay phiên ra trận.

“Cạc cạc cạc cạc!”

“Tiểu Tam Gia Tiểu Tam Gia!”

“Tiểu Ca Tiểu Ca!”

“Tiểu Ca nhanh lên……”

Ngô Tà bi phẫn nâng dao phay: “Con mẹ nó, Hắc Hạt Tử, anh còn dám đem thứ này mang trở về, tôi thay Đại Hoa thiến anh!”

Hắc Hạt Tử vừa chém rắn vừa cười hì hì: “Gần đây Tiểu Tam Gia sinh hoạt rất mỹ mãn, dạy dỗ cổ gà rừng này không tệ.”

Một búng máu lại phun ra.

Hậu nhân Lão Cửu Môn đồng tâm hiệp lực, giết rắn vài ngày, từ sau khi trộm sách lụa Chiến quốc thì chưa từng có đoàn kết như vậy.

Sau đó...

“Khu vực Hàng Châu đột nhiên xuất hiện rất nhiều thi thể rắn mào gà, loài rắn này là động vật bảo hộ cấp hai của quốc gia, theo thống kê đã có số lượng lớn rắn mào gà tử vong không rõ nguyên nhân, rắn mào gà có khả năng trở thành giống loài lâm nguy đặc biệt của quốc gia." Bản Tin Thời Sự đưa tin

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro