Gió tây khó hiểu tình · tộc trưởng phu nhân rốt cuộc có mấy gương mặt?

Tác giả: Công tử Đậu

* Tà điên cuồng phát ra mị lực và Ca dục vọng chiếm hữu siêu mạnh
* Ngôi thứ ba góc nhìn người Trương gia, có yêu thầm

01

Lần đầu tiên Trương Dương nhìn thấy Ngô Tà là trong buổi họp thường niên của Trương gia một năm kia.

Năm ấy, rất nhiều chi nhánh hải ngoại lưu lạc bên ngoài đều lựa chọn gia nhập vào bổn gia một lần nữa, họp thường niên được tổ chức chưa bao giờ có long trọng như vậy, nhưng cũng ngư long hỗn tạp, muôn hình muôn vẻ người đều xen lẫn trong đó, lá mặt lá trái làm người cảm thấy vô cùng bực bội.

Trương Dương đang vô cùng phiền muộn thì thấy Ngô Tà.

Bởi vì thân phận nên ghế ngồi của bọn họ thực ra cách rất xa, nhưng khi đi theo bậc cha chú kính rượu xong, nơi đứng không nghiêng không lệch, vừa lúc có thể thấy Ngô Tà.

Diện mạo giống Trương Hải Khách, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Phu nhân tộc trưởng.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ngô Tà, Trương Dương đã nghĩ đến cái danh hiệu này ở trên người Ngô Tà xem ra rất là buồn cười.

Trương Dương tất nhiên là đã từng nghe nói đến vị tộc trưởng lạnh lùng cường đại kia ở bổn gia, nhưng làm hắn cảm thấy kinh ngạc là một người lãnh đạm nhạt nhẽo đến cực điểm, thế nhưng sẽ lựa chọn ở bên một người đàn ông.

Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể hấp dẫn tộc trưởng, hấp dẫn đến nhiệm vụ nối dõi tông đường cũng không để ý.

Trương Dương rất có hứng thú đánh giá người ngồi trên ghế chủ tịch cách đó không xa đang nói chuyện với Trương Hải Khách, từ ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, trên cổ tinh tế có vết đao sẹo vắt ngang, đến lông mi nhỏ dài thấp thoáng, cặp mắt thờ ơ lại ẩn chứa sắc bén.

Người này một chút cũng không giống tên, Trương Dương thầm nghĩ.

Nếu chỉ là nói như vậy, cũng chỉ như thế.

Xem ra, vị tộc trưởng kia hẳn là thích mèo hoang khó có thể thuần phục.

Hắn cảm thấy hơi không thú vị, đang muốn xoay người rời đi, nhưng trường hợp dường như có một chút biến hóa.

“Ngô Tà, con mẹ nó ngươi tính thứ gì!! Chỉ là một tên gay bị tộc trưởng của chúng ta đè ở dưới thân, mẹ nó, ngươi có tư cách gì không cho chúng ta thấy tộc trưởng!! Con mẹ nó, ai cho ngươi mặt?!”

Xem ra là có người uống nhiều, muốn mượn rượu gây sự.

Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên ghế chủ tịch vốn nên là chỗ ngồi của tộc trưởng, người bị mắng kia ngồi nơi đó, mặt hơi ẩn sau ánh đèn, thấy không rõ biểu cảm.

Không khí dường như đông cứng lại, trong không gian lặng im không một tiếng động, người kia động tác thong thả dập tắt điếu thuốc trong tay vào đĩa đồ ăn, sau đó không nhanh không chậm đứng lên, thong thả ung dung chỉnh lại nút thắt âu phục, sửa sang lại cổ tay áo, ngay sau đó, ở dưới những ánh mắt phức tạp, chậm rãi đi lên sân khấu chủ trì.

Khuôn mặt theo bước chân từng bước một từ bóng tối hiện ra, rõ ràng là ôn nhuận như ngọc, lại cứ hiện ra lạnh lùng và hung ác.

“Tôi có tư cách gì?” Tiếng nói khàn khàn thông qua microphone truyền khắp toàn bộ đại sảnh,

“Tôi có thể cho đám người bảo thủ các ngươi hiện tại an an ổn ổn ngồi ở nơi này uống rượu khoác lác,” ngữ khí của Ngô Tà bình đạm,

“Có thể cho con cái các ngươi yên tâm lớn mật xuất đầu lộ diện,” toàn trường lặng ngắt như tờ,

“Có thể cho tộc trưởng của các ngươi có thể mặc kệ những việc vặt sốt ruột trong gia tộc, cùng tôi cùng nhau nuôi gà nghe mưa câu cá làm tình,” giọng nói hơi dừng,

“Chính là tư cách của tôi.”

Không có người nói nữa.

Trương Dương nhìn bóng dáng thon dài kia từ cửa chính chậm rãi rời đi, không tự giác mà nhướng mày.

02

Trương Dương cũng không biết hắn xuất phát từ tâm lý gì, khi Trương Hải Khách nói muốn phái hai tiểu bối đi thôn Vũ thăm hỏi tộc trưởng và phu nhân, hắn gần như không hề nghĩ ngợi đi báo danh.

Hơn nữa, trong đêm trước khi xuất phát, hắn hạ dược bạn đồng hành, để đồng bọn không kịp lên máy bay ngày hôm sau.

Hắn kéo bao lớn bao nhỏ hành lý và quà tặng đứng trước cái cổng nhìn cực kỳ bình thường kia, hắn cũng không suy nghĩ cẩn thận sự kích động không thể hiểu được này của mình đến tột cùng từ đâu mà đến.

Mang theo chờ mong không thể hiểu được ấn vang chuông cửa, sau đó như hắn mong muốn, người đến mở cửa, là Ngô Tà.

Ngô Tà tất nhiên là không nhớ rõ hắn, giờ phút này Ngô Tà đang mặc tạp dề, vẻ mặt hoang mang nhìn hắn:

“Xin hỏi cậu là……?”

Toàn thân người nọ đều hiện ra cảm giác trong sáng ôn hòa, khí chất như ngọc ở dưới ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi phảng phất thật sự có cảm xúc ôn nhuận, tiếng nói tựa như cũng mang theo ấm áp ướt át của vùng sông nước Giang Nam.

“A, tôi nhớ ra rồi, hình như cậu là người Trương gia?”

Trương Dương chỉ cảm thấy đôi mắt của mình như là bị lung lay, tầm mắt giằng co dường như dính ở trên người người nọ, dời không ra, lấy không xong, cảm xúc mãnh liệt mênh mông làm hắn đã quên đáp lại.

Đến khi người nọ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới nhận ra được mình thất thố, vội vàng đáp:

“A ngại quá, tôi vừa mới thất thần. Phu nhân… Ngô tiên sinh, xin chào, tôi tên Trương Dương.”

Người nọ cười ôn hòa mời hắn vào cửa, sau đó gọi một tên béo đến tiếp đãi hắn, tiếp theo xoay người sang chỗ khác, lại đi vào phòng bếp.

Trương Dương theo Bàn Tử ở trong sân tham quan một vòng, sau đó thừa dịp Bàn Tử đang huyên thuyên, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào trong phòng bếp đánh giá.

Nhìn đường cong sườn mặt nhu hòa của người nọ, cùng khí chất điềm đạm ôn nhuận từ trong xương cốt lộ ra trên người, Trương Dương đột nhiên cảm thấy, hắn có chút hiểu được tộc trưởng nhà bọn họ.

03

Sau khi ăn cơm chiều, Ngô Tà và Bàn Tử kia dọn ghế nằm đến trong sân hóng gió đêm, Trương Dương chủ động nhận việc rửa bát, xong rồi cũng mang cái ghế, đi theo bọn họ đến trong sân ngồi xuống.

Hắn chọn vị trí vừa vặn có thể nhìn rõ Ngô Tà.

Đầu thu gió đêm đã có chút lạnh lẽo, nhưng từ xa xa nhìn sườn mặt người nọ được hoàng hôn nhuộm đến quá mức nhu hòa, Trương Dương chỉ cảm thấy, từ trong gió đưa tới hương hoa quế thẳng tắp thổi vào đáy lòng hắn.

Lúc này, ngoài cổng truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Trương Khởi Linh đã trở về.

Trương Dương nhìn nhìn đàn ông đẩy cửa mà vào, lại không tự giác nhìn về phía Ngô Tà

Nhưng khi ánh mắt hắn lại dừng trên người Ngô Tà một lần nữa, trong nháy mắt hắn lại phát hiện, không khí quanh thân Ngô Tà bỗng dưng thay đổi.

Nếu nói, lúc trước Ngô Tà nhu hòa ôn nhuận còn mang theo một chút xa cách làm người không dễ phát hiện, như vậy bây giờ, sau khi Trương Khởi Linh trở về, cả người Ngô Tà có vẻ như hoàn toàn trở lên mềm mại.

Dường như là một đóa sen hồng Giang Nam, mùi hương ngọt thanh theo gió mà đến, là triền miên, lưu luyến, làm người hoàn hoàn toàn toàn say mê trong đó.

“Tiểu Ca.” Hắn nghe thấy người nọ dịu dàng gọi một câu, hương sen hồng điềm đạm, dường như xông vào mũi hắn.

“Ừ.” Người được Ngô Tà mềm mại gọi là “Tiểu Ca” lãnh đạm nhìn lướt qua chỗ hắn, sau đó lập tức đi đến cạnh Ngô Tà, cúi người khẽ hôn một cái lên trán Ngô Tà.

“Bên ngoài lạnh.” Hắn thấy người kia cầm tay Ngô Tà, đặt ở bên má dán một chút.

“Chờ anh trở về.” đôi mắt Ngô Tà cong thành trăng non, thanh âm mềm mại, dịu dàng cười với người kia.

Hai người cứ như vậy ở dưới sắc trời đã ám xuống, không coi ai ra gì mà thân mật, nhất cử nhất động, không ngừng tản ra bên ngoài dịu dàng và hạnh phúc tế thủy trường lưu của bọn họ.

Trương Dương ngồi ở trong góc tối, bên tai là thanh âm dịu dàng của Ngô Tà không ngừng truyền đến, từng câu từng chữ, âm cuối hơi hơi nhấc lên, đều như trêu chọc vào lòng hắn.

Hắn thật nên may mắn, bóng đêm che giấu gương mặt đỏ bừng của hắn.

04

Quy định thời gian thăm hỏi một tuần đã qua đi, khi Ngô Tà đến hỏi hắn tại sao còn chưa trở về nhà, Trương Dương bình tĩnh nghiêm túc nói:

“Bác Hải Khách nói, để tôi ở lại thêm một tuần, giúp ngài… và tộc trưởng, xử lý việc vặt.”

Ngô Tà tin, khen hắn một câu “người trẻ tuổi có sức sống” rồi xoay người đi làm chuyện của mình, nhưng Trương Dương lại nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài đĩnh bạt kia, nhất thời vô pháp thu hồi tầm mắt.

"Cậu đang nói dối.”

Một thanh âm trầm thấp, lạnh lùng vang lên ở phía sau hắn.

Trương Dương bị thanh âm kia làm giật mình, ngay sau đó xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy người nọ đứng phía sau, đáy mắt nóng cháy và hướng tới của hắn vẫn chưa thu hồi về.

Hắn không tỏ ý kiến, sau đó thấy người nọ hơi hơi nhíu mày, sắc mặt dường như trầm xuống, như áp lực cái gì.

“Cậu thích Ngô Tà.”

Ngữ khí chắc chắn, nói rõ không phải nghi ngờ.

Trương Dương bị chọc thủng tâm sự, nhưng hắn lại không khủng hoảng ngược lại còn có loại khoái cảm bất chấp tất cả:

“Đúng, thì như thế nào?”

Người kia mày nhăn càng chặt:

“Không có khả năng.”

Bốn chữ có vẻ không đầu không đuôi, nhưng Trương Dương vừa nghe đã hiểu.

"Cảm tình của ngươi không có khả năng có kết quả, ngươi không có khả năng ở bên Ngô Tà, ngươi cũng không có khả năng, đánh thắng được ta."

Trương Dương nắm chặt nắm tay, chỉ cảm thấy cảm xúc không cam lòng như che trời lấp đất bao phủ hắn, làm hắn vào giờ phút này trở nên không quan tâm:

“Dựa vào cái gì không có khả năng?! Các ngươi kết hôn sao? Hợp pháp sao? Tôi thích Ngô Tà, không được sao?!”

Người nọ liếc mắt nhìn hắn, khí thế sắc bén trong mắt như có thực chất, thế nhưng làm Trương Dương có cảm giác bị người hung hăng ngăn chặn.

Hắn có chút thở không nổi, nỗ lực ngẩng đầu nhìn thẳng người nọ, người nọ nhìn đi nơi khác, quay người đi, vừa đi vừa lạnh lùng ném xuống một câu:

“Ngô Tà là của tôi. Cho nên, cậu không có khả năng.”

05

Đêm đến, Trương Dương nằm trên cái giường nhỏ ở phòng cho khách, nghe cách vách không ngừng truyền đến tiếng vang ái muội so dĩ vãng còn lớn hơn, cảm thấy rất khó có thể đi vào giấc ngủ.

Hắn thở dài một hơi, khoác thêm một chiếc áo, đến trong sân đi dạo.

Bóng cây lắc lư, ngân hà rủ xuống đất, ánh trăng mênh mông.

Ánh trăng tưới xuống ánh sáng bạc, trong vầng sáng tố nhã điềm đạm, hắn có thể tưởng tượng ra gương mặt của Ngô Tà.

Giờ phút này, có lẽ gương mặt kia đầy ửng đỏ, hai mắt đẫm lệ mông lung, cả người đều tản ra sắc đẹp khó có thể che giấu, ở dưới thân một người đàn ông khác hoan ái.

“Không có khả năng.”

Lời nói lãnh đạm mà chắc chắn kia lại một lần vang lên ở trong đầu hắn, tâm tình không cam lòng rồi lại không thể làm gì, làm hắn cảm thấy hết sức bi thương.

Phu nhân tộc trưởng xác thật có rất nhiều gương mặt, quả quyết tàn nhẫn, ôn nhuận như ngọc, nhu tình như nước, tươi đẹp hương diễm…

Mỗi một gương mặt này đều làm hắn mê muội; nhưng mà, cũng không có gương mặt nào,

Sẽ thuộc về hắn.

End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro