Không làm tình thì không thể ra ngoài phòng
Tác giả: _一只糖罐_
Ngô Tà biết trên đời này có nhiều cơ quan cổ quái, nhưng không nghĩ rằng lại có cơ quan cổ quái như vậy.
Hắn ngơ ngác nhìn những bức tường vẽ cảnh giao hợp, tự nhủ đến cùng là tên chủ nhân lăng mộ khốn kiếp nào lại vẽ đồ vật không phù hợp với trẻ em ở trên tường để làm câu đố.
“Tiểu Ca, anh có ý kiến gì không?”
Trương Khởi Linh im lặng, lắc đầu.
Bọn họ đi lạc khỏi đội ngũ và bị nhốt ở trong không gian đá này đã mấy giờ, ba lô chứa lương khô và nước khi rơi vào đã thất lạc, không có cách nào tiếp tục như vậy, Ngô Tà quay lại thấy Trương Khởi Linh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ bụng trên đường Tiểu Ca đã vất vả nhiều rồi, nên để y nghỉ ngơi một lát.
Ngô Tà lấy lại tinh thần, lại đi nghiên cứu tường đá bốn phía. Niên đại của mấy bức vẽ trên tường này rất xa xăm, chữ viết bên cạnh đã hoàn toàn không phân biệt rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài bức bích hoạ là các tư thế phòng the khác nhau, Ngô Tà đang chìm trong suy nghĩ, chợt giật mình, nghĩ đến truyện cười kỳ quặc mà Bàn Tử từng chia sẻ, đó là nếu không cùng người làm tình thì không thoát ra căn phòng bí mật.
Ngô Tà hoảng hốt nuốt nước miếng vì suy nghĩ này, cố gắng gạt ý nghĩ kỳ lạ này ra khỏi đầu, nhưng một khi ý tưởng này đã nhen nhóm, cho dù Ngô Tà phân tích những bức điêu khắc trên đá này như thế nào cũng chỉ càng khẳng định phỏng đoán của hắn.
Trước khi Ngô Tà bị chính suy nghĩ của mình đánh ngất, cuối cùng hắn lấy hết can đảm, ngập ngừng nói: “Tiểu, Tiểu Ca…… không biết anh đã từng nghe một truyện cười không……”
Trương Khởi Linh lẳng lặng nghe Ngô Tà lắp bắp kể ra suy nghĩ mà không hề phủ nhận một lời.
Vì tự cứu, trên tường có bao nhiêu bích hoạ, bọn họ thay đổi bằng ấy tư thế, Ngô Tà khẽ cắn môi muốn bảo trì tỉnh táo trong sự kích thích mãnh liệt, lại bị làm đến thất thần hết lần này đến lần khác, hắn thở hổn hển ôm vai Trương Khởi Linh, thầm nghĩ tại sao Tiểu Ca làm loại nhiệm vụ này cũng nghiêm túc như vậy.
Chờ hai người làm theo tất cả bích hoạ, Ngô Tà gần như ngất đi, không nhìn thấy ngón tay của Trương Khởi Linh xoay tròn một vòng ở trong khe hở trên bức tường phía sau.
Tiếng cửa đá ầm ầm ầm mở ra đánh thức Ngô Tà đang mê hoặc, hắn run run rẩy rẩy mặc quần áo, cảm khái nói: “Quả nhiên là biện pháp này, Tiểu Ca, anh đã vất vả rồi.”
Trương Khởi Linh không tỏ ý kiến, thu thập trang bị của hai người, nhìn sâu vào Ngô Tà, nhỏ giọng nói: “Không vất vả”.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro