Mắng

Hồ Đồ Tiên Nhi

Trương Khởi Linh thích nghe Ngô Tà mắng mình, đây là bí mật.

Không phải mắng gay gắt giận dữ mà là mắng thẹn thùng khó nhịn, nghiến răng nghiến lợi và có chút không kiềm chế được.

Chỉ mắng ở trên giường, nhưng lại không phải lúc nào cũng mắng.

Ngô Tà rất có thể chịu đựng, hắn mắng người khác rất dễ dàng, nhưng để hắn mắng bạn trai của hắn thì cần giới hạn.

Ví dụ như kéo dài không ngừng, Ngô Tà xin nghỉ nhưng không thành, hắn hơi bất mãn, sau đó gọi tên đầy đủ của Muộn Du Bình, hắn gọi Trương Khởi Linh.

Đây là khúc dạo đầu.

Trương Khởi Linh liếc nhìn hắn, sau đó dùng tay khám phá nơi hai người đang kết nối, ấn vào sâu hơn, như thể đang khiêu khích.

Thời điểm bị bắt lấy từ phía sau, quỳ gối trên giường chịu giam cầm, Ngô Tà ngửa đầu, dùng giọng điệu không quá ổn định mắng ra câu đầu tiên, chỉ ba chữ —— con mẹ nó.

Không có một từ thừa nào và có một âm rung ở cuối.

Trương Khởi Linh cúi đầu cắn bả vai hắn, “Cậu mắng người.”

Quay cuồng lật người lại, rơi trên khăn trải giường, Ngô Tà đã thấp giọng mắng vài câu, nhưng càng mắng tình dục càng cuồng nhiệt, hắn mắng một câu, Trương Khởi Linh nhéo bắp đùi hắn dang rộng ra hai bên một chút, cho đến hoàn toàn không khép được.

“Tôi, chết tiệt……, anh đừng làm chết tôi……” Ngô Tà túm lấy khăn trải giường nói.

Trương Khởi Linh cúi người, có vẻ rất khó nhẫn nại mà hôn hôn lỗ tai hắn.

Y chỉ đang nghĩ, sao cái miệng này lại có thể mắng chửi người xuôi tai như vậy.

Vì thế y vô thức nhéo mông Ngô Tà, nhân tiện vỗ một cái.

Nháy mắt liền đỏ, đỏ rực.

“Hỗn đản, anh gặp rắc rối rồi……” Ngô Tà xấu hổ và giận dữ nói, nói tiếng địa phương Hàng Châu, nói một tràng dài.

Hắn nói tiếng địa phương và tiếng phổ thông lại không giống nhau, rõ ràng nhiều hơn một chút phong tình Giang Nam, có cảm giác Ngô nông mềm giọng, dùng tiếng địa phương mắng người tình.

Trương Khởi Linh cụp mắt xuống, dùng môi chạm vào môi hắn, nhỏ giọng nói: “Lại mắng một câu.”

Ngô Tà ôm cổ y, thở hổn hển, nhẹ giọng nói: “Anh, ai thiên đao……”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro