Ông chủ Giải và thân thích nghèo
Tác giả: không rõ
Giải Vũ Thần đứng ở cửa cởi giày, nháy mắt cảm giác trong không khí tràn ngập khí vị không quen thuộc, cất giấu nguy hiểm.
Hắn buông túi, nới lỏng cà vạt, thuận tay đem tay áo cuốn lên. Cửa không có dư thừa giày, còn tính làm bí ẩn, kẻ xâm nhập có thể là ăn trộm ăn cắp, lấy được ít đồ vật liền rời đi, cũng có thể là một loại khác, muốn mệnh của hắn.
Sắp tới tựa hồ cũng không có đối thủ có thể kết thù đến tình trạng này, có lẽ không phải hướng về phía hắn. Nhưng người đã ở trong nhà mình, không chiêu đãi liền có chút băn khoăn.
Trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra tới tiếng vang cơ hồ không thể nghe thấy, Giải Vũ Thần ánh mắt đầu tiên liền chú ý tới chăn căng phồng, bên trong cất giấu khoảng hai ba bốn người.
Vì cái gì sẽ có đại nam nhân cùng nhau chui ổ chăn, hắn thật khó hiểu.
Giải Vũ Thần một tay cầm côn, một tay khác bắt lấy một góc chăn đột nhiên xốc lên, lộ ra người phía dưới chăn.
Giải Vũ Thần: "?"
Bên trong chăn nằm song song 3 người đàn ông, hơn nữa có 2 cái tư thế là cái loại không thích hợp cho trẻ em xem.
Nằm ở phía ngoài cùng Ngô Tà trấn định hướng về phía hắn: "Chào buổi tối, Đại Hoa."
Trương Khởi Linh dựa gần Ngô Tà, nắm chặt lưng quần của hắn, nội tâm có điểm hoảng nhưng mặt ngoài vững vàng nhìn về chủ nhà gật đầu: "Chào buổi tối".
Một bên khác Bàn Tử có ý đồ đánh trống lảng: "Đại Hoa, sao cậu tan làm muộn vậy, ai, nhìn đều đói gầy, không thể tiếp tục mãi thế được, phải bồi bổ, thêm mười chuỗi thận dê?"
Giải Vũ Thần: "Tôi bổ cái đầu anh, vì cái gì mấy người ở nhà tôi?"
"Lời này sai rồi," Ngô Tà hướng về phía hắn, ý đồ dùng nhiệt tình của mình ấm áp tâm địa lãnh khốc của nhà tư bản, "Giữa huynh đệ không có phân chia nhà anh nhà tôi, chính là cái gọi vốn là cùng gốc sinh, tương tiên hà thái cấp____"
Giải Vũ Thần ngắt lời hắn, tỏ vẻ không muốn nghe dông dài: "Nói trọng điểm."
Bàn Tử buông tay: "Không có biện pháp, lạnh không chịu nổi, chỉ có thể đến đây nhờ cậy cậu, phương nam không có máy sưởi."
"Đúng đúng," Ngô Tà phụ họa, "Vạn nhất chúng tôi bị lạnh chết còn phải đến lượt anh thu thập, như vậy không được, không thể làm phiền huynh đệ, có đúng hay không?"
Giải Vũ Thần nhìn hắn mỉm cười: "Cảm ơn cậu đã suy nghĩ thay tôi."
Ngô Tà rất là khiêm tốn: "Không có gì, ngày mai mời chúng tôi ăn lẩu là được."
Giải Vũ Thần: "?"
Trương Khởi Linh đứng dậy phủ thêm áo cho Ngô Tà, ngồi xổm giúp hắn đi giày, kêu trên mặt đất lạnh.
Việc đã đến nước này, không thể đem người đuổi ra ngoài. Giải Vũ Thần suy nghĩ hành trình mấy ngày kế tiếp, còn có một ít thời gian nhàn rỗi.
"Có phòng cho khách, mấy người rời đi phòng ngủ của tôi," hắn quăng dép cotton của Ngô Tà ra thật xa, Trương Khởi Linh lập tức đi theo đi ra ngoài nhặt, cẩn thận vỗ vỗ bụi dính trên dép.
"Đúng rồi." Ngô Tà nghĩ đến cái gì, từ trong phòng khách dò đầu ra, "Trong nhà có ăn sao, đói bụng."
Giải Vũ Thần làm bộ muốn đánh hắn, Ngô Tà sợ tới mức vèo một chút rụt trở về.
Cửa phòng vệ sinh loảng loảng mở ra từ phía trong, một trận hơi nước ập vào mặt, Giải Vũ Thần híp mắt, mơ hồ thấy một bóng người như ẩn như hiện.
"Ông chủ Giải, sữa tắm của anh không tốt a, tắm không sạch sẽ," Hắc Hạt Tử xoa tóc nói, tùy tiện khoe điểu, "Có khăn tắm kỳ không? Muốn cái loại ma sa."
Ngô Tà cười lạnh, "Nếu là anh thì phải dùng ma giấy ráp."
"Chậc, khẩu vị nặng vậy," Hắc Hạt Tử chế nhạo, "Xem ra gậy ma sa của Trương Câm hầu hạ cậu rất thoải mái, đều chướng mắt những thứ khác."
Giải Vũ Thần: "?"
Bàn Tử đang ở phòng bếp lục tung: "Đại Hoa! Có thịt không? Tại sao tủ lạnh cái gì cũng không có, ngày thường cậu không ăn cơm à, mẹ nó cậu muốn thành tiên sao?"
"Cái gì cũng không có?"
Hắc Hạt Tử nghe tiếng liền đi qua xem, tùy tay đem khăn lông quăng trên đầu Ngô Tà, hắn nhảy dựng lên muốn quyết đấu thuận tiện đánh gãy điểu của sư phụ hắn, bị Trương Khởi Linh từ phía sau chặn ngang ôm lấy, chỉ có thể bay lên không đá chân thêm chửi mắng.
"Thật đúng là cái gì đều không có, sao lại thế này, ông chủ Giải sắp phá sản?"
"Chắc không phải, có lẽ Đại Hoa là thiên phú dị bẩm, không giống phàm nhân ăn uống tiêu tiểu như chúng ta, người ta uống sương sớm."
"Cũng không ị phân?"
"Không đi, anh đã từng gặp cậu ta ị phân à."
"A thao, đúng là chưa gặp, không được, phải hỏi chính chủ một chút."
"Trước nấu ít cơm ăn, dù sao cũng phải có cơm chiên ớt xanh."
Từ góc độ của Giải Vũ Thần có thể thấy một tên béo và một nam nhân trần truồng đứng sóng song đang càn quét trong phòng bếp nhà mình, tên trần truồng kia quay đầu nói:
"Ông chủ Giải, ban công nhà anh có trồng ớt xanh không?"
Giải Vũ Thần chỉ muốn đem bốn người này về nông thôn trồng trọt đi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro