Sắc mê tâm khiếu
Ngô Tà biết Trương Khởi Linh rất đẹp, phong tư kiệt xuất. Đặc biệt là khi đứng giống một câu thơ: "Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma."*
*Có người quân tử văn nhã, như đã cắt và dũa học tập đạo lý, như đã dồi mài lo việc tu thân. (Kỳ úc 1 - 淇奧 1)
Hắn không giống Ngô Tà, gương mặt Ngô Tà mang theo phong độ trí thức, cũng không giống như Tiểu Hoa tinh xảo, gương mặt của hắn có thể nói là trong trẻo sáng sủa, người khác vừa nhìn là biết hắn là người hiểu rõ thấu triệt mọi chuyện.
Ngô Tà cũng chưa từng nghĩ có 1 ngày mình dùng từ xinh đẹp để nói Trương Khởi Linh. Khi đó Trương Khởi Linh đang ngồi trên ghế đá uống trà, nghe được Ngô Tà gọi hắn thì hơi quay đầu lên tiếng, ánh nắng mặt trời chiếu tới hơn một nửa sườn mặt, ánh vàng rực rỡ nhuộm cả người hắn, mặt mày mang theo ý cười, cả người nhìn ấm áp dịu dàng lại tươi đẹp.
Ngô Tà sửng sốt, trong lòng chỉ có 2 chữ xinh đẹp.
Hơn nữa từ đó về sau Ngô Tà cảm thấy chính mình giống như phát rồ, thấy Trương Khởi Linh ở đâu làm gì đều là xinh đẹp.
Giống như hiện tại, Ngô Tà và Trương Khởi Linh đang ở địa bàn của Ngô gia xử lý công việc, thật ra là đến Hàng Châu chơi thuận tiện xem cửa hàng, nhưng luôn có vài kẻ không có mắt một lòng một dạ muốn đi đường ngang ngõ tắt quấy rối, vừa vặn bị Ngô Tà bắt được.
Ngô Tà mang theo Muộn Du Bình đến, vốn dĩ tâm trạng không vui vẻ lại gặp được chuyện này, lập tức từ buồn bực chuyển thành tức giận, bởi vì Ngô Tà phát hiện mình đã bị bệnh hết thuốc chữa, cảm thấy bộ dáng Trương Khởi Linh khi đánh nhau cũng xinh đẹp muốn chết.
Ngô Tà buồn bực thở dài nghĩ nếu Muộn Du Bình mà biết mình nghĩ hắn như vậy, hắn....
Ngô Tà lo lắng buồn rầu nhìn eo của mình.
Chờ tất cả kết thúc, Ngô Tà mang theo Trương Khởi Linh về Ngô Sơn Cư, trên đường trở về Ngô Tà nhịn không được nghĩ, Trương Khởi Linh ở trên giường nhìn như thế nào?
Trước đó đều là tắt đèn, Ngô Tà chỉ nghe thấy thanh âm của Trương Khởi Linh, tính là có xem cũng không xem quá rõ ràng.
Ngô Tà lấy thêm can đảm, nhìn tấm lưng thẳng thắn của Trương Khởi Linh, nghĩ thầm không tin Tiểu Ca còn có thể đá mình lên tường!
Nói là làm, về phòng ngủ Ngô Tà ôm Trương Khởi Linh hôn, Trương Khởi Linh hơi kinh ngạc, ngay sau đó bị Ngô Tà khiêu khích cũng không rảnh nghĩ nhiều.
......
Ngô Tà thấy được, Trương Khởi Linh hơi cau mày, đuôi mắt phiếm đỏ, trên trán có chút mồ hôi, xinh đẹp làm Ngô Tà đã biết "Sắc đẹp như hoa buổi sáng mùa xuân" chân chính là gì.
Ngô Tà nhịn không được ôm lấy Trương Khởi Linh, hôn một cái lên mạt màu đỏ ở khóe mắt, lúc này Ngô Tà đã không còn tỉnh táo lẩm bẩm nói: "Thật xinh đẹp."
Trương Khởi Linh cứng đờ, dùng tay xoa tóc mai mướt mồ hôi của Ngô Tà, ở bên tai hỏi: "Mấy ngày nay đang xem cái này? Tôi, xinh đẹp?"
Ngô Tà mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Đúng vậy, xinh đẹp, nếu không tôi nhìn chằm chằm anh làm gì."
Trương Khởi Linh nhướng mày nhìn Ngô Tà nằm trên giường, trong mắt màu đen càng thêm đen tối.
.....
Ngô Tà tỉnh lại đỡ eo hận không thể trở về đêm qua khâu lại miệng mình. Giờ này đã là buổi chiều ngày hôm sau, đều đã muộn.
Ngô Tà ngồi xổm vẽ xoắn ốc ở góc nhà, Trương Khởi Linh tinh thần thoải mái dễ chịu. Ngô Tà không phục nhưng eo không còn sức để đi trêu chọc, trong lòng cực kỳ ưu thương, sao mình lại bị sắc đẹp mê hoặc vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro