Song Tà lâm môn

Tác giả: Cô Chu Nhàn Hành

• Sa Hải Tà xuyên đến thôn Vũ, gấp đôi Đại Tà, gấp đôi đáng yêu (๑•. •๑)

>>>

1


Trương Khởi Linh biết có người theo dõi y.


Bắt đầu là từ lúc y lên núi, thoạt nhìn người này cũng có một chút năng lực theo dõi, hơn nữa biết rõ Trương Khởi Linh lợi hại nên vẫn luôn bảo trì cách y một khoảng cách tương đối xa, cực kỳ cẩn thận lợi dụng địa hình và lùm cây, Trương Khởi Linh có thể cảm nhận được hắn tồn tại, nhưng ở trong núi sâu lùm cây rậm rạp ta ngoài sáng địch trong tối, sẽ rất khó bắt được người trong thời gian ngắn.

Vị khách không mời mà đến này cũng không quấy rầy kế hoạch hằng ngày của y, Trương Khởi Linh vẫn cứ thong dong đi về hướng hồ ở dưới thác nước kia, dự tính bắt con cá trở về thêm đồ ăn, chẳng qua trên đường sử dụng mẹo nhỏ, đi đường vòng.


Khi y dẫn tên kia đi một vòng, bất ngờ phát hiện ký hiệu dùng để xác định phương hướng mà người nọ giấu kỹ. Loại ký hiệu này rất bí ẩn, người khác khả năng không phát hiện được, nhưng đối với Trương Khởi Linh lại vô cùng rõ ràng —— người theo dõi y là Ngô Tà, hơn nữa thoạt nhìn xác thật là đang nghiêm túc, không chút cẩu thả, theo dõi y.


Trương Khởi Linh thả lỏng, không khỏi mỉm cười, không hề quản sâu nhỏ theo đuôi phía sau, nhưng dưới chân lại giảm tốc độ đợi hắn.


Lúc câu cá, Trương Khởi Linh không tự chủ được mà tưởng tượng hình ảnh Ngô Tà đột nhiên nhảy ra, ôm lấy y làm y bất ngờ, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, lần này dường như Ngô Tà rất trầm ổn.

Thời điểm mặt trời lặn, Trương Khởi Linh xách theo chiến lợi phẩm trở về, bỗng nhiên xoay người nhìn thẳng phương hướng nào đó, vội vã đi vài phút, đẩy ra bụi cỏ, quả nhiên thấy Ngô Tà ngơ ngác ngồi ở cái hố sâu hai mét kia.

“…… Ngô Tà.” Trương Khởi Linh đưa tay về phía hắn, ngữ khí hơi bất đắc dĩ, “Không phải lần trước cậu cũng ngã ở chỗ này sao?”


Người trong hố đứng lên nhìn chằm chằm y, đôi mắt sáng ngời, hắn nhìn tay Trương Khởi Linh, không biết do dự cái gì, được Trương Khởi Linh bắt được, nhấc hắn lên.


Khi nắm lấy cổ tay hắn, Trương Khởi Linh biết ngay không ổn, trọng lượng khi nâng lên càng không đúng, hôm qua y còn ôm Ngô Tà, người này nhẹ hơn nhãi con nhà y ít nhất 10 kg.

Ngay sau đó Trương Khởi Linh chú ý đến quần áo Ngô Tà rách tung toé, dính đầy bụi đất, tóc đều là cát trắng, hiển nhiên hắn ở vào trạng thái thiếu nước trong thời gian dài, làn da khô ráo, môi nứt nẻ, đôi mắt trong trẻo đỏ bừng.


Trương Khởi Linh chưa kịp ý thức lại đã bóp chặt cổ người nọ, y rõ ràng nhìn đến trên cổ người này lại không có vết thương kia —— nhưng sao có thể? Tối hôm qua rõ ràng Trương Khởi Linh còn liếm và hôn nơi này.

“Ngươi là ai.” Trương Khởi Linh không dùng lực, y cảm giác được “Ngô Tà” không quan tâm tới gần sát y, nắm lấy cánh tay y.


“Tiểu…… Ca……” Thanh âm người nọ khàn khàn, tuyệt vọng mà nhiệt liệt chăm chú nhìn y.

Trương Khởi Linh sửng sốt, đây là Ngô Tà, tất nhiên là Ngô Tà, y tuyệt đối không thể nhận sai, trên thế giới này, trừ Ngô Tà, sẽ không lại có người thứ hai dùng ánh mắt như vậy nhìn y.

“Khụ… Khụ khụ khụ…” Người nọ bị Trương Khởi Linh buông ra, chật vật bất kham khom lưng ho khan, một bàn tay hắn vậy mà còn gắt gao nắm chặt cánh tay Trương Khởi Linh, “Muộn Du Bình đáng chém ngàn đao…” Hắn thấp giọng lầm bầm lầu bầu, “Ảo cảnh này sao lại thế này, làm sao lại còn bóp cổ?”


2


Cơm đã chín, trong nồi đang hầm xương sườn, Bàn Tử xào cải thìa, Ngô Tà xách theo dao phay gọt dưa chuột cắt khối, thêm dấm thêm đường làm rau trộn, chay mặn phối hợp lại chờ Trương Khởi Linh trở về nấu canh cá là có thể ăn cơm… Hôm nay cũng là một ngày vui vẻ của người đàn ông làm nội trợ gia đình.

Ngô Tà bưng rau trộn dưa chuột đi ra ngoài, vừa mới đặt lên bàn, đã nghe thấy cổng kẽo kẹt một tiếng, Tiểu Mãn Ca và Tây Tạng Hoàng đều đứng lên, Ngô Tà cũng đi theo ra ngoài.


“Tiểu Ca đã về rồi.” Ngô Tà thuần thục tiếp nhận đồ vật trong tay Trương Khởi Linh, vô thức liếc nhìn Bàn Tử ở phòng bếp rồi cọ cọ vào Trương Khởi Linh, lén lút "chụt" một cái vào khóe miệng y, đang buồn bực tại sao hôm nay Muộn Du Bình không đáp lại, sau đó nháy mắt ngây dại, chỉ thấy ngoài cổng còn đứng một người, mặt là mặt của chính bản thân mình, biểu cảm còn kinh ngạc hơn hắn, tên kia đỡ cổng, nhìn chằm chằm Ngô Tà, phảng phất đang nói: Tôi thấy được Chung Cực.

Ngô Tà thấy vẻ mặt người nọ vô pháp tin tưởng, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc thì cảm thấy vui vẻ, hắn cười một cái, biểu thị công khai chủ quyền ôm lấy cổ Trương Khởi Linh hôn hai cái: “Tiểu Ca, đây lại là vị huynh đệ nào ở Trương gia của anh à? Tôi nói sao người nhà các anh lại thích đóng giả tôi như vậy?”

Trương Khởi Linh còn chưa mở miệng, vị kia nhịn không được ra tiếng trước: “Con mẹ nó, ai là người Trương gia!” Hắn lạnh lùng cười, từ đầu đến chân đánh giá Ngô Tà và Trương Khởi Linh một lần, nghiền ngẫm nói, “Nhưng mà tôi không ngờ hiện tại cậu đúng là họ Trương?”

Ngô Tà lập tức không làm, chuyện liên quan đến vấn đề Trương Khởi Linh thuộc sở hữu, miệng nhanh hơn não: “Ngươi lăn đi, đừng có nghe nhìn lẫn lộn! Hiện tại hộ khẩu của Tiểu Ca ở Ngô Sơn Cư!”


Người nọ lộ ra biểu cảm hơi hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu liễm, hắn nhìn về phía Trương Khởi Linh, trong mắt thế nhưng xuất hiện một chút dịu dàng.

Ngô Tà đại khái không biết và hắn cũng không chú ý, hắn vẫn luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn Trương Khởi Linh, nhưng hiện tại, cả người Ngô Tiểu Cẩu trở lên đề phòng, vô thức đứng ở phía trước Trương Khởi Linh ngăn cản tầm mắt người nọ.

Trương Khởi Linh nhéo vai Ngô Tà ý bảo hắn thả lỏng, thuận tiện cũng giải thích cho cả Bàn Tử nghe tiếng ra tới đang trợn mắt há hốc mồm: “Là Ngô Tà năm 2013, tạm thời không trở về được, mới mang về đây.”

Vị kia tự nhiên cũng thu hết động tác của Ngô Tà vào đáy mắt, hắn rất nhanh thu liễm cảm xúc, trên mặt toát ra khinh thường, lần đầu tiên Ngô Tà biết khuôn mặt này của chính mình lại gợi đòn như vậy.

“Tự giới thiệu một chút,” tên kia cười như không cười đi đến trước mặt Ngô Tà vươn tay, “Tôi là Quan Căn.”

Trên người người đàn ông này mang khí chất thần bí hơn nữa sâu không lường được, khi hắn đứng ở chỗ này, hắn chính là chúa tể tất cả…… cái quỷ ấy!


Ngô Tà cạn lời nhìn chính bản thân mình năm 2013 đứng ở trước mặt giả ngầu, nội tâm không hề dao động thậm chí còn có chút buồn cười, trực tiếp làm lơ bàn tay của Quan Căn, kéo ra cổ áo, để lộ cổ loang lổ dấu hôn và xương quai xanh ra trước mí mắt hắn: “Quan cái đầu cậu!”


Trương Khởi Linh cúi đầu giúp Ngô Tà gom lại cổ áo, khóe miệng còn mỉm cười.

Quan Căn ngơ ngẩn, cũng không biết là bởi vì Ngô Tà không biết xấu hổ hay là bởi vì bọn họ khoe ân ái.


Bàn Tử tập mãi thành thói quen, ôm lấy bả vai Quan Căn, giúp hắn thoát khỏi tình huống này: “Quên đi, Quan ca, quên đi, quen là tốt rồi.”


Quan Căn và Bàn Tử trước tiên đạt thành liên minh chó độc thân.

3


Bốn người ngồi xuống ăn cơm, Trương Khởi Linh trái phải mỗi bên một Đại Tà. Quan Căn gầy làm người đau lòng, Bàn Tử là người cẩn thận như vậy, bình thường theo thường lệ canh cá được bưng lên trước mặt Ngô Tà, lúc này lại thận trọng đặt trước mặt Quan Căn, Ngô Tà cam chịu an bài này, ngồi xuống cạnh Trương Khởi Linh, lập tức đưa cho y một cái bát không: “Muốn uống canh —— Giúp tôi múc một bát, không cần hành.”


Trương Khởi Linh theo thói quen tiếp nhận bát, dựa theo yêu cầu múc cho hắn còn dặn dò một tiếng: “Cẩn thận nóng.”


Sắc mặt Quan Căn rất đặc sắc, cuối cùng nhịn không được hừ một tiếng.


Trương Khởi Linh thấy sắc mặt mà làm, yên lặng gắp một miếng thịt cá không có xương vào trong chén Quan Căn, thấy Quan Căn thụ sủng nhược kinh nheo mắt đắc ý


Ngô Tà không muốn, giật nhẹ tay áo Trương Khởi Linh: “Tiểu Ca tôi cũng muốn.”


Bình thường hắn không ăn thịt, náo loạn nửa ngày mới không tình nguyện mà ăn chút thịt, lúc này có kẻ địch giả tưởng, lại muốn cướp lấy.


Quan Căn thật sự nhịn không được: “Anh bao nhiêu tuổi rồi? Không thể tự gắp? Ngày thường còn phải chờ Tiểu Ca cho ăn?”


Ngô Tà không cam lòng yếu thế: “Không phải cậu cũng muốn Tiểu Ca gắp?”


Quan Căn nhún vai: “Lại không phải tôi muốn y gắp cho tôi.”


Ngô Tà hận không thể đi đoạt lấy thịt trong bát hắn: “Mẹ nó! Không cho cậu ăn! Có bản lĩnh nói tôi thì cậu có bản lĩnh đừng ăn?”


Quan Căn vội vàng bảo vệ bát: “Mẹ kiếp, anh là đồ ngốc!”


Bàn Tử không thể nhịn được nữa đặt bát cơm trên bàn: “Hai người có ăn nữa hay không?”

……

Mọi việc như thế, hai Đại Tà đều thấy đối phương không vừa mắt, Ngô Tà ghét bỏ Quan Căn giả ngầu, Quan Căn khinh bỉ Ngô Tà rác rưởi, càng miễn bàn chỉ có một lão Trương còn không đủ chia đều, hai người từ gặp mặt bắt đầu đả kích ngấm ngầm rồi công khai đấu tới khi cơm nước xong, Bàn Tử can ngăn đến thể xác và tinh thần đều mệt, quay đầu đi thu bát đũa, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì hai Đại Tà kia ở trong sân đánh nhau rồi.


“Tiểu Ca Tiểu Ca!” Ngô Tà đứng ở trên ổ gà, kiệt lực chống cự, “Tiểu Ca hắn bắt nạt tôi!”

Quan Căn quả thực không thể nhịn được nữa: “Anh có phải là nhát gan hay không! Đừng việc gì cũng gọi Tiểu Ca! Con mẹ nó, anh sao có thể là tôi được!”


Ngô Tà nhảy xuống: “Cậu không ăn được nho thì nói nho còn xanh! Đây là Tiểu Ca mà tôi tiếp ra, tôi muốn gọi thì gọi! Tiểu Ca Tiểu Ca Tiểu Ca Tiểu Ca Tiểu Ca! Lêu lêu lêu!”

Trương Khởi Linh vây xem cuộc chiến, tình cảnh của y rất xấu hổ, giúp ai cũng không thích hợp, bèn lười quản chiến tranh của hai nhãi con, đi vào phòng bếp hỗ trợ.


“Cậu thật đúng là không để ý hả.” Bàn Tử mỏi mệt nói, “Tôi thật sự không quản được hai người, tôi xem hai người bọn họ ở cạnh nhau cũng chỉ mới ba tuổi.”


“Không cần.” Trương Khởi Linh nhàn nhạt nói, “Hôm nay Ngô Tà ăn thêm một bát cơm.” Y nhìn ngoài sân gà bay chó sủa, lại nhẹ nhàng cười, “Bọn họ ở chung rất vui vẻ.”

4

Hai Đại Tà đánh nhau cũng rất kịch liệt, mỗi người xách một nhánh cây làm Đại Bạch Chân Chó, thực lực bình thường kém xa Trương Khởi Linh, Bàn Tử lười chơi với hắn, gặp phải Hắc Hạt Tử lại chỉ có bị bắt nạt, hôm nay xem như kỳ phùng địch thủ chân chính, vui sướng tràn trề khoa tay múa chân một hồi, hai người bọn họ biết rõ nhược điểm của đối phương lại tránh không khỏi nhược điểm của chính mình, cuối cùng tranh đua đều là kỹ xảo và sức chịu đựng, Sa Hải Tà gầy nhưng thể năng lại được người mù huấn luyện đến max, trong khoảng thời gian ngắn còn có thể đánh ngang tay, thời gian dài, Ngô Tà đã rơi vào hạ phong.

“Tôi không chơi!” Ngô Tà tức giận thở hổn hển ngồi lên thềm đá trước cửa, hiện tại da mặt hắn cực kỳ dày, chờ Quan Căn cũng cũng ngồi xuống bên người hắn thì giống chó con chơi xấu nhào lên đánh lén.

“Tôi biết ngay!” Quan Căn kéo cổ áo Ngô Tà, giận dữ đánh cẳng chân hắn, “Biết anh muốn chơi chiêu này! Ngô Tà anh là chó!”

Ngô Tà bẻ cánh tay hắn, làm hai người vặn thành bánh quai chèo, nghẹn đỏ mặt, ngoài miệng cũng không nhận thua: “Tôi chó…… Cậu cũng…… chó!”

Tiểu Mãn Ca đi theo Trương Khởi Linh và Bàn Tử ngồi ở bên cạnh xem 2 Tiểu Cẩu đánh nhau, không nỡ nhìn thẳng nên ngậm Tây Tạng Hoàng rời đi.

Cuối cùng, trận đánh lộn này kết thúc khi thôn Vũ Tà nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Quan Căn cũng mệt mỏi quá sức, mặt xám mày tro, ngoài miệng lại không nhận thua: “Anh là con gà bệnh!” Hắn hận sắt không thành thép mà mắng, “Anh, con mẹ nó…… cơ bắp mà ông đây cực cực khổ khổ rèn luyện đã không có!”

Ngô Tà liếc nhìn hắn, đỡ tường bò dậy, khinh thường nói: “Đừng làm như cậu lợi hại lắm, giả ngầu trước mặt tôi có ý nghĩa sao? Muốn chơi ngầu sao ngài không xuyên về Trộm Bút?”

Hắn kéo cổ áo cho bớt nóng, vừa lau mồ hôi vừa cho hắn xem vết sẹo trên cổ: “Thấy không? Đây là huân chương của đàn ông! Cậu có sao?” Hắn thấy Quan Căn nhìn chằm chằm cổ hắn, cười vỗ vai, “Đừng sợ, chỉ chảy mấy lít máu thôi, không chết được.”

Quan Căn híp mắt, lại thấy được dấu hôn trên cổ hắn, nghẹn một chút, lập tức mỉa mai: “Úi chà, tôi nhìn xem, thật đúng là huân chương của 'đàn ông' nha?”

“…… Mẹ nó!” Ngô Tà hiểu được ánh mắt hắn có ý gì, không thể hiểu được cảm thấy gương mặt đỏ bừng, “Vậy cũng hơn xử nam nhà cậu!”

Quan Căn cay mắt, tiến đến bên tai Ngô Tà, nhìn Trương Khởi Linh, không biết nói gì đó, thấy Ngô Tà giống mèo xù lông nhảy lên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ.

“Cậu…… Cậu còn biết xấu hổ hay không! Nói giống như cậu không nghĩ ấy!” Ngô Tà xem Tiểu Ca, đột nhiên lại có tự tin, “Để tôi tính tính, năm 2013 đúng không, dùng pheromone rắn đến điên rồi phải không? Nửa đêm tỉnh lại vừa khóc vừa gọi Tiểu Ca Tiểu Ca ~ cậu dám nói cậu không có?!”

“Câm miệng câm miệng câm miệng!” Quan Căn hoàn toàn bị hắn chọc đến nóng nảy, quáy liên thanh, “Con mẹ nó, anh không phải cũng thế!”

Vốn là cùng một gốc, cần gì phải đốt nhau, Ngô Tà tội gì khó xử Ngô Tà? Lanh mồm lanh miệng nhất thời sướng, hoàn hồn hỏa táng tràng. Hai người quay đầu nhìn lại Trương Khởi Linh đứng ở cách đó không xa, cũng không biết y nghe được bao nhiêu, hai Đại Tà nhìn Trương Khởi Linh, lại nhìn đối phương, mặt thiêu đỏ bừng, một người ngồi xổm một bên sân, không nói.

5

Trương Khởi Linh xem hai nhãi con, vừa đau lòng lại vừa mềm lòng, một tay xách một người ném phòng tắm, ra lấy khăn tắm, phí sức nửa ngày cuối cùng an bài hai người bọn họ xếp hàng ngồi ngay ngắn trên sô pha, một người một cái bồn ngồi chuẩn bị ngâm chân.

Quan Căn khinh thường nhìn cách dưỡng sinh này, bây giờ hắn còn ở vào thời kỳ liều mạng tự lăn lộn mình, cũng không hiểu lúc này làm chết, sau này chính bản thân mình còn phải chịu.

“Tôi không cần!” Hắn nhìn cái chậu rửa chân viết chữ song hỉ màu đỏ quê mùa, cực kỳ mâu thuẫn, “Tôi chưa bao giờ ngâm chân!”

Ngô Tà nhìn hắn giống nhìn kẻ ngốc, Trương Khởi Linh thêm nước nóng vào trong chậu điều chỉnh độ ấm thích hợp.

Quan Căn không bỏ được ý tốt của Trương Khởi Linh, thả chân vào, sau đó nháy mắt lộ ra biểu cảm thật là thơm, thật là sống uổng nhiều năm như vậy, hắn nghĩ, tại sao lúc trước lại không tin? Nếu sớm biết rằng ngâm chân thoải mái vậy, hẳn là từ 18, 19 tuổi bắt đầu ngâm……

“Tôi đúng là sống uổng nhiều năm như vậy,” Ngô Tà chậm rì rì ở bên cạnh nói, “Tại sao lúc trước lại không tin? Nếu sớm biết rằng ngâm chân thoải mái vậy, hẳn là từ 18, 19 tuổi bắt đầu ngâm chân. Lần đầu tiên thấy Kim Vạn Đường, tôi nên ngâm chân, lần đầu tiên đi nhà chú ba xem sách lụa, tôi hẳn là cùng chú ba cùng ngâm chân, đi xe lửa đến Vân Đỉnh, tôi hẳn là ngâm chân, tôi hẳn là ngâm chân ở những thời khắc quan trọng nhất trong đời.”

Quan Căn: “Anh lảm nhảm cái gì đấy?”

Ngô Tà vui vẻ: “Vừa nãy trong đầu cậu không phải là một đoạn này sao?”

Quan Căn nghẹn lời.

Lại nghe Ngô Tà thở dài nói: “Tôi cho cậu cảm thụ vui sướng ngâm chân dưỡng lão trước 5 năm, cậu nên cảm ơn tôi, biết không? Sa mạc mang theo nước ấm ngâm chân, đón Tiểu Ca xuống núi Trường Bạch cũng có thể lấy nước ấm để ngâm.” Ngô Tà xem hắn, lại khoa trương thở dài, cậy già lên mặt, “Ai, tuổi trẻ không hiểu chuyện.”

Quan Căn vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, ngài già hơn tôi.”

Ngô Tà lập tức quay đầu nhìn Trương Khởi Linh, nghiêm trang hỏi: “Tiểu Ca! Tôi già sao?”

Trương Khởi Linh tràn đầy ý chí cầu sinh, một sai lầm sao có thể phạm vào lần thứ hai? Nhanh chóng quyết định: “Không già,” y xoa đầu Ngô Tà, lại bổ sung một câu, “Còn nhỏ.”

“Nghe thấy không?” Ngô Tà rất vừa lòng câu trả lời này, đắc chí nhìn Quan Căn, cười giảo hoạt, “Còn cậu, cậu tiếp tục đạp hư bản thân mình đi, đến lúc đó đi núi Trường Bạch thấy Tiểu Ca, cậu hỏi y có cảm thấy cậu già hay không.”

“……”

Quan Căn nhìn vẻ mặt tươi cười của Ngô Tà, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

6

Thời điểm Trương Khởi Linh thúc giục đi ngủ, bọn họ cuối cùng không thể không đối mặt với nan đề thế kỷ này.

Quan Căn mở cửa phòng nhìn: “Tôi ngủ chỗ nào?”

Ngô Tà trợn trắng mắt: “Cậu còn muốn ngủ chỗ nào? Nhà của chúng ta chỉ có hai gian phòng!”

Quan Căn lập tức khởi nghĩa vũ trang: “Có hiểu đạo đãi khách không?” Lời lẽ chính đáng nói, “Làm sao có đạo lý để tôi ngủ sô pha?”

Sắc mặt Ngô Tà tức khắc cực kỳ xuất sắc: “Mẹ nó! Cậu cậu cậu còn muốn đuổi tôi đi ra, tu hú chiếm tổ độc hưởng Tiểu Ca?! Cậu có xấu hổ hay không!”

Quan Căn tát một cái lên ót hắn, chỉ cổ hắn: “Con mẹ nó, anh nghĩ cái gì đấy! Anh cho rằng ai cũng giống anh túng dục quá độ?”

Ngô Tà đỏ mặt: “Cậu đừng lấy cái này nói xấu tôi! Tôi còn tốt hơn cậu dục cầu bất mãn!” Ngô Tà một lần nữa mở ra hình thức lẫn nhau thương tổn, trào phúng Quan Căn, “Sa mạc rất thèm khát đúng không? Lần sau mang nhiều dưa chuột đi thôi!”

Quan Căn lại kinh sợ lần nữa vì Ngô Tà không biết xấu hổ, thấp giọng mắng một câu, lập tức phản kích: “Tôi thấy anh rất có kinh nghiệm? Năm đó anh mang theo mấy quả dưa chuột?”

“……” Ngô Tà mắng không thắng hắn, theo bản năng đi tìm viện binh, “Tiểu Ca! Hắn bắt nạt tôi! Tôi khó chịu!”

Quan Căn xùy một tiếng: “Anh cho là tôi sẽ không biết chiêu này?” Hắn nói đi đến trước mặt Trương Khởi Linh, trên mặt lộ ra biểu cảm thống khổ đầy áp lực, thấp giọng nói: “Tiểu Ca, tôi đau quá……”

Vô luận là thôn Vũ nhãi con làm nũng hay là Sa Hải Tà yếu thế, Trương Khởi Linh đều không chống được, y khó xử một hồi, chậm rãi ra tiếng nói: “Nếu không……”

Hai Đại Tà động tác nhất trí nhìn về phía y.

Trương Khởi Linh châm chước nói: “Chúng ta…… cùng ngủ?”

Lúc này hai Đại Tà lại trăm miệng một lời: “Anh tưởng bở!”

——

Buổi tối Bàn Tử đi tiểu đêm, chỉ thấy không phải Quan Căn không phải Ngô Tà, là lão Trương ấm ấm ức ức ôm gối đầu ngủ sô pha, suýt chút nữa cười chết.

Bàn Tử: “Tiểu Ca anh bị Thiên Chân hay là bị Quan đại lão gia đuổi ra?”

Lão Trương lạnh lùng nói: “Cả hai.”

Nói xong hiển nhiên không nghĩ để ý tới Bàn Tử, lại lạnh nhạt nhắm hai mắt lại.

7

Trong phòng, hai Đại Tà đã nằm chỉnh tề ở trên giường lớn.

“Đi ngủ sớm,” Trương Khởi Linh ôm gối đầu đứng ở cửa, tắt đèn cho bọn hắn, còn không quên dặn dò, “Không được cãi nhau.”


Hai Đại Tà chớp chớp mắt, bộ dáng nằm trong chăn rất thuần lương, cùng đáp: “Biết rồi!”


Chờ Trương Khởi Linh đóng cửa phòng, Ngô Tà đá chân Quan Căn: “Được rồi, nói đi, cậu muốn biết cái gì, tôi kể lại cho cậu.”


“Xùy,” Quan Căn di chuyển chân, không nghĩ đụng tới hắn: “Tôi phải dùng đến anh tiết lộ kịch bản sao? Anh có thể thành công, tôi cũng có thể.”


Ngô Tà quay đầu nhìn hắn, cười mà không nói.


Quả nhiên, Quan Căn im lặng một lúc, mở miệng nói: “Chuyện khác thì thôi, tôi muốn biết, anh và Tiểu Ca là làm sao……” Hắn càng nói càng không có âm thanh, ánh mắt lập loè nhìn trần nhà, không dám nhìn thẳng Ngô Tà.


Ngô Tà nhịn không được cười ra tiếng, trêu chọc: “Xem cậu chỉ có chút dũng khí này.”


Quan Căn kéo chăn ngắt lời hắn: “Thích nói hay không thì tùy, tôi còn khinh thường nghe!”


Ngô Tà nhướng mày: “Vậy tôi đây không nói.”


Trong phòng an tĩnh lại, cách trong chốc lát, bọn họ lại đồng thời mở miệng ——


Ngô Tà: “Cậu không muốn biết thật à?”


Quan Căn: “Anh không nói thật à?”


Hai Đại Tà nhìn chằm chằm đối phương ngẩn người, lại đồng thời rầu rĩ mà cười rộ lên.


Ngô Tà đá văng chăn ra, rung chân từ từ kể: “Tôi dạy cho cậu, lão Trương da mặt mỏng, đến lúc đó cậu chủ động một chút, sau khi đón được y ra, đặt phòng, cởi quần áo, hạ chút dược cho y, không phải xong việc sao.”

Quan Căn nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “…… Anh thấy tôi tin à?”


Ngô Tà không sao cả: “Tin hay không thì tùy.”


Quan Căn trực tiếp ngồi dậy, suýt chút nhào tới lay hắn: “Anh lừa gạt tôi thì có ích lợi gì??!”


Ngô Tà tỏ vẻ vô tội: “Tôi lừa cậu chỗ nào? Cậu cũng không cần giả vờ, ruồi Tây Ban Nha, ở Tây Tạng khi đó đã nghĩ tới đúng không?” Ngô Tà chế nhạo nói, “Tôi đếm đếm, ở sa mạc nghĩ Muộn Du Bình tự sướng vài lần?”

“Mẹ nó!” Quan Căn thấp giọng mắng một câu thì nghe Ngô Tà cố tình bày ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “A, quả nhiên đã làm rồi à.”


Quan Căn không thể nhịn được nữa: “Anh làm như vậy có ích gì! Tôi thế nào thì anh cũng từng như vậy? Con mẹ nó, anh chỉ nhiều chứ không ít!”


Ngô Tà cười, cũng không e lệ, đến bên tai hắn nói: “Muốn nghe kỹ một chút không?”


Lỗ tai Quan Căn giật giật.


Ngô Tà trong lòng buồn cười nhưng ngoài miệng lại là không đứng đắn mà ba hoa chích choè, để sát vào tai hắn nói: “Cậu hạ dược, đẩy y lên giường, sau đó ——”


Quan Căn nghi ngờ: “Sau đó thọc y?”


Ngô Tà trừng y một cái: “Sau đó ngồi lên trên, tự mình động!”


Quan Căn quả thực khó có thể tin: “Con mẹ nó, sao anh lại nhát gan như vậy?!”


Ngô Tà: “Nếu không cậu muốn thế nào? Phản công?”

Quan Căn ghét bỏ: “Cái gì phản công? Tôi đây vốn chính là công?”


Ngô Tà cười nhẹ nói: “A, ta đã thấy ra, đâu giống cậu, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng… Thoạt nhìn lợi hại, thật ra ghen tị…”


Quan Căn híp mắt, vân đạm phong khinh: “Tôi ghen cái gì? Mấy năm nay y không ở, một mình tôi không phải cũng đã vượt qua được.”


Ngô Tà sửng sốt một chút, lúc này lại là cười chân thành, hắn vỗ vai Quan Căn, thẳng thắn thành khẩn nói: “Nhưng có y ở thì không cần khổ như vậy.”

“……”


Quan Căn không có phản bác hắn, trong phòng bỗng nhiên an tĩnh.


Bọn họ đều không nhìn đối phương, hai người ở trong bóng tối, cũng không nhúc nhích.


Hồi lâu, Ngô Tà ra tiếng nói: “Thật ra……”


Nghe giống như muốn thảo luận triết học nhân sinh.


“Thật ra ở dưới rất thoải mái.” Hắn nói, “Song trọng khoái cảm, lực eo của Tiểu Ca……” Hắn chậc lưỡi, “Cậu hiểu không?”


Quan Căn: “……”


Thực ra Ngô Tà cũng đỏ mặt, nhưng tưởng tượng đến mặt Quan Căn càng đỏ thì mừng rỡ tự tổn hại 8000 giết địch 10000.


Sau đó trên đùi bị đạp một chân: “Anh cút đi,” Quan Căn hận không thể ném văng hắn ra, “Đi ra ngủ sô pha với y đi!”


Ngô Tà cười hai tiếng, lôi kéo chăn bò lại giữa giường: “Cậu đuổi tôi đi ra ngoài, đợi lát nữa hai chúng tôi làm để cho cậu nghe góc tường, tin hay không?”


Sau đó hai người bọn họ đánh nhau, vừa mắng vừa cười, kéo chăn ném gối, cuối cùng không biết chân ai đá đến tủ đầu giường, va vào mép giường vang một tiếng lớn.


Chỉ chốc lát truyền đến tiếng đập cửa.

Ngô Tà tay mắt lanh lẹ, che lại miệng Quan Căn: “Suỵt!”


Trương Khởi Linh ở ngoài cửa tạm dừng một lúc, không nghe thấy được tiếng động bên trong mới tránh ra.


Trên giường hai nhãi con trừng mắt nhìn nhau, một lát sau, Quan Căn đẩy ra tay Ngô Tà, lau miệng, nói: “Y quản lý anh nghiêm như vậy?”


Ngô Tà dùng khẩu hình đáp: “Cậu hâm mộ?”


Quan Căn đạp hắn một giò, một lúc sau, lại hỏi: “Này, tôi nói, hiện tại anh yếu như vậy thật à?”


Ngô Tà không kiên nhẫn trợn trắng mắt: “Không nghe nói có bạn trai sẽ không vặn được nắp chai sao?”

Quan Căn: “Ta nói thân thể.”


“……” Ngô Tà im lặng một lúc, mới lãnh đạm nói, “Cậu bảo trọng chính bản thân mình trước đi.”


Quan Căn ông cụ non xoa xoa đầu Ngô Tà: “Ba đau lòng con trai.”


Ngô Tà đẩy hắn: “Đau lòng tôi thì cậu cũng đừng tự hành hạ mình, cậu cho rằng cậu tự hành hạ mình là có lỗi với tôi sao?” Hắn tạm dừng một chút, nhìn về phía cửa phòng, nhẹ giọng nói, “Đó là cậu có lỗi với y.”

8

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Trương Khởi Linh đẩy ra cửa phòng, nhìn đến tư thế ngủ tứ tung ngang dọc của hai nhãi con, bộ dáng rất giống là đang đánh nhau lại không cẩn thận ngủ quên rồi, một bàn tay Quan Căn còn đè ở trên đầu Ngô Tà.


Trương Khởi Linh nhìn hai kẻ oan gia này, trong lòng mềm nhũn, đều là Ngô Tà, đều là của y.


Trương Khởi Linh xoa tóc thôn Vũ Tà, thu hoạch một tiếng mơ mơ màng màng “Tiểu Ca……”, lại đi xem Sa Hải Tà, thấy hắn cau mày, còn chìm ở trong mộng, không khỏi đưa tay vuốt ve trán hắn, thay hắn vuốt phẳng giữa mày.

Vừa quay đầu lại hỏa táng tràng, Ngô Tà đã tỉnh, đang ngồi chỗ đó nhìn y xoa Quan Căn.


Trương Khởi Linh cứng đờ, lại thấy Ngô Tà nhẹ nhàng bò dậy, còn chỉnh góc chăn cho Quan Căn, túm Trương Khởi Linh đi ra khỏi phòng.


“Để hắn ngủ thêm một lát,” Ngô Tà ra phòng mới nói với hắn, “Hắn bị mất ngủ, hiếm thấy ngủ say như vậy.”

Trương Khởi Linh nhìn chằm chằm Ngô Tà.


Ngô Tà cười nhào tới ôm y: “Anh đau lòng à?”


Trương Khởi Linh không nói lời nào, tay lại ôm eo Ngô Tà, cúi đầu hôn hắn.

Thời điểm Ngô Tà đi vào gọi người ăn cơm, Quan Căn đã tỉnh, hắn dựa vào trên ban công, ánh mặt trời chiếu rõ những đường nét trên khuôn mặt hắn, cực kỳ mảnh khảnh.


“Cậu nhìn cái gì đấy?” Ngô Tà đi qua, hắn chú ý đến cái cổ trơn nhẵn của Quan Căn, trước kia người mù nói cổ hắn còn nữ tính hơn phụ nữ, hắn chỉ cho là trêu chọc, bây giờ mới đồng ý.


Lúc đó trên cổ Quan Căn, còn không có vết thương kia.


Quan Căn cụp mắt nhìn sân nhà bọn họ: “Tôi đang xem các anh.” Hắn chớp mắt, lông mi dày và dài khiến cả người hắn sinh ra một chút mềm mại, “Vừa rồi nhìn thấy y đang chọn thảo dược, anh còn chạy đến làm nũng.”


Ngô Tà cũng cười: “Cậu đừng ghen tị, thuốc đều là cho tôi, về sau cũng đến phiên cậu, mỗi ngày y tự mình lên núi hái.”


Quan Căn nhanh chóng đình chỉ: “Lại bắt đầu lại bắt đầu! Khoe ân ái mau chia……”


Ngô Tà lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Cậu có bản lĩnh tiếp tục nói.”


“…… Đồng ngôn vô kỵ,” Quan Căn sờ sờ mũi, vội vàng sửa miệng, “Bách niên hảo hợp bách niên hảo hợp!”


Hắn dựa vào lan can, không biết lấy ra bật lửa và thuốc lá từ đâu, ngậm trong miệng.


Ngô Tà kinh hãi: “Cậu lấy thuốc lá ở đâu?”


Quan Căn liếc mắt nhìn một viên gạch rời ra ở phía sau: “Thuốc lá anh giấu.”

“Mẹ nó!” Ngô Tà mắng to, đi tìm Trương Khởi Linh cáo trạng, “Tiểu Ca Tiểu Ca! Có người ở ban công trộm hút thuốc!”

9


Quan Căn lại giơ tay muốn hút thuốc, cổ tay bị Trương Khởi Linh cầm.


Hắn tránh một chút, không thể tránh được.


“Anh quản tôi à?” Hắn cười nhìn Trương Khởi Linh, “Hay là sợ vị kia nhà anh ngửi được?”


Trương Khởi Linh dập tắt điếu thuốc nhìn hắn, chậm rãi, bất đắc dĩ gọi hắn: “Ngô Tà……”


Trong khoảnh khắc, đôi mắt hắn phủ kín sương mù, bây giờ hắn mới muộn màng nghĩ đến, từ ngày hôm qua bắt đầu gặp mặt, Trương Khởi Linh vẫn luôn gọi hắn là Ngô Tà.


Tựa như hắn ở trước mặt Trương Khởi Linh, vĩnh viễn không có cách ngụy trang.


“Tiểu Ca.” Hắn không dám nhìn đôi mắt Trương Khởi Linh, Quan Căn, đây là bộ dáng hung ác kiên cường nhất cuộc đời này của hắn, lóa mắt, sắc bén, không nên để Trương Khởi Linh nhìn đến nước mắt của Quan Căn


“…… Tôi muốn đi về,” hắn nói, “Sớm một chút trở về, sớm một chút gặp anh.”


Khi hắn nói như vậy, đường cong sườn mặt trở lên mơ hồ, hắn nhìn đến Trương Khởi Linh muốn nắm tay hắn, nhưng không nắm được, bàn tay dần dần trong suốt.


Hắn sắp tỉnh.

“Cậu phải đi sao?” Ngô Tà ở phía sau Trương Khởi Linh vội vàng đi đến, “Tôi còn có chuyện nói với cậu!” Hắn đến bên tai Quan Căn, thấp giọng mà nhanh chóng nói gì đó.


“Cảm ơn,” Quan Căn cười, gật đầu: “Kết cục thật tốt.”

10


“Đi nhanh như vậy?” Ngô Tà nắm chặt tay Trương Khởi Linh, hơi mê mang đi tìm nơi Quan Căn vừa đứng, “Một người sống lớn như vậy……”


Thanh âm thấp dần, cuối cùng được Trương Khởi Linh ôm vào trong lòng, không ra tiếng.


Trương Khởi Linh xoa sau cổ hắn, giải thích: “Cậu ấy vội vã muốn thấy tôi, cho nên đến nơi này, lại vội vã muốn thấy tôi, cho nên đi rồi.”


Ngô Tà bị chọc cười ra tiếng, rầu rĩ ghét bỏ: “…… Tự luyến.”


“A a a…… Tiểu Ca,” Ngô Tà ghé vào ngực Trương Khởi Linh đã lâu, cuối cùng chịu ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt hơi đỏ, “Tôi đau lòng quá……” Hắn tạm dừng một chút, sau đó một lần nữa nhào vào trong ngực Trương Khởi Linh, không biết xấu hổ nói, “Tôi đau lòng tôi!”


Trương Khởi Linh hôn hắn, dây dưa hôn một lúc, ôm lấy hắn nói: “Tôi cũng đau lòng.”


“Nhưng sẽ tốt,” Ngô Tà lại an ủi: “Tiểu Ca, ngày hôm qua cậu ấy hỏi tôi, làm sao mới có thể cùng anh ở bên nhau.”

“Tôi vừa nói cho cậu ấy,” Ngô Tà nhìn y, mỉm cười nói, “Tôi nói, Trương Khởi Linh vĩnh viễn yêu Ngô Tà, yêu sâu sắc.”


END,

Tiểu kịch trường phá hủy không khí


•Vì thế sau khi Quan Căn trở về, chỉ chuẩn bị hai gian phòng ở thôn Vũ.

•Thời điểm người ở thì Ngô Tà cãi nhau, người đi trở về thì Ngô Tà lại lấy hắn đi trêu chọc Trương Khởi Linh: “Tiểu Ca anh cảm thấy Quan Căn đẹp trai không?”

Trương Khởi Linh:……

Nhân sinh khắp nơi là hố, Trương Khởi Linh quá khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro