Thất Tịch đoản văn
Khanh nhi 316
Chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ ~
Thời điểm mới đến thôn Vũ, giữa Trương Khởi Linh và Ngô Tà còn có một tầng giấy cửa sổ như có như không, trong lòng bọn họ cũng biết đối phương không giống người khác, nhưng trước sau chỉ kém một tầng giấy mỏng manh.
Một ngày nọ, Trương Khởi Linh theo lệ thường tuần núi, trong lúc vô tình Ngô Tà phát hiện ở bốn phía người Uông gia lưu lại đánh dấu, vì sợ rút dây động rừng, hắn nhanh chóng quyết định một mình đuổi theo, kết quả không ngoài muốn là bẫy rập, Ngô Tiểu Cẩu thất thủ bị bắt...
Nhưng người Uông gia bắt Tiểu Cẩu không phải vì Tiểu Cẩu, bọn họ muốn dùng Cẩu dụ Trương Khởi Linh, để khống chế Ngô Tà cho mọi chuyện thuận lợi, Uông gia quyết định hạ dược vật khống chế tinh thần Ngô Tà, nhưng bởi vì Ngô Tà dùng quá quá nhiều pheromone rắn nên dược vật bình thường đã không có tác dụng với Ngô Tà. Cho nên đám Uông Uông thông minh này nảy ra ý tưởng cho Ngô Tà ăn ruồi Tây Ban Nha ☺️
Vì thế đợi Trương Khởi Linh phát hiện Ngô Tà lưu lại ký hiệu, một đường đánh thẳng vào trong, thu hoạch được một Tiểu Cẩu hô hấp dồn dập mặt đỏ ửng, chỉ có thể dựa vào dùng móng tay không ngừng véo lòng bàn tay để bảo trì thanh tỉnh ngắn ngủi.
Trương Khởi Linh cởi bỏ dây thừng trên người Ngô Tà, thật cẩn thận bế hắn từ trên ghế lên, Ngô Tà ngẩng đầu, trong tầm mắt mơ mơ hồ hồ thấy gương mặt quen thuộc, chỉ là đôi mắt luôn luôn lạnh nhạt thêm vài phần hoảng loạn.
“Tiểu Ca?” Thanh âm của Ngô Tà không tự giác mang mấy phần ấm ức, “Tiểu Ca… Tiểu Ca…”
Hắn gọi Trương Khởi Linh, thân thể ở trong vòng tay Trương Khởi Linh khó nhịn mà vặn vẹo, phía trước nỗ lực duy trì một chút tỉnh táo bởi vì thả lỏng cuối cùng đã không còn nữa.
Hắn gắt gao ôm cổ Trương Khởi Linh, thở dốc bên tai y. Quá nóng, da thịt lửa nóng dán lên cổ hơi lạnh của Trương Khởi Linh, Ngô Tà mở mắt ra, hắn nhìn hầu kết nhô lên trước mắt, không chút nghĩ ngợi cắn lên.
Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà, tay nắm thật chặt lại không né tránh, so với hai người sóng ngầm kích động, bên ngoài còn có kẻ địch chưa kịp giải quyết, đám người Bàn Tử còn ở bên ngoài kéo dài thời gian, y cần đưa Ngô Tà rời khỏi nơi này trước đã.
Vị trí cắn rất nhanh thay đổi, cúc áo bị lặng lẽ cởi bỏ, Ngô Tà theo hầu kết của Trương Khởi Linh mút thẳng xuống phía dưới không có bất luận cái gì ngăn cản, cực kỳ sung sướng để lại một đám ấn ký sẫm màu trên thân thể mà hắn nhớ nhung suốt mười năm.
Ánh mắt Trương Khởi Linh tuần tra chung quanh, mặc cho Tiểu Cẩu muốn làm gì thì làm, mặt không đổi sắc mang người nhanh chóng đi ra phía ngoài, chỉ là thời điểm Ngô Tà mò mẫm sờ xuống thắt lưng y mới đưa tay đè lại, không cho lộn xộn.
Thần chí không rõ lại bị ngăn cản, Tiểu Cẩu có chút không vui, hắn oán hận cắn hai cái trên vai Trương Khởi Linh, lưu lại hai dấu răng chỉnh tề.
Hắn gọi vài tiếng Tiểu Ca, ánh mắt nhìn về phía mặt cỏ bên cạnh, hai chân dài kẹp ở bên hông Trương Khởi Linh cọ xát ám chỉ y.
Trương Khởi Linh nhíu mày nhìn thoáng qua hoàn cảnh chung quanh, vượt qua tầng tầng trạm gác ngầm Uông gia để phá vây tiến vào, lại muốn mang theo Ngô Tà liên tục tránh né, đối với y mà nói cũng là tiêu hao không nhỏ, bây giờ Ngô Tà thế này, y rất khó bảo đảm mang theo hắn không bị người phát hiện.
Tay Trương Khởi Linh ấn ở trên người Ngô Tà, hình xăm gần như hiện ra lên trên mặt, y “Chậc” một tiếng, dùng sức ấn ở sau cổ Ngô Tà, thấp giọng nói câu: “Chịu đựng.”
Đợi cho đám người Bàn Tử Hạt Tử thu thập sạch người Uông gia rồi đến tiếp ứng, thấy hai người chật vật tránh ở trong bóng tối, áo khoác của Trương Khởi Linh đã không biết ném ở nơi nào, Ngô Tà được y khiêng trên vai, đôi tay bị thắt lưng buộc chặt
Trương Khởi Linh thấy bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi mang theo Ngô Tà rời đi.
Bàn Tử tinh mắt, mơ hồ nhìn thấy dấu vết thâm thâm thiển thiển trên ngực của Trương Khởi Linh lúc y đi qua, quần lỏng lẻo treo ở trên eo, trên chiếc áo ba lỗ đen nhàu nát còn có vết nước kỳ quái…
Bàn Tử sờ cằm suy nghĩ, quyết định đêm nay vẫn là nghỉ lại ở bên ngoài thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro