Ý muốn bảo hộ

Tác giả: Hồ đồ tiên nhi · tiên long bá


Ngô Tà có ý muốn bảo hộ đặc thù đối với Trương Khởi Linh, theo cách nói của Bàn Tử, trên người hắn có loại tình thương của cha.


Có lẽ bởi vì biết quá khứ của Trương Khởi Linh, tâm thái của Ngô Tà có điều chuyển biến, rõ ràng tuổi của đối phương có thể làm ông nội của mình nhưnh lại luôn xem người ta thành đứa trẻ, đứa trẻ không được yêu thương.


Nghe Trương Hải Khách và lão Lạt Ma kể, từ nhỏ Trương Khởi Linh ăn không ít khổ, thơ ấu không thú vị lại bi thảm, cùng với mất trí nhớ, y đã không nhớ nổi thơ ấu.


Sau khi lớn lên lại vì gia tộc bôn ba khắp nơi, không ngừng bị thương, trước khi tới thôn Vũ cơ hồ không có một ngày an ổn, điều này làm cho Ngô Tà có chút thương tiếc Trương Khởi Linh, lâu dài lên men, thành ý muốn bảo hộ.


Loại ý muốn bảo hộ này bao gồm, hắn không thể nghe được người khác nói một câu không tốt về Trương Khởi Linh, cực kỳ bênh vực người của mình.


Bình thường Trương Khởi Linh ít nói, không giao tiếp nhiều với người trong thôn, mấy người già lại thích tóm lấy y hỏi đông hỏi tây, nhất định phải hỏi ra tên tuổi.


Ngô Tà cũng ngẫu nhiên đi mua muối về, đi qua cửa thôn, nghe thấy Lý đại gia thì thầm ba người bọn họ, đánh cờ cũng không ảnh hưởng đến nói chuyện.


Ba nam thanh niên lớn tuổi độc thân ở trong thôn cũng là nổi bật, luôn làm đề tài câu chuyện, tìm đối tượng kết hôn là lời lẽ tầm thường, Ngô Tà ngồi xổm ở phía sau chân tường, nghe Lý đại gia phân tích vì sao đến nay bọn họ còn độc thân.


Tỷ như Bàn Tử, Lý đại gia nói người này làm việc nhanh nhẹn, nhưng mà béo, có thể ăn quá, phá của, nếu là lại đẹp một chút, cũng không đến mức không có vợ, cũng may có của cải, nghe nói ở Bắc Kinh có cửa hàng riêng.


Lại tỷ như Ngô Tà, Lý đại gia khen người trẻ tuổi này thông minh, tốt nghiệp đại học Chiết Giang, bằng cấp cao lại chính quy, bộ dáng đẹp, nhưng mà nghèo, keo kiệt, hơn nữa hình như tinh thần không bình thường.


Ngô Tà vui vẻ, Lý đại gia nói có lẽ là thời điểm hắn vừa đến thôn Vũ, mới ngừng pheromone không lâu, trong chốc lát khóc chốc lát lại cười, nhìn đúng là giống bệnh tâm thần.


Không ngờ lão già này nắm giữ nhiều tin tình báo, ngay cả hắn học đại học nào, Bàn Tử ở Bắc Kinh Phan Gia Viên có cửa hàng cũng biết.


Nói đến Trương Khởi Linh, lão Lý đầu thở dài, nói đứa nhỏ này thảm nhất, đẹp cũng đâu có tác dụng gì, không biết làm việc lại chỉ biết im lặng, không có tiền không bằng cấp, chân chính gì cũng không có.


“Nghe nói……” Lão Lý đầu bỗng nhiên thần bí, “Hắn cũng chưa từng đi học, ông nói tên nhóc trẻ tuổi, lại thất học, sao có thể cưới được vợ? Nếu mà cưới được, tôi xem cũng là trong núi người nghèo, người trẻ tuổi đọc sách tầm mắt cao, chướng mắt như vậy.”


Người khác trêu ghẹo, nói Bàn Tử cũng được, nói hắn cũng được, Ngô Tà cũng cười cho qua chuyện, lười quan tâm, quê nhà nói chuyện phiếm mà thôi, không có gì ghê gớm.


Nói Trương Khởi Linh, vậy thì không được.


Không đọc sách thì sao vậy? Lúc trước Trương Khởi Linh là học trường tư chính quy Trương gia, dân quốc có thể học tư thục đều là con nhà giàu, bình dân nào có tiền, nếu không phải bị mất trí nhớ, bị gia tộc liên lụy, đến bây giờ khẳng định cũng học tiến sĩ.


Nghèo? Càng buồn cười, Trương Hải Khách ở Hong Kong hô mưa gọi gió, ngươi nói y nghèo? Cũng là ngày thường Trương Khởi Linh tiết kiệm, không mua cái gì, càng sẽ không trang điểm chính mình.


Đến nỗi cưới vợ, hiện tại khắp nơi là sinh viên, tìm đối tượng có bằng cấp rất khó sao? Người khác soi mói Trương Khởi Linh không có văn bằng đại học hiện đại, hắn còn chê người khác không xứng với nhãi con nhà hắn đấy.


Ngô Tà xách muối, hùng hùng hổ hổ về nhà.


Cơm chiều kể lại chuyện này, Ngô Tà kẹp đồ ăn đến trong chén Trương Khởi Linh, nói trong thôn bác trai bác gái yêu bịa chuyện, Tiểu Ca anh nghe được coi như không nghe, bọn họ quá nhàn.


Trương Khởi Linh cúi đầu, nói không sao đâu, ngữ khí lãnh đạm, trả lời Ngô Tà,


“Cũng đúng là như thế này.”


Nhãi con nhà tôi bị người ta nói, nhãi con để bụng, nhãi con ấm ức, trong lòng Ngô Tà toát ra những ý nghĩ này, lập tức kích hoạt tiềm thức ý muốn bảo hộ, quăng đũa,


“Tiểu Ca, anh thấy bằng cấp của tôi cao không?”


Trương Khởi Linh nghe vậy, hơi nghi hoặc.


“Tuy rằng chỉ là khoa chính quy, nhưng đại học Chiết Giang 985 211, tổng hợp xếp hạng top 10 cả nước, bằng cấp này của tôi cũng không tồi đúng không.”


Ngô Tà nhướng mày.


“Ừ.” Trương Khởi Linh gật đầu.

“Chúng ta kết hôn đi.” Ngô Tà nói tiếp.


Bàn Tử đang ăn cơm mắc nghẹn ở cổ họng một lúc lâu, lặng lẽ uống nửa chén nước mới trôi xuống.

“Tôi không nhìn được người khác nói chuyện phiếm, ai nói anh không tìm được đối tượng bằng cấp cao, tôi là bằng cấp cao, tôi lại thích anh, Tiểu Ca, anh xem, hai ta đều độc thân, kết hôn rất thích hợp!”


Đôi mắt Ngô Tà sáng ngời lấp lánh.


Trương Khởi Linh sửng sốt, sau một lúc lâu cụp mắt nói được.


Ngô Tà nói là làm, ngày hôm sau đặt vé về Hàng Châu cùng Trương Khởi Linh đăng ký kết hôn, hắn tiền trảm hậu tấu, bắt được giấy đăng ký mới công bố tin tức, Ngô Nhị Bạch tức giận gọi điện thoại mắng hắn, lần đầu Ngô Tà dám cúp điện thoại không nghe chú hai nói.


Trở về thôn Vũ, Ngô Tà cho bí thư chi bộ thôn hai trăm đồng tiền, để ông ta mở ra loa lớn của Thôn Ủy Hội, 24 giờ truyền phát đoạn ghi âm mà hắn đã chuẩn bị trước.


■  Lão Lý đầu chú ý, lão Lý đầu chú ý, xin mời ông nhiệt liệt chúc mừng Trương Khởi Linh tiên sinh và Ngô Tà tiên sinh đăng ký kết hôn, mở ngoặc: Ngô Tà tiên sinh tốt nghiệp đại học Chiết Giang, bằng cấp cao tố chất cao. ——


Kết hôn đối với Ngô Tà mà nói, đơn giản là nhiều thêm một tờ giấy, thêm cái thân phận, trừ này cũng không khác nhau. Cho nên hắn cũng không dọn vào phòng ngủ của Trương Khởi Linh, vẫn ngủ riêng, ăn ở nói chuyện như trước khi kết hôn, huynh đệ sao, đăng ký kết hôn vẫn là huynh đệ, Ngô Tà không phải chạy theo kết hôn thật, hắn chỉ là không nghĩ người khác ở sau lưng nói Trương Khởi Linh thôi.


Nhưng kết hôn cũng không giải quyết được tất cả vấn đề, kết hôn đại biểu hai gia đình dung nhập, gia đình mới ra đời, rất nhiều chuyện chồng chất, xử lý một cái còn có một cái.

Cũng bởi vì thành gia mà điện thoại của Trương Khởi Linh nhiều lên, thường xuyên có, y không nói cái gì, chỉ nghe đầu kia điện thoại ồn ào.


Ngô Tà nghe rất nhiều ngày, không nhịn được tò mò, hỏi Trương Khởi Linh ai gọi điện thoại, còn chưa xong.


Trương Khởi Linh nói cho hắn là một ít tiền bối trưởng lão của Trương gia, nghe nói hắn kết hôn, gọi điện thoại hỏi một chút.


“Đó là chuyện tốt, làm sao anh lại không cao hứng.”


Có trưởng bối quan tâm, đây là điều Ngô Tà thích nhìn thấy, nhưng hình như Trương Khởi Linh không được tự nhiên.


Sau một lúc lâu, Trương Khởi Linh mới khó xử nói,


“Bọn họ…… nói tôi không hiếu thuận.”


Ngô Tà nhíu mày, “Không hiếu thuận?”


Hắn tức giận, “Ai nói anh không hiếu thuận? Bọn họ dựa vào cái gì nói anh không hiếu thuận? Anh vì Trương gia làm bao nhiêu chuyện, bị bao nhiêu thương, bọn họ còn dám nói anh không hiếu thuận? Đám ba ba này.”


Trương Khởi Linh nhìn hắn, cười cười,


“Trương gia rất coi trọng con nối dõi, tôi lại là tộc trưởng.”

Y nói còn chưa dứt lời, để lại một nửa, tuy rằng chỉ một nửa, Ngô Tà vẫn là nghe đã hiểu.


Trương Khởi Linh kết hôn đối Trương gia người ta mà nói là chuyện lớn, loại gia tộc cổ hủ này đích xác coi trọng huyết mạch, tuy rằng là quan niệm phong kiến, nhưng về tình cảm cũng có thể tha thứ, có thể lý giải, rốt cuộc bọn họ sống lâu, tư tưởng rất khó chuyển biến.


Mà lúc trước Ngô Tà chỉ lo để Trương Khởi Linh có một cái nhà danh chính ngôn thuận, không suy xét chuyện con nối dõi, hai người bọn họ không cùng phòng, nơi nào sẽ có hài tử, tương đương hắn suy xét không chu toàn, làm Trương Khởi Linh cõng cái danh không hiếu thuận.


Không được, nhãi con của tôi sao có thể chịu thiệt thòi này? Ngô Tà lập tức đứng dậy, vào nhà thu thập một lúc, mất hai giờ dọn tới phòng Trương Khởi Linh.


Buổi tối ngủ, Ngô Tà trần truồng trong ổ chăn, rõ ràng chính mình khẩn trương còn giả vờ trấn định an ủi Trương Khởi Linh,

“Không có việc gì Tiểu Ca, anh đừng khẩn trương, tôi, tôi phối hợp anh, anh nói làm như thế nào cũng được.”


Ban đêm tối đen, ngực Trương Khởi Linh phập phồng, hô hấp nặng nề, hắn hỏi Ngô Tà, cậu nghĩ kỹ rồi?


Ngô Tà gật đầu, rất dứt khoát, cuối cùng lại không xác định hỏi lại, “Tiểu Ca, anh, anh có biết không……”


Trương Khởi Linh cúi đầu, hôn hắn, kéo chăn ra,


“Quen tay hay việc.” Y đáp.


Mấy ngày nay hai người không có việc gì lại chui vào phòng, Bàn Tử không nhìn được nên lôi kéo Tiểu Mãn Ca tới cửa thôn đi bộ.


Trương Khởi Linh ra sức, Ngô Tà cũng tranh đua, mới kết hôn tháng thứ ba, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói Ngô Tà mang thai, hơn 20 ngày.

Ngô Tà rất tự hào, ý muốn bảo hộ được thỏa mãn đến cực đại, hắn cho rằng mình bảo vệ tôn nghiêm của Trương Khởi Linh, còn thuận tay làm y có con nối dõi, mua bán có lời.


Ở trong viện ngâm chân phơi nắng, Ngô Tà nằm ở trên đùi Trương Khởi Linh, hắn nói Tiểu Ca, lúc này có phải không còn ai nói anh đúng không.

Trương Khởi Linh nghĩ ngợi, nghiêm túc nói có.


“Còn có?!” Ngô Tà kinh ngạc, “Ai?! Nhiều chuyện như vậy.”


Trương Khởi Linh cầm tay hắn, ngữ khí chậm rãi,

“Lão Lý đầu, ông ta nói…… cậu sẽ không ở bên tôi mãi mãi.”

“Hừ! Cái lão Lý đầu này, mỗi lần chỉ có hắn nói nhiều.”


Ngô Tà tức giận, hắn sao có thể để nhãi con của mình chịu ấm ức này? Hắn không thể,


“Tiểu Ca, vậy hai ta ở bên nhau cả đời, cả đời cũng không xa rời nhau, còn phải sinh thêm mấy đứa bé cho ông ta nhìn xem, chúng ta phải lâu lâu dài dài.” Hắn nói.


Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành cây, dừng ở trên mặt Ngô Tà, Trương Khởi Linh ôm hắn, hôn lên những điểm sáng lấp lánh.


“Có thể.”

Y nói,

“Lâu lâu dài dài, cả đời.”


Xong.

.

Trương Khởi Linh: Ngô Tà, Hắc Hạt Tử cười nhạo tôi.

Ngô Tà:?! Cái gì! Hắn dám cười nhạo anh! Hắn cười nhạo anh cái gì?

Trương Khởi Linh: Hắn nói tôi không được.

Ngô Tà ( nhãi con của tôi bị nghi ngờ, nhãi con chịu uất ức, chuyện này có thể nhịn sao? Không thể! )

Ngô Tà: Đó là hắn bịa đặt vớ vẩn! Tôi đặt đồng hồ báo thức, Tiểu Ca đêm nay không cần băn khoăn tôi, không làm đủ ba giờ thì tôi cũng không đồng ý!

Trương Khởi Linh: Được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro