Chương 52 Tai vạ tới người vô tội

<<Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra đã trở về>> — Đầu đề Nhật báo tiên tri được dùng kiểu chữ to nhấn mạnh tin tức làm người nghe kinh hãi này.

Astoria lật tung những tin tức có liên quan đến Tử thần Thực tử đại náo Bộ pháp thuật nhưng không nhìn thấy tên Lucius Malfoy.

Kế hoạch của Draco thành công.

"Anh cố ý cho Ron Weasley 'nghe trộm' vài thông tin liên quan đến vật phẩm Hắc ám ở trang viên Malfoy, sau đó dùng Imperio tăng mạnh ám chỉ, để lễ Giáng sinh nó về nhà báo cáo tin tức này. Quả nhiên không lâu sau, ông Weasley kia liền tìm cớ đến lục soát."

"Không phải người kia đang ở nhà anh à?"

"Đúng thế. Vì vậy cha anh có cớ để củng cố phòng ngự ở trang viên, phòng ngừa người như Weasley đột nhiên xuất hiện kiểm tra. Mà pháp trận bảo vệ an toàn của trang viên khá phức tạp, đêm Tử thần Thực tử bí mật tấn công đó đúng là lúc mấu chốt củng cố trận. Cô Bella kia của anh cũng đang ước gì tự mình đoạt được quả cầu tiên tri để chứng minh lòng thành với Chúa tể Hắc ám..."

"Vì vậy cha anh không bị bắt được." Astoria gật gù: "Vậy... Sirius Black thì sao?"

"Dù sao ông ấy cũng là thành viên nam cuối cùng của nhà Black. Anh không muốn thấy mẹ buồn phiền." Draco hơi thở dài: "Ông ấy không chết, ông ấy chỉ bị chị họ của mình tấn công bằng thuật Hắc ám. Anh sai Dobby thừa lúc loạn tiễn ông ấy đi, nhưng người ở đây đều cho rằng ông ấy xuyên qua màn che biến mất rồi. Bây giờ ông ấy bị giam trong một trang viên nhỏ ở Scotland. Ông ấy biết Dobby nên anh không thể thả ông ấy, như vậy sẽ xảy ra chuyện xấu. Hai năm nữa, ông ấy sẽ là một nhân chứng quan trọng chứng minh nhà Malfoy trong sạch."

"Biện pháp thông minh." Astoria gật đầu khen ngợi. Vì cứu cha đỡ đầu của Potter, Đấng Cứu Thế sẽ nói lời hay cho Malfoy lúc thẩm tra Tử thần Thực tử.

"Thực sự rất xin lỗi." Draco bỗng nhiên nói với cô.

"Vì cái gì?"

"Hai năm này tình huống đặc thù, không cách nào mời em đến trang viên Malfoy chơi. Hơn nữa việc đính hôn, chắc phải chờ sau khi người kia thất bại triệt để..."

"Đính hôn gì chứ! Anh, anh..." Astoria bị từ xa xôi này làm kinh hãi, bọn họ còn chưa tốt nghiệp đấy!

Nhưng Draco lại có dáng vẻ rất nghiêm túc: "Giáng sinh năm bảy của em đính hôn thì sao?"

Sau đó anh thở dài, nói có chút do dự: "Trên thực tế, vì sự an toàn của em, anh định để những người xung quanh nghĩ tình cảm của chúng ta không tốt lắm. Để tránh người kia cũng muốn kéo nhà Greengrass liên lụy. Em..."

Astoria trầm mặc một hồi, nở nụ cười khổ: "Em không muốn anh bị ép làm chuyện mình không muốn vì em."

"Hy vọng ngài Greengrass đừng nhiệt tình xem xét ứng cử viên cho vị trí hôn phu của em. Chúng ta có nên suy nghĩ vài biện pháp cổ vũ ông ấy đi nước Pháp phát triển sự nghiệp? Còn có, tuyệt đối đừng nghĩ lung tung vì vài hành động của anh..."

Trước nghỉ hè Draco đã nói dự phòng trước để Astoria chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Tuy nhiên vào hôm khai giảng, ở sân ga chín ba phần tư, lúc nhìn thấy Pansy dính sát vào Draco, cô vẫn suýt chút nữa mất kiểm soát. Đây có coi là trải nghiệm cảm giác bạn trai mình ngoại tình ngay trước mặt hay không? Chết tiệt, cô rất không thục nữ mà muốn rút đũa phép, nhưng lý trí đã ngăn cản cô.

Vẻ mặt Draco như thường chào hỏi với mọi người.

Pansy vênh váo đắc ý như con công đi sát cạnh anh vào toa của Slytherin.

Dường như Daphne đã sớm biết chút gì từ Pansy, nên vì tránh cho lúng túng, cô không đến nhà ga cùng mọi người mà đi với mấy cô bạn Millicent ngồi toa khác.

Astoria bị rơi lại đằng sau, cô có cảm giác không nhấc nổi bước chân nữa.

—- Không, như vậy không được, Astoria, mày biết rõ Draco chỉ đang diễn trò!

"Astoria, để mình cầm giúp cậu!" Goyle đang tìm bóng dáng của cô, sau đó rất tự nhiên quay lại cầm lấy giỏ trúc của cô.

Có người dắt tay cô.

Astoria cả kinh, là Blaise.

"Đến đây này, Nia thân mến, bên trong mát hơn nhiều."

Astoria hơi ngượng ngùng muốn rút tay, nhưng Blaise nắm quá chặt.

"Đừng nghĩ đi mấy toa xe bình dân kia."

"Em không có!"

"Ồ! Vậy thì tốt rồi." Blaise nhún vai, có điều mãi đến tận khi ngồi vào khoang tàu, kéo cô ngồi cạnh mình mới buông lỏng tay.

Astoria thở phào nhẹ nhõm. Blaise chọn ngồi ở ghế song song ghế của Draco, mà ngồi đối diện Draco là Crabbe và Goyle.

Không cần đối mặt cảnh tượng khiến mình không kiềm chế được nỗi lòng, Astoria cảm kích nhìn Blaise.

Pansy thấy được cảnh này, dùng ngữ khí kinh ngạc hỏi: "Hóa ra hai người... Lúc nào?..."

Blaise săn sóc pha hồng trà cho Astoria, dùng cơ thể ngăn cách tầm mắt bên cạnh, nhưng không nói gì cả. Điều này làm Astoria cảm thấy anh ta biết chút ít gì, ví dụ như Draco vì liên quan đến người nào đó, không thể không dây dưa cùng Pansy một phen.

Pansy thờ ơ nhún vai, rồi nói bên tai Draco vài câu, sau đó tự cười ha ha.

"Vừa nãy tôi gặp Slughorn ở sân ga." Blaise bắt đầu tán gẫu với Draco.

Draco nhíu mày: "Ồ, vị ma dược sư nổi tiếng giống như cha đỡ đầu?"

"Đúng, cao thủ xã giao." Blaise cho ông ta một cái biệt danh: "Ông ta nhìn thấy mẹ tôi rồi. Còn mời tôi cùng ăn cơm trưa."

"A, thật là đáng tiếc!" Tâm trạng Astoria đã bình phục lại: "Anh đã bỏ qua cơ hội thử tài nghệ nấu nướng của em rồi!"

Goyle và Crabbe rất vui vẻ: "Bọn mình sẽ ăn hộ!" Bọn họ đã vượt qua kỳ thi O.W.Ls, nên trông sáng sủa hơn rất nhiều so với hồi năm lớp năm.

"Các cậu dám?" Blaise nở nụ cười xấu xa.

Hai tên to con đành cúi đầu trước thế lực tà ác.

Draco lười nhác nhìn bọn họ, tùy ý Pansy dựa vào mình, nhưng sự chú ý vẫn luôn dừng trên người Astoria.

Cô biểu hiện rất bình tĩnh, điều này làm anh vừa vui mừng, lại có hơi thất vọng.

Sau khi Blaise rời đi, cô cười khanh khách đặt giỏ thức ăn lớn lên bàn, mời mọi người cùng thưởng thức thành quả cô mới học được trong kỳ nghỉ.

Goyle và Crabbe ăn như mở cờ trong bụng, còn Pansy tỏ thái độ rất xoi mói vừa ăn vừa oán trách Astoria muốn cô ta béo ra.

"Nếu như chị thấy ăn nó dễ khiến chị tăng cân," Astoria giả vờ nghiêm túc nói: "Ở đây, người có cằm... nhọn nhất ngồi ngay bên cạnh chị đấy, cho anh ấy ăn đi!"

Pansy lại nở nụ cười ha ha: "Draco?" Cô ta dường như cũng thấy đây là một ý kiến hay, tự hỏi tìm một miếng bánh, động tác kế tiếp chắc là đút cho anh ăn rồi.

Astoria không muốn nhìn thêm, cúi đầu gói phần để dành cho Blaise.

"Nước miếng Goyle vừa bắn vào đấy, tôi vừa tận mắt nhìn thấy." Draco không chút biến sắc mà liếc nhìn Astoria, sau đó dùng ngữ điệu khinh bỉ nói chậm rì rì.

"Phụt!" Crabbe cười đến phun hết bánh ngọt trong miệng.

"Ôi, Merlin ạ!" Pansy hét lên, những miếng bánh ngọt kia lẫn với bơ, xui xẻo văng đầy quần áo cô ta: "Đồ con lợn chết tiệt!"

Cô ta mắng, sau đó đi nhanh đến nhà vệ sinh.

Mặt Crabbe đỏ bừng cả lên, không biết là vì quá thất lễ đối với một quý cô, hay vì bị Pansy nhục mạ.

Goyle cười đến vô cùng vui vẻ.

Draco khẽ cười một tiếng, phun ra một câu: "Làm rất tốt, Crabbe."

Astoria lắc đầu bất đắc dĩ, vung đũa phép lên tẩy rửa cái bàn: "Quá lãng phí."

Món ngọt đầy bàn đều bị nát bét.

"Xin lỗi nha, Astoria." Crabbe ấp úng đầy tội lỗi.

"Không sao, dù sao người không ăn được là cậu." Astoria chuyển bánh ngọt sang bàn khác, miễn lại gặp tai họa: "Cậu vẫn nên ngẫm xem lát Pansy về thì làm thế nào đi..."

Dọc đường đi, Crabbe bị Pansy mắng đến máu chó đầy đầu. Khiến người ta có chút không chịu nổi là, cô ta vừa phẫn nộ chỉ trích Crabbe, lại vừa quay ngoắt làm dáng vẻ ngây thơ tố khổ với Draco.

Goyle không muốn bị lan đến, lén lút ngồi đối diện Astoria, hai người cùng chơi cờ phù thủy.

Trong tiếng ồn ào của Pansy, Goyle vừa cắn bánh ngọt thật nhanh, vừa nhỏ giọng nói với Astoria: "Vẫn là cậu tốt, cậu chưa bao giờ nói bọn mình như thế."

"Có thể ăn là phúc. Nhưng ăn nhanh quá là không tốt cho dạ dày nha!" Một năm nay, Astoria đã nảy nở rất nhiều thành một cô gái xinh đẹp, nhưng lúc ngồi bên cạnh Crabbe và Goyle, lại vẫn như cô em gái nhỏ.

Goyle còn muốn nói gì, Blaise đã trở về.

"Nói gì đó? Sao náo nhiệt vậy? " Anh ta xoay lại muốn đóng cửa, nhưng làm thế nào cũng không kéo được: "Chết tiệt, cái thứ này có vấn đề gì vậy?"

Astoria trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa đột nhiên đánh bay Blaise, anh ta đúng lúc đập vào trên người Goyle vừa đứng lên. Sau đó, thật bất hạnh, cô bị đánh trúng thật mạnh như một tấm bia ngắm.

Vài giây ngắn ngủi xảy ra chuyện, ai cũng không phản ứng kịp.

Astoria chỉ kịp rên lên một tiếng.

Blaise bị lực phản hồi bắn ra, chỉ biết đụng phải một kẻ chịu tội thay. Goyle bị anh ta đập cho đau đớn, nổi giận đùng đùng mới nhận ra được sau lưng còn có người.

"Đáng ghét... Ôi, Astoria, cậu..." Goyle hoảng hồn, Astoria đang che ngực, cơ thể nghiêng xuống, "Không sao chứ..."

Tay chân cậu ta bấn loạn muốn kéo Astoria lên.

"Chết tiệt!" Draco kích động đứng lên, bỏ qua Pansy vẫn đang dính trên người anh kêu như quỷ, mạnh mẽ đẩy Goyle ra: "Tránh ra! Đừng đụng vào em ấy. Nhỡ đâu gãy xương thì sao?"

Goyle ngoan ngoãn lui qua một bên, cậu xác thực không biết nên làm thế nào, vì vậy nhường vị trí cho Draco.

Blaise cũng rất hồi hộp ngồi xổm bên cạnh.

"Đau chỗ nào?" Draco cẩn thận sờ khuôn mặt trắng bệch của cô, căn bản không dám chạm những nơi khác. Anh lấy ra đũa phép muốn kiểm tra cơ bản cho cô.

Astoria vẫy tay, thở hổn hển mấy hơi, qua vài giây, mới yếu ớt mà nói: "Không sao, bỗng nhiên bị đụng vào có đau chút, để em hoãn hoãn lại đã."

Draco cẩn thận đỡ cô dậy, muốn cho cô nằm trên đùi mình, lại bị cô đẩy ra.

Anh biết ý tứ cô muốn biểu đạt, nhưng trong lòng buồn bực không thôi.

Crabbe đã đóng lại cánh cửa rắc rối: "Không hỏng mà, cái cửa này vừa bị sao vậy?"

Blaise rất phiền muộn: "Ai biết, thật xui xẻo!"

Anh ta dùng sức đạp cửa một phát.

"Được rồi, đừng đá, cẩn thận lại đá hỏng đấy." Draco ra hiệu Blaise ngồi xuống: "Cơm trưa thế nào?"

"Thật nhàm chán. Ông Slughorn này dường như muốn nịnh bợ những học sinh có chút bối cảnh. Cậu xem ông ta mời những người nào, Longbottom, McLaggen, ... À, còn có Potter"

"Đây mới gọi là bối cảnh, nhân vật vĩ đại cỡ nào!" Pansy cười lạnh châm chọc, nhưng mang theo chút ý vị lấy lòng Draco.

Draco hừ lạnh không tỏ rõ ý kiến.

"Ha, mọi người biết còn có ai không? Con bé nhà Weasley lông đỏ."

Pansy có hơi đố kị: "Chẳng lẽ vì con trai nhà quyền quý nào đó thích nó? Rất nhiều học sinh nam thích nó. Không phải cậu cũng nói nó đẹp chứ? Blaise."

"Vẻ bề ngoài thôi mà. Bọn Gryffindor cũng chỉ như vậy. Nếu bàn về vẻ đẹp, nào có ai hơn được Nia của chúng ta. Bàn về khí chất, càng không thể đem ra so sánh." Blaise lạnh lùng gạt đi Pansy thăm dò, có điều lúc nói đến Astoria, ngữ khí dịu dàng hơn rất nhiều, còn một mặt bất mãn liếc xéo Draco.

"Ồ, Blaise, em có nên cảm ơn anh khen ngợi?" Astoria đã cảm giác khá hơn chút cố gắng ngồi dậy.

Nhưng Draco nửa cứng rắn ngăn cô lại: "Lại nằm thêm một lúc nữa."

"Tại sao không? Phải biết rằng, ánh mắt của anh rất xoi mói." Blaise cười ngả ngớn với cô.

Astoria cũng cong cong khóe miệng: "Vậy thưởng cho anh bánh ngọt trong cái giỏ kia!"

Thấy Goyle và Crabbe trông mà thèm bánh trên tay Blaise, Draco nói nhẹ nhàng: "Hai cậu cũng thử dừng chút đi. Học kỳ này bắt đầu giảm một nửa phần ăn, bài tập gấp bội."

"Tại sao chứ?" Hai người kêu thảm thiết.

"Một mình cậu có thể nâng được hai Ni... A.... Nia, suýt chút nữa thì đè ngất em ấy, còn không biết xấu hổ hỏi tại sao?" Draco lườm Goyle: "Học kỳ này tôi muốn giúp người kia hoàn thành một việc rất quan trọng, không rảnh quản các cậu. Các cậu tự đi mà lo lấy, đỡ phải không tốt nghiệp được!"

Crabbe và Goyle ngây ngốc nhìn anh.

Nhưng Blaise có chút không đồng ý rũ mắt xuống, ngầm thở dài: "Cậu cho rằng cậu có thể làm được?"

"Không có gì có thể hay không thể." Draco quay mặt đi: "Sắp tới Hogwarts rồi, đổi đồng phục đi!"

"Nia, em có ổn không?" Blaise lo lắng hỏi một câu.

"Không sao đâu, anh với Goyle có thể ăn nhiều chút nữa, vậy mà không đè chết em được, quá thất bại!" Astoria le lưỡi.

Blaise dở khóc dở cười xoa tóc cô.

Draco theo thói quen tiện tay giúp Astoria sửa lại tóc, nhưng dưới ánh mắt ai oán của Pansy, anh thu tay về. Đi tới ngoài toa ngoài, anh bỗng nói: "Mọi người đi trước, tôi đi lấy mấy thứ đồ đã."

Pansy có vẻ còn muốn ở lại, Astoria giật giật ống tay áo của cô ta: "Chị không đi trước lấy quần áo trong vali à?"

Vali xách tay họ mang theo đều chứa đồ cần dùng như cờ phù thủy, sách hay đồng phục, nhưng không có quần áo để thay. Những thứ đó đều đặt trong toa hành lý phía sau.

"Ừm, đúng, chị không thể ăn mặc quần áo ghê tởm như vậy tham gia tiệc tối!" Pansy cũng không quay đầu lại đi rồi.

Astoria liếc nhìn rèm cửa đã bị kéo kín trong toa tàu, cùng theo Blaise xuống tàu hỏa.

Không lâu sau đó, trên bàn dài Slytherin ở đại sảnh đường trong lâu đài, mọi người cùng xì xào bàn tán, trao đổi trải nghiệm trong kỳ nghỉ. Nhìn một mảnh hài hòa, nhưng khi người kia trở về, vẫn cứ khiến cho nhà này bao phủ áp lực khôn kể.

"Tôi không thể không thừa nhận, cảm giác đánh Đấng Cứu Thế đến lệch cả sống mũi thật sự quá tốt đẹp." Anh hào hứng thưởng thức ly rượu, cứ như đây là món đồ cổ của Hoàng thất thế kỷ mười bảy.

Astoria dời sự chú ý từ cơn đau ngực mơ hồ, ngẩng đầu trừng mắt, nói hờ hững: "Ừm, hiệu quả không tệ."

Bàn dài bên kia, xuất hiện Harry Potter đang che che lấp lấp một mặt đầy vết máu.

Trên bàn dài Gryffindor vang lên vài tiếng xôn xao, cô nương Ginny lo lắng lập tức tiến lên dịu dàng lau cho cậu ta.

"A," Draco hưởng thụ nhắm mắt lại, rên rỉ khe khẽ: "Được thưởng thức một lần nữa thật là quá tuyệt vời!"

"Gì cơ?" Tiếng cười xung quanh lấp mất lời Draco nói, Astoria không nghe rõ.

"Không có gì."

"Thật không?" Astoria nghi ngờ nhìn anh: "Nhưng vẻ mặt anh rất..." Cái từ Dâm – Đãng này cô thực không tiện nói ra miệng.

"DÂM ĐÃNG*." Mặt Blaise Zabini không đổi sắc nói tiếp lời Astoria.

*Chỗ này tác giả ghi YIN DANG, là phiên âm của Dâm Đãng. Chắc tác giả muốn nhấn mạnh.

Ôi, Merlin ạ! Astoria không nói gì nghiêng mặt sang bên.

Goyle và Crabbe cùng cười ngây ngốc.

"Anh nói sai à? Hả Nia?" Blaise một bộ học sinh ngoan ghé mặt lại đây, nhưng khóe mắt lại liếc Draco.

Astoria nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt giả vờ đứng đắn kia ra, từ chối trả lời.

Blaise khéo léo đè lại tay nhỏ của Astoria, đặt nó dừng trên mặt mình một lúc. Khuôn mặt ngăm đen và tay nhỏ trắng mịn có sự chênh lệch rõ ràng.

Hơn nữa khóe mắt Blaise cong lên phóng điện.

Bầu không khí mập mờ cực kỳ.

Astoria bị kinh hãi, cuống quít bỏ tay ra, lại bởi vì động tác quá mạnh mà hít một ngụm khí lạnh.

Draco mới vừa còn một bộ lười biếng bỗng đứng lên, đi tới bên người cô.

"A, sao vậy?" Astoria làm bộ vô tình đè lại ngực mình.

"Đi bệnh xá!" Ngữ khí Draco hơi lạnh.

Astoria có vẻ còn muốn nói điều gì.

"Hay là em muốn anh dùng bùa bay. Rõ ràng chỗ vừa nãy bị đụng vào không gãy xương thì xương cũng nứt!" Mặt Draco thêm âm trầm, anh sơ suất quá, đáng lẽ nên kiểm tra trước tiên: "Blaise, phiền cậu đi nói với bà Pomfrey được không? Em ấy cần kiểm tra toàn diện."

Blaise gật gù, rời chỗ ngồi đi hướng khu vực của giáo viên. Khai giảng hằng năm, bà Pomfrey cũng sẽ tham gia tiệc tối, lúc này bà rất có khả năng đang ngồi nói chuyện với những giáo sư khác ở phòng nghỉ sau đại sảnh đường.

"Được rồi, để em tự đi." Astoria cắn môi dưới, ngực cô xác thực đau đến không chịu nổi. Cô dùng ánh mắt từ chối Draco đang muốn đưa cô đi.

Anh đột nhiên hối hận muốn làm bộ chia tay gì chứ, nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại: "Daphne, đưa Astoria đi bệnh xá! Em ấy bị đụng cho chấn thương lúc trên tàu rồi."

Anh hung hăng trừng Potter một hồi, vừa nãy nên đạp thêm một phát lên ngực Đấng Cứu Thế.

Như trong dự đoán của Draco, hai cái xương sườn của Astoria bị nứt.

Loại chấn thương này nhìn có vẻ nhẹ hơn gãy xương, nhưng lúc chữa bệnh lại phiền phức. Coi như bị gãy xương, đi uống bình thuốc mọc xương, đau một buổi tối là được rồi.

Xương nứt cũng có thuốc trị liệu tương ứng, nhưng chỉ uống thuốc thoa ngoài da là vô dụng, còn phải phối hợp thần chú chữa bệnh.

Nửa đêm, Astoria dùng thần chú cách âm ngoài giường bệnh, mặt mày ủ rũ nói với Draco trong gương đôi: "Sớm biết thế này nên để Goyle đè cho em gãy xương luôn rồi...."

Draco đầu bên kia gương trừng cô: "Sao em giống tên Đấng Cứu Thế kia, suốt ngày thích đi nghỉ ở bệnh xá vậy?

"Cũng không phải lỗi của em..." Cô buồn bực: "Em chỉ là người vô tội bị tai họa thôi. Quên đi, đừng nói chuyện này, càng nói càng bực. Hôm nay tại sao cái người kỳ quái kia đưa anh và... Pansy lên tàu?"

Đây chính nguyên nhân cô có ăn giấm nhưng không chỗ để xả. Vợ chồng Malfoy chưa hề xuất hiện ở sân ga, ngược lại là một phù thủy nam mặc đồ đen toàn thân, còn mang mũ trùm lớn, khắp toàn thân tỏa ra không khí "Tôi không phải người tốt" đi cùng.

"À, người kia phái cha mẹ anh làm nhiệm vụ mới, rồi tìm một Tử thần Thực tử đến đưa anh và... Pansy. Thực ra là giám thị trá hình đi! Hắn vẫn cứ muốn thử nghiệm năng lực của anh, hy vọng anh có thể giết Dumbledore, hoặc là nghĩ cách để Tử thần Thực tử trà trộn vào lâu đài Hogwarts."

Astoria lo lắng nhìn anh.

"Không sao đâu. Lần này hắn không yêu cầu bắt buộc. Trái lại nói với anh nếu thành công sẽ ban tặng anh một Dấu hiệu."

"Đây là phần thưởng?" Cô xấu hổ: "Xem ra trí thông minh của hắn đã bị phân liệt cùng linh hồn rồi."

"Không, phải nói anh diễn quá tốt." Draco có chút đắc ý nở nụ cười: "Hắn đã cho rằng anh sùng bái hắn cuồng nhiệt giống vị kia."

"Khổ cho anh, phải đối diện gương mặt như vậy..." Astoria thở dài. Vì anh đã hi sinh đến mức này, cô đành tạm thời không truy cứu chuyện xưa không thể nói giữa anh và Pansy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro