no.8 mạng nhện X Tilla X nói dối

Một tấm mạng nhện từ trên trời giáng xuống!

Tôi kinh hoàng, chạy, chạy, chạy...

Cuối cùng vẫn bị mạng nhện đuổi theo bắt lại, nằm trong mạng nhện tôi thở hổn hển...

Cứu mạng cứu mạng!

Tôi liều mạng giãy giụa...

Ở phía bên kia mạng nhện là tám con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm tôi, đó là một con nhện màu đen khổng lồ.

Mười hai bàn chân của con nhện chậm rãi đi đến.

Nó muốn hút máu của tôi, muốn ăn thịt của tôi.

Cứu mạng cứu mạng!

Tôi tiếp tục giãy giụa trong vô vọng...

Máu róc rách chảy, chắn cả cống thoát nước, cơ thể của tôi dần dần khô quắt...

Con nhện rời đi, tơ nhện cũng rơi xuống.

Tưởng rằng tôi sẽ thoát nhưng một Machi khổng lồ thấy tôi liền nhặt lên, bỏ vào một cái bình, đậy chặt nắp lại.

Bên trong bình thủy tinh dần dần hết không khí....

Tôi thở hổn hển, thở hổn hển...

Genei ryodan ở bên ngoài vây quanh cái bình mà nhảy múa.

Tôi thở hổn hển, thở hổn hển...

Cứu mạng cứu mạng...

"Cứu... Ừm..."

Tôi rầm rì khó chịu giãy dụa, cố sức mở mắt ra...

Trong phòng tối đen, Chrollo nằm ngủ ở trên giường, cánh tay đè nặng trong lòng ngực tôi.

Thì ra đây là lí do tôi khó thở...

Mặc dù ngực của tôi rất nhỏ nhưng mà hắn cứ đè như vậy về sau nó sẽ không lớn lên được.

Tôi cố sức rút tay ra ngoài, dùng sức đẩy đẩy cánh tay đội trưởng, không chút sứt mẻ.

Gian nan chuyển thân, tôi ý đồ quay lưng với đội trưởng đại nhân.

Cánh tay ôm tôi buộc chặt, chặt đến nỗi tôi suýt hộc máu, đành phải ngoan ngoãn quay lại...

Sau đó, nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của tên kia.

Hô hấp đều đều, nhìn khuôn mặt như tượng tạc, sợi tóc mềm mại, tại sao tên ác ma này lúc ngủ lại tựa như thiên sứ.

Giả bộ! Tên này giả bộ!

Tôi không tin, người nằm cạnh hắn rầm rì nhích tới nhích lui mà hắn cũng không tỉnh? Chỉ bằng loại này cảnh giác, trong lúc ngủ lữ đoàn sớm đã bị người ta chém chết không biết bao nhiêu lần!

Tôi bắt tay khép bên miệng, nhẹ nhàng kêu: "Đội trưởng đội trưởng!"

Không phản ứng.

"Chrollo, Chrollo!"

Không phản ứng.

"Lucifer, Lucifer!"

Không phản ứng, ánh mắt cũng không động một chút nào.

"... Đại biến thái, đại biến thái!"

... Còn không động, xem như ngươi lợi hại!

Tôi vì thế giả vờ giả vịt thở dài, "Cái gì a... Thật sự đang ngủ... nè, Chrollo, khó khi nào anh ngủ mà tôi tỉnh, dù sao anh cũng không nghe thấy, vậy lặng lẽ nói cho anh biết cái bí mật này đi. Bí mật này tôi đã dấu ở trong lòng lâu rồi, nếu không nói ra tôi rất khó chịu, nói ra lại sợ ngay cả bạn bè đều làm không được. Hôm nay cơ hội như thế thật sự rất khó mà có được, tôi sẽ nói cho anh biết, kỳ thực..."

Tôi ngậm chặt miệng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Chrollo.

Một khoảng không im lặng.

Không có phản ứng.

Tôi làm ra vẻ "Nam nhân này thật không thú vị" biểu cảm. Sau đó, lùi vào trong lòng hắn, kéo chăn, ngủ.

Một đêm tràn đầy con nhện ác mộng.

Ngày hôm qua, sau khi đậu nành uy hiếp Franci, Carnes Sartre chẳng biết tại sao lại chủ động mời chúng tôi nghỉ ngơi tại ngôi biệt thự. Đậu nành, bánh nhân đậu, nhân bánh và Anko đi theo Carnes bàn luận. Không biết bọn họ đối với Carnes làm cái gì khiến cho ông ta sảng khoái mà khai báo nơi cất giấu châu báu.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, không có người phải đổ máu.

Hay là Carnes cảm nhận được nỗi khổ tâm của tôi?

Biết được nơi cất giấu châu báu, đội trưởng đại nhân quyết định không ở lại thêm, ngày thứ hai sẽ xuất phát đi tìm châu báu.

Bởi vì chỉ ở có một buổi tối, Carnes Sartre rất hào phóng cung cấp tám căn phòng xa hoa.

Tám, chú ý, có tám!

Cho dù anh, Chrollo ngủ nằm nghiêng, nằm đứng hay là vừa bay vừa ngủ thì cũng đã ngủ! Vậy thì tại sao lại qua giường của của tôi mà nằm ngủ hả?!

Buổi sáng khi tỉnh lại, tôi bị đẩy đến cạnh giường, một cái cánh lòng thòng đung đưa ....

Chrollo ngồi cạnh cửa sổ, uống trà đọc sách.

Pakun đứng hầu một bên, trước mắt có nhàn nhạt bóng ma.

Shalnark, một cặp mắt đen xì dày đặc mà gõ gõ máy tính.

Machi, Nobunaga, Feitan ngồi ở trên giường tôi đánh bài, Uvogin ngồi dưới đất. Không biết nguyên nhân có phải do đánh là bài thua hay không, mà trong mắt hắn đầy tơ máu.

Không, phải nói, trừ Machi cùng đội trưởng, mọi người ai cũng có một cặp mắt gấu trúc.

Tôi ngồi dậy, xoa xoa cánh tay mỏi nhừ. Sau đó, rời giường đi rửa mặt chải đầu.

Lúc đang đánh răng, Shalnark đột nhiên đi vào.

Tôi kinh ngạc trừng mắt hắn! Anh giai, tôi đang ở trong toilet đây này, tốt xấu gì tôi cũng là phái nữ đó !

"Cậu làm gì thế?" Miệng phun bong bóng hỏi Shalnark.

"Ngày hôm qua... Cái chuyện bí mật, rốt cuộc là chuyện gì?" Shalnark nói có chút nghiến răng nghiến lợi.

Bí mật?

Tôi mở to hai mắt, nội tâm gần như cười phun!

Thì ra là vậy a...

Không ngờ có người cả đêm đứng nghe!

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! ! Cười chết mất!

Tuy rằng không chơi được Chrollo nhưng không ngờ lại có thể chơi được mấy con nhện khác! Đáng giá, thật đáng giá!

Tôi ra vẻ khẩn trương, liếc cậu ta một cái, sau đó tức giận mở miệng, "Cậu sao có thể nghe lén? ! Nếu là bí mật, đương nhiên chỉ nói cho đội trưởng, cậu mà muốn biết thì đi mà hỏi đội trưởng!" Sau đó quay đầu sảng khoái súc miệng!

Đoán chắc cậu ta hiện tại vừa muốn biết rốt cuộc tôi có bí mật gì. Nhưng lại sợ đội trưởng biết cậu ta cả đêm nghe lén nên không dám hỏi.

Trong lòng lại tự hỏi tai mình có vấn đề gì hay sao mà tôi nói gì cậu ta cũng không nghe được? Sau đó, suy nghĩ cái hành động cả đêm không ngủ mà đứng dựa tường nghe trộm của bản thân thật ngu xuẩn cuối cùng cảm giác sâu sắc hối hận...

Liếc nhìn trong gương lại thấy khuôn mặt của cậu ta vừa nghi ngờ vừa phiền não, trò này tôi thích nha !

Tôi vùi mặt vào khăn, cố gắng che dấu khuôn mặt cười đến vặn vẹo, làm bộ như lau mặt, thật lâu không chịu ngẩng đầu...

Mặt đen như đáy nồi Feitan tách tách mở cửa! Ồm ồm hừ lạnh: "Nhanh nhanh đi ra! Bên ngoài có người tìm!"

Quay đầu thấy cặp mắt cậu ta hai quần thâm đen, tôi một lần nữa không thể chịu được, vùi mạnh vào khăn, cười run cả người ...

Feitan đứng ở cửa tức giận run run, rắc một tiếng, bóp nát luôn tay nắm cửa ....

Trong sự oán niệm của Feitan tôi nhanh chóng chuồn đi, trên tay vẫn còn cầm khăn mặt.

Franci ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy tôi chân trần, áo rách sửng sốt một chút." Tại sao cô ... Còn mặc như thế?"

"À? Thì... Tôi chỉ còn cái áo này thôi."

"Tôi còn tưởng..." Franci không được tự nhiên gãi đầu, "Tôi còn tưởng lúc đó vì muốn lừa tôi nên cô mới ăn mặc như vậy."

Nói tôi cố ý ăn mặc như vậy là giả nhưng mà chuyện lừa cậu là thật. Tôi chớp mắt mấy cái, "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

Cậu ta lập tức bình tĩnh, có điểm âm trầm nhìn tôi trong chốc lát, nói: "Bọn họ là cướp?"

Tôi gật đầu.

" Tại sao cô đi với họ? Bọn họ là người xấu!" Franci trong lòng đầy căm phẫn.

Tôi kỳ quái nghiêng đầu, "Vì sao cậu không nghĩ tôi với họ là cùng một giuộc? Có thể tôi cũng là người xấu."

"Ông tôi nói không phải. Tôi kể mọi chuyện cho ông ấy, ông nói cô là đang lặng lẽ bảo vệ tôi." Franci kể lại, khẩu khí rõ ràng cho thấy cậu ta không quá tin tưởng.

Ai nha, thật đúng là cơ trí, gia tộc Sartre có một gia chủ hiểu rõ lí lẽ như vậy cho nên mới có thể giàu có phát đạt như bây giờ đi ha?

"Cô bị uy hiếp?" Franci dừng một chút, đột nhiên nâng tay đưa cho tôi một mẫu giấy nhỏ, hạ giọng nói, "Cô tìm cơ hội chạy ra ngoài, đêm nay tôi giúp cô chạy trốn."

Lúc này tôi thật sự sửng sốt, cầm lấy mẫu giấy mà ngơ ngác nhìn Franci bóng lưng biến mất ở hành lang...

Như thế nào là chính nhân quân tử?

Như thế nào là đàn ông tốt?

Ví dụ sống sờ sờ đang ở trước mắt!

Nếu truyện này không phải là hunter đồng nhân thì chỉ cần nhánh tình tiết này có thể phát triển thành một bộ phim giang hồ vì người quên mình dài tập trên kênh Cctv...

Tôi cầm lấy tờ giấy trở lại, mấy con nhện chiều cao cách biệt hung thần ác sát đứng đầy cửa.

Chrollo ngồi trên ghế nhìn tôi, ánh mắt dưới ánh mặt trời lóe ra.

Tôi nhe răng lặng lẽ cười, không chút do dự vứt tờ giấy...

"Nè, khi nào chúng ta xuất phát?"

Loại sinh vật mang tên nhện này, trừ khi con nhện chủ động từ bỏ, bằng không bất kì con mồi nào cũng không thể trốn thoát, thậm chí có một con côn trùng khác tới cứu đi nữa cũng không thể thoát ra được, mà ngay cả con côn trùng cứu viện đó cũng sẽ bị dính chặt trên mạng nhện, bi ai chết đi.

............

......

Chân núi Leica là một rừng hoa xinh đẹp, ngược lại sườn núi lại giống như rừng nguyên thủy có rất nhiều thực vật, sinh vật kì lạ  như là bò lổm ngổm thú dữ, ma vật, chướng khí, đầm lầy... Tôi có thể hiểu tại sao ông Carnes có thể sảng khoái mà cho lữ đoàn biết nơi cất giữ châu báu, nơi này nguy hiểm đầy rẫy, người thường sớm đã chết.

Nhưng mà đây là lữ đoàn, nguy hiểm là gia vị của cuộc đời bọn họ.

Tôi ngồi trên vai Uvogin, tầm nhìn hết sức rộng rãi.

Tôi có thể thấy rõ ràng Nobunaga cầm kiếm chém đôi đầu của con thú dữ như thế nào, có thể nhìn thấy Machi dùng sợi niệm lưu loát cắt đứt loài thực vật đang chặn đường. Không có gì có thể cản được bước chân của lữ đoàn, thậm chí không có lúc nào có thể khiến họ dừng chân.  

Quản gia Sartre nói, cho dù là thợ săn, may mắn cả một chặng đường không gặp được loài thú dữ đi chăng nữa cũng phải mất tận một ngày một đêm mới có thể đi xuyên qua rừng rậm.

Lữ đoàn lại chỉ cần hơn 2 tiếng là có thể leo đến đỉnh núi.

Ngọn núi cao ngất mây mù vờn quanh, đến đỉnh núi lại là một cảnh tượng khác.

Đất đai, sỏi đá chổ này dường như bị nham thạch nóng chảy cọ rửa vô số lần nên để lại mùi lưu huỳnh gay mũi, chỉ có đột nhiên xuất hiện nham thạch đỏ sắc lẹm.

Lữ đoàn thoải mái nhảy lên nham thạch, tiếp tục đi lên trên.

Ngay cả Pakun không phải loại hình chiến đấu cũng rất bình tĩnh, hơi thở đều đều đi theo.

Cô ấy lại còn mang giày cao gót.

Tôi đây như cái bao, nhưng dần dần không thở nổi... Hai tai đều ong ong đau.

"Uvogin, thả tôi xuống dưới." Tôi giùng giằng vỗ vỗ đầu Uvogin.

"Cô làm sao vậy?" Uvogin đặt tôi trên một tảng đá lớn, mấy con nhện đi trước lục tục dừng lại.

Tôi ôm ngực, nỗ lực hít vào thở ra... Trái tim điên cuồng đập nhanh... Lỗ tai ong ong...

" Cô ta bị sao vậy?" Không được tôi trả lời, Uvogin chuyển hướng hỏi người có học vấn.

"Ừ... Mặt đỏ như vậy, hẳn là bị Acute Mountain Sickness? Ngọn núi này cũng coi như rất cao, khó trách cô ấy chịu không nổi." Shalnark gãi gãi đầu.

"Acute Mountain Sickness ?"

Dũng mãnh con nhện đáng đánh đòn lộ ra "Cái đó là cái gì" không kiên nhẫn biểu tình...

"Đơn giản mà nói, đó là do áp suất không khí thay đổi, làm cho cơ thể khó chịu. Bỗng nhiên từ đồng bằng đi lên vùng cao, không khí dần mỏng manh, lên đỉnh núi áp suất không khí càng thấp, bởi vì năng lực điều tiết của cơ thể chậm chạp. Trong lồng ngực áp suất không cân đối, có thể gây ngột ngạt khó thở, ù tai, nghiêm trọng có thể sẽ chết nha!" Shalnark dựng thẳng lên một ngón tay, cách nói như kể ra thành phần làm bánh sandwich để miêu tả vận mệnh của tôi.

Đáng đánh đòn con nhện làm ra biểu tình" Bọn ta chưa bao giờ bị cái này, có nói bọn ta cũng không hiểu"...

Tôi máu dâng trào...

Hít vào thở ra... Hít vào thở ra...

"Nghỉ ngơi một chút cũng được." Đội trưởng lên tiếng, "Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."

Còn nhiều thời gian các ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?

Máu lần nữa dâng trào...

Hít vào thở ra... Hít vào thở ra...

Con nhện ào ào ngồi xuống, ở xa Uvogin cùng Nobunaga hưng phấn dạt dào nhảy nhót trong hơi nước gay mùi lưu huỳnh...

Chrollo quay lưng về phía tôi, ngồi trên đỉnh đá nham thạch, nhìn bên dưới vách núi bốn bề sương mù mà ngẩn người.

Tôi nhìn lưng hắn, hắn ngồi rất gần, chỉ cần đưa tay đẩy một cái...

"Tilla, là tên của khối ngọc kia." Hắn bỗng nhiên mở miệng.

"?" Tôi nghi hoặc nhìn Chrollo, thì ra châu báu là một khối ngọc, vậy thì thế nào? Dù sao đều là của người ta, bất kể là cướp ngọc thạch hay là cướp cái lồng đựng cơm, cuối cùng vẫn là của người ta.

"Tilla là con gái của thần lửa, vẻ đẹp của nàng độc nhất vô nhị, đôi mắt nàng không nhìn thế giới này, luôn đưa mắt nhìn lên bầu trời cao. Bởi vì chỉ cần nhìn chăm chú vào một người, người đó sẽ điên cuồng yêu nàng, vì yêu nàng mà tan chảy. Leica, là vệ sĩ bảo vệ cho Tilla, dùng núi làm thân thể để ngăn cản phàm nhân dám mơ ước sắc đẹp của Tilla."  Chrollo trần thuật một đoạn, sau đó xoay người nhìn tôi.

À, đây là muốn tôi khích lệ sao?

"Đội trưởng đại nhân thật là bác học đa tài!" Tôi vỗ tay...

Lữ đoàn: "..."

Chrollo cười như không cười nhìn tôi, "Ngoài bản dịch này còn một bản dịch khác do gia tộc Sartre bí mật dịch từ một cuốn sách cổ. Ngày hôm qua Carnes tiên sinh cho tôi đọc một đoạn trong đó.

Tilla là con gái của thần lửa, sức mạnh của nàng độc nhất vô nhị,  nàng không được nhìn thế giới này, bởi vì nếu con người bị con ngươi của nàng nhìn chăm chú, con người sẽ bị tan chảy. Leica, là vệ sĩ trông coi ma nữ Tilla, dùng núi làm cơ thể ngăn cản phàm nhân đi đến cái chết."

"Có ý tứ, " tôi chống cằm, "Bản dịch thứ hai mới chính xác."

"Vì sao?" Chrollo nghiêng đầu nhìn tôi.

Bởi vì, Bản dịch thứ nhất trăm ngàn chỗ hở, trước sau mâu thuẫn. Huống chi bản dịch thứ hai là do người trông coi là gia chủ Sartre  ngọc thạch đưa ra, đương nhiên là chính bản. Nhưng mà tôi làm sao có thể trước mặt đội trưởng một, hai, ba, bốn chậm rãi mà nói? Ở trước mặt người thông minh, nếu chỉ muốn bản thân là cái bóng mờ nhạt thì không nên tỏ ra bản thân quá thông minh. 

Tôi khà khà cười, "Bởi vì bản dịch thứ hai có vẻ nguy hiểm, châu báu thường thường đi kèm với nguy hiểm không phải sao? Vì vậy nên tôi mới nghĩ là cái thứ hai."

Chrollo nhìn nhìn tôi, " Cô nói dối."

Tôi bắt đầu nghi ngờ câu này có phải là câu cửa miệng của hắn hay không?

Mặc kệ đối phương có nói dối hay không, hắn đều chỉnh một câu như vậy. Sau đó, cái người kia nghe hắn nghiêm túc nói như vậy, sẽ do dự một chút, nghĩ nghĩ, không lẽ mình vừa nói dối? Hay là câu nói dối khác bị hắn phát hiện? Cuối cùng loạn thành một đống.... Mà hắn thấy người kia giật mình như vậy, đương nhiên sẽ nghĩ, mình đúng là thông minh!

Quá âm hiểm...

Thì ra làm cái cao thâm đội trưởng áo nghĩa ở nơi này nhi nha!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro