Chương 6
Ngụy Vô Tiện thổi xong ngẩng đầu lại phát hiện Lam Vong Cơ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, hắn cất kèn harmonica, giơ chân đạp trái đạp phải cái băng ghế dài mà Lam Vong Cơ đang ngồi, từ trên cao nhìn xuống* (nguyên QT là "cư cao lâm hạ" - một thành ngữ Trung Quốc) mà nói với hắn:
"Sao? Có phải bị bộ dạng đẹp trai của tôi mê hoặc rồi không?"
"Nhàm chán." Lam Vong Cơ nói.
"Nhàm chán, ấu trĩ... Mỗi ngày cậu ngoại trừ những từ này không nói được cái khác à?" Ngụy Vô Tiện hỏi hắn."Lam Trạm, im lặng là bị tôi nói trúng rồi hả? Có thật là cậu bị..."
Lam Vong Cơ vươn tay che miệng Ngụy Vô Tiện.
"Quá nhiều lời."
Nếu như y biết thuật cấm nói nhất định phải dán cái miệng của Ngụy Vô Tiện lại đầu tiên.
Ngụy Vô Tiện nói không ra lời, chỉ có thể ô ô kêu hai tiếng, lực ở tay của Lam Vong Cơ lại lớn khiến hắn khó khăn thở dốc. Vì vậy, hắn nhẹ nhàng hé miệng, lè lưỡi dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cảm giác được lòng bàn tay chợt ẩm ướt, cấp tốc thu tay về co rụt lại.
"Cậu có biết xấu hổ không?"
Ngụy Vô Tiện cảm giác mình thật lợi hại, vậy mà có thể làm Lam Vong Cơ tức giận như thế.
"Tôi không cố ý làm cậu tức giận đâu." Ngụy Vô Tiện xoa xoa môi và má, lúc này Lam Vong Cơ mới để ý gò má của hắn có chút hồng, chắc là dấu tay hắn đè lên lưu lại, da của Omega cũng hơi nhạy cảm một chút.
"Đi."
Lam Vong Cơ xoay người đi về hướng nhà xe, không thấy Ngụy Vô Tiện đi theo liền quay đầu nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang xoa má.
"Cậu đi đi, tôi tự bắt phương tiện công cộng là được rồi."
Lam Vong Cơ cho rằng hắn đang sinh khí, trầm mặc một hồi rồi nói:
"Tôi đổi xe rồi." (đầu tư cưa vợ =))
"Có chỗ ngồi phía sau sao? Cậu muốn chở tôi về?"
Ngụy Vô Tiện từ trên bậc thang nhảy xuống, đứng trước mặt Lam Vong Cơ, khoảng cách bai người được kéo gần lại rất nhiều. Lam Vong Cơ không đáp, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ cười, cái gì cũng không nói.
Không biết qua bao lâu Lam Trạm xoay người đi, Ngụy Vô Tiện cũng đi theo sau y.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ tới hình như trước đây cũng từng xảy ra tình cảnh này. Là lần thi Vật Lý kia, bọn họ tìm trường thi, bước chân của Lam Vong Cơ nhanh muốn chết, Ngụy Vô Tiện đuổi theo y, luôn phải gọi với, "Lam Trạm, cậu chờ tôi một chút a". Lam Vong Cơ chưa bao giờ đoái hoài đến hắn, thậm chí còn gia tăng cước bộ.
Nhớ lại như thế Ngụy Vô Tiện mới phát hiện, hiện tại hắn có thể cùng Lam Vong Cơ sóng vai mà đi. Quả nhiên là trưởng thành hơn một chút rồi.
Lam Vong Cơ đang đi phía trước cước bộ ngày càng chậm lại. Lam Vong Cơ không muốn lại để Ngụy Vô Tiện chỉ nhìn thấy một bóng lưng nữa, cái y cần là Ngụy Vô Tiện ở bên người y, lúc nào cũng trong tầm tay y.
Cặp sách của Lam Vong Cơ ở trên một bồn nước, y đi tới kéo khóa, lại khá chặt, bèn giật lại kéo lần nữa, lấy ra một quyển manga.
"Của cậu."
Ngụy Vô Tiện đi qua, vừa nhìn đã biết đây chính là quyển manga bị chủ nhiệm tịch thu lần trước.
"Làm sao cậu lấy được? Lam Trạm! Cậu quá tuyệt vời! Tôi thích cậu chết mất!"
Hắn cao hứng nhào qua ôm lấy Lam Vong Cơ, cằm đặt trên vai Lam Vong Cơ, vừa vặn. Lam Vong Cơ giơ tay lên cũng không được, hạ tay xuống cũng không xong.
Nhưng đó chẳng phải trọng điểm, trọng điểm là Ngụy Vô Tiện vừa nói thích hắn. Trên người của Ngụy Vộ Tiện có mùi của chất dẫn dụ rất dễ chịu, Lam Vong Cơ nghiêng người tạo thành một góc ở cổ của hắn, hít một hơi thật sâu.
Ngụy Vô Tiện rất nhanh buông lỏng hắn ra, nương theo ánh đèn đường cấp tốc lật quyển tranh biếm họa ra. Lam Vong Cơ lúc này mới phát giác đối phương chỉ đang bày trò cảm tạ, liền nhanh chóng khép sách hắn lại.
"Đi."
"Ai nha, cậu đợi tôi ở đây xem nốt phần then chốt đã, rất nhanh rất nhanh."
Ngụy Vô Tiện đẩy tay hắn ra, lại mở quyển manga, đưa cho Lam Vong Cơ xem.
"Hắc hắc, bằng không cậu với tôi cùng xem. Cậu nhìn cái này, có đẹp mắt không?"
Lam Vong Cơ mới liếc liếc mắt đã bị hình ảnh trên đó dọa cho khiếp sợ, so với lần trước tiện tay lật xem thì lại càng thêm rõ ràng, càng không có khả năng miêu tả. Y mắt lạnh nhìn Ngụy Vô Tiện, cả người giống như là gió mùa đông từ Tây Bá Lợi Á (Siberia) thổi tới. Ngụy Vô Tiện yên lặng cất sách. "Chúng ta đi thôi."
Một bộ dạng ủy khuất, khiến Lam Vong Cơ thấy mình giống như vừa khi dễ hắn vậy.
Tốc độ đạp xe của Lam Vong Cơ giống như cố ý tính toán, không nhanh không chậm, cứ chuyển động đều đều. Ngụy Vô Tiện ngồi ở phía sau có chút khốn khổ. Xe buýt hắn còn có thể dựa vào lưng ghế và cửa kính đánh một giấc, giờ lại ở trên xe đạp, hắn chỉ có thể dựa vào Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, cậu nhanh lên một chút được không?" Ngụy Vô Tiện nói.
"Đi nhanh hơn rất nguy hiểm."
Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy cái chết của Ngụy Vô Tiện chính là vì hắn đạp xe quá nhanh.
"Thế nhưng tôi rất khó xử, cậu nhanh một chút."
Lam Vong Cơ nghe xong hơi tăng nhanh tốc độ một chút, một tay vòng ra sau kéo tay Ngụy Vô Tiện ôm hông của mình, phòng hắn ngã xuống.
"Lam Trạm, cậu thật là thơm."
Trước đây, hắn từng là Alpha, cho nên không có cảm giác gì đối với chất dẫn dụ của Lam Vong Cơ, bây giờ trở thành Omega, lại không giống trước nữa. Mặt của hắn ở trên lưng Lam Vong Cơ cọ tới cọ lui, phát hiện Lam Vong Cơ càng ngày càng thơm, càng ngày càng đẹp.
Ban đêm, Ngụy Vô Tiện mơ một giấc mơ rất kỳ quái.
Trong mộng hắn biến thành một cái xe đạp, Lam Vong Cơ nhảy qua ngồi trên người hắn, chậm rãi "đạp" hắn. Sau đó, tốc độ lại càng lúc càng nhanh, Ngụy Vô Tiện không nhịn được rống lên với y.
"Tôi không được! Tôi là lần đầu."
Kết quả Lam Vong Cơ lại cúi người xuống nói với hắn. "Không phải là hôm nay cậu mới bảo tôi nhanh một chút sao?"
Hắn choàng tỉnh.
Kì thi cuối kỳ kết thúc cũng có nghĩa là nghỉ hè đã đến. Ngụy Vô Tiện không vui chút nào, hắn đã quen ở cùng với Lam Vong Cơ, làm cái gì cũng tốt.
Không biết vị thần tiên nào chiếu cố hắn, vậy mà lại thực sự để bọn họ có cơ hội được nghỉ hè chung một chỗ. Trường học có một hoạt động trại hè, từng lớp nộp phí thuê xe và thức ăn, tuy không phải cảnh đẹp trứ danh gì nhưng cuộc hành trình cũng kéo dài mười ngày, đối với học sinh mà nói là phù hợp.
Đối với những loại hoạt động này Lam Vong Cơ luôn không hăng hái, cả chơi xuân thu du (du ngoạn mùa thu) gì đều ít tham gia, lần này lại điền tên trong danh sách, làm thầy giáo dẫn đầu trại hè cũng là chủ nhiệm của Lam Vong Cơ cảm thấy thật bất ngờ.
Ngày xuất phát Ngụy Vô Tiện còn chưa tỉnh ngủ, mắt không mở ra được, ngồi trên vali hành lí, thiếu chút nữa là ngã xuống dưới, may là Giang Trừng đỡ hắn. Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng thì bật người tỉnh ngủ hơn phân nửa. Giang Trừng thấy biểu tình trên mặt hắn như đạp phải sh*t cảm thấy thật quái lạ.*
*Nguyên QT là "mạc danh kỳ diệu."
Lam Vong Cơ là người cuối cùng đến, bị muộn, Ngụy Vô Tiện thấy y lên xe liền ngoắc ngoắc.
"Lam Trạm, ở đây! Tôi giành chỗ cho cậu rồi này."
Hắn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, như một tiểu tức phụ chờ phu quân lên ngủ.
Lam Vong Cơ nhìn hắn đang rất hăng hái liền đi tới, sau đó thực sự ngồi xuống bên cạnh.
Phía sau các đồng học đánh bài nói chuyện phiếm nghe nhạc đều có, bình thường Ngụy Vô Tiện nói rất nhiều, ngày hôm nay lại chỉ một mực ngủ, cái đầu dựa vào cửa kính, đoạn đường này chỉ cần có chỗ xóc nảy sẽ dập đầu đáo trán của hắn.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng kéo hắn về bên này, để hắn tựa trên vai mình.
Có lẽ là bị người bên cạnh ảnh hưởng, Lam Vong Cơ cũng nhắm mắt ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro