Chương 2: Rời Đi

【 Chương 2 - Rời Đi 】
------------

Lục Truy ngồi ở trong thùng tắm, trơ mắt nhìn Tiêu Lan mặt vô biểu tình, từ cửa một đường đi đến cửa sổ, thả người nhảy ra ngoài.

……
Từ trên trời đột nhiên giáng xuống một người, người bán hàng rong trên đường tất nhiên là bị hoảng sợ, thấy hắn giống như hung thần ác sát, cũng không dám hỏi nhiều, thoáng nhìn hình như là đi về phía bắc, bước chân vội vàng, hẳn là gấp rút đi gặp người nào.

Cửa hàng dầu gạo ở thành Bắc là cái xưởng nho nhỏ, đằng trước mở cửa hàng, phía sau chính là xưởng ép dầu, mọi lúc đều tràn ngập mùi hương của dầu mè. Lúc này sắc trời đã tối, trong tiệm, một ông lão đang đi từng chút từng chút vào nhà, chân trái nhìn có chút què.

Tiêu Lan nói: “Chậm đã.”

Ông lão quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Tiểu ca là muốn mua dầu?”

Tiêu Lan do dự một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chờ chút.” Ông lão nghiêng người chen vào, không bao lâu liền cầm một vại dầu mè đi ra. “Là vị khách cuối cùng, giảm giá cho ngươi một chút.”

“…… Lão nhân gia là chưởng quầy của cửa hàng này sao?” Tiêu Lan hỏi.

“Ta? Ta không phải là chưởng quầy.” Ông lão nói, “Hôm trước chưởng quầy mang theo phu nhân ra khỏi thành, ta là bọn họ thuê tới xem cửa hàng.”

“Đi nơi nào?” Tiêu Lan lại hỏi.

Ông bạn già đáp: “Hồi Sương thành.”

Tiêu Lan sắc mặt hơi đổi: “Hồi Sương Thành?”

“Đúng vậy.” Ông lão đem tấm ván cửa cuối cùng đóng lại, khuyên nhủ “Tiểu ca vẫn là mau trở về đi thôi, xem sắc trời như là muốn mưa rơi, ta cũng đến đi rồi.”

Tiêu Lan trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, đứng ở tại chỗ thật lâu chưa động, cho đến chân trời truyền đến một trận sấm sét, mới hoàn hồn.

“Ai da, này không phải thân thích của Lục chưởng quầy sao?” Bên đường đi ngang qua một cái nhuyễn kiệu, bà mối ló đầu ra hướng hắn cười, “Như thế nào còn đứng ở nơi này, Lục chưởng quầy đặt mua một bàn đồ ăn, còn đang chờ ngươi trở về ăn cơm cùng.”

Tiêu Lan: “……”

Lục Truy đứng ở trước gương, sờ sờ băng vải trên cổ chính mình, lại đem cổ áo kéo cao một chút.

Tiêu Lan giống như quỷ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn.

“Gặp được sao?” Lục Truy hạ tay xuống

Tiêu Lan nói: “Nàng đi Hồi Sương Thành.”

“Hồi Sương Thành a.” Lục Truy thở dài, “Cũng đúng."

“Người cùng nàng thành thân là ai?” Tiêu Lan hỏi.

“Trong thành mọi người đều kêu hắn là Lý lão què.” Lục Truy nói, “Cũng là người xứ khác, so với Đào phu nhân thì đến Vương Thành sớm hơn mấy năm.”

Tiêu Lan sắc mặt chợt biến đổi: “Người què?”

Lục Truy chần chờ gật đầu: “Có vấn đề sao?”

“Ta vừa mới nhìn thấy hắn.” Tiêu Lan cắn răng, “Hắn lại nói chính mình chỉ là tiểu nhị, còn nói chưởng quầy cùng phu nhân đã đi Hồi Sương Thành.”

Lục Truy có chút kinh ngạc: “Hắn nhận ra ngươi?”

Tiêu Lan đáy mắt bị nhuộm đen một mảnh.

Lần thứ hai đi đến cửa hàng dầu ở thành Bắc, một đường đi thẳng đếm chỗ ở của chưởng quầy, cửa lớn tiểu viện đóng chặt, phòng bếp còn lưu lại chút tro tàn, trên bàn cũng còn lại một nửa đồ ăn cùng thịt, lại tìm không thấy nửa bóng người.

Tiêu Lan một chưởng đánh đến cửa phòng, một cổ mùi hoa nghênh diện đánh úp lại, mang theo vị ngọt liệm quen thuộc, trong khoảnh khắc liền có thể cướp đi ý thức.

Lý lão què từ chỗ tối tiến ra, tiếp được thân thể xụi lơ của hắn.

“Để ở trên giường đi.” Từ chỗ tối một người phụ nhân chậm rãi đi ra, mặc váy lụa thêu mẫu đơn, đeo ngọc bội, cài trâm, mang vòng ngọc, mắt phượng môi đỏ không giảm đi phần tao nhã nào, nửa phần bộ dáng mộc mạc của lão bản nương cửa hàng dầu cũng không có.

Lý lão què đáp một tiếng, đem Tiêu Lan đỡ phòng ngủ. Thấy phụ nhân ngồi ở mép giường bất động, không thể không thấp giọng mở miệng nhắc nhở: “Đào phu nhân, mê hương này tác dụng không được bao lâu đâu.”

Đào Ngọc Nhi nhẹ nhàng xoa xoa sườn mặt của Tiêu Lan: “Đã lớn như vậy rồi a.”

Lý lão què nói: “Chúng ta cần phải đi.”

Đào Ngọc Nhi đứng dậy đi đến cạnh cửa, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lý lão què nói: “Nếu Đào phu nhân thật sự không tha ——”

“Thôi.” Đào Ngọc Nhi mở miệng đánh gãy hắn, “Nhiều năm như vậy, làm sao còn bận tâm chuyện bỏ được hay không, đi thôi.”

Lý lão què trong lòng thở dài, mặc kệ mưa, đem xe ngựa từ hậu viện dắt lại đây, lại dùng hòn đá ở trong viện lót ra một bậc thang, đỡ nàng lên xe.

Lục Truy cầm một cái dù giấy, ở nơi tối tăm một đường nhìn theo xe ngựa đã xa, ước chừng hẳn là đã ra khỏi cửa thành, mới đẩy cửa vào tiểu viện.

Trong phòng ngủ mùi hoa đã tan hơn phân nửa, Tiêu Lan lại như cũ nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.

Lục Truy từ trong lòng lấy ra một cái bạch bình sứ, mở ra, để sát vào chóp mũi của hắn.

Một cổ mát lạnh xông thẳng lên não, Tiêu Lan mở to mắt, đầu óc vừa mới hôn mê lại sinh đau, giống như vừa bị đập mạnh.

Lục Truy hỏi: “Muốn uống nước sao?”

Tiêu Lan miễn cưỡng chống tay ngồi dậy.

“Lý lão què đã mang theo Đào phu nhân ra khỏi thành.” Lục Truy nói, “Có cần phải đuổi theo không?”

Nhớ tới sự tình vừa phát sinh, Tiêu Lan lui về sau thật mạnh nằm trở về, nhìn nóc giường nói: “Dựa theo thủ đoạn của mẫu thân ta ngươi cảm thấy ta sẽ đuổi kịp nàng?”

Lục Truy rót một ly trà nóng, chính mình cầm trong tay chậm rãi uống: “Ít nhất Đào phu nhân cũng muốn cùng ngươi gặp mặt.”

Tiêu Lan khinh thường: “Ngươi như vậy nhưng thật ra cái gì đều biết.”

“Là thật mà.” Lục Truy nói, “Cửa hàng dầu này rất nhỏ, Đào phu nhân ngày thường cũng ăn mặc mộc mạc, nhưng mới vừa rồi ta ở nơi tối tăm thấy nàng lên xe ngựa, một thân gấm vóc kim thoa, cực kỳ mỹ lệ đẹp đẽ quý giá, vẫn giống người năm đó như đúc, nếu không muốn gặp ngươi, vì sao phải trang điểm như thế?”

Tiêu Lan thật lâu chưa nói.

Bên ngoài mưa gió đã dừng, Lục Truy đứng dậy trở về Sơn Hải Cư.

Thấy hắn vào cửa, tiểu nhị cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: “Nhị chưởng quầy yên tâm, đại chưởng quầy không có tới.”

Lục Truy cười cười: “Đa tạ.”

Tiểu nhị thế hắn pha cho hắn một bình trà nóng, rồi lại vội vàng đi tiếp đón khách nhân, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, không biết hắn lúc nãy ra ngoài là đi làm cái gì, vì sao đến đại chưởng quầy cũng phải gạt.

Nửa đêm canh ba.

Tiêu Lan lạnh nhạt nói: “Ngươi, theo ta đi Hồi Sương Thành.”

Lục Truy từ trên giường ngồi dậy.

Tiêu Lan trong bóng đêm nhìn thẳng hắn.

Lục Truy nói: “Được.”

Sáng sớm hôm sau, một đám bà mối đúng giờ tới cửa, nói nói cười cười cắn hạt dưa chuẩn bị chặn đường Lục chưởng quầy, lại chờ đến giữa trưa nhưng cũng không gặp người.

Tiểu nhị nói: “Chưởng quầy nhà ta đã ra ngoài, không ở nhà.”

Mỗi lần trốn tránh cũng chỉ là mỗi lý do này, nhóm bà mối nghe xong cũng chỉ làm như không nghe được.

Tiểu nhị trong lòng thực khổ, lúc này là thật sự không có ở đây.

“Triệu chưởng quầy tới a.” Trong điếm có người chào hỏi.

Tiểu nhị vội vàng lau lau tay, từ quầy lấy ra một phong thư đưa qua cho Triệu Việt.

“Người đi đâu?” Triệu Việt hỏi.

Tiểu nhị lắc đầu: “Nhị chưởng quầy không có nói.”

Chỉ có mấy dòng ít ỏi, Triệu Việt sau khi xem xong, đáy mắt có chút âm trầm.

Lối viết thảo, chữ lại nhỏ, mấy bà mối hận không thể đem cổ duỗi đến một thước, vẫn là không rõ đến tột cùng trong thư viết cái gì, nhưng có một việc lại có thể khẳng định —— tất nhiên không phải đi đến địa phương tốt gì, nếu không đại đương gia vì sao lại bày ra bộ dáng muốn ăn thịt người này.

Tới buổi chiều, người trong thành truyền nhau tin tức, nói quả phụ bán đậu hủ cũng không thấy đâu.

Bà mối sôi nổi hít hà một hơi, chẳng lẽ Lục chưởng quầy là cùng kia Trương Tây Thi bỏ trốn cùng nhau.

Nhưng qua một lúc, lại có người nói quả phụ còn ở nhà, đi đêm không cẩn thận rớt vào hố, choáng đến buổi chiều mới bị người phát hiện.

……
Tiểu nhị một bên thu dọn cái bàn, một bên nghe thực khách mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm, có chút dở khóc dở cười, lại cũng có chút lo lắng. Lúc này nhị chưởng quầy gặp phải phiền toái không nhỏ, cũng không biết có thể hay không bình bình an an thuận lợi giải quyết.
Hồi Sương Thành ở Giang Nam, cách Vương Thành ngàn dặm xa xôi, phương thức nhanh nhất là đi đường thủy.

Hơn tháng sau, Tiêu Lan cùng Lục Truy xuất hiện ở Tân Thủy thành, tính toán đi theo thương thuyền, xuyên kênh đào đi đến Giang Nam.

Lục Truy ở trong tửu lâu kêu một bàn lớn tràn đầy đồ ăn.

Tiêu Lan hỏi: “Ngươi muốn mời khách?”

Lục Truy nói: “Rơi vào tay của ngươi, nghĩ đến ta sống cũng không lâu lắm, tự nhiên không thể bạc đãi chính mình.”

Tiêu Lan nói: “Ngươi xem như có thể tự mình hiểu.”

“Ưu điểm của ta không nhiều lắm.” Lục Truy giống như bình thường dùng bữa, “Này miễn cưỡng xem như một cái.”

Tiêu Lan rót đầy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Đường thủy phồn hoa, từ nam đến bắc thương thuyền tuy nói không ít, nhưng khách nhân lại quá nhiều, phải đến xếp hàng.

Ở bến tàu, thuyền lão bản cầm sổ đăng ký nói: “Không khéo, trên thuyền này chỉ còn lại một gian phòng cuối cùng cho khách, không bằng nhị vị lại chờ ba ngày? Chờ tiếp theo tao ——”

“Không cần.” Tiêu Lan đánh gãy hắn, “Một gian liền một gian.”

Lão bản nhìn thoáng qua Lục Truy, thấy hắn tựa hồ cũng không ý kiến, liền cười nói: “Cũng tốt, sẽ cho nhị vị đây một chút tiện nghi, mời đi bên này.”

Thương thuyền này rất lớn, lão bản mang theo hai người đến trước cửa phòng, đưa chìa khóa liền vội vàng chạy đi lo chuyện khác. Thân thuyền hơi hơi lay động, đã bắt đầu xuống nước chậm rãi đi, Lục Truy mở ra phòng cho khách môn, nói: “Nghỉ ngơi một lúc trước đã.”

Ánh sáng tối tăm, trong không gian nhỏ hẹp kia chỉ có thể chứa đủ giường nhỏ giành cho một người, Tiêu Lan sắc mặt cứng đờ.

Lục Truy nói: “Ta ngủ trên mặt đất là được.”

Tiêu Lan nói: “Tốt.”

Lục Truy: “……”

Lục Truy nói: “Ta chỉ là khách sáo một chút.”

“Đã là sống không được bao lâu, ngủ ở chỗ nào có cái gì khác nhau.” Tiêu Lan đem tay nải đặt lên bàn, nói đến đương nhiên.

Lục Truy đứng lên đi ra ngoài.

Tiêu Lan một phen giữ chặt cánh tay hắn.

“Thuyền đã rời bến, ngươi còn sợ ta sẽ nhảy sông tự sát hay sao?” Lục Truy rút về tay, “Ta đi hỏi lão bản một chút, có thể dư ra một phòng cho khách hay không.”

Boong tàu nhiều người cãi cọ ồn ào. Lục Truy tìm một vòng, cũng không tìm được lão bản ở nơi nào, ngược lại bị tiểu thư nhà ai hướng trong lòng ngực nhét vào một cái khăn tay, thơm ngào ngạt.

Tiêu Lan: “……”

Lục Truy nói: “Đi thôi, đi phía sau nhìn xem.”

“Từ từ.” Tiêu Lan nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Lục Truy theo ánh mắt hắn nhìn qua, liền thấy trong đám người đứng hai gã đội đấu lạp, một cao béo, một lùn gầy, đứng chung một chỗ đối lập hết sức rõ ràng.

Tiêu Lan mang theo hắn nhanh chóng ẩn đến chỗ tối.

Lục Truy hỏi: “Ngươi biết bọn họ?”

Tiêu Lan gật đầu: “Là người của Ưng Trảo bang.”

“Bọn họ như thế nào lại đến Trung Nguyên?” Lục Truy trong lòng nghi hoặc.

“Thuyền này là đi Hồi Sương Thành.” Tiêu Lan nói.

“Nhưng Hồi Sương Thành đã yên lặng nhiều năm, hiện tại đi đến có thể tìm được cái gì?” Lục Truy khó hiểu.

Tiêu Lan liếc hắn một cái: “Nếu cái gì đều tìm không thấy, nương ta vì sao lại muốn đi nơi này?”

Lục Truy nghĩ nghĩ, cười nói: “Cũng đúng, là ta hồ đồ.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro