Chương 11 - Vườn trường (10)

Ngày thứ hai, Mậu Lê Thần đã sớm chờ ở trước khu dân cư đơn sơ kia, giống như hôm qua tựa ở trên xe thể thao của chính mình, cái đôi mắt nhắm lại kia giảm bớt cho hắn vài phần thanh lãnh, nhiều hơn vài phần ấm áp như ánh mặt trời.

Thiếu nữ mang theo nụ cười thiếu nữ mặc một bộ đồ màu trắng cẩn thận đi đến gần hắn, không vì sao thiếu nữ hôm nay cũng đeo găng tay lụa màu trắng. Nàng yên lặng tới gần, dùng hai tay che ánh mắt của hắn, âm thann linh động mang theo một tia vui vẻ. "Đoán xem ta là ai?!"

"Thanh Hinh, không nên nháo." Mậu Lê Thần kéo tay của nàng xuống, nhìn găng lụa trên tay đối phương, dường như có vài chút ngơ ngác. Nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng thanh lãnh làm cho không ai có thể đoán ra suy nghĩ.

"Ta không có nháo đâu, A Thần vì sao không cười một cái, thật sự một chút cũng không phối hợp." Tống Thanh Hinh oán trách, chủ động kéo cánh tay của hắn, ý cười sáng lạn như hai người là người yêu thật sự. "Chúng ta lên đường đi."

Mậu Lê Thần mở cửa cho nàng, hai người liền biến mất trước khu chung cư. Ở góc rẽ, tay Mậu Lê Thần nắm tay lái dường như nắm chặt lại, sau đó điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước. Đợi đến khi hai người rời đi, một chiếc xe thể thao cùng loại theo thời gian trôi qua đi ra từ khúc quanh. Đông Phương Diệc dừng xe, khoanh hai tay trước ngực, bên môi xuất hiện một nụ cười khinh thường. "Gan của Tống Thanh Hinh đúng là lớn."

Thể hiện ra rằng nói muốn suy nghĩ khả năng ở bên hắn, quay người lại có thể đồng ý lời mời của Mậu Lê Thần. Hắn ta tuyệt đối không thừa nhận là ánh mắt hắn ta có vấn đề, chỉ có thể nói cái bộ dáng nguỵ trang thiện lương kia của đối phương quá thành công mà thôi. Lừa hắn ta, cũng đùa bỡn Mậu Lê Thần trong lòng bàn tay. Nhưng hắn ta sao có thể động tân nhanh như vậy, chẳng qua là một tia yêu thích mà thôi, hiện tại liền một tia yêu thích cũng bị nàng làm hao mòn hoàn toàn.

Lúc này hắn ta biết rõ, hắn ta tức giận vì bị giấu diếm, lại hiểu được sự buồn bã khi bị phản bội. Ngược lại, lúc nghĩ đến Mậu Lê Thần có một chút đặc biệt. Dù sao đối phương cũng là người bạn mình vừa ý, nếu trơ mắt nhìn hắn bị một người phụ nữ hoàn toàn không xứng đáng với hắn khống chế, không giống phong cách của hắn ta. Cho nên, đại thiếu gia hắn ta làm người tốt một lần cứu hắn từ trong biển lửa là được rồi.

Nghĩ chiếc xe thể thao cùng loại với hắn ta, nụ cười trên mặt Đông Phương Diệc lại càng thêm sáng lạn. Không hổ là người có thể làm bạn của bổn thiếu gia, tinh mắt giống hắn ta.

Mậu Lê Thần dường như cũng không để ý tới hàm nghĩa trong yêu cầu ngồi đu quay một lần nữa của Tống Thanh Hinh, biển người trong sân chơi hoàn toàn không yên tĩnh như hôm qua, cũng không lãng mạn như hôm qua. Tống Thanh Hinh nhíu mày, găng tay lụa màu trắng bị véo ra vết bởi vì bất mãn. Nếu như bỏ lỡ thì cũng không còn nữa sao? Âm thanh ồn ào bên tai làm cho nàng không có tính nhẫn nại muốn ở lại. Sau khi hưởng qua tốt nhất, tất nhiên là không muốn đối mặt với thứ không trọn vẹn.

Mậu Lê Thần cẩn thận bảo vệ nàng, không để người đi lại đụng vào nàng. Có lẽ vì là ngày hoặc do hôm qua sân chơi không có mở cửa, người ở khu vui chơi hôm nay đặc biệt nhiều. Nhưng cho dù như vậy, Mậu Lê Thần đứng ở nơi đó vẫn rất dễ chú ý. "Thực xin lỗi, A Thần, là ta tùy hứng, nếu không ngươi cũng không cần..."

"Không sao, chỉ cần Thanh Hinh có thể vui vẻ vượt qua cuối tuần này là được." Mậu Lê Thần thanh âm có một chút mơ hồ, có lẽ là bởi vì xung quanh quá ồn ào, nhưng vẫn mang theo mị lực chỉ hắn mới có.

Tống Thanh Hinh ngẩng đầu nhìn hắn, chống lại cặp mắt mang theo cưng chiều kia. Ở dưới tình cảnh hỗn loạn như vậy, hắn vẫn không chút bất mãn. Đơn giản vì là nam tử này yêu nàng, thậm chí coi nàng càng quan trọng hơn chính mình. Nghĩ như vậy, trong lòng của nàng liền ấm áp, nắm thật chặt nơi tay hai người giao triền.

"Nếu Thanh Hinh không muốn chơi, vậy thời gian kế tiếp chính là của ta rồi." Mậu Lê Thần kéo tay của nàng vất vả đi ra sân chơi. Âu phục màu trắng đã xuất hiện nếp nhắn, mái tóc cũng có chút loạn, nhưng hắn cũng không để ý. Chỉ là cầm lấy một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau mồ hôi ở thái dương Tống Thanh Hinh.

"Ừm, ta rất chờ mong hạng mục tiếp theo." Tống Thanh Hinh ngữ khí vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu nhắm mắt lại, để bàn tay lớn lau mồ hôi cho mình dễ dàng hơn một ít, nàng nghĩ, có lẽ như vậy chính là hạnh phúc. Cho nên, nàng không phải có thể buông Đông Phương Diệc? Trong đầu hiện lên một đôi mắt bá đạo, còn hoa hồng đầy đất, nàng dường như loáng thoáng nghe thấy âm thanh của giáo đường. Tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Mở to mắt, nhìn nam tử trước mặt, tuy ở cùng với hắn rất thoải mái, nhưng là nàng thật sự không có cảm giác động tâm. Chỉ có Đông Phương Diệc sao? Chỉ có Đông Phương Diệc mới có thể làm cho tim nàng đập rộn lên thôi sao? Trong đầu thoáng hiện ra gương mặt của Lâm Mặc Tịch, nàng chợt lắc đầu, khẽ cắn môi dưới của chính mình. Nàng bây giờ yêu là Đông Phương Diệc! Nhất định là Đông Phương Diệc!!

Dường như đã xây dựng xong tâm lý cho chính mình, nàng lui về phía sau một bước, có chút nghiêng đầu không dám nhìn vẻ mặt lúc này của Mậu Lê Thần. "Ngươi nói cho Đông Phương rồi sao? Nói cho hắn biết hôm nay chúng ta... Chúng ta......"

"Hắn đã biết." Mậu Lê Thần giống như không có việc gì xảy ra thu khăn tay lại, Đông Phương Diệc đã biết. Nhưng lại cũng không phải là hắn nói cho hắn ta biết. Nói như thế nào cũng là nữ sinh chính mình tỏ tình qua, Đông Phương Diệc không có khả năng không chú ý chút nào. Hôm qua hai người không hề che dấu chơi ở khu vui chơi chơi lâu như vậy, nếu hắn còn không biết, liền không xứng là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Đông Phương rồi.

"Ừ." Tống Thanh Hinh cảm thấy bầu không khí giữa hai người bầu có chút áp lực, nàng không muốn như thế này, nhưng lại sợ hãi chính mình sẽ lần nữa mất đi phương hướng trong sự dịu dàng của Mậu Lê Thần. Nàng bây giờ căn bản không có khả năng một lần nữa không hề áp lực hưởng thụ sự dịu dàng của hắn.

"Chúng ta đi thôi. Hạng mục cuối cùng này có lẽ cũng đủ để dẫn hắn ra." Mậu Lê Thần rất thân sĩ mà mở cửa xe cho nàng, thái độ đối với nàng vẫn không chút thay đổi, dường như không nhìn thấy bộ dáng thận trọng của nàng. Đóng cửa xe lại, Mậu Lê Thần dường như vô tình liếc qua nơi hẻo lánh nào đó trong khu vui chơi, chống lại một đôi mắt mang theo kiêu ngạo. Hắn có chút cúi đầu, khóe môi nhếch lên lại có thể thành công thu vào trong tầm mắt của Đông Phương Diệc.

Xe thể thao chậm rãi chạy lên phía đỉnh núi, bầu không khí tĩnh mịch dường như phóng đại sự bất an của Tống Thanh Hinh, làm cho nàng có vài phần đều muốn chạy trốn. Nghiêng đầu nhìn Mậu Lê Thần bên cạnh mình, nhất định là nàng cảm giác sai rồi, nàng làm sao lại cảm thấy nguy hiểm chứ, A Thần thích nàng như vậy là tuyệt đối sẽ không để cho nàng phải chịu nguy hiểm. Nếu như hai người ở cùng nhau có khả năng gặp được nguy hiểm, như vậy nàng nên bảo vệ tốt A Thần mới đúng. Trong mắt hiện lên một tia kiên định, Tống Thanh Hinh chăm chú nhìn chằm chằm Mậu Lê Thần bên cạnh mình, không biết nghĩ tới điều gì khuôn mặt hơi đỏ lên. Sau đó ánh mắt mê man một lần nữa khôi phục thanh minh, cứ thế tuần hoàn, làm cho lòng của nàng nhiều thêm vài phần buồn phiền.

Cuối cùng hai người trèo lên đỉnh núi, một cái máy bay trực thăng tư nhân loại nhỉ đang từ từ bay lên, Tống Thanh Hinh trong mắt hiện lên một tia mê man. Mọi hành động của hắn đều thể hiện sự để ý đối với cuộc hẹn hò của hai người cũng như đối với nàng.

"Thanh Hinh, sao lại ngẩn người, đi lên nhanh một chút." Mậu Lê Thần bước nhanh lên máy bay trực thăng, đưa tay ra với Tống Thanh Hinh vẫn đứng bên cạnh xe.

"Ừm." Tống Thanh Hinh cúi đầu nhìn làn váy của mình, cầm Mậu Lê Thần tay, cẩn thận leo lên máy bay trực thăng. Nhìn chiếc xe phía dưới càng lúc càng xa, hơi nghiêng đầu, "Xe..."

"Xe không có người trông." Hắn sẽ để ý một chiếc xe thể thao như vậy sao?! Mậu Lê Thần nhịn xuống xúc động muốn dời mặt mình đi, vị thiếu nữ thanh thuần này chẳng lẽ không phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần sao? Hay là... Cố ý? Hơi nghiêng đầu giấu đi một tia không kiên nhẫn trong mắt, hắn lúc đối mặt với người bệnh có thể có sự kiên nhẫn vô hạn. Nhưng khi đối mặt thánh mẫu Mary Sue cùng não tàn kiên nhẫn liền thànn âm. Người trước là bệnh, có thể trị. Người kia cũng là bệnh, nhưng không thể trị!

Tống Thanh Hinh đã không hề lo lắng, ở trên trực thăng xem trái xem phải, có vài phần cảm giác như nông dân vào thành. Khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà trở nên đỏ rực lên như quả táo.

Nam tử đang điều khiển máy bay trực thăng liếc nhìn Tống Thanh Hinh, lại liếc nhìn Mậu Lê Thần. Chỉ có thể nói, ánh mắt thưởng thức của những vị quý công tử này khiến cho bọn họ không dám gật bừa. Y để ý nhiều như vậy làm gì, chỉ cần hầu hạ tốt vị này là có thể cầm tiền có năm con số là được.

Mậu Lê Thần kéo dây thừng trên người mình, ôm Tống Thanh Hinh không hề chuẩn bị ở trong lồng ngực của mình, Tống Thanh Hinh bị hắn ôm eo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Thật là, A Thần sao phải ôm chính mình chứ, không biết động tác như vậy dễ làm người ta hiểu lầm như thế nào sao? Tuy bọn họ đang đóng vai người yêu, nhưng là ở trên máy bay căn bản không có người có thể nhìn thấy.

"A ----" Tiếng gió gào thét khiến Tống Thanh Hinh mở to hai mắt mà hét lên, nàng thật sự không ngờ Mậu Lê Thần lại quyết định nhảy máy bay! Trái tim giống như đã không còn là của nàng nữa, gương mặt mới nãy còn đỏ ửng đã lập tức trở nên tái nhợt.

"Thả lỏng, chỉ là nhảy bungee mà thôi." Mậu Lê Thần vỗ vỗ lưng của Tống Thanh Hinh, bởi vì xung lực cực lớn mà lời nói của hắn tan ra trong không trung, cũng không khiến cho thiếu nữ thành công nghe được. Cho nên cái tiếng thét to gần như làm rách màng tai của hắn vẫn đang tiếp tục.

Rất lâu sau, Tống Thanh Hinh cũng không có cảm thấy được đau đớn vì rơi xuống đất, lúc này mới mở mắt mình ra. Mậu Lê Thần sau lưng treo dây thừng, làm cho mặt nàng xấu hổ đỏ lên, A Thần thật xấu, vì sao không nói cho nàng. Vừa rồi hình tượng của nàng tất nhiên không cách nào tiếp thu được. Nhìn khoé môi hơi nhếch lên của Mậu Lê Thần, nàng lúc này mới thả lỏng ra.

"Vì sao không nói cho ta?!" Tống Thanh Hinh kéo dây co dãn sau lưng hắn, trong mắt còn mang theo hơi nước, âm thanh không tránh được nhiều hơn hai phần làm nũng oán trách.

"Không phải như vậy càng kích thích sao? Ta cảm giác được tim ngươi đập rồi." Mậu Lê Thần đưa tay đặt ở trên trái tim đối phương, nhìn thoáng qua dây thừng phía trên, kế tiếp còn gì nữa không, không biết có thể kích thích thêm một chút không đây.

"Ngươi thật là xấu!" Tống Thanh Hinh tựa đầu trên ngực hắn, tư thế của hai người là ôm, nàng căn bản không có chỗ trốn tránh. Trong cái không gian thu hẹp nàt, nàng có thể tùy ý làm động tác thân mật mà mình muốn, ôm vòng eo của đối phương, nàng khẽ nhắm nghiền hai mắt. Chỉ cần một chút là được... Liền một lúc......

Như Mậu Lê Thần dự đoán, dây nhảy bungee cuối cùng cũng đứt, hai người bắt đầu rơi xuống dưới. Tống Thanh Hinh ban đầu còn có chút hưng phấn cho rằng là vì cho trò chơi càng thêm kích thích, hét lên vài tiếng rụt rè, nhưng trong lúc lơ đãng nàng ngẩng đầu nhìn thấy dây thừng đứt, khuôn mặt của nàng chợt tái đi. Gần như là theo bản năng, nàng dùng sức mạnh toàn thân mình lật người một cái, cho dù là chạm đất, chạm đất cũng sẽ là Mậu Lê Thần.

"Đừng lo lắng, không có việc gì." Gương mặt vốn tái nhợt của Mậu Lê Thần dường như càng tái nhợt hơn, lúc này hắn còn có tâm tình nghiên cứu một chút tình cảm của nguyên thân. Người bị bệnh tự kỷ sẽ làm một ít chuyện mà người khác không dám làm, ví dụ như loại...hành động điên cuồng này.

+++++++++

Đông Phương Diệc nhìn máy bay trực thăng đã bay đi, không biết sao lại có một tia bất an, liền cái phần không vui kia đều bị ép xuống, nhìn thoáng qua tài xế nhàn nhã bên cạnh chính mình, quyết định tự mình lái. Xuống xe nhìn cảnh tương mênh mông phía dưới, âm thanh của hắn bởi vì gió trong không trung mà thiếu đi vài phần kiêu ngạo, nhưng vẫn làm người ta không dám khinh thường, "Phía dưới chỗ này là cái gì?"

"Là một hồ nước nhân tạo." Lái xe có chút kì lạ không hiểu thiếu gia nhà mình hỏi cái này làm gì.

"Ừ, chúng ta xuống núi đi, ở phía dưới chờ bọn họ." Sau khi nghe được, những cảm xúc bất an trong lòng Đông Phương Diệc buông xuống rất nhiều, quay người chuẩn bị xuống núi. Bản thân hắn ta cũng không biết sao lại hỏi vấn đề như vậy, chẳng qua là, sau khi nghe được đáp án tâm tình của hắn rõ ràng tốt lên.

+++++++++

Hai người đã rơi vào trong hồ nhân tạo, Tống Thanh Hinh lau một chút vệt nước trên đầu, liền bắt đầu tìm kiếm người kia. Nhưng một giây sau nàng liền bị nhân hung hăng đẩy ra.

Ngẩng đầu phát hiện Đông Phương Diệc đang ôm chặt lấy Mậu Lê Thần rõ ràng đã hôn mê, không phải cùng rơi vào trong hồ sao? Mình cũng không có việc gì, hắn sao lại có thể có chuyện?

Nhìn Đông Phương Diệc đặt Mậu Lê Thần ở bên hồ nhân tạo tiến hành hô hấp nhân tạo cho hắn. Nàng đã không có thời gian để ý bộ váy ướt nhẹp của chính mình, cũng không có tâm rảnh rỗi mà cảm thấy Đông Phương Diệc làm như vậy có gì không đúng. Nàng căn bản không có khả năng ở trước mặt Đông Phương Diệc làm ra động tác thân thiết với Mậu Lê Thần, đôi mắt hiện ra ánh nước lo lắng nhìn Mậu Lê Thần cùng Đông Phương Diệc. Điều vang dội trong đầu nàng bây giờ là, Đông Phương rốt cuộc thấy được bao nhiêu rồi.

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Đông Phương Diệc: 100."

"Nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành, thế giới hiện tại, bắt đầu công việc cắt đuôi, công việc cắt đuôi đã hoàn thành. Sấm quan giả trở về hệ thống không gian 'Ái Ái'."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro