Chương 19 - Toàn tức võng du (6)
Ban đêm mang theo hơi lạnh, Mậu Lê Thần khẽ rũ mắt xuống, hơi nhếch môi tạo ra vài phần cảm giác lương bạc. Gần đây đúng là quá rảnh sao, lại có cảm giác nhập tâm. Hắn sao có thể chấp nhận một cơ thể lạnh như băng, dù chủ nhân hiện tại của cơ thể này hắn.
Nhưng loại cảm giác này ngoài ý muốn không làm người chán ghét, có lẽ là vì tính cách của chủ nhân cơ thể này cùng hắn có chút giống nhau. Ánh mắt chẳng qua là thay đổi một chút, cảm giác lương bạc kia lập tức biến mất không thấy. Nụ cười dịu dàng có thể đầu độc bất cứ ai, thậm chí không nhìn ra nửa phần hình thức hóa. Đây không chỉ là mặt nạ của Mậu Lê Thần thế giới này, càng là mặt nạ của bác sĩ Mậu chữa trị khoa thần kinh đứng đầu cả nước.
Ngón tay Mậu Lê Thần nhẹ nhàng gõ trên tay lái, dường như hơi xuất thần, không để ý bốn phía, đến khi hắn phát hiện, xe đã cách người đàn ông không đến một mét. Cho dù bây giờ giẫm phanh, xe cũng sẽ không dừng lại. Mắt Mậu Lê Thần hơi lóe lên. Muốn xoay tay lái lại hơi chậm lại khi thấy khuôn mặt đối phương. Đạp phanh, nhìn xe theo tính toán của mình thành công làm nam tử ngã.
Mở cửa xe đi xuống, không nôn nóng giống như một người gây họa mà tự nhiên mang theo ưu nhã của quý tộc, ánh mắt đúng mực mang theo vài phần quan tâm. "Ngươi không sao chứ? Có thể di chuyển không?"
Nam tử không trả lời, mặt y hơi tái, chiếc kính đeo trên mặt che đi đôi mắt, làm không người nào có thể thấy rõ cảm xúc bên trong. Nhưng Mậu Lê Thần đã có thể tưởng tượng ra sự lạnh lùng cùng vài phần kiêu ngạo trong đôi mắt kia. Hoặc còn có mấy phần không vui, dù sao đi ra chuẩn bị lương thực dự trữ đều có thể gặp tai nạn xe cộ ai cũng không thấy vui vẻ được. Nhưng, thể chất của nhân vật chính chính là tỉ lệ gặp sự cố cao.
Mậu Lê Thần tất nhiên có thể nhìn ra y không có chuyện gì, nhiều lắm thì trầy da. Đưa tay chạm vào cánh tay của y, không để ý người kia hơi cứng lại. Xoay người nhẹ nhàng đỡ người lên, cũng không gầy yếu như trong tưởng tượng, bàn tay cảm nhận được rõ ràng đường cong cơ bắp trên cánh tay, mang theo một loại sức lực mỹ cảm của nam tử. Rất giống cơ thể của hắn, rõ ràng vô cùng mạnh mẽ, nhưng luôn mang theo vài phần cảm giác yếu ớt. Hắn đã tiếp nhận nội lực Thất Tú, có lẽ vĩnh viễn vô duyên cùng loại cơ bắp vừa nhìn liền thấy sức lực mười phần mạnh mẽ.
"Ngươi có ổn không?" Mậu Lê Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, vốn là muốn nhân cơ hội này đi đón ba Mậu mẹ Mậu, nhân tiện đạt được mục đích của mình. Thật không ngờ còn có một đoạn sự việc như vậy xen vào, đây đúng là... Thu hoạch ngoài ý muốn.
"Không có việc gì." Đẩy cơ thể Mậu Lê Thần ra, hơi ấm dần dần biến mất, khiến y có vài phần mất mát. Ngẩng đối mặt với đôi mắt mang cảm giác dịu dàng kia của Mậu Lê Thần, gương mặt quen thuộc cùng quần áo màu đỏ kia, còn có chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở bên cạnh làm y nhận ra thân phận của đối phương. Trong nội tâm loáng thoáng xuất hiện vài tia mừng rỡ làm y khẽ nhíu mày. Y từ trước đến nay vẫn luôn không trộn lẫn trò chơi cùng cuộc sống sinh hoạt thật.
"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Tề Dĩnh Phong: 50."
Tề Dĩnh Phong khẽ lắc cổ tay mình, ngón tay linh hoạt, trắng nõn hơn cả phụ nữ, không có tí vết thương nào. Đối với một nghệ thuật gia mà nói, tay là cực kỳ quan trọng, đối với một cao thủ game mà nói cũng như vậy. Tuy bây giờ đã có game online thực tế ảo, nhưng vào lúc nguy hiểm thân thể còn vô giác tự bảo vệ ngón tay.
Bất kể ở trong trò chơi y có thành tựu lớn cỡ nào, ở trong hiện thực y thủy chung đều là cái trạch nam kia. Gặp được [ Thương Thần ] là một cái ngoài ý muốn, nhưng y lại vì vậy mà thấy vui mừng. Xem ra y là thật sự đem hắn làm bằng hữu, nhưng [ Thương Thần ] cũng không nhất định sẽ nghĩ như vậy. Gia thế của hắn liền đã định trước hắn sẽ không dùng ánh mắt bình đẳng để nhìn y. Nghĩ tới đây, một tia cảm giác mừng rỡ lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
"Chuyện gì xảy ra vậy, cần hỗ trợ sao?" Một chiếc xe đắt tiền khéo léo, tinh xảo dừng lại ở trước xe Mậu Lê Thần. Tiếng nói uyển chuyển như chim hoàng anh mang theo sức sống thuộc về thiếu nữ.
"Nếu như không phiền toái, có thể nhờ vị tiểu thư này đưa hắn đi bệnh viện không? Ta sẽ phụ trách tiền chữa trị. Bởi vì có một chút việc, ta không thể cùng vị tiên sinh này đi bệnh viện, nhưng nhìn hắn đứng lên không tốt lắm..." Mậu Lê Thần nở nụ cười, rất dễ dàng làm người có hảo cảm, nhưng lại mang theo xa cách chỉ quý tộc mới có.
"Không cần, ta căn bản là không có việc gì." Tề Dĩnh Phong mở miệng từ chối, cơ thể của y chính y rõ ràng, căn bản không cần phiền toái đi bệnh viện.
"Xảy ra tai nạn xe cộ cũng không phải là chuyện nhỏ, chỉ là vị tiên sinh này thoạt nhìn cũng không muốn ta giúp, ngươi chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi. Ta còn có việc, đi trước đây." Thiếu nữ cho kính xe xuống vẫy tay với hai người, nổ máy trực tiếp đi, một chút cũng không quyến luyến với nam chính. Người khởi nguồn vụ tại nạn xe cộ trong tiểu thuyết, vị nữ nhân vật chính được nhiều người yêu thích nhất, cứ như vậy liền bị pháo hôi?
"Vậy được rồi, ngươi đi ta đến công ty một chuyến, ta đi đón ba mẹ, rồi lại đi bệnh viện. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn đi bệnh viện, ta có thể để thầy thuốc gia đình đến kiểm tra cho ngươi." Mậu Lê Thần liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, khẽ nhíu mày. Mặc kệ Tề Dĩnh Phong có đồng ý hay không, trực tiếp ôm người đặt ở trong xe, sau đó lên ghế lái. Đối với hắn mà nói đây rõ ràng đã là thất lễ.
"Tự mình đi bệnh viện kiểm tra, ngươi chỉ cần trả tiền chữa trị." Tề Dĩnh Phong giấu đi sự mất tự nhiên của chính mình. Với tư cách là một người đàn ông hơn 20 tuổi, bị nam tử khác ôm công chúa gì đó tuyệt đối không phải là một trải nghiệm tốt đẹp.
"Được. Đây là danh thiếp của ta, thật ngại quá, ta hôm nay thật sự có khác việc cần hoàn thành." Mậu Lê Thần đưa danh thiếp của mình cho y, thuận tiện lấy được số điện thoại của đối phương. Là một người xa lạ mới quen, hắn sẽ không dây dưa thêm nữa. Gọi một chiếc xe taxi cho y, chính mình liền lái xe tiếp tục hướng về toà nhà cao tầng thuộc thương nghiệp Mậu thị.
Là trò chơi online thực tế ảo đầu tiên trên thế giới, Thế giới thứ hai thật sự đã làm thế giới oanh động, có điều đây là với người trẻ tuổi mà thôi. Loại người thành công giống ba Mậu mẹ Mậu căn bản là sẽ không muốn vào trò chơi. Đi đến trước cửa toà nhà cao tầng, không ai ngăn cản buớc chân của hắn. Con trai của giám đốc cùng tổng giám đốc, vị thiên tài đại thiếu gia ngậm thìa vàng từ sinh ra này bọn họ cũng không xa lạ.
Mậu Lê Thần vào năm mười tám tuổi đã bắt đầu đến công ty thực tập. Tuy chỉ phụ trách một ít hạng mục nhỏ, nhưng là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hắn đều xử lý mấy cái hạng mục một cách hoàn hảo, làm công ty cao thấp khen không ngớt. Có lẽ là bởi vì vào xã hội quá sớm nên nét ngây ngô trên mặt Mậu Lê Thần đã sớm biến mất.
Đôi lúc phát triển quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, ít nhất đối với ba mẹ hắn mà nói, bọn họ cần một người thừa kế hoàn hảo. Nhưng đồng thời cũng tuyệt đối không hy vọng con của mình trở thành một người đặt công ty cùng lợi ích lên hàng đầu. Họ tự nhận là sắp xếp mọi thứ xong xuôi hết thảy cho con mình, lại quên điểm quan trọng nhất. Trò chơi Thế giới thứ hai chính là phương pháp bổ cứu đôi ba mẹ này nghĩ đến, lại trở thành bùa đòi mạng của Mậu gia.
"Phụ thân, trời đã nắt đầu tối, nên trở về thôi." Mậu Lê Thần đẩy cửa ban công ra, không giống thường ngày lẳng lặng đứng yên bên cạnh. Hành vi như vậy phù hợp với thân phận một nhân viên công ty, lại không phù hợp môt đứa con trai, một người trong gia đình.
"Là A Thần à, không phải nói con mấy ngày nay không cần đến công ty sao? Cứ buông lỏng một chút đi. Chờ bộ xương già này của ta không hoạt động được nữa, trọng trách của công ty này ngươi muốn trốn cũng trốn không hết." Mậu phụ ngẩng đầu nhìn liếc Mậu Lê Thần, trong mắt có vài phần không đồng ý.
"Ba, nên về nhà, tiền thứ này là vĩnh viễn kiếm không hết." Mậu Lê Thần một tay đặt ở trên vai phụ thân mình, một tay khép lại tài liệu, "Ngài không quay về mẹ chắc chắn sẽ không về." Không phải xưng hô phụ thân tôn kính mà là dùng nhiều năm không có sử dụng ba ba.
"Được, chúng ta bây giờ trở về đi." Mậu phụ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mậu Lê Thần thật lâu, nở nụ cười, độ cong nhếch lên kia vừa đúng hoàn mỹ, lại cũng không hình thức hoá, như nguyên gốc mà là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm. Rõ ràng ba Mậu rất vui mừng sự thay đổi của Mậu Lê Thần.
Ba người điều khiển hai chiếc xe trở về, ba Mậu mẹ Mậu một xe, Mậu Lê Thần một mình một xe. Trở lại biệt thự thuộc về nhà Mậu, Mậu Lê Thần ngẩng đầu liếc nhìn lên trên, trong mắt có vài phần lạnh lùng.
"Mộng Dao đứa bé này sao lại ngủ ở phòng khách?" Mẹ Mậu vừa đẩy cửa ra liền thấy Mậu Mộng Dao đang nằm trong phòng khách, khi nhìn thấy áo khoác tây màu trắng trên tay nàng liền khẽ thu lại sự vui vẻ, chỉ là bà không thể hiện ra sự không hài lòng của mình, vẫn cười nhẹ nhàng, nhưng ba Mậu liền nhận ra.
Quần áo 'Mậu Lê Thần' đa phần đều là màu đỏ dễ gây chú ý, đương nhiên cũng có ngoại lệ. Nếu như phải mặc áo khoác, hắn thường sẽ không mặc áo sơmi đỏ bởi áo khoác của hắn...đại đa số cũng là màu đỏ. Áo sơmi chỉ có hai màu hồng trắng, áo khoác chỉ có hai màu đen đỏ, sẽ không xuất hiện những màu sắc khác.
Bọn họ không cảm thấy là Mậu Mộng Dao thích người khác, với trợ thủ kiêm vị hôn thê của A Thần họ tự tay bồi dưỡng, họ tự nhận là có mấy phần hiểu rõ. Tính cách dịu dàng như vậy sẽ không làm ra việc phản bội A Thần. Chỉ là bởi vì nàng ngay cả vị hôn phu mình ngày thường mặc quần áo gì cũng không biết làm họ có chút ý kiến.
Mậu Lê Thần dường như không phát hiện cảm xúc hai người biến hóa, đi đến ghế sô pha. Là một người đàn ông chưa lập gia đình, hắn tất nhiên phải có một ít phong độ thân sĩ. Chẳng qua khi tay hắn vừa mới chạm đến tóc Mậu Mộng Dao, nàng liền tỉnh lại. Khẽ chớp mi mang theo sự mê mang vì vừa mới tỉnh.
Vừa mới mở to mắt, liền thấy được gương mặt phóng to của Mậu Lê Thần. Khuôn mặt tinh xảo đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông kia mang theo nụ cười thường ngày không thay đổi, lại làm nàng cuống lên mà đột ngột đứng dậy. "Ba, mẹ, các ngươi trở về rồi. Thật sự xin lỗi."
"Không có việc gì, chỉ là... Lần sau lấy áo khoác cho A Thần nhớ lấy màu đỏ hoặc màu đen. Cái áo khoác màu trắng này trong tủ hắn là chuẩn bị qua mấy ngày nữa đưa cho ba hắn." Mẹ Mậu cho dù ưa thích Mậu Mộng Dao hơn nữa cũng là có giới hạn nhất định, sự ưa thích đấy thành lập ở điều kiện đối phương là con dâu của mình. Cho nên khi nàng không thể làm mình hài lòng, bà cũng sẽ không giấu diếm. "Ngươi là vị hôn thê của A Thần, người sau này sẽ cùng A Thần bên nhau cả đời. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm của chúng ta."
"Vâng thưa mẹ. Con đã biết." Mậu Mộng Dao hơi cúi đầu, ngón tay quấn quanh ở làn váy chính mình. Nàng làm sao sẽ không rõ nỗi khổ tâm của họ đây? Giá trị tồn tại của nàng chính là vị hôn thê cũng là trợ thủ tương lai của Mậu Lê Thần. Vì để hắn sau này không quá mệt mỏi, không đến mức ở bên ngoài quản lý, chiến đấu trên thương trường về đến nhà còn muốn ngươi lừa ta gạt, cãi nhau. Cho nên nàng nhất định phải để ý Mậu Lê Thần, nhất định phải dịu dàng. Nàng chẳng qua là một cái công cụ của Mậu gia mà thôi...
"Nghe lời, đi ngủ đi." Vỗ đầu Mậu Mộng Dao, mẹ Mậu rõ ràng rất hài lòng với thái độ của Mậu Mộng Dao. Chẳng qua, có nhiều thứ vẫn bị ghi tạc trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro