Chương 20 - Toàn tức võng du (7)

Lần nữa tiến vào Thế giới thứ hai, hắn rõ ràng cảm nhận được một chút khác biệt. Tốc độ vận chuyển của nội lực Thất Tú rõ ràng nhanh hơn một chút. Tuy trong Thế giới thứ hai vốn nhanh hơn ngoài đời thật nhưng cũng không nhanh đến mức không hợp lẽ thường như vậy. Lại khiến cho hắn trong nháy mắt có cảm giác không khống chế được.

Bình ổn nội lực, nhìn khung cảnh không thay đổi xung quanh, hắn với cái gọi là năng lượng cũng không phải rất quen thuộc. Như làm một người hiện đại đi hiểu nội lực trong võ hiệp là oại lực lượng như thế nào, hoặc là ma pháp trong thế giới ma huyễn tạo ra như thế nào, không phải là một chuyện dễ dàng.

Khoé môi Mậu Lê Thần hơi nhếch lên, chỉ cần có thể sử dụng là được rồi, nếu như một mực truy tìm nguồn gốc sẽ không tốt. Có điều, loại phản ứng này làm hắn càng tin tưởng nội lực Thất Tú. Nếu sức mạng trong thế giới càng mạnh, nó sẽ càng mạnh. Có phải hay không liền đại biểu, nếu hắn chạy đến thế giới tu tiên, cái gọi là nội lực Thất Tú này sẽ từ võ hiệp biến thành huyền huyễn? Nếu là bàn tay vàng tất nhiên sẽ không yếu.

Mậu Lê Thần an bài một chút việc trong bang liền giao tất cả đồ đấu giá của Mật Thất Ám Ảnh [ Nhất Niệm Tình Không ], hắn cái chưởng quỹ này làm đặc biệt xứng chức. Ấn mở bản đồ, tìm được vị trí Ám Ảnh Sâm Lâm, hắn nói sau khi Tề Dĩnh Phong giúp Thương Khung Điện qua cửa sau liền chiêu đãi tốt y tất nhiên là không có đạo lý trốn tránh.

Trong tiểu thuyết, Tề Dĩnh Phong khi bản đồ mở ra liền tới Ám Ảnh Sâm Lâm trước, hơn nữa ở trong Ám Ảnh Sâm Lâm lấy được Ám Ảnh Giới Chỉ. Một cái nhẫn có thể ẩn thân, đối với nghề nghiệp ẩn giấu Ám Ảnh Thích Khách mà nói như hổ thêm cánh. Tuy chỉ có thể ở điều kiện không chiến đấu sử dụng nhưng xác thực là một trong những chỗ dựa lớn nhất của y.

Ám Ảnh Sâm Lâm mang một loại khí tức lạnh lẽo mơ hồ, bất luận là đất vẫn là cây ở đây đều là màu đen. Ánh trăng thì là màu đỏ máu tanh làm lòng người e ngại. Bên trong ma thú luôn mang theo một loại khí tức hư thối ẩm ướt, trong không khí tràn đầy hương vị mục nát.

Mậu Lê Thần khẽ chau mày, từ trong hành trang lấy ra một cái áo choàng, thắt trên người mình. Tầng ngoài là áo choàng màu đen chỉ có bên trong là màu đỏ. Che đi vạt áo màu đỏ vô cùng chói mắt ở trong rừng rậm này. Ở nơi đây, bất luận là tiểu quái vẫn là BOSS đều rất mẫn cảm với nhữnh màu sắc khác ngoài đen. Mặc một thân áo đỏ tiến vào Ám Ảnh Sâm Lâm, không thể nghi ngờ là đưa chính mình trở thành mục tiêu sống.

Mậu Lê Thần nhìn tên [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] trong giao diện hảo hữu của mình, hắn tất nhiên biết trò chuyện mật là hắn có thể chuẩn xác đạt được vị trí đối phương. Khóe môi nhếch lên, chẳng qua như vậy có thể sẽ cải biến nội dung cốt truyện. [ Ám Ảnh Giới Chỉ ] nhất định phải bị Tề Dĩnh Phong đạt được, cũng chỉ có thể bị y đạt được, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi dị tượng xuất hiện là được rồi.

Ám Ảnh Sâm Lâm là nơi thăng cấp tuyệt hảo, cũng bởi vì hoàn cảnh màu đen không có một tia tạp sắc khiến nơi này trở thành một tràng săn bắn dã ngoại cực lớn. Có thể săn bắn không chỉ có Ám Ảnh Sâm Lâm ma thú, tất nhiên còn có người. Trên cái thế giới này, người vọng tưởng không làm mà hưởng có quá nhiều, cho nên đánh lén cùng bị đánh lén cũng tự nhiên mà tồn tại. Hắc ám, luôn là hoàn cảnh che dấu tội ác tốt nhất.

Nội lực Thất Tú ở Ám Ảnh Sâm Lâm cũng là một phương thức săn bắn tuyệt vời, không làm mục tiêu chảy ra huyết đại biểu mùi máu sẽ không đưa đến những ma thú khác. Cái hiệu quả ánh sáng hồng nhạt kia nhiều lắm cũng chỉ đưa tới một ít đồ vật ở gần, nhưng là BOSS khả năng rất nhỏ. Huống hồ chỉ cần không rơi vào tình trạng bị vài chục con ma thú quần công, Mậu Lê Thần chắc chắn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

"[ Thương Thần ] không nghĩ tới ngươi sẽ chọn bản đồ này." Tề Dĩnh Phong từ trên cây nhảy xuống, quần áo màu đen gần như hoà làm một cùng hoàn cảnh xung quanh, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi làm không người nào có thể nhìn ra y đang nghĩ gì, nhưng lại có thể cảm nhận được khí tức dịu đi cùng ánh mắt chăm chú của đối phương. "Bản đồ này đúng là không thể nào hợp với bang chủ [ Thương Thần ] hoa lệ."

"Có cái gì mà thích hợp với không thích hợp, không đều là đánh quái thăng cấp sao?" Mậu Lê Thần quay đầu, sợi tóc màu trắng ánh lên trên nền áo choàng màu đen càng trở nên rõ ràng. "Hơn nữa... Ta tới nơi này là vì tìm ngươi."

"Ah ~ khó được ngươi sẽ tìm đến ta, có việc?" Người này bất luận ở nơi nào cũng có thể làm người khác có cảm giác hắn đang đứng ở trên cung điện hoa lệ nhất. Nhưng đối phương tuyệt đối không phải là sinh vật ánh sáng, nên ở điểm này hắn ngược lại rất hợp với Ám Ảnh Sâm Lâm. Khoé môi Tề Dĩnh Phong gợi lên một tia đường cong nhỏ bé, cả người như là ác ma, âm lãnh lại mang theo một tia đầu độc nguy hiểm.

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Tề Dĩnh Phong: 60."

"Đã nói qua sau khi qua cửa sẽ chiêu đãi ngươi một phen, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Ta không đến tìm ngươi, ngươi sẽ tìm đến ta sao?" Mậu Lê Thần đối mặt với ánh mắt của Tề Dĩnh Phong, như đang xác định một việc.

"Ừm... Làm sao ngươi biết ta sẽ ở chỗ này?" Tề Dĩnh Phong hơi bĩu môi, chắc chắn như vậy?

"Dù ngươi đã che dấu rất tốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể tìm ra. Sự chấp nhất của ngươi với Mật Thất Ám Ảnh chính là một cái sơ hở, ta cũng sẽ không cho rằng, [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] luôn luôn không tiến vào bí cảnh lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với việc khai hoang của Thương Khung Điện." Kiếm trong tay Mậu Lê Thần thoáng di động, lần nữa giết một ma thú hệ Hắc Ám. "Còn có, ngươi để ý nghề nghiệp ẩn giấu của ta."

"Đúng vậy, ta để lại rất nhiều sơ hở, nhưng lại chỉ có ngươi phát hiện, ngươi thật là tương đối hiểu rõ ta." Tề Dĩnh Phong trong mắt hiện lên một tia sáng, người này là khác biệt. Ít nhất chân thực hơn những người khác trong Game. Nếu những người khác có được một phần hiểu rõ của hắn, chỉ sợ y cần lo lắng cho tính mạng mình rồi. Tề Dĩnh Phong là rắn độc quen ẩn vào chỗ tối, ở thời điểm thích hợp nhất duỗi ra đầu ra cắn người một ngụm, mà không nguyện ý bị người nhìn thấu.

"Đối với người vị hôn thê mình thích tất nhiên muốn hiểu biết một chút, ngươi cũng đừng quên, ta còn từng tiến hành đuổi giết ngươi. Cho nên năng lực của ngươi, ta cũng có hiểu biết đại khái." Mậu Lê Thần đối đầu với đôi mắt của Tề Dĩnh Phong, "Truyền thừa của Mật Thất Ám Ảnh cũng không tệ, một thân khí chất ma quỷ của ngươi ngược lại là càng ngày càng hấp dẫn người, xem ra ta muốn đề phòng nhiều hơn mới được."

"Ta không có hứng thú với vị hôn thê của ngươi. Chỉ là, ngươi thật sự cần đề phòng tốt mới được." Tề Dĩnh Phong chớp chớp mắt, dường như có một tia sáng màu đỏ như mặt trăng máu sáng ngời trên bầu trời Ám Ảnh Sâm Lâm kia. "Không cần phải lo lắng vị hôn thê kia của ngươi, ngươi có lẽ nên lo lắng mình một chút, sự hứng thú của ta đối với ngươi rõ ràng cao hơn nàng rất nhiều."

Thân hình Tề Dĩnh Phong dần mơ hồ rồi biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đã là ở sau lưng Mậu Lê Thần. Cố ý tới gần thân thể [ Thương Thần ], chiều cao gần bằng nhau, đối phương lại bởi vì trang phục màu đỏ kia mà có vẻ càng nhỏ nhắn mềm mại một ít, sợi tóc màu trắng mang ra hương vị trích tiên, cự tuyệt bất cứ kẻ nào đụng chạm. Ngón tay không biết xuất phát từ tâm tư gì câu lên tóc dài của đối phương, hô hấp nhả lên cổ hắn.

"Ta có phải hay không nên nói một câu 'vô cùng vinh hạnh'?" Mậu Lê Thần hơi nghiêng đầu, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng, da mặt hai người trong lúc lơ đãng chạm vào nhau.

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Tề Dĩnh Phong: 65."

Tề Dĩnh Phong lui về phía sau một bước, loại cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm gạo này một chút cũng không làm người thấy vui vẻ. Vẫn còn là dưới tình huống đối phương là nam nhân! [ Thương Thần ] lớn lên thực sự quá tinh xảo, làm y có vài phần phân không rõ nam nữ rồi. Tiết tấu tim đập trong lồng ngực rõ ràng nhanh hơn, tầm mắt của y lướt qua gương mặt Mậu Lê Thần, thân thể nháy mắt cứng đờ, quay người biến mất tại chỗ.

"Ta cảm giác nơi này có thứ đồ đang hấp dẫn ta, hẳn là cùng nghề nghiệp ẩn giấu của ta có liên hệ nhất định. Đi trước một bước." Tề Dĩnh Phong thân ảnh biến mất rất là tiêu sái, cũng ở trước lúc thân ảnh y biến mất trong tầm mắt Mậu Lê Thần gửi tới một lời mời tổ đội.

Mậu Lê Thần điểm mũi chân một cái, bên người nhiều loại hoa quấn quanh, ánh sáng hồng nhạt làm cho màu đen trong rừng rậm mang ra thêm vài phần sắc ấm. Có điều hắn lại cũng không thèm để ý, áo choàng màu đen không cách nào che giấu áo đỏ tuyệt diễm kia, lại làm người ta cảm thấy một tia sáng hồng nhạt. Tốc độ quá nhanh nên cái này hồng nhạt quang ảnh cũng chỉ có thể chứng kiến sắc thái mà thôi, cái kia đầy trời ngoài lề, vẫn là giữ lại chính hắn thưởng thức thuận tiện.

Tề Dĩnh Phong vừa mới tiến rừng rậm cũng cảm giác được có đồ vật gì đó tại triệu hoán chính mình, cái kia nguồn gốc từ tại lực lượng cổ động, rõ ràng nói cho cái kia là đồ vật thuộc về Ám Ảnh Thích Khách. Chỉ là bởi vì nhìn thấy Mậu Lê Thần mới đột nhiên dừng bước, theo cái loại cảm giác này lại đi tới một cái đường chết. Chung quanh rậm rạp chằng chịt tất cả đều là cây cối, hơn nữa kỳ lạ chính là những thứ này cây cối liên tiếp sinh trưởng, căn bản không có bất luận cái gì khe hở.

Vừa mới rơi xuống đất sau lưng liền truyền đến một hồi gió nhẹ, tùy theo đồng thời truyền đến còn có cái kia rất nhỏ tiếng xé gió. Y không quay người lại, giao phía sau lưng cho đối phương, lại theo bản năng thẳng người. "Đến thật đúng là nhanh."

"Ta tự nhận là chính mình khinh công cũng không tệ lắm." Mậu Lê Thần ánh mắt đặt ở chung quanh kỳ lạ cây cối phía trên, "Đều nói chí bảo có linh, ngươi đã có được triệu hoán cảm giác, vật kia tuyệt đối không phải phàm phẩm."

"Chẳng qua là... Chỉ sợ cũng sẽ không quá dễ dàng đạt được." Tề Dĩnh Phong trong mắt hiện lên một tia cực nóng hào quang, cũng không phải bởi vì bảo vật, mà là bởi vì khiêu chiến tiếp theo. Mang theo găng tay vuốt thân cây cối màu đen kia, ngón tay đụng chạm lấy cũng không phải cảm giác cực kỳ cứng rắn mà là một loại cảm giác lưu động. Tay hơi dùng sức, thân cành liền hãm xuống, nhưng lại sẽ rất nhanh khua lên.

Sau lưng đột nhiên truyền đến một cỗ lực đẩy mạnh mẽ, đẩy cả người y vào. Sau đó trong tầm mắt của hắn liền không có bất kỳ sắc thái, khắp nơi đều là vô biên hắc ám. Ám Ảnh Thích Khách là có thể trong bóng đêm thấy vật đấy, nhưng lúc này bóng tối chậm rãi hiện lên trong nội tâm y hầu như không cách nào áp chế. Lại là phản bội sao? Vì một kiện trang bị còn chưa tới tay mà phản bội.

"[ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] ngươi có khỏe không?" Mậu Lê Thần ngược lại là không hề bối rối, chẳng qua là hỏi một câu tượng trưng.

"Rất tốt." Âm thanh Tề Dĩnh Phong tựa hồ càng thêm ám trầm, ma sát không khí, trong bóng đêm có gan lạnh như băng cảm nhận. "Của ta truyền thừa nghề nghiệp là thói quen hắc ám, ngược lại là ngươi muốn cẩn thận một ít."

"Đúng vậy." Không có âm thanh chấn động truyền đến, sau đó trên cánh tay Tề Dĩnh Phong liền có thêm độ ấm của một người khác. Xúc cảm hơi lạnh, có lẽ là bởi vì Ám Ảnh Sâm Lâm khá âm lãnh nhiệt độ còn thấp hơn lần đầu tiếp xúc.

"Ừm, đi theo ta." Tề Dĩnh Phong khẽ gật đầu, sau lại sợ Mậu Lê Thần không nhìn thấy lại trả lời một tiếng. Chậm lại bước đi, mang theo hắn đi về phía an toàn, đối phương ngón tay rõ ràng là lạnh như băng xúc cảm, y lại cảm thấy nóng rực. Đôi mắt của y thỉnh thoảng hiện lên một tia ánh sáng màu đỏ, thoạt nhìn hết sức quỷ dị.

Y cần suy nghĩ cẩn thận một chút, [ Thương Thần ] hoặc là nói là Mậu Lê Thần người này đối với y mà nói đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro