Một bầy cương thi cùng con cương thi cực lớn này không chỉ là đơn giản là một cộng một, từ làn da vốn màu xanh kia giờ đã biến thành vàng tối cũng có thể thấy được. Hơn nữa cương thi khổng lồ còn có tốc độ cực kỳ không tương xứng với hình thể của nó. Tốc độ kia so với Tề Dĩnh Phong cũng không thua kém chút nào.
Một tay nó to bằng cả cơ thể Tề Dĩnh Phong, thoạt nhìn liền giống một người khổng lồ đang chơi đùa với một con thú nuôi nghịch ngợm. Nhưng sự thật có phải là như vậy không? Cái móng vuốt cực lớn kia mỗi lần tới gần Tề Dĩnh Phong đều mang theo một tia sáng màu xanh đen nhưng tất cả đều bị y tránh khỏi.
Đoản kiếm không ngừng chuyển động trong tay y nhưng ngoài việc để lại một vết cắt màu trắng ra thì không tạo thành bất cứ thương tổn nào. Tề Dĩnh Phong không nhanh không chậm hoạt động dưới con tang thi khổng lồ, làn da giữa các móng vuốt không biết lúc nào xuất hiện một vết máu màu vàng.
Sau khi thấy giọt nước khó phát hiện trên da kia, Tề Dĩnh Phong khẽ nhếch môi. Sắc môi hơi tái nhợt lại làm người ta nhìn ra một tia màu sắc đỏ tươi. Sự tỉnh táo không hề thay đổi trong đôi mắt kia càng làm người lòng sinh sợ hãi. Chẳng qua, trước mặt y cũng không phải một con người sẽ sợ hãi, sẽ lùi bước. Mà là một con quái vật cương thi vô cùng tức giận.
Đoản kiếm màu đen lặp lại nhiều lần các động tác giống nhau, xẹt qua da cương thi, lưu lại một dấu vết mờ nhạt. Đôi mắt cương thi khổng lồ dường như xẹt qua một tia khinh thường, nhưng một giây sau nó bỏ đi ý nghĩ này.
Tên kia có thể khống chế lực lượng âm lãnh cực kỳ giống nó tiến vào cơ thể của nó. Lực lượng ấy cũng không thuận theo, tùy ý nó điều hành, mà khiến nó cảm thấy đau đớn, thậm chí để lại máu. Ánh mắt kia càng lúc càng lạnh như băng, xung quanh của nó xuất hiện một vòng sáng màu xanh, sau đó hung hăng bắn Tề Dĩnh Phong ra ngoài.
Tề Dĩnh Phong lau vết máu bên môi mình, gần như cùng lúc y bị thương, khí tức mát lạnh kia cũng trải rộng theo từng góc trong cơ thể y. Cơ thể mặc dù không bị trọng thương, nhưng đau đớn lại là thật, chỉ là y dường như hoàn toàn không thèm để ý. Lần lượt đưa lực lượng của mình vào chuôi kiếm, sau đó lần lượt bị BOSS đánh bay ra, lúc mới bắt đầu y vẫn còn né tránh kỹ năng của BOSS, sau lại hoàn toàn không thèm để ý. Thậm chí dùng chính mình bị thương làm đại giới để trọng thương cương thi.
Mậu Lê Thần khẽ nhíu mày, Tề Dĩnh Phong như vậy cùng nhân vật chính hắn thấy trong sách không giống nhau chút nào. Nhân vật chính trong sách luôn trả giá nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất, loại đấu pháp dùng thương tổn đổi thương tổn càng là trước giờ chưa từng thấy qua. "[ Lạc Nguyệt Thanh Phong ], đã đủ rồi."
"Ta biết, trận chiến rất nhanh liền kết thúc." Tề Dĩnh Phong nhìn thoáng qua phía Mậu Lê Thần, cặp mắt mang theo một tia sáng đỏ tươi kia dường như mang theo thâm ý nào đó, bờ môi vẫn nhiễm màu máu cũng lộ ra một nụ cười rực rỡ. Đoản kiếm trong tay y một giây sau dùng một góc độ cực kỳ xảo trá đâm vào cơ thể BOSS, khiến nó phát ra một tiếng kêu rên cực kỳ thống khổ.
Cương thi BOSS rất nhanh liền đứng dậy, chỉ là lúc hoàn toàn đứng lên cơ thể có chút lắc lư, nhưng cặp mắt nó vẫn sáng trong. Thân thể cao lớn đột nhiên gia tốc, đánh về phía Mậu Lê Thần.
Tề Dĩnh Phong cơ hồ theo sát đánh về phía nó nhưng tốc độ BOSS không thua y chút nào. Y hung hăng ném đoản kiếm trong tay về phía trước, đối diện gáy nó, làn da đã sớm vết thương chồng chất kia gần như không có một chút ngăn cản tiến vào. Nhưng cũng không thể ngăn lại động tác của nó. Tề Dĩnh Phong nắm chặt tay, chỉ nghe được một thanh âm cực kỳ vang dội.
"Lúc này thật sự đã kết thúc." Mậu Lê Thần song kiếm đã đổi thành vũ khí Băng Tâm tú, chỉ là một con quái vật nỏ mạnh hết đà, một cái 【 Kiếm Khí Trường Giang 】 là có thể giải quyết tính mạng nó. Kỹ năng Thất Tú thế nhưng là công kích đối chỗ hiểm phi chỗ hiểm không khác biệt. Đương nhiên, tất cả là dựa vào việc sau khi hắn tiến vào chiến đấu còn có thể đổi tâm pháp, nếu không hắn cũng chỉ có thể dùng thần kỹ chạy trốn của Thất Tú.
"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Tề Dĩnh Phong: 85, xin không ngừng cố gắng."
Tề Dĩnh Phong không nói lời nào, rút đoản kiếm của mình từ trên người BOSS ra, ánh mắt một mực dừng lại ở cơ thể con BOSS khổng lồ đằng kia. Rất lâu về sau mới ngồi xổm xuống nhặt trang bị BOSS rơi xuống lên, không hề ngoại lệ, tất cả đều là trang bị của Ám Ảnh Thích Khách.
"Lần này đi Ám Ảnh Sâm Lâm thu hoạch không tồi." Mậu Lê Thần nhìn thoáng qua đẳng cấp của mình đã 60, hơi nheo mắt lại, "Lại nói, còn cần cảm ơn ngươi."
"Không cần." Tề Dĩnh Phong thay trang bị của Ám Ảnh Thích Khách, chỉ là từ một thân quần áo rộng thùng thình biến thành bó sát người. Đằng sau còn nhiều ra một cái áo choàng màu đen mỏng như sa, hoàn mỹ phô bày dáng người cực tốt kia, mang theo vài phần cảm giác cấm dục. "[ Thương Thần ]"
"Ừ?"
"...... Đi thôi." Tề Dĩnh Phong đưa tay kéo một cánh tay của Mậu Lê Thần đi về phía bên ngoài đại sảnh. Trong đại sảnh tuy có vẻ còn hơi âm u, nhưng ánh sáng chữ 'Ảnh' màu đỏ phát ra tuyệt đối đủ để nhìn thấy con đường đi ra ngoài, chỉ là y dường như không hề phát hiện.
Đi ra đại sảnh cùng loại với bí cảnh kia, cây cối bên ngoài không còn cái loại cảm giác xoắn xuýt, cùng những nơi khác của Ám Ảnh Sâm Lâm không có gì khác nhau. "Xem ra cái đại sảnh kia cũng không phải cảnh tượng cố định, mà có tính xúc phát."
"Đồ vật của Ám Ảnh Nhất Tộc bình thường đều thói quen ẩn nấp, nó cũng không phải hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, mà là giấu ở nơi nào đó thôi. Chỉ cần có chìa khóa để mở ra." Tề Dĩnh Phong giật giật ngón tay đã không còn mang găng tay của mình, xúc cảm nhỏ bé khiến tâm tình phiền muộn của y tiêu tán không ít, "Ngươi không phải nói muốn chiêu đãi ta sao? Thành Trường An các ngươi còn có không ít quán rượu nổi danh, chúng ta đi uống một chén. Lại nói, từ khi tiến vào Thế Giới Thứ Hai [The Second World] đến giờ ta vẫn luôn chỉ thăng cấp, còn chưa từng hưởng thụ cho thật tốt qua."
"Được." Mậu Lê Thần khẽ gật đầu, lại nói hắn cũng chưa từng đi qua nơi có tính giải trí như quán rượu. Trong cái trò chơi tổng hợp văn hoá Phương Đông cùng văn hóa Phương Tây này, không biết quán rượu thiên về phương nào. Hai người trực tiếp dùng {Phù về thành}, về tới toạ độ chính mình định ra ở chủ thành. Mậu Lê Thần tự nhiên là trong Thương Khung Điện, mà Tề Dĩnh Phong thì tùy ý ở một cái góc nhỏ. Tề Dĩnh Phong đứng dựa vào góc tường chờ Mậu Lê Thần từ lãnh địa bang hội của hắn đi ra, ngón tay nhẹ nhàng ma sát hoa văn trên nhẫn đang đeo trên tay.
"Thanh Phong, ngươi tới thành Trường An là có chuyện gì muốn làm sao? Có cần ta hỗ trợ không?" [ Yêu Ước Nhất Mộng ] rất muốn biết tung tích của Tề Dĩnh Phong nhưng dựa vào sức lực của mình nàng thì không biết muốn tìm đến lúc nào, mà nàng lại không muốn nhờ Mậu Lê Thần. Chứ đừng nói chi là cho dù nàng mở miệng, đối phương cũng không nhất định đáp ứng. Có điều nàng lại tin tưởng, chỉ cần có duyên phận, hai người luôn sẽ gặp nhau lần nữa. Như bây giờ, nàng không tận lực tìm kiếm y liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
"[ Yêu Ước Nhất Mộng ], đã lâu không gặp." Tề Dĩnh Phong ngẩng đầu nhìn thấy [ Yêu Ước Nhất Mộng ] theo bản năng nhíu mày, hoàn toàn không giấu diếm sự không thích của y đối với nàng.
"Đúng là lâu rồi không thấy, lại nói còn là ta làm liên lụy ngươi, nếu như không phải ta tùy ý tham ô tài chính bang hội. A Thần cũng sẽ không hạ lệnh muốn đuổi giết ngươi, may mà ngươi không sao. Nếu không, ta thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với ngươi người bạn duy nhất của ta." [ Yêu Ước Nhất Mộng ] cười dịu dàng, lời nói cũng làm cho người ta ấm lòng.
"Không sao, nếu không phải vì giúp ta, ngươi cũng sẽ không tham ô tài chính bang hội, ta có lẽ phải cảm ơn ngươi mới đúng." Tề Dĩnh Phong lại khôi phục gương mặt không biểu tình, trên thực tế y đã mở ra bản đồ của mình, nhìn chấm xanh đại biểu cho đồng đội càng ngày càng gần. "Ta rất nhanh sẽ trả số tiền kia cho Thương Khung Điện."
"Hy vọng ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình, Thương Khung Điện bọn ta cũng không phải là cơ quan từ thiện." [ Tiêu Tương Quân Tử ] thật vất vả đuổi theo bước chân [ Yêu Ước Nhất Mộng ] lại phát hiện đối phương đang cùng người chính mình không muốn nhìn thấy nhất cùng một chỗ, trong giọng nói khó tránh khỏi mang thêm vài phần không vui.
"Tiêu Tương, ngươi đừng nói nữa. Số tiền kia chính là ta lấy, nói trả cũng là ta trả mới đúng. Hơn nữa Thương Khung Điện cũng không thiếu một chút tiền kia, A Thần chẳng qua là giânn ta đột nhiên tham ô tài chính mới giận chó đánh mèo Thanh Phong." [ Yêu Ước Nhất Mộng ] vội vàng lắc đầu, điều này làm cho Tiêu Tương Quân Tử sắc mặt càng thêm khó coi.
[ Yêu Ước Nhất Mộng ] nhìn bảng hiệu quán trà đối diện, không đợi hai người tiếp tục mở miệng liền trực tiếp chuyển chủ đề. "Không nên rối rắm những chuyện đã qua, khó mà gặp nhau, chúng ta cùng đi uống chén trà đi."
"Ta đang đợi người." Tề Dĩnh Phong đứng dậy không định đứng ở đây nữa, ở cùng hai người kia sẽ làm phá hỏng tâm tình tốt của hắn.
"Thanh Phong, một bên uống trà một bên đợi người cũng được mà." [ Yêu Ước Nhất Mộng ] gần như là theo bản năng nắm lấy áo choàng của Tề Dĩnh Phong, dường như nghĩ tới điều gì, chợt buông tay. Chẳng qua cặp mắt ôn nhuận kia dường như đang nổi lên ánh nước.
"Còn nữa, ở quán trà trong Thế Giới Thứ Hai [The Second World] có thể tiêu ít tiền mà uống được trà nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới, xem dáng vẻ của ngươi có lẽ rất ít hưởng thụ trong sinh hoạt ngoài đời thật, cho nên nhất định phải đi nhiều vài lần đấy." [ Tiêu Tương Quân Tử ] gần như không che dấu ác ý của mình.
"[ Tiêu Tương Quân Tử ], ngươi đủ rồi, nên đi theo ta nữa. Hiện giờ ta đã không phải là trưởng lão của Thương Khung Điện nữa, tất nhiên cũng không đảm đương nổi ngươi vị hộ pháp này đi theo. Chuyện của ta lúc nào đến phiên ngươi quản, ngươi lấy thân phận gì mà quản, chẳng qua là một người hầu mà thôi." [ Yêu Ước Nhất Mộng ] hung hăng đẩy [ Tiêu Tương Quân Tử ], nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, trong đôi mắt mang theo ủy khuất. Rõ ràng nàng là người trách cứ lại làm cho người đau lòng.
Biểu tình ghen ghét trên mặt [ Tiêu Tương Quân Tử ] dần thu lại theo thời gian, chỉ nìn chăm chú chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của [ Yêu Ước Nhất Mộng ]. Thật lâu về sau khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo vài phần tự giễu. "Chẳng qua là một người làm mà thôi? Đây là cái nhìn của tiểu thư đối ta sao?"
Hướng về Mậu Mộng Dao cúi đầu, mang theo đầy đủ khiêm tốn. "Đúng là chỉ là một người hầu mà thôi, là lỗi của ta. Vô cùng xin lỗi thưa tiểu thư."
Hắn chỉ là một người hầu mà thôi, sao có thể xứng đôi với đại tiểu thư như hoa như ngọc đây? Thật đúng là si tâm vọng tưởng. [ Tiêu Tương Quân Tử ] quay người ly khai, bước chân chút bối rối, bình tĩnh làm người ta có cảm giác như bình yên trước bão tố.
Đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, "Đúng rồi, tiểu thư. Nếu như muốn truy cầu hạnh phúc của mình, cũng phải nhìn xem [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] tiên sinh đã có nửa kia của mình hay mới tốt. Không biết chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa kia là cố ý, vẫn là ngẫu nhiên. Ta nhớ là Thanh Phong tiên sinh rất thích đeo găng tay đấy."
"Thanh Phong, ngươi đã có người yêu sao?" [ Yêu Ước Nhất Mộng ] dường như lúc này mới thấy chiếc nhẫn màu đen trên ngón giữa kia, màu đen mang ra vài phần ám trầm ưu nhã. Có điều ở trong trò chơi này, mười ngón tay đeo nhẫn đều có, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn xuất hiện biểu cảm bị đả kích mạnh.
Tề Dĩnh Phong khẽ xoa nhẫn, gật đầu.
"Để cho ngươi chờ lâu, đi thôi." Mậu Lê Thần đưa tay vỗ vỗ bả vai Tề Dĩnh Phong, thấy [ Yêu Ước Nhất Mộng ] ở bên cạnh ngữ khí của hắn trở nên nghiêm túc vài phần, "Mộng Mộng, không nên vẫn luôn đi dạo loạn trong thành, có rảnh thì đi luyện cấp đi. Tuy có ít người vào trò chơi khá trễ nhưng cũng không thiếu người cuồng luyện cấp."
"Ta đã biết." [ Yêu Ước Nhất Mộng ] chỉ ngơ ngác nhìn nhẫn trên ngón tay Mậu Lê Thần, sau đó cúi đầu xuống cuống quít ly khai.
"Nàng làm sao vậy?" Mậu Lê Thần ánh mắt vẫn dịu dàng không thay đổi, nhìn thân ảnh thiếu nữ rời đi, khẽ chau mày.
"Không có việc gì." Tề Dĩnh Phong kéo cánh tay đối phương, đi về quán rượu gần nhất, "Có thời gian suy nghĩ cái này, ngươi còn không bằng suy nghĩ một chút chính mình muốn uống rượu gì."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro