Chương 5: Pháo hôi thái tử phi (5)

Trans: Nhi

Beta: Mễ

______________________

Tuy nói bốn vị nam chủ đều là mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại, nhưng Giản Ngọc Diễn ở trong kinh thành đã có mỹ danh đệ nhất công tử đào hoa.

Gia thế tài năng không chê vào đâu được, tướng mạo cũng vô cùng ưu tú, không giống như những nam nhân khác, trên người hắn luôn có những vết gì đó ẩn hiện ái muội màu hồng đào, dung mạo thực rất tao nhã, nhưng cũng là một lãng tử phong lưu.

Người luôn chiếm vị trí số 1 sâu thẳm trong tim hắn chính là tiểu muội muội Giản Ngọc Nhi của hắn. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn sẽ ngó lơ các mỹ nhân khác.

Đặc biệt Nhan Nhất Minh lại là một mỹ nhân đẹp đến tận xương tủy.

Bỏ lại Ngọc Nhi để đuổi theo Nhất Minh thật không bởi vì so Nhất Minh với Ngọc Nhi là quan trọng hơn, mà vì Ngọc Nhi đang được Thái tử chiếu cố, cũng không lo ngại.

Nhưng Nhất Minh thì lại khác, một nữ tử với tính khí mạnh mẽ và tình cảm sâu sắc vậy hôm nay lại bị tổn thương bởi điều này, không chừng cô sẽ làm gì đó. Giản Ngọc Diễn đã lưu luyến đóa hoa này nhiều năm như vậy, không biết đã gặp qua bao nhiêu nữ nhân vì tình mà không cam lòng.

Nhan Nhất Minh rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhân, so ra lại không thể nhanh bằng Ngọc Diễn, trong chốc lát hắn ta liền đuổi kịp Nhất Minh. Nhất Minh không kịp phản ứng.

Đi một bên Nhất Minh là tiểu nha đầu Lục Mi, ngay khi nhìn thấy Giản Ngọc Diễn nhất thời giống như gà mái bảo vệ Nhất Minh thẳng trừng mắt đối với đối phương.

Giản Ngọc Diễn tuy nói thân phận hiển quý, nhưng không mang bản chất khinh thường ai, lúc này nhìn thấy tiểu nha đầu chuyên tâm bảo vệ cô chủ của mình, hắn không tức giận gì, nhưng quả thật hôm nay là lỗi của bọn họ, tiểu nha đầu này phản ứng như vậy cũng là có tình có lý bên trong.

Vì vậy, hắn hạ giọng, nhẹ nhàng nói với Nhất Minh: "Đường núi hiểm trở, lại ít người qua lại. Ta chỉ vì lo lắng nên muốn hộ tống Nhan tiểu thư"

Giản Ngọc Diễn tuy không đẹp trai bằng Nam Cung Huyền, tuy nhiên, nhìn riêng thì từng đường nét của hắn sắc sảo không hề thua kém trong mắt các nữ nhân. Giờ phút này lại nhã nhặn nói chuyện, bên môi mang theo nụ cười nhân hậu, một đôi mắt đào hoa ôn nhu nhìn qua, Lục Mi cho dù đang nổi giận đùng đùng, vẻ mặt đỏ bừng rồi cũng sững sờ quay đi.

Nhất Minh giương mắt, khẽ liếc hắn, nói, "Không dám làm phiền Giản công tử."

"Đi cùng một mỹ nữ, sao có thể gọi là phiền được", Ngọc Diễn trong lòng biết Nhất Minh đối với hắn cũng sẽ không cấp nửa phần hoà nhã, Ngọc Diễn nhẹ giọng cười, đưa mắt nhìn nữ nhân vừa chạy đi, thật là chết mất với cái nhan sắc kia.

Đôi mắt vừa khóc xong trong veo, khóe mắt vẫn còn chút ửng đỏ, hằn lên nốt ruồi nhỏ xíu, ngũ quan xinh xắn tinh xảo, Giản Ngọc Diễn dừng một chút lúc này mới tiếp tục nói, "Ta cũng có chút chuyện muốn nói cùng Nhan tiểu thư."

*

Một buổi ngắm hoa đãng lẽ phải rất hân hoan, nhưng đến cuối cùng mọi người lại hụt hẫng.

Nam Cung Huyền đợi Ngọc Diễn tới khi chạng vạng tối, giọng điệu đã mất hết kiên nhẫn "Sao giờ mới đến?"

Giản Ngọc Diễn chỉnh lại cổ tay áo không chút nếp gấp, cười nhẹ, "Nhan tiểu thư hôm nay tâm tình không được tốt, ta cùng nàng thưởng hoa một lúc."

"Không hổ là đào hoa công tử đẹ nhất nha. . ." Nam Cung Huyền biết thái độ của Ngọc Diễn đối với nữ nhân là như thế nào, hắn chưa bao giờ đem chuyện này để trong lòng. Chẳng qua là từ khi vừa mới tới Đông Cung tới bây giờ Ngọc Diễn vẫn luôn ở bên cạnh Nhất Minh. Nghĩ tới những nữ nhân đã qua tay Ngọc Diễn, Nam Cung Huyền cáu kỉnh muốn chế nhạo Diễn, nhưng lại nghe nhắc tới Nhất Minh tâm tình không tốt nên thôi không nói nữa.

Giản Ngọc Diễn nghe ra ngữ điệu của hắn ta, nhưng cũng vờ là không hiểu nói, "Hôm nay quả thật là chúng ta có lỗi với Nhan tiểu thư, điện hạ vẫn là lúc rảnh rỗi cùng nàng trò chuyện nhiều thêm."

Hiện tại nghe được Diễn nói như vậy, Nam Cung Huyền hơi hơi nhíu nhíu mày nhưng không có phản bác, "Ừm" một hồi lâu mới trầm giọng hỏi, "Nàng ấy đã nói những gì"

"Nàng nói điện hạ chưa ở trước mặt nàng cười như vậy."

"Điện hạ chưa từng ở trước mặt ta cười như vậy" , Nhất Minh cùng Ngọc Diễn nói, "Ta chỉ nghĩ rằng điện hạ chưa bao giờ cười trước mắt ai. Như vậy, ta có thể tự an ủi bản thân một chút rằng dù người không thích ta thì cũng không thích ai khác, không ngờ rằng ngài ấy có thể ở trước mặt một người phụ nữ khác cười vui vẻ như vậy."

Nhất Minh bình tĩnh hơn tưởng tượng của Ngọc Diễn, nàng có vẻ tỉnh táo và bất cần như thể mọi thứ cô chứng kiến đã quá quen thuộc như nỗi thất vọng của cô.

Sau bao nhiêu năm, cũng đến lúc nên buông tay rồi.

Nàng nói ta cùng với ngươi nói chuyện này để làm gì, Giản Ngọc Nhi rõ ràng là muội muội của hắn, nếu Giản công tử không có chuyện gì thì hãy nên về đi, nàng hiện tại không muốn gặp ai.

Cung Huyền lại trầm mặc , "Tử an" , Nam Cung huyền hỏi giản ngọc hàm, "Ngươi nói xem nàng ta thực sự buông, hay là đang giả vờ toan tính điều gì?"

Ngọc Diễn nhớ lại khi đưa Nhan tiểu thư về Nhan gia, nàng đột nhiên chậm rãi nói, "Hôm nay đa tạ Giản công tử, cám ơn ngươi đưa ta trở về, cũng cám ơn ngươi. . . về viên ngọc."

Ngọc Diễn chợt ngẩng đầu, không kịp hỏi rõ ràng, nàng cũng đã đi xa, chỉ để lại trong bóng tối thân ảnh mờ ảo.

Nàng nói cám ơn vì viên ngọc.

Nhất Minh đã sớm biết viên ngọc mà cô được tặng hôm nay là từ hắn, một nụ cười tựa như lông vũ trong bóng tối nhẹ nhàng bắt lấy suy nghĩ của Ngọc Diễn.

Bởi vì câu nói này của Nhất Minh mà khiến cho Ngọc Diễn suy nghĩ mãi, đúng là Nhan Nhất Minh này thật không đơn giản, nhưng hắn không nói chuyện này cho Cung Huyền biết.

Nhan tiểu thư nói "Điện hạ trong lòng nếu không có nàng, nàng cũng sẽ không vướng bận nữa, có lẽ là buông xuôi tất cả", Ngọc Diễn nói.

"Thật sự buông bỏ thì không còn gì để lo, nếu là tâm tư khác thì ta sẽ phải làm cô ta thất vọng" , Nam Cung Huyền đột nhiên rất không thích nghe những lời như vậy, không nhắc đến Nhan Nhất Minh nữa, giờ phút này đột nhiên nhớ tới Giản Ngọc Nhi, "Ngọc Nhi hôm nay cũng bị kinh động, ngươi trở về an ủi Ngọc Nhi thật tốt đi, hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận."

Nhắc tới Ngọc Nhi, Ngọc Diễn tức khắc thu lại nụ cười trên mặt, nhanh chóng đồng ý, cáo từ rồi rời khỏi Đông Cung

Nhan Nhất Minh về tới Nhan gia, hôm nay lại đột ngột phải cắn lưỡi, mở miệng nói chuyện đều cảm thấy được miệng đau, lại càng không ăn được cái gì, lúc này nằm trên ghế cùng Tiểu Táo tâm sự.

Tiểu cây táo đối với kí chủ nhà mình thật sự rất khâm phục kỹ năng diễn xuất của cô, nhất là cô không thương tiếc bản thân mà diễn cả trò tự cắn lưỡi. Điều duy nhất nó không hiểu là

"Kí chủ, vì cái gì cuối cùng cô lại nói cho Giản Ngọc Diễn, cô đã sớm biết viên ngọc là do hắn tặng? Này không phải là đang lộ ra rằng cô đang không thực sự buồn hay sao?"

Nhất Minh một bên đang để Lục Mi đặt trứng lên mắt mình, một bên trả lời Tiểu Táo, "Đương nhiên sẽ không."

"Giản Ngọc Diễn thích Giản Ngọc Nhi, cho nên Cung Huyền thích Ngọc Nhi là điều mà hắn không muốn nhìn thấy, do đó vì hắn và Giản Ngọc Nhi, Ngọc Diễn cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho Cung Huyền chú ý đến ta hơn, mà hắn cùng với Cung Huyền quen biết nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu rõ tính cách của Cung Huyền, cho nên nhất định sẽ không vạch trần ta mà cố ý khơi dậy sự quan tâm của Cung Huyền."

"Mỗi nam chủ mang một tính cách khác nhau cho nên việc đối nhân xử thế của mỗi người cũng tất nhiên khác nhau. Nhân vật Nam Cung Huyền tính cách cực kỳ kiêu ngạo, ăn mềm không ăn cứng, thích cảm giác làm chủ mọi thứ, cho nên cho dù là nữ nhân, cũng là thích những loại yếu đuối, ngoan ngoãn; khác với Ngọc Diễn, hắn từng trải và hiểu rất nhiều nữ nhân, nữ nhân quá mức mềm mại chỉ có thể làm cho hắn thương tiếc, cho nên, có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú thì đây mới là điểm nhấn"

Tiểu Táo ngơ nhác gật gật đầu, "Kí chủ ngài chuẩn bị một hòn đá ném hai chim trực tiếp tiến công chiếm đóng nam chủ?"

"Đương nhiên không phải", Nhất Minh cười nhạo, "Mục tiêu của ta chính là tiến công chiếm đóng Nam Cung Huyền, mới sẽ không làm điều thừa không công lao lực."

Tiểu Táo đang rất khó hiểu, "Kia vì cái gì còn muốn trêu chọc Giản công tử?"

Nhan Nhất Minh bụm mặt cười cười, "Ta chỉ là thuận tiện nói ra một câu sao đã có thể coi là trêu chọc?"

Tiểu cây táo nga một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác,

"Bởi vì sự xuất hiện của kí chủ ngày hôm này, nữ chủ Giản Ngọc Nhi đã bị kinh động vô cùng sợ hãi, từ cuộc trao đổi với Ngọc Diễn có thể phỏng đoán ra, ngày mai Giản Ngọc Nhi sẽ tìm đến ngài tiếp tục một chút "plastic" tỷ muội tình."

Đây là nội dung của chương thứ nhất, Nhất Minh biết rõ tình tiết câu chuyện, trong game gốc, sau khi Ngọc Nhi bị Nhất Minh mắng mỏ, ngày hôm sau cô đến gặp Nhất Minh để xin lỗi và nói rằng mình không có chuyện nam nữ với thái tử. Nhất Minh vẫn còn tức giận, nhưng khi nhìn thấy Ngọc Nhi, chính là mâu thuẫn chưa giải quyết đã càng trở nên gay gắt hơn đúng như mong đơi của Tiểu Bạch liên hoa.

Giản Ngọc Nhi đích thánh mẫu quả nhiên đã muốn bất trị.

Lúc trước bị xúc phạm như vậy liền nay đến giải thích, chưa kể lần này, cho nên ngày mai Ngọc Nhi nhất định còn có thể đến.

"Nga, đúng rồi" , Tiểu Táo đột nhiên nhớ tới đến dường như nhắc nhở Nhất Minh, "Đừng quên Ngũ Hoàng Tử."

Nhất Minh thở dài một hơi, "Các ngươi cũng thật biết gây phiền phức cho ta."

Tuy rằng thân phận lần này của Nhất Minh là bia đỡ đạn, nhưng dù sao cũng có cuộc sống và diện mạo tốt, Nam Cung Huyền không thích, nhưng có người khác thích, cũng có rất nhiều người thích.

Nhan tiểu thư cuối cùng không gả cho thái tử, mà lại gả cho đương kim ngũ hoàng tử Nam Cung Diệp.

Dựa theo nguyên nội dung vở kịch phát triển, Nhan tiểu thư bị Nam Cung Huyền làm tổn thương sâu đậm tâm can, cuối cùng lại cùng Nam Cung Diệp – người có bảy tám phần giống Nam Cung diệp thành thân, Nam Cung diệp vốn đã thích Nhan tiểu thư, kết quả của hai người lại thực mỹ mãn.

Hiện giờ Nhất Minh trực tiếp nắm giữ thân phận của cô, theo lời Tiểu Táo, nếu đã nắm giữa được thân phận của mình thì phải hoàn thành nhiệm vụ của bản thân.

Nói ngắn gọn, chính là Nhan Nhất Minh phải tiến công chiếm đóng thành công Nam Cung Huyền đồng thời phải hoàn thành gả cho Nam Cung Diệp.

Tuy là chơi đùa với anh em nhà Nam Cung, những cũng có chút đau đầu, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ như Tiểu Táo nói, rất có thể cô sẽ bị kẹt ở trong gam này vĩnh viễn, không thể trở lại thế giới thật được.

Cho dù thế giới thật có tồi tệ đến đâu thì cũng có những thứ mà cô không thể bỏ đi được, cho nên việc quan trọng bây giờ là phải quay về được thế giới thật.

Nha hoàn bên ngoài tiến vào, mùi hương đồ ăn lan tỏa, Nhất Minh quay người xem.

Tất cả đồ ăn đều là cao lương mỹ vị, nhưng vì miệng vẫn còn đau nên Nhất Minh không ăn được nhiều, chỉ có thể đơn giản gắp vài miếng rồi cho người mang đi.

Kết quả là Lục Mi cho rằng Nhất Minh hôm nay thương tâm quá độ không có tâm trạng ăn uống.

Vừa mới dọc theo đường đi có Giản công tử đi một bên, Lục Mi không dám nói lời nào, hiện tại trở lại Nhan gia, lại thấy tiểu thư ăn không nổi, thương tiểu thư khóc nấc lên.

Nhất Minh nhìn thấy nha đầu này khóc liền bật cười, xoa đầu trêu ghẹo, "Ngươi khóc cái gì a."

"Ta thay tiểu thư khóc a" Lục Mi mi tâm giật giật thút tha thút thít đáp nói, "Đều nói thiên tử nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, thái tử không có chín đỉnh cũng có tám, cư nhiên còn gạt người, còn có cái kia Giản tiểu thư, tiểu thư đối với nàng ta tốt như vậy, cư nhiên sau lưng lại là chuyện xấu, tiểu thư có gì thua kém Giản nữ kia chứ, con mắt của Thái tử cũng thật kém khi thích nữ nhân kia mà lại không thích tiểu thư nhà ta."

Nhan một minh rất là đồng ý gật gật đầu, "Anh ta cũng thật mù quáng."

"Đúng vậy đúng vậy, người đến nhà chúng ta cầu hôn đã quá nhiều rồi, ngay cả Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều. ." Lục Mi gật gật đầu như búa bổ, nghe xong lời của tiểu thư liền quay đầu kinh hoàng, "Tiểu thư vừa nói cái gì?"

"Ta nói ngươi nói rất đúng", Nhất Minh uống ngụm trà, "Ngày mai Giản Ngọc Nhi định là muốn đến biệt phủ, cho ngươi một cái nhiệm vụ, ngày mai hãy đem cô ta đi chơi."

Lục mi đích đáp ứng.

Ngày hôm sau, Giản Ngọc Nhi quả nhiên sáng sớm đến Nhan gia tìm Nhan Nhất Minh, kết quả Nhan Nhất minh không muốn gặp cô, chỉ nghe người của Nhan gia truyền tin, tiểu thư hôm qua đã bị nhiễm phong hàn, hôm nay đã ốm nặng không thể xuống khỏi giường.


Giản Ngọc Nhi chỉ có thể thất vọng trở về Giản phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro