Chương 7: Pháo hôi thái tử phi (7)
Trans: Nhi
_____________________________
Nhan tiểu thư lúc bây giờ chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, là mục tiêu lớn nhất của các hoàng tử trong gia tộc, tuy nhiên, nàng đã thề rằng đời này chỉ gả cho thái tử.
Nếu là ai cũng không sao, nhưng đây là thái tử điện hạ, sao có ai có thể so sánh với sự tôn quý của hắn.
Tất nhiên là có người hâm mộ cũng có người ghen tị, Cung Diệp cũng không ngoại lệ.
Đều sinh ra cùng một mẹ, diện mạo cũng giống nhau tới bảy tám phần, vậy mà trong mắt Nhất Minh chỉ có anh trai hắn, hắn đối với cô lại chỉ là một cậu em trai thân thiết bằng tuổi Kì Nhân.
Ngưỡng mộ, thật sự rất ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị, nhưng không có ý gì hơn.
Nhưng hiện tại hắn đang nghe được cái gì, đã có Nhan Nhất Minh, lại còn gian tình cùng Giản Ngọc Nhi.
Nam Cung Diệp không thể kìm nổi tức giận, cho dù đó là ca ca của mình.
Vì cái gì mà có người một lòng vẫn say mê dù không có kết quả gì, vì cái gì mà đã có rồi vẫn chưa đủ, vì cái gì mà không biết quý trọng?
Hắn vừa rồi nhận ra tiểu thư kia, con gái của thê thiếp Giản gia so với Nhan Nhất Minh cũng có phần phân biệt.
Thái tử luôn cùng nàng ta gần gũi, thậm chí tặng nàng ta một viên trân châu quý hiếm, vậy mà chỉ tiện tay tặng cho Nhất Minh một viên trân châu tạp nào đó, thực quá phân biệt rõ rệt, cũng chính vì điều này mà Cung Diệp đang tức muốn điên lên.
Kia là ai cao ai thấp?
Này đáp án đã quá rõ ràng, cho nên Nhất Minh mới có thể nói năng bộc bạch như vậy.
Người trong cùng lòng bị bỏ rơi như chiếc giày hỏi sao có thể không giận, chính trong lúc cao trào tức giận, Nam Cung diệp lại nghe ra một tâm tư khác, Nhất Minh lại đang ý là muốn từ bỏ Thái Tử ?
Nếu là nàng có thể từ bỏ thái tử, vậy là hắn có thể tự tin tranh giành lấy tình cảm của nàng .
Chỉ là qua một ánh nhìn một đôi mắt, Nam Cung diệp đã chợt hiểu được, bất luận có phải là từ bỏ hay không, Nhan Nhất Minh trong lòng trước sau như một vẫn chỉ có thái tử.
Nàng chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt như vậy, chỉ một cái liếc mắt nhưng khiến cho anh không thể rời mắt được nữa, khi nàng nhanh chóng thay đổi vẻ mặt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, Nam Cung diệp lúc này mới ý thức được, vừa mới qua chỉ là một Nhất Minh nhận nhầm người.
Hắn cùng với ca ca của mình, đương triều thái tử Nam Cung Huyền, dáng vẻ có chín phần giống nhau.
Ngay cả nhịp tim đập nhanh trong giây phút này cũng là do Nam Cung Huyền, điều này thực sự quá vô lý.
Hắn nhớ tới việc Thái tử đã bỏ rơi cô vì người phụ nữ khác trong cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi, nhớ lại tiếng thở dài của cô, cô đã sai hết lần này đến lần khác chỉ để hoàng tử không ghét cô hơn.
Có lẽ buông bỏ là cách tốt hơn, cũng là một cách để tự an ủi chính bản thân.
Còn hơn Nam Cung diệp trong lòng suy nghĩ phức tạp, Nhan tiểu thiếu gia căn bản nhịn không được, tính tình nóng nảy tức giận đứng lên, mắng "Ta chỉ biết nhất định là nàng ta làm chuyện có lỗi với người! Ngươi còn thay nàng gạt! Ngươi chừng nào thì trở nên uất ức vô dụng như vậy !"
"Ta chỉ là không muốn vướng bận gì nữa nhanh chóng thoát ra", Nhất Minh bất đắc dĩ, "Tiểu thiếu gia đừng như vậy, hãy cứ chơi đi."
Tiểu thiếu gia chẳng những bao dung Nhan tiểu thiếu gia, còn dùng gậy đánh vào Ngũ công tử, Nam Cung Diệp nheo mắt, thần sắc phức tạp nhìn Nhan Nhất Minh liếc mắt một cái bỗng nhiên nói,
"Nói chuyện một chút không?"
Huynh đệ đều nhất thời im miệng, Nhất Minh ánh mắt trầm lặng một lát, quay đầu ý bảo Nhan tiểu thiếu gia đi trước nơi khác, "Đừng cho người khác tiến vào, ta cùng Ngũ điện hạ nói chuyện một lát."
Nhan tiểu thiếu gia nhìn Nhất Minh rồi lại nhìn xem Nam Cung Diệp rốt cuộc nhát mắt một cái rồi rời đi, trước khi đi còn kéo cả Lục Mi với vẻ mặt thờ thẫn rời đi.
"Trà đã nguội nên xin phép ta sẽ không đãi trà", Nhan Nhất Minh cười nhẹ ngồi trở lại ghế đá, "Mời Điện hạ tự nhiên."
Nam Cung Diệp ngồi ở ghế đối diện, không thèm uống trà và hắn ở đây cũng không phải để uống trà, hắn khóa ánh mắt ở trên người Nhất Minh, xem dáng vẻ bình tĩnh của cô ấy. Như thể không có chuyện gì, nói
"Điện hạ đã rất nhiều ngày không tới Nhan phủ."
Nếu là trước đây, Nam Cung Diệp đều sẽ đem mọi suy nghĩ giấu kín trong lòng để không làm nàng khó xử, nhưng hiện giờ rào cản của thái tử không còn nữa, Cung Diệp nghĩ không cần che giấu nữa, liền như vậy nhìn thẳng vào mắt Nhất Minh nói, "Từ lần trước từ biệt, quả thực là đã rất nhiều ngày."
Lần trước, đúng là Nam Cung Diệp vô tình trút được điều mình muốn liền bị Nhất Minh phát hiện.
Nụ cười trên mặt nàng hơi ngưng trệ, thở dài ngẩng đầu, cuối cùng nàng đi tới với bộ dáng giả vờ như thoải mái, bất lực nói, "Điện hạ, thật không đáng."
Không đợi Nam Cung Diệp mở miệng, Nhất Minh tiếp tục nói, "Ta chưa từng nghĩ điện hạ hôm nay sẽ đến quý phủ, lại vô ý nghe được tất cả những gì ta và Ngọc Nghi nói chuyện, ta vẫn luôn giấu kín chuyện này, đến cả mẹ ta cũng không biết."
"Cho nên ta không rõ vì sao nàng lại muốn giấu kín chuyện này đi" , Nam Cung Diệp tâm tình không hiểu, nghĩ đến lời nói của Nhất Minh, nói, "Người sợ rằng việc này bị bại lộ sẽ hủy hoại danh tiếng của Giản Ngọc Nhi và càng khiến cho thái tử càng thêm gét người? Hơn nữa, người nói với ta là không đáng, nhưng họ đối xủ với ngươi như vậy, có đáng vói tất cả những gì ngươi đã làm cho họ?"
Nhan Nhất Minh trầm mặc.
Chặn lời của Nhất Minh, Nam Cung Diệp không cảm thấy tâm trạng của mình được cải thiện tẹo nào.
Cho dù ngươi thích Thái tử tới nhường nào nhưng anh ta đã chọn không cần bạn, không đúng sao?
Nhất Minh không muốn nói, Cung Diệp cũng không ép nàng, sau một lúc lâu hắn giống ngẫu nhiên nhớ tới, bình thường hỏi nhan một minh, "Ta và thái tử, có phải hay không thật sự rất nhau."
Nhất Minh ánh mắt khẽ nhúc nhích, "Ngũ điện hạ cùng Thái tử đều được Hoàng hậu nương nương sinh ra, tất nhiên là có vài phần giống nhau."
"Chỉ là vài phần thôi sao?", Nam Cung Diệp nói, "Nếu như chỉ là vài phần giống nhau, vậy sao ngươi lại có thể nhận nhầm ta là hắn?"
"Ta không có", Nhất Minh nhanh chóng trả lời, dứt lời lại tựa hồ cảm thấy được chính mình trả lời quá nhanh mà lại có vẻ không đúng sự thật, lại bổ sung một câu nói, "Ta chỉ là không có dự đoán được điện hạ lại ở chỗ này cho nên có chút kinh ngạc thôi."
Nam Cung Diệp nhếch miệng nhìn nữ nhân trước mặt, tiếp tục ép hỏi, "Không có dự đoán được ta sẽ xuất hiện, kia chính là chờ đợi Thái tử sẽ xuất hiện ở đây?"
Nhan Nhất Minh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệp liếc mắt một cái, trong mắt hình như có chút tức giận nhưng lại cố nặn ra một nụ cười, "Điện hạ nếu đã đoán được sao lại còn phải chế giếu ta như này, Thái tử căn bản sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây."
"Đúng vậy, ngươi rõ ràng biết thái tử sẽ không xuất hiện, nhưng là ngươi vẫn là chờ đợi hắn sẽ đến, hắn thật sự tốt như vậy?" Nam Cung Diệp tiếng rít đến giân, trong mắt lửa giận có chút khó nén, "Hắn tốt như vậy, hắn là người duy nhất coi thường nàng bằng mọi cách có thể, hiện tại trong lòng anh ta còn có người phụ nữ khác. Vậy mà nàng vẫn không thể buông tha?!"
Nam Cung Diệp từng câu nói đều khiến nét mặt của Nhất minh càng trở nên trắng bệch ra, như thể bị kích thích bởi sự hung hăng của Cung Diệp, cô ấy run lên từng chút một khi cố gắng gữ bình tĩnh.
Nàng ngẩng đầu lên giận trừng mắt Nam Cung diệp, tức giận đứng lên, "Hắn có đối xử với ta như nào cũng không liên quan gì đến điện hạ, nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin phép cáo lui."
Nam Cung Diệp lửa giận xông lên đỉnh đầu, lập tức đứng dậy giữ cô lại, "Ta nói như vậy đã làm nàng tức giận lắm sao? Một năm trước phụ hoàng và mẫu hậu nhắc tới chuyẹn kết hôn của hai người, hắn không chịu kết hôn với ngươi, hiện tại có Giản Ngọc Nhi hắn lại càng thêm không chịu kết hôn. Ngươi cũng biết thân phận của chính mình, ngươi là định quốc công phủ Đại tiểu thư, hiện giờ chẳng lẽ ngươi đợi thái tử cưới Giản Ngọc Nhi rồi bị đưa vào Đông Cung làm thiếp sao!"
"Xin điện hạ tự trọng, buông ta ra", Nhan Nhất Minh cố gắng dùng chút sức lực muốn vung ra, nhưng lại bị Nam Cung Diệp càng nắm chặt hơn.
Áp sát vào hai má cô đến nỗi ngừi thấy mùi thơm nhẹ thoang thoảng từ cơ thể cô, Từ cổ tay tới bàn tay, Nam Cung Diệp khẽ nắm lấy tay cô, cuối cùng cũng áp chế được cơn giận, nhẹ nhàng nói,
"Cho dù nàng thật sự nguyện ý, nhưng ông nội nàng cũng sẽ không đồng ý, bởi vì định quốc công phủ đâu không thể mất mặt như vậy được, A Minh, nàng cùng Thái tử mãi không có tương lai. Hắn không thích ngươi, nhưng vẫn có người khác thích, ta có thể cùng nàng ngắm từng đóa hoa đào trên núi Phù Dào, chọn cho nàng từng viên ngọc. Ta sẽ không làm nàng buồn, vậy có được không?"
Nhất Minh giật mình sửng sờ ở tại chỗ, nàng ngơ ngác nhìn Nam Cung diệp, như là bị hắn nói cho khiếp sợ, rốt cuộc cô đã không kìm được nước mắt.
Nam Cung Diệp trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô, ngón cái đem nước mắt lau đi, "Nàng không biết, ta đã thích nàng từ rất lâu."
Nhan Nhất Minh bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lại không thể kìm nén xẹt qua hai má, nhưng đột nhiên Nhan Nhất Minh lui ra phía sau vài bước đem nước mắt lau sạch sẽ lắc lắc đầu, "Cái này không thể."
"Vì cái gì", Nam Cung Diệp khó tránh khỏi tổn thương, hắn rõ ràng thấy trong mắt nàng đã dao động.
"Bởi vì như này đối với người thật không công bằng."
Nhất Minh nói, "Điện hạ, ta có thể cùng bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể là người được, sau khi nghe người nói, không phải vì người không tốt, mà là các ngươi quá mức giống nhau."
"Này không tốt sao, ta nghĩ nàng sẽ thích."
"Nhưng là người sẽ không thích", Nhất Minh nói, "Các ngươi quá giống, chỉ cần nhìn đến người, ta sẽ nghĩ đến hắn, người sẽ không thích khi ta nhìn người lại nghĩ tới một người khác."
Nam Cung Diệp nghĩ một hồi lâu mới hiểu được ý nàng, hắn nở nụ cười, "Chỉ cần ta nguyện ý, vậy không có bất công, ta tin, một ngày nào đó, nhìn thấy hắn nàng sẽ chỉ nhớ đến ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro