🍃Chương 14: Khắc sâu vào sinh mệnh anh
Càng muốn né tranh: Càng đi sâu vào tâm can anh
Thứ sáu sau khi tan học, Đào Nhiên sớm thu thập hành lý trở về nhà.
Thời điểm Thẩm Chi Nhân trở lại biệt thự Thẩm gia, vừa lúc Đào Nhiên từ tầng hai xuống dưới, trong tay bưng một ly sữa bò.
Đào Nhiên đứng tại chỗ, nhất thời không biết làm gì, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hô lên: "Ông nội."
Thẩm Chỉ Nhân cũng không buồn liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ hơi gật đầu, đang muốn lên lầu đi tới thư phòng, chỉ là mới bước lên một bậc cầu thang đã cảm thấy có chỗ nào đó quái dị.
Đào Nhiên một đường đi xuống cầu thang, muốn mau chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Thẩm Chi Nhân.
"Từ từ." Phía sau truyền đến thanh âm Thẩm Chi Nhân.
Đào Nhiên cầm ly pha lê, nhấp môi trấn định một lát, mới xoay người, hơi cúi đầu: "Ông nội có chuyện gì sao?"
Mu bàn tay Thẩm Chi Nhân đặt sau người, trầm ngâm một lát mới nói: "Người già, có một số việc không thể nhớ rõ ràng."
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Thẩm Chi Nhân có việc hỏi cô, tinh thần cô liền căng thẳng. Sau ngần ấy năm, Đào Nhiên vẫn không rõ những lời này là có ý gì.
Cô tiếp tục nhất quán bảo trì trầm mặc.
Thẩm Chi Nhân cười cười, giống như đối với việc này đã thành thói quen, cũng không hề lòng vòng, hỏi: "Hôm nay không phải đến tiết tự học buổi tối sao?"
Thời gian học tập của khối 11 và 12 không buông lỏng như khối 10, đều phải học tiết tự học vào tối thứ sáu, sau đó phải tham gia một khóa tự học vào thứ bảy, gần bốn giờ chiều thứ bảy mới có thể trở về.
Khóa tự học thứ bảy cũng không phải để bắt học sinh tự học, mà để tiến hành kiểm tra toàn bộ kiến thức. Buổi sáng kiểm tra Toán Văn Anh, buổi chiều kiểm tra tổng hợp.
Thẩm Thừa Hàng luôn mặc kệ không hỏi đến chuyện học hành của Đào Nhiên, một khi tổng thành tích dao động lớn hay không đạt đúng mong muốn của ông mới muốn tìm Đào Nhiên nói chuyện. Trước đây Đào Nhiên đều là buổi chiều thứ bảy mới trở về, lúc này lại khác, buổi tối thứ sáu cô đã ở nhà.
"Cháu vẫn phải học tiết tự học buổi tối." Đào Nhiên được hỏi liền trả lời, tuyệt đối không nhiều thêm một câu. Trước kia trả lời nhiều hơn luôn bị Thẩm Chi Nhân bỏ qua.
Thẩm Chi Nhân liền tò mò: "Vậy sao lúc này cháu còn ở nhà? Trốn học?" Càng nói đến câu cuối mày nhăn đến càng chặt.
Kỳ thật không phải, hai ngày này bởi vì bị cảm, Thẩm Lâm bảo cô không cần ở lại ký túc xá, sớm muốn gì cũng phải về nhà, anh sẽ cử người tới đón cô.
Phản ứng Đào Nhiên đầu tiên lúc ấy chính là cự tuyệt, chỉ là bị cảm nhẹ, căn bản không cần thiết chuyện bé xé ra to.
Thẩm Lâm như nhìn ra cô đang miên man suy nghĩ, chỉ nói: "Học tập chỉ là một phương diện rất nhỏ."
Đào Nhiên không kịp tiêu hóa hàm nghĩa thâm sâu sau lời nói của ông, còn muốn lý giải một phen, Thẩm Lâm lại nói thêm: "Buổi tối thứ sau không cần đến tiết tự học buổi tối."
Không cho bất kỳ cơ hội thương lượng đường sống, câu tiếp theo của Thẩm Lâm chính là: "Tôi đã gọi điện thoại cho chủ nhiệm của cháu."
Trong nhà không có người lớn, Thẩm Lâm rất tự giác gánh trên vai trách nhiệm của phụ huynh.
Thẩm Chi Nhân cùng Thẩm Thừa Hàng làm việc thích làm trước nói sau, những chuyện liên quan đến Đào Nhiên họ trước đó căn bản sẽ không thương lượng với cô, từ trước đến nay đều quyết định xong mới thông báo cho cô kết quả. Nửa cơ hội đưa ra ý kiến cũng không có.
Không nghĩ tới hiện tại lại thêm Thẩm Lâm, người mà ba tháng trước còn chưa về nước.
Ở trên một phương diện nào đó, ba người đàn ông Thẩm gia đều không hợp tình hợp lý như vậy.
Thẩm Chi Nhân còn đang đợi cô trả lời, Đào Nhiên không có cách nào, suy nghĩ nửa ngày, vẫn ăn ngay nói thật: "Hai ngày này bị cảm."
Thẩm Chi Nhân nhướng mày: "Cảm mạo?"
"Vâng, bác sĩ nói là bị sốt virus." Đào Nhiên cúi đầu, ngón tay bất an mà vuốt ly pha lê, từng chút một nói sự thật: "Đã truyền nước, cũng uống thuốc xong rồi ạ."
Cô cũng đã hiểu rõ Thẩm Chi Nhân. Thời điểm phát sinh sự việc Đào Nhiên tận lực không làm phiền ông, sau khi sự việc giải quyết, cô không có áp lực gì mà phải giải thích sự việc. Thẩm Chi Nhân sớm muộn gì cũng biết, không bằng cô thẳng thắng trước.
Từ phương diện nào đó mà nói, tính cách của Đào Nhiên cũng là làm trước nói sau. Chẳng qua cô chỉ chú ý đến cuộc sống của mình, sẽ không nhúng tay vào cuộc đời người khác, đây là điều bất đồng giữa cô và người nhà. Cô chậm rãi an ủi chính mình.
"Vì sao chuyện bị cảm không nói với ta," Thẩm Chi Nhân hừ một tiếng, "Cháu hiện tại cũng học được cách che giấu, tốt không học, ngược lại xấu thì học rất nhanh."
Trong câu mang theo ý tứ, Đào Nhiên làm như nghe không hiểu, nói: "Ông đang ở nơi khác, hơn nữa chỉ là cảm nhẹ."
Thẩm Chi Nhân hừ một tiếng, thấy cô còn có thể trả lời với giọng thanh nhẹ, hẳn là không có việc gì, ngược lại hỏi một người trong nhà khác: "Chú cháu đâu?"
"Còn chưa trở về." Khi Đào Nhiên về nhà, trong nhà chỉ có dì Tần, bây giờ cô xuống dưới đun nóng sữa bò, cả căn phòng rộng lớn chỉ có mỗi Thẩm Chi Nhân.
"Muốn làm việc đến bán mạng đây mà." Thẩm Chi Nhân nói xong, trực tiếp lướt qua Đào Nhiên đi lên lầu.
Đào Nhiên tìm thấy một cái ly sứ, đem sữa bò rót vào trong, đặt vào trong lò vi sóng hâm lại. Cô dựa vào bàn nghĩ, muốn gọi điện thoại cho Thẩm Lâm, nói là Thẩm Chi Nhân đã trở lại.
Nghe ngữ khí Thẩm Chi Nhân vừa rồi, giống như có việc muốn nói với Thẩm Lâm.
Cô hâm xong sữa bò, còn rối rắm không biết nên gọi cho Thẩm Lâm hay không. Nghĩ một lúc, cô không muốn gọi cuộc điện thoại này. Ở phương diện nào đó Thẩm Lâm và ông nội thật sự rất giống nhau, việc này liền khiến cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Lâm. Tuy rằng Thẩm Lâm trước đây đã giúp đỡ cô vài lần, cô vẫn như cũ muốn trốn tránh anh.
Vừa muốn đi ra cửa phòng bếp, cô đã thấy Thẩm Lâm đẩy cổng lớn tiến vào.
Một giây trước còn nghĩ không muốn tiếp xúc trốn tránh anh, nay người ấy lại ngay lập tức xuất hiện trước mặt mình.
Đào Nhiên yên lặng thở dài.
Nhiệt độ không khí mấy ngày nay giảm xuống rất nhiều. Mấy ngày hôm nay đã đến tháng mười hai. Giang Thành vừa tiến vào tháng mười hai, mùa đông mới đúng hẹn tới.
Thẩn sắc Thẩm Lâm mỏi mệt, trên người bao phủ giá lạnh từ bên ngoài. Cả người nhìn cũng lạnh lùng hơn, so với ban ngày nhìn càng không dễ ở chung.
"Chú." Đào Nhiên lễ phép gật đầu chào hỏi anh.
Thẩm Lâm quay đầu lại liếc nhìn, gật đầu tượng trưng một cái, rất nhanh rời mắt, lưu loát cởi áo khoác, treo một bên trên giá, thay giày.
Anh rất cao, khí chất trên người tuyệt hảo, rõ ràng là nhất cử nhất động vô cùng bình thường, ngược lại anh làm như đang tỉ mỉ tô điểm cho tác phẩm mỹ thuật của mình, trông vô cùng sinh động và đẹp đẽ.
Đào Nhiên không dám nhìn lâu, bước nhanh đến cầu thang, trước khi lên liếc qua áo khoác đang treo trên giá gần cửa, mới nhớ ra một sự kiện khác. Cô tối hôm trước nhờ dì Tần giặt giúp áo gió.
"Vừa rồi ông nhắc tới chú." Đào Nhiên thu hồi bước chân muốn bước lên cầu thang, xoay người nói với Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm xoa mặt mày, anh biết hôm nay Thẩm Chi Nhân trở về, cung không kinh ngạc đối với việc này. Đi đến phòng ăn đổ một ly nước sôi để nguội, uống hai ngụm cho nhuận giọng mới hỏi: "Ông nói gì?"
"Cũng chưa nói gì, chỉ hỏi chú đã trở lại hay chưa."
Thẩm Lâm sờ cái ly, nói: "Đã biết."
Trong một khoảnh khắc, không khí lại quay về trầm tĩnh.
Đào Nhiên cầm ly sữa bò đi lên lầu. Chỉ là chưa dẫm được hai bước, phía sau lại lần nữa truyền đến thanh âm Thẩm Lâm.
"Cảm mạo thế nào?" Máy sưởi trong phòng xua tan hàn khí trên người anh, tiện thà làm thanh âm anh nhu hòa đi rất nhiều, không giống như trước lạnh băng cùng vô ý.
Dù sao anh cũng là người đưa cô đến bệnh viện, mấy ngày này lại nhờ trợ lý hỗ trợ đón đưa. Đào Nhiên lộ ra mấy phần ý cười, nói: "Khá hơn nhiều rồi. Cảm ơn chú."
Mấy tháng Thẩm Lâm trở về chỉ nói vài lời với Đào Nhiên, bất đồng với trước, hôm nay lại thấy cô lộ ra một chút tươi cười. Bất quá cô cười rất miễn cưỡng, hàm nghĩa có chút giả tạo.
Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, che dấu đều mang theo tâm tính trẻ con.
Thẩm Lâm nhớ tới cô lần trước ở trong xe lẩm bẩm nói nhỏ, lại nghĩ đến thái độ của ba và anh trai, trong lòng cũng minh bạch vài phần.
Theo như lời nhờ cậy của Đào Mẫn qua điện thoại, anh nói: "Hai ngày này đi ra ngoài chạy bộ đi."
Đào Nhiên không thích vận động, bất quá đối phương đã nói, hơn nữa còn là trưởng bối của cô. Cô lấy ra bộ dáng trước nay vẫn đối phó với Thẩm Chi Nhân và Thẩm Thừa Hàng, ngoan ngoãn mà đáp: "Vâng."
Đồng ý là một chuyện, làm hay không làm là chuyện của cô.
Thẩm Lâm buông ly, khi đi đến bên cạnh cô, nhàn nhạt thông báo: "Ngày mai tôi ở nhà nghỉ ngơi, cháu dậy sớm một chút ra ngoài chạy bộ buổi sáng với tôi."
Anh thông báo xong, rất nhanh đi lên tầng.
?
Đào Nhiên nhìn thân ảnh anh biến mất sau cửa thư phòng, không nhịn được nhăn mày.
Lời này của Thẩm Lâm là có ý gì?
Cô thật sự không hiểu, bọn họ thân thiết như vậy sao? Trừ bỏ thân phận kia, bọn họ mới nói với nhau vài lần, nội dung cũng chỉ giới hạn trong mặt ngoài khách sáo, bất luận là lần họp phụ huynh hay lần đưa đến bệnh viện.
Khi nào đã có thể hẹn cùng nhau chạy bộ?
Đào Nhiên đi vào phòng, đem ly sữa uống được một nửa đặt trên cái lót ly, ngược lại bắt đầu cắm mặt vào bài thi hóa học.
Nếu sáng ngày mai nhất định phải chạy bộ, buổi tối cô muốn ngủ sớm một chút. Thẩm Lâm nói sớm một chút cũng không biết là sớm đến mức nào, mà đêm nay cô vốn tính toán thức đêm làm xong ba bài kiểm tra và một bài văn.
Trước mắt cũng chỉ có thể hoàn thành một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro